Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 1: Cuộc Sống Đổ Vỡ, Cô Rất Mệt Mỏi
Đêm khuya, trong phòng không bật đèn, chỉ có phiêu bệ cửa sổ Có một ánh sáng yếu ớt được hiện lên. Dư Phiêu Phiêu ngồi ở trên bệ cửa sổ, điện thoại cố định tại giá ba chân, camera selfle nhắm ngay cô và bắt đầu ghi hình lại Dưới bệ cửa sổ, các-bon đang cháy trong bồn rửa mặt, và ô-xít-các-bon sinh ra từ than củi nóng đỏ đang chiếm đoạt các-bon-đi-ô-xít trong không khí. Giờ phút này, cô đang đốt than để tự sát, cũng đã quay video lại làm bằng chứng Đây là lời nói cuối cùng, cũng là đòn phản kích cuối cùng "Tôi là Dư Phiêu Phiêu. Tôi quay video này để nói với mọi người, Vương Trung Kiệt là do tôi giết." Không khí loãng, thời gian ngắn ngủi, Dư Phiêu Phiêu chỉ nói ngắn gọn: "Đêm đó ngày 7, tôi đi đến đoàn phim «Tiểu Phương Tâm», Bach Sanh Nhi có giả ý mời tôi ăn cơm, lúc tôi không để ý đã bỏ thuốc vào trong ly nước của tôi, sau đó đem người đưa đến trước phòng Vương Trung Kiệt. Vương Trung Kiệt tưởng tôi là nữ diên viên được đưa tới cửa nên đã có ý định cưỡng bức. Trong lúc giằng co, tôi đã dùng dao gọt hoa quả đâm vào tim hắn ta." Dư Phiêu Phiêu đưa tay nhặt lấy USB: "Ở đây, có chứng cứ về việc Bạch Sanh Nhi đóng khung hãm hại tôi, lát nữa tôi sẽ đăng lên Weibo cho mọi người biết rõ Bạch Sanh Nhi là người như thế nào." Không sai. Dư Phiêu Phiêu giết người. Bất kể là ngộ sát hay là chống giết, cô đã được định sẵn là không có duyên với giới giải trí. Vì vậy, dứt khoát xé bỏ bộ mặt thật của những người kia, vạch trần cái xấu của cái vòng tròn ghê tởm này. . truyện kiếm hiệp hayCô cũng đã đốt than rồi, tất nhiên không thể buông tha cho những kẻ kéo cô vào vực sâu...cho dù cô chết cũng phải kéo chân bọn họ xuống chết cùng. "Vương Trung Kiệt chết cũng đáng. Tám năm trước, Vì tôi cự tuyệt quy tắc ngầm của hắn nên đã bị hắn phong sát tám năm. Cho nên, hắn bị tôi giết cũng không oan." Giọng điệu Dư Phiêu Phiêu thẳng thừng, đối diện với vụ giết người, không thẹn, không hối hận. "Tôi được Công ty Giải trí Vương Ngu ký hợp đồng vào năm 18 tuổi và hợp đồng có thời hạn là 10 năm. Trong hai năm tôi chỉ đóng vai phụ cũng bởi vì lệnh phong sát của Vương Trung Kiệt. Bạch Sanh Nhi vào công ty sau tôi hai năm. Sau khi lên giường với Trịnh Dịch, tài nguyên về sau của cô ta vô cùng tốt, được lọt vào tuyến 2. Cô ta sợ «Tiểu Phương Tâm» có thể làm cho tôi lật mình và vượt qua mặt cô ta, vì vậy liền lập kế hoạch hãm hại tôi." Dư Phiêu Phiêu cười mỉa mai, "Trong cái vòng này, các người nói cho tôi biết cái gì gọi là cố gắng? Cố gắng có ích sao?" Lửa than cháy khét lẹt, không khí trong phòng càng lúc càng loãng. Dư Phiêu Phiêu hít thở sâu và cố gắng giữ cho mình tỉnh táo Nói vào vấn đề trọng điểm "Tôi làm rõ những điều này là vì có người thay tôi ngồi tù. Phương Chu Diêu là đạo diễn của «Tiểu Phương Tâm» cùng với tôi là thanh mai trúc mã. Anh ấy trong sạch, tay không hề dính máu. Những gì anh ấy nói trước toà là giả đấy, chỉ vì muốn cứu tôi, nên đem tội danh gánh lên mình." Đúng vậy. Sau sự kiện giết người, có người vì bảo vệ cô, quản thúc cô tại gia, hi sinh bản thân và thay cô ở tù. Anh cho rằng, cô sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận hết thảy mọi thứ do anh sắp sếp. Thực khôi hài. Cô cũng không phải là gì của anh, dựa vào đâu mà cô có thể tiếp nhận tất cả tài sản của anh, mặc anh hủy diệt? "Phương Chu Diêu, anh hãy nghe cho kỹ." Hít sâu một hơi, Dư Phiêu Phiêu nhặt lên một quyển nhật ký, nét nhu tình hiện lên trong con ngươi lạnh lùng và vô cảm vừa rồi. "Em đã đọc nhật ký, em có thể cảm nhận được tình yêu của anh. Nhưng em không chấp nhận được sự sắp đặt của anh, em không cần anh hi sinh vì em, em không xứng." Khoé miệng hiện lên ý cười tự giễu, trái tim lại đau thắt dữ dội, như bị vật gì hung hăng đâm vào. Đã rất lâu cô không cảm nhận được tình yêu, nay đột nhiên lại nhận được tình yêu mãnh liệt từ anh. Như mảnh đất nhiều năm hạn hán bị mưa to tấn công vậy. Nặng quá, cô chịu không nổi... "Được rồi, thế là xong. Mọi người cứ đưa tôi lên hot search, đây chắc là lần cuối cùng trong đời tôi được lên hot search." Kết thúc. Dư Phiêu Phiêu lấy điện thoại, tắt máy quay. Than củi đốt đã lâu, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, cô ấn mở Weibo, tải video ghi hình và đoạn ghi âm lên. 10 giây sau, lượt truy cập video có thể thấy bằng mắt thường. Tốc độ ngày càng tăng... Lượt đăng lại, thích và bình luận ngày càng nhiều. Chỉ trong chốc lát #Dư Phiêu Phiêu làm sáng tỏ video# lên hot search, theo sát phía sau hot search là: #Bạch Sanh Nhi bộ mặt thật#. Dư Phiêu Phiêu hài lòng với kết quả này. Mấy người bị cue đến mức nhảy cẫng lên, vội vàng bỏ tiền mua hot search và thủy quân để dẫn dắt dư luận. Dù sao, Bạch Sanh Nhi sau lưng còn có nhà đầu tư. Bất quá, Dư Phiêu Phiêu còn có đại chiêu. Chỉ cần tin tức cô đốt than tử vong truyền ra, thì Bạch Sanh Nhi cùng nhà đầu tư liền thua triệt để. Dư luận internet có thành kiến với người chết, cảnh sát cũng sẽ bắt giữ Bạch Sanh Nhi. Một khi Bạch Sanh Nhi bị bắt thì phía nhà đầu tư cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Trong trận chiến này, cô thà tự làm tổn thương mình một vạn, cũng muốn giết địch 800. Cuối cùng, Dư Phiêu Phiêu do dự liên tục vẫn gửi tin nhắn Wechat cho Phương Chu Diêu: [Thù hận của chính em, em đã tự mình giải quyết. Sau này đừng ngu ngốc như vậy nữa, tình yêu không phải là tất cả. Còn có, phiền anh đem em cùng ba chôn gần một chút.] Đặt điện thoại xuống, cô ôm thật chặt cuốn nhật ký của Phương Chu Diêu, từ từ híp hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu. Than vẫn cháy khét lẹt, một dưỡng hoá các-bon bay đắp lên làn da hồng hào, đôi má trắng nõn của cô. Cô kết thúc cuộc đời u ám này bằng cách đẹp đẽ nhất. Làn sóng này...không ăn thua. Dù sao thì cô cũng chán với cuộc sống đổ vỡ này....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương