Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 82: Tôi Sẽ Bảo Vệ Cậu
Edit&Beta: VyVy...Trong hoa viên tiểu khu, bốn người họ bắn pháo hoa và chơi tiên nữ bổng. Dư Phiêu Phiêu, Phương Chu Diêu còn cùng đứa trẻ trong tiểu khu đuổi theo đánh nhau một hồi, trải qua một buổi tối vô cùng vui vẻ. Trong lúc hai đứa trẻ đang đuổi theo chơi đùa, Phương Viện Viện và Dư Hàng cũng hiếm khi trò chuyện thật lâu. Trong hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, hai người bình tĩnh nói chuyện phiếm, không vội không nóng nảy, không giận không uy. Mỗi người đều mang theo một mặt thẳng thắn nhất biểu hiện cho đối phương, mỗi người xuất ra giọng điệu bình thản nhất của mình nói chuyện. Những lời không thể nói đều không nói, những lời hẳn là phải rộng lượng đều nói. Có lẽ đó là trạng thái như vậy. Lúc 23 giờ 30 phút, Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu nằm xuống. Tối nay hai người lại ngủ cùng một phòng, Phương Chu Diêu muốn ở trong phòng còn Dư Phiêu Phiêu chải chăn nệm dưới sàn, ngủ trên mặt đất giữa tủ và giường. Trong phòng khách, Dư Hàng còn chưa ngủ, đang xem Xuân vãn*, ông nói ông phải đợi xuân vãn kết thúc rồi mới ngủ. *Tiết mục cuối năm, giống như Táo Quân bên mình á. Cho nên, khi Phương Chu Diêu và Dư Phiêu Phiêu nằm trong phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy trong phòng khách truyền đến âm thanh xuân vãn. Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến hai người bọn họ, bởi vì hai người bọn họ cũng chưa chuẩn bị ngủ, hai người bọn họ chuẩn bị cùng nhau vượt qua năm mới, chờ 0 giờ sau mới chúc mừng năm mới mới ngủ. Trong phòng không bật đèn, hai người mò mẫm nói chuyện phiếm, bầu không khí trong lúc đó rất hòa hợp. Dư Phiêu Phiêu đang cùng Phương Chu Diêu thảo luận, "Cậu nói xem, lúc trước hai chúng ta chơi pháo hoa, ba mẹ cậu hai người sẽ nói cái gì đây? Tôi thấy cả hai đang nói chuyện nhưng không biết họ đang nói chuyện gì." Dư Phiêu Phiêu phiêu tình cảm giữa Dư Phiêu Phiêu và Dư Hàng vẫn có chút hứng thú, mặc dù hai người bọn họ đã ly hôn, Phương Viện Viện cũng đáp ứng lời cầu hôn của người đàn ông khác. Nhưng trong bữa tiệc tối nay, ánh mắt của người phụ nữ Dư Phiêu Phiêu luôn có thể thấy được những thứ đàn ông không hiểu. Ví dụ như, cô thường xuyên nhìn thấy Phương Viện Viện đang quan sát Dư Hàng, giống như có một số lời giấu trong bụng không nói sạch sẽ. Dư Phiêu Phiêu loáng thoáng cảm thấy, có lẽ hai người bọn họ còn có thể cứu? Có lẽ vậy. Phương Chu Diêu không như Dư Phiêu Phiêu nghĩ nhiều như vậy, anh ngay thẳng trả lời cô, "Hai người bọn họ còn có thể nói chuyện gì nữa, chỉ có chút chuyện của tòa soạn thôi. Hai người bọn họ một đơn vị làm việc, bình thường cũng chỉ là đề tài công việc không dễ dàng sinh ra tranh chấp. Vậy nếu nói chuyện chuyện gia đình, ba tôi có thể bị mẹ tôi mắng chết." Dư Phiêu Phiêu liền hỏi: "Vì sao vậy?" Phương Chu Diêu một tay gối vào gáy, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào trần nhà, nói: "Bởi vì ba tôi trong cuộc sống là một người ngu ngốc. Ông ấy và mẹ tôi kết hôn nhiều năm như vậy, tất cả đều dựa vào mẹ tôi chăm sóc. Những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, đều là mẹ tôi nhớ kỹ cho ông, mẹ tôi lo cho ông. Mẹ tôi sống cũng rất tỉ mỉ, chú ý nhiều, có đôi khi bà nói hai lần, ba tôi không nhớ kỹ, bà sẽ mắng ba tôi. Nhưng nếu muốn làm việc, khả năng làm việc của ba tôi tốt hơn bà ấy, bà ấy thường không thể nói lý do của ba tôi, gần như như vậy." "À ~ thì ra bọn họ là phương thức ở chung như vậy." Dư Phiêu Phiêu có chút cảm khái, "Vậy trước kia ba mẹ cậu yêu đương kết hôn sao?" Phương Chu Diêu nhíu mày, "Cậu hỏi cái này làm gì? Tôi thực sự không biết, tôi đã không hỏi cả hai. Tôi cũng không muốn biết a..." Dư Phiêu Phiêu liền nói, "Được rồi. Vậy Dương Văn kia lại coi trọng mẹ cậu từ khi nào vậy? Hẳn là không phải trong hôn nhân với mẹ cậu liền nhìn nhau đúng rồi chứ?" "Không có chuyện đó." Phương Chu Diêu trực tiếp phản bác, "Trong hôn nhân của mẹ tôi chỉ có một mình ba tôi. Bà ấy ngoại trừ công việc ra, thời gian khác đều vây quanh ba tôi, ngay cả tôi cũng rất ít quản. Chỉ có ba tôi sống ngu ngốc, có thể chiếm cứ tất cả thời gian rảnh rỗi của bà ấy, cũng có thể làm bà ấy tức chết. Tôi đoán chừng đi, đại khái chính là trước kia bà đúng ba tôi trả giá quá nhiều, cho nên lúc tiểu tam kia tìm tới cửa, bà liền tức giận. Dương Văn kia, nghe ba tôi nói là bạn học đại học trước kia của hai người bọn họ, ở trường đuổi theo mẹ tôi, bất quá lúc đó mẹ tôi bị ba tôi đuổi tới. Có lẽ đó là một mối quan hệ như vậy." "À ~ thì ra là như vậy." Dư Phiêu Phiêu chậm rãi gật đầu, "Nghe như vậy, ba thật cặn bã nha." Phương Châu quay đầu nhìn lên giường, "Cậu nói ba là người đàn ông xấu?" Dư Phiêu Phiêu nói, "Ba nhất định là người đàn ông xấu, ngoại tình một cái này là thật, nó vĩnh viễn không rửa sạch được. Bất quá, ông cũng không phải đặc biệt xấu. Tôi có lẽ có thể hiểu được tâm trạng của mẹ cậu, đôi khi, dao mềm mài người đau hơn. Còn không bằng đao cứng đâm vào, đau nhất cũng là trong nháy mắt." Con ngươi Phương Chu Diêu đảo đảo, "Cái này của cậu ẩn dụ rất tốt, tôi có thể viết vào trong tiểu thuyết." Dư Phiêu Phiêu chợt cười khẽ, "Cậu đã viết một câu truyện nhỏ trong kỳ nghỉ đông, sao còn chưa ký hợp đồng?" 'Ừ..." Phương Châu gãi gãi gáy, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi vốn giống như nhào tới. Đoạn thời gian trước vừa mới thêm một nhóm tác giả, nói là biên soạn chưa từng cứu, không có cách nào ký hợp đồng. Hình như tôi chưa bao giờ bịa đặt..." Dư Phiêu Phiêu nghe được liền nở nụ cười, "Kỳ thật quyển sách này của cậu viết rất đẹp mắt, chính là không phù hợp với phong cách văn bản trực tuyến hiện tại. Nếu cậu muốn ký hợp đồng, muốn kiếm tiền, ngay từ đầu vẫn phải đi với dòng chảy lớn. Tôi nhìn một chút, thư viện Tiêu Tương bây giờ phổ biến tổng giám đốc ngược văn, tất cả mọi người đều đang viết loại văn này, cậu cũng có thể thử một chút. " Phương Chu Diêu "phốc" một tiếng, "Tôi mới không cần viết loại tiểu thuyết nhất nhất. Tôi cũng không xem được loại ngược văn này, tôi cảm thấy loại nam chủ này quá ghê tởm, không biết tôn trọng nữ chủ, cũng không quý trọng nữ chủ. Muốn tôi viết, tôi sẽ viết ngược đãi nam chủ." Dư Phiêu Phiêu lại hỏi: "Tại sao?" Phương Chu Diêu tự nhiên nói: "Bởi vì đàn ông nên chịu đựng khó khăn ah. Nam tử hán đại trượng phu, chảy máu rơi lệ không sao cả, nữ nhân phải che chở. Theo tôi thấy, muốn ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được nam nhân chính là uất ức. Cho nên tôi không thích loại ngược văn này, hoặc là tôi liền ngược nam chủ, hoặc là tôi cũng không ngược, dù sao tôi cũng sẽ không ngược nữ chủ." Sự khẳng định của anh cũng chứng minh rằng anh rất kiên trì với khái niệm của mình. Dư Phiêu Phiêu nghe anh nói những lời này, lại nghĩ đến hành vi của anh kiếp trước. Nghĩ đến kiếp trước, sau khi cô ngộ sát Vương Trung Kiệt, anh là người đầu tiên phát hiện ra. Anh vô cùng bình tĩnh xử lý hiện trường vụ án, sau đó sai người mang cô đi, anh dỗ dành cô, dùng giọng điệu phi thường kiên định nói cho cô biết, anh có thể giải quyết hết thảy. Lúc ấy cô thật sự tin tưởng anh có thể giải quyết chuyện này, cho nên ngoan ngoãn nghe lời anh, ở lại biệt thự anh an bài. Kết quả, cuối cùng lại đổi lấy tin tức anh thay cô chịu tội. Đồ ngốc. Anh là một thằng ngốc. Bây giờ là ngu ngốc như vậy, không có thắc mắc sau này sẽ ngu ngốc hơn... Nghĩ đến những điều này, hốc mắt Dư Phiêu Phiêu lại không tự chủ được hồng nhuận, dần dần bị nước mắt thấm ướt. "Sao cậu không nói chuyện?" Phương Chu Diêu không nghe thấy cô trả lời, liền lên tiếng gọi cô. "Không có, tôi cảm thấy, cậu là một cậu bé rất tốt." Lúc nói lời này, khóe mắt Dư Phiêu Phiêu nằm nghiêng lặng lẽ trượt xuống một giọt nước mắt, nhỏ xuống gối đầu, khóe môi lại nhẹ nhàng nhếch lên, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp. "Tôi bình thường đi, cũng không phải rất tốt." Phương Chu Diêu khiêm tốn nói, khóe miệng cười cười, "Tôi cảm thấy cậu rất tốt, cậu là một cô gái rất tốt. Dù sao sau này, tôi... sẽ bảo vệ cậu!" Mấy chữ cuối cùng, Tốc độ nói của Phương Chu Diêu rất nhanh, 1 giây nói xong, sợ cô nghe rõ ràng! Thế nhưng, anh lại rất muốn nói những lời này.... VyVy: Có lỗi a:( Dạo này mình tăng ca, về tới ăn uống xong là ngủ liền, không thể ra chương được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương