Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu
Chương 86: Cậu Yên Tâm
Edit&Beta: VyVy...Trong tháng giêng, cũng là mấy ngày nghỉ đông, trong nhà Dư Hàng mỗi ngày đều rất náo nhiệt. Mỗi ngày đều có thân thích đến thăm nhà, trong nhà Dư Hàng cũng là mỗi ngày bày rượu chiêu đãi, mỗi ngày đều giới thiệu với thân thích khác nhau một đôi con cái này. Bởi vì mỗi ngày đều có khách nhân, Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu ở nhà cũng không quá hăng hái. Phương Chu Diêu vốn định nhanh chóng kết thành xong quyển thiên sứ cùng ác ma kia, mở một quyển văn bản của thành chủ cùng thành chủ phu nhân, nhưng anh căn bản tìm không được một chỗ có thể làm cho anh yên tĩnh mã tự. Dư Phiêu Phiêu cũng mỗi ngày đều cùng khách mang đến đứa trẻ, cùng đứa trẻ chơi trò chơi, đạn cát cho đứa trẻ nghe, thời gian riêng tư của mình ít đi rất nhiều. Sau đó, Phương Chu Diêu vì có thể yên tĩnh viết chữ, anh trở về chỗ Phương Viện Viện ở, cũng tách ra khỏi Dư Phiêu Phiêu. Như thế, tháng giêng náo nhiệt náo nhiệt cứ như vậy mà trôi qua, rất nhanh liền khai giảng. ... Dư Phiêu Phiêu trong giấc mộng mấy ngày gần đây, cô thấy được một ít chuyển biến. Trong mộng, bởi vì Phương Chu Diêu bị trầm cảm, áp lực tinh thần của Phương Viện Viện cũng rất lớn. Phương Viện Viện mỗi ngày đều dành nhiều thời gian hơn cho Phương Chu Diêu, cô sẽ bồi Phương Chu Diêu nhiều hơn, nói chuyện với anh nhiều hơn, cố gắng bù đắp cho tình mẫu tử còn thiếu của anh trong khoảng thời gian ly hôn này. Thế nhưng, cũng bởi vì nguyên nhân sinh bệnh, giữa Phương Chu Diêu và Phương Viện Viện sinh ra ngăn cách. Nhìn Phương Viện Viện đối với anh càng ngày càng để ý, nhưng Phương Chu Diêu lại chui vào mũi trâu, cảm thấy mẹ sở dĩ đối với anh tốt như vậy, đều là bởi vì nguyên nhân anh bị trầm cảm, mẹ là xuất phát từ đồng tình cùng đáng thương mới đối tốt với anh như vậy. Anh không thích mẹ đối xử tốt với anh vì lý do này. Cho nên, cho dù trong khoảng thời gian này Phương Viện Viện đã thay đổi thái độ trước kia, đối Phương Chu Diêu để ý một chút, nhưng lời nói giữa Phương Chu Diêu và Phương Viện Viện càng ngày càng ít. Phương Viện Viện dần dần ý thức được bà và con trai không trở về trạng thái như trước, cho nên, bà chủ động tìm Dư Hàng, hơn nữa còn nhờ Dư Hàng hỗ trợ, giúp bà cùng nhau cứu con trai. Lúc trước, bởi vì Phương Viện Viện đáp ứng Dương Văn cầu hôn nguyên nhân, bà không biết xấu hổ quay đầu lại tìm Dư Hàng, nhưng hiện tại tình huống của con trai rất kém cỏi, bà không có việc gì cũng chỉ có thể tìm Dư Hàng. Một ngày trước khi Phương Chu Diêu khai giảng, khi anh ở nhà chơi Tiểu Bá Vương, Dư Hàng tặng một máy tính xách tay cho Phương Chu Diêu, đặc biệt tới đây bồi Phương Chu Diêu cả ngày, mới để cho Phương Chu Diêu ở trong ngôi nhà lạnh lẽo này cũng lộ ra nụ cười khó có được. Vì thế, thông qua giấc mơ, Dư Phiêu Phiêu xác định, thì ra hai vợ chồng bọn họ sở dĩ lại càng ngày càng gần, hoàn toàn là bởi vì bệnh tình của Phương Chu Diêu. Mà Phương Chu Diêu cũng bởi vì tình cảm cha mẹ có chút hiện tượng hồi xuân, học kỳ tiếp theo của mùng một mấy ngày đó, trạng thái của anh đều rất tốt.... Trong hiện thực, Dư Phiêu Phiêu nhìn thấy Phương Chu Diêu cũng đều là trạng thái rất lạc quan sáng sủa. Cô tin tưởng, hòm hiện tại không giống với Phương Chu Diêu kiếp trước. Bây giờ, anh không nên bị bệnh tâm thần nặng như vậy, hạnh phúc hàng ngày là lành mạnh. Chỉ là cô hơi đáng tiếc... Tuy rằng cô ngăn chặn nguồn gốc của cơn trầm cảm của anh, thế nhưng, cũng mất đi một cơ hội để cha mẹ anh hồi xuân. Thế gian vạn vật hoàn hoàn đan xen, quả nhiên thay đổi một tiết, đồng dạng cũng sẽ thay đổi phần tiếp theo. Cho dù cô sống lại trở về, kiếp này cũng sẽ không phát triển giống như kiếp trước, bởi vì trong bóng tối, rất nhiều chuyện đều bị cô thay đổi. Dư Phiêu Phiêu thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi Phương Chu Diêu hiện tại: "Gần đây khi cậu ở nhà, mẹ cậu có mang Dương Văn về nhà không?" Ngữ khí Của Phương Chu Diêu về với cô đều rất bình thường, "Tôi ở nhà năm sáu ngày, hắn cũng chỉ tới một lần thôi. Dù sao tôi vẫn luôn ở trong phòng viết tiểu thuyết, cũng không đi ra ngoài, đôi khi hắn đến tặng một cái gì đó rồi đi, sau đó tôi cũng không biết." Dư Phiêu Phiêu sau đó lại hỏi anh, "Vậy bây giờ cậu nhìn thấy hắn, còn có thể cảm thấy rất tức giận sao? Cậu có muốn đuổi hắn ra khỏi đây không? Hoặc cậu không hài lòng?" Lúc này Phương Chu Diêu sẽ trả lời cô, "Tôi mới mặc kệ hắn, hắn có tới hay không liên quan đến tôi hay không. Tôi rất bận rộn, không có thời gian để quan tâm đến mối quan hệ tình cảm của họ." Dư Phiêu Phiêu còn có thể hỏi: "Cậu xác định cậu nói đều là lời nói trong lòng sao? Cậu có chắc là cậu không có một mình trốn trong phòng và lén lút buồn không?" Phương Chu Diêu sẽ trả lời cô: "Không có ah, tại sao tôi bí mật buồn! Cậu nghĩ tôi quá mong manh! Chịu không nổi ai, tôi cũng không phải nữ nhân ~" Dư Phiêu Phiêu nghe anh nói như vậy, trong lòng lúc này mới thoáng yên tâm. Sau đó, Phương Chu Diêu cũng rất hạnh phúc nói với cô: "Trên thực tế, tôi đã nói chuyện với mẹ tôi, bà ấy nói, nếu bà ấy tái hôn, nếu tôi không muốn nói chuyện với bà ấy, hãy để tôi trở lại với ba tôi. Vì vậy, nếu bà ấy kết hôn, sau đó tôi sẽ trở lại sống với cậu." "Tốt lắm!" Khi anh nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười phi thường hồn nhiên, Dư Phiêu Phiêu nhìn ra được, đó là từ tận lòng vui vẻ. Thấy anh đối với chuyện này đã nhìn ra, Dư Phiêu Phiêu trong lòng mới không có áy náy sâu như vậy, cũng rất thoải mái. Nhưng mà, làm cho Dư Phiêu Phiêu không nghĩ tới chính là, chuyện này cư nhiên thật đúng là có chút chuyển biến! Ngày tan học thứ sáu, Dư Phiêu Phiêu mang theo cặp sách vừa về đến nhà, liền nhận được một cuộc điện thoại. Cô điện thoại tự xưng là Triệu Phương Phương, gọi tới tìm Dư Phiêu Phiêu. Lúc đầu Dư Phiêu Phiêu còn không nhớ ra cô là ai, sau khi cô tự giới thiệu, Dư Phiêu Phiêu mới nhớ ra, thì ra cô là nhân viên cửa hàng Tiểu Tam Vy Vy kia! Năm ngoái, cô và nhân viên bán hàng Triệu Phương Phương đã khiến Triệu Phương Phương phải theo dõi Vy Vy bằng cách sử dụng eyelino. Sau đó, Dư Phiêu Phiêu không nhận được điện thoại của Triệu Phương Phương nữa, cô đã sớm quên chuyện này vào trong góc cày... Không nghĩ tới, hôm nay lại đột nhiên nhận được điện thoại của Triệu Phương Phương như vậy! Triệu Phương Phương nói với cô qua điện thoại: "Em ơi, năm ngoái hai chúng ta ký hợp đồng đó còn tính đúng không? Nếu tính toán, tiếp theo chị có điều gì đó để nói với em." "Tính toán." Dư Phiêu Phiêu gật đầu, "Có phải bắt được nhược điểm của Vy Vy hay không?" "Bắt được rồi!" Triệu Phương Phương quyết đoán gật đầu, "Cái này khó bắt chết chị nói cho em biết! Chị đã theo dõi cô ấy nhiều lần, và tìm thấy một số người bạn để giúp chị điều tra, cuối cùng cho chị tìm thấy! Quản lý cửa hàng mỗi tháng cô aya kiếm được tiền để nuôi một người đàn ông! Đây có phải là bằng chứng không?" Dư Phiêu Phiêu nói, "Tuyệt đối tính. Chị có chụp ảnh không? Loại ảnh thân mật? Nếu có, gửi QQ cho em." Triệu Phương Phương ở đầu dây bên kia gật đầu nói, "Vậy nhất định là có a, vì thu thập chứng cứ này, chị mất thật lâu! Chị sẽ gửi QQ cho em ngay lập tức! Nhân tiện, em hứa với chị đừng quên, chị sẽ trở thành quản lý cửa hàng sau này!" "Đương nhiên là không." Dư Phiêu Phiêu cùng Triệu Phương Phương lại nói qua nói lại vài câu, lập tức cúp điện thoại. Sau khi điện thoại cúp máy, Dư Phiêu Phiêu lập tức mở máy tính lên QQ, vì thế ở trong hòm thư nhìn thấy ảnh thân mật của Vy Vy cùng những người đàn ông khác. Ảnh chụp rất bí ẩn, nhưng có thể nhìn thấy gương mặt của Thanh Vy Vy, có thể xác nhận chính là bản thân Vy Vy. Thế là đủ rồi. Như vậy, Dư Phiêu Phiêu có thể dùng thủ tục pháp lý để lấy lại cửa hàng. Dư Phiêu Phiêu rốt cục chuẩn bị xuống tay với Vy Vy......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương