Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 76: Anh Vẫn Còn Có Cô
Edit&Beta: VyVy... Sau khi Dư Phiêu Phiêu nín khóc, tâm tình cũng dần dần lắng xuống. Cô cầm một tờ khăn giấy, lau mũi đỏ bừng, tuy rằng đã không khóc, nhưng thoạt nhìn tâm tình vẫn rất thấp. Lực chú ý của Phương Chu Diêu lúc này cũng toàn bộ ở trên người cô, dĩ nhiên hoàn toàn không để ý đến động tĩnh bên ngoài phòng khách. Mặc dù anh sẽ không dỗ dành, cũng không biết phải nói gì, nhưng anh có thể lặng lẽ nhìn cô, đi cùng cô... Cũng chỉ có thể làm như vậy. "Woow!" Bỗng nhiên, phòng khách truyền đến một tiếng bạo hô, thanh âm này quá mức vang dội, bởi vậy cũng hấp dẫn lực chú ý của Phương Chu Diêu. Dư Phiêu Phiêu theo bản năng đưa tay qua, nắm chặt bàn tay của anh, động tác bối rối của cô lại lần nữa hấp dẫn sự chú ý của Phương Chu Diêu đến trên người cô... "Không sao, có tôi ở đây." Ánh mắt đỏ bừng của Dư Phiêu nhìn lại anh, ngữ khí kiên định dỗ dành anh. Trái tim Phương Chu Diêu căn bản không kịp thương tâm khổ sở, đã sớm bị cô làm ấm áp. Anh nhẹ nhàng mím môi, khóe miệng nhếch lên độ cong nhàn nhạt, có một chút cao hứng. "Tôi lại không làm gì, cậu đừng thần kinh hề hề..." Phương Chu Diêu lém rèo miệng, nhỏ giọng nói cô. Tuy rằng ngoài miệng đang nói cô, nhưng đây chỉ là biểu hiện anh muốn mặt mũi mà thôi, trong lòng sớm đã mềm nhũn thành một vũng nước. Sau đó, động tĩnh bên ngoài phòng khách càng lúc càng lớn... Hai người bọn họ đều không mở cửa, chỉ nghe thấy bên ngoài xem ra âm nhạc, tiếng hát, tiếng hoan hô, tựa như vô cùng náo nhiệt. Đôi mắt to tròn của Dư Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm vào ann, sợ anh sẽ vì vậy mà bị thương. Tuy nhiên, khi Phương Chu Diêu nhìn về phía cô, cô chỉ mỉm cười, "Bên ngoài dường như bắt đầu cầu hôn... Hơi ồn ào nha..." Dư Phiêu Phiêu không biết nụ cười của anh là che dấu khổ sở hay là cố ý giả bộ cho cô xem? Cô không tin, giờ phút này anh còn có thể cười rộ lên. Dư Phiêu Phiêu rút mũi, nghiêm túc khuyên nhủ ann, "Mỗi người đều có quyền lựa chọn lối sống của mình, giống như mẹ cậu có thể lựa chọn người đối xử tốt với bà ấy, cậu cũng có thể lựa chọn người đối tốt với cậu. Cho dù mẹ cậu muốn kết hôn lần hai, cậu cũng không phải một mình, tôi và ba đều ở đây, cậu hoàn toàn có thể ở cùng ba với tôi. Vì vậy, cậu không cần phải buồn." "Tôi không có buồn." Khóe miệng Phương Chu Diêu giật giật, nụ cười ôn hòa, "Cậu đừng lo lắng cho tôi, tôi không yếu ớt như cậu nghĩ." Tuy rằng ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng Dư Phiêu Phiêu biết rõ, nội tâm của anh kỳ thật rất yếu ớt. Anh liền ở bên bờ bệnh lung lay sắp đổ, một bước là có thể rơi xuống vực sâu, sai người kéo anh một phen. Cô không biết liệu cô có thành công trong việc kéo anh trở lại hay không, nhưng cô sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ. "Cậu xem cậu khóc thành như vậy..." Phương Chu Diêu vươn tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Phiêu Phiêu, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu kia, "Cũng đừng thật sự là vì tôi khóc, đó tuyệt đối là cậu suy nghĩ nhiều, tôi mới không đáng thương như cậu nghĩ." Dư Phiêu Phiêu thấy anh còn có thể nói giỡn, cuối cùng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, "Hôm nay cậu ở nhà làm gì?" Phương Chu Diêu quay đầu lại nhìn thoáng qua máy tính, "Viết tiểu thuyết a, hôm nay viết mấy bản." Dư Phiêu Phiêu lại hỏi, "Vậy có phải cậu quên đi đón tôi không?" Kỳ thật cô biết, anh không phải đã quên, là cố ý lựa chọn không đi đón cô, lựa chọn ở lại đối mặt với màn cầu hôn này. Nhưng cô cũng cố ý hỏi anh như vậy, cho anh một bậc thang, cho anh một lý do để đóng gói mình. Phương Chu Diêu cũng theo lý do của cô, sờ sờ đầu cười nói, "Đúng vậy, tiểu thuyết viết đến tình tiết đặc sắc, viết liền quên. À, cậu khóc vì tôi quên đón cậu, phải không?" "Không. Tôi có tâm sự của riêng tôi. ” Dư Phiêu Phiêu cười khẽ, "Vậy, tôi có thể xem bản thảo hôm nay cậu viết có được không?" Phương Chu Diêu.gật đầu, "Được." Hai người liền đứng dậy. Rốt cục không ngồi bên cạnh cửa phòng, cũng không cần chú ý những chuyện phát sinh trong phòng khách. Dư Phiêu Phiêu nói hai ba câu lấy đi lực chú ý của anh, nắm tay anh, dẫn anh đến bên cạnh bàn học, dẫn dắt anh đem sự chú ý đặt ở những chuyện khác. Phương Chu Diêu mở bản thảo viết hôm nay, nhường chiếc ghế duy nhất trước bàn làm việc cho cô ngồi. Anh đứng bên cạnh cô, tay cầm chuột điểm nói, "Viết nhiều như vậy, bây giờ cậu muốn xem sao?" Dư Phiêu Phiêu giữ chặt quần áo của anh, "Cậu ở đây cùng tôi, cùng tôi xem." Cô cũng không muốn lực chú ý của anh lại rơi xuống phòng khách bên kia, tiếng vang bên phòng khách thật sự quá lớn, mỗi một câu nói bên ngoài, trong phòng này đều nghe được. Phương Chu Diêu cũng giống như cố ý không để ý đến sự ồn ào bên ngoài, cố ý đem toàn bộ lực chú ý đều lưu lại trên người Dư Phiêu Phiêu. Trong lòng tự nói với chính mình: Anh không phải một mình, có một người rất coi trọng anh, là thế giới của anh, một ánh sáng mạnh mẽ. Anh không buồn chút nào, không buồn, bởi vì trái tim anh ấm áp, nóng bỏng. "Ai, tôi muốn xem hậu trường tác giả của cậu." Dư Phiêu Phiêu đột nhiên hứng thú nói với anh, "Hậu trường tác giả là dạng gì vậy? Khi nào cậu có thể bắt đầu kiếm tiền?" "Tôi cũng không biết, còn chưa ký kết." Phương Chu Diêu nói. Bất quá, anh ngoan ngoãn mở hậu trường tác giả cho cô xem, hai người liền tán gẫu đề tài của hai người bọn họ, rất ăn ý không đề cập đến tình huống bên phòng khách bên kia, cũng không để ý đến tiếng vang bên phòng khách. Không bao lâu sau, Phương Viện Viện được cầu hôn thành công ôm một bó hoa hồng đến gõ cửa phòng Phương Chu Diêu. "Con trai, mẹ có thể vào được không?" Giọng nói của Phương Viện Viện nghe có vẻ hứng thú, giống như tâm tình rất tốt. Tâm tình Của Phương Chu Diêu lúc này cũng không kém, anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng, còn chưa trả lời, đã nghe Phương Viện Viện nói: "Mẹ vào đây." Sau đó, cánh cửa được mở ra... Phương Viện Viện thấy Dư Phiêu Phiêu cũng ở đây, bà đầu tiên cả kinh, sau cũng nở nụ cười. "Thì ra Phiêu Phiêu cũng ở chỗ này a. Con đã ăn tối chưa? Có rất nhiều thức ăn ngon bên ngoài, đi ra ngoài ăn gì đó đi." Phương Viện Viện cười nói. "Cảm ơn dì." Dư Phiêu Phiêu gật đầu cảm ơn, "Bên ngoài có quá nhiều người, chúng ta đợi lát nữa lại đi ra ngoài đi." Phương Viện Viện cười đi vào phòng, trở tay đóng cửa phòng lại, mặt đầy xuân quang đi tới trước mặt Phương Chu Diêu... "Con trai..." Bà vừa mới mở môi, Phương Chu Diêu liền vội vàng mở miệng ngăn cản bà, "Con biết mẹ muốn nói cái gì. Con không thể quản mẹ làm điều đó." Giọng điệu của anh nghe rất tùy ý, cũng có một chút ý tứ tức giận. Thế nhưng, so với thời gian trước cùng Phương Viện Viện môi thương lưỡi chiến đấu, thái độ lúc này đã tốt hơn nhiều, thoạt nhìn cũng giống như là thỏa hiệp... Phương Viện Viện nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Sau này, con sẽ chậm rãi thích chú Dương." "Lại nói đi." Phương Chu Diêu hơi xoay người, tầm mắt dừng lại trên máy tính, liền không để ý tới bà nữa. Phương Viện Viện cũng không trông cậy vào con trai hiện tại chúc phúc cho bà, anh có thể có thái độ như vậy đã là rất không dễ dàng. Trực giác của Phương Viện Viện nói cho bà biết, anh có thể có thay đổi như vậy, nói không chừng còn phải nhờ tiểu nha đầu Dư Phiêu Phiêu này. "Mẹ mang chút đồ ăn vặt vào cho hai người." Phương Viện Viện cười nói, xoay người rời đi. Sau khi bà đi ra ngoài, Dư Phiêu Phiêu lại lần nữa bắt lấy tay Phương Chu Diêu, đôi mắt tràn ngập lo lắng kia gắt gao ngưng chặt anh... Phương Chu Diêu nhìn tận mắt cô, trong lòng ấm áp một mảnh, "Tôi không khổ sở, cậu đừng lo lắng lung tung." Anh biết anh không phải là một mình. Anh vẫn còn cô ấy... ... VyVy: Tặng một chương nữa này, nhớ bình luận đó ~ Ainiyo <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương