Đại Lục Liên Hoa
Chương 37: Chương 37: Cô Đơn Sao?
Khi bầu trời xanh đang thay thế dần bởi màn đêm thì cũng là lúc những hoạt động đặt biệt về đêm bắt đầu được khai mở.Từng con phố nhỏ, cho đến những cung đường lớn ở Đế Đô thành. Đâu đâu cũng là người, họ đi ăn đi chơi và đi mua sắm. Song song với đó là những trò chơi giải trí vui nhộn. Một bầu không khí lễ hội đang tràn ngập trên đường phố, với những niềm vui chốn hồng trần không khỏi kéo con người chìm đắm vào chốn trụy lạc.Nhưng ơ đâu đó vẫn có những người chỉ ở trong nhà. Điển hình là Trương Vệ.Lúc này chàng đang cởi bỏ lớp áo bên ngoài khoe ra cơ thể mới đầy đặn trước gương. Mới ngày nào chàng còn là một thiếu niên ốm yếu gầy mò, chỉ qua chưa tới hai tháng cơ thể đã hoàn toàn thay đổi một cách chóng mặt. Ra dáng một thanh niên trai tráng đang ở độ tuổi sung mãn nhất.Chỉ còn lại vài ngày nữa thôi sự kiện trọng đại có thể coi là lớn nhất trong cuộc đời chàng sẽ diễn ra. Cảm giác đó sao mà vừa hồi hộp vừa lo lắng. Tạm gát qua những cảm giác không đâu vào đâu đó Trương Vệ giờ đây đang chìm đắm trong sự tự luyến vì bản thân chàng đã tiến một bước rất dài trên con đường tu hành. Vẫn chưa quen với cơ thể mới nên chàng có chút lạ mắt.“Có gì đâu mà ngạc nhiên dữ vậy. Ngươi tu luyện mạch Thái Phủ Âm Phế thì cơ thể phát triển nhanh như vậy là điều hiển nhiên thôi mà.”Giọng vừa vang ra một tinh linh tựa con ngựa trắng bay đến cùng nhìn vào gương với Trương Vệ. Chú tinh linh này là sự kết hợp của thân ngựa, đầu rồng, đuôi cá sấu và cặp cánh như đại bàng. Trên cơ thể nó được phủ đầy hoa văn và điều đặt biệt hơn cả là ngoại trừ phần thân là màu trắng tất cả những nơi còn lại đều là màu vàng kim. Linh thú này được gọi với cái tên Kim Mã.“Chắc hẳn là ngươi đang ghen tỵ với ta. Sau khi dung hợp linh hồn ta lại trở nên cường tráng thế này. Còn ngươi thì biến thành tinh linh ngựa. Hố hố.”“Ngươi có thể nào bớt cà khịa một tý được không. Cứ cà khịa ta mãi có ngày lên bàn thờ lúc nào không hay.”“Ha..Ha.”Trương Vệ đang không ngừng tỏa ra niềm vui sướng với tình trạng hiện tại của bản thân. Được một lác hưởng thụ chàng nhanh chóng khoát lại áo, bởi vì chàng nghe bên ngoài những tiếng hô vang của người đi đường. Sau đó cước bộ chậm rãi cùng Kim Mã đi đến phía bàn nơi gần cửa sổ. Đặt mông ngồi xuống ghế, Trương Vệ phóng tầm mắt lên bầu trời đêm với lấm chấm những ngôi sao nhỏ.Khi niềm vui đã dần lui về sau thì nỗi buồn lại tiến lên thống trị tâm trí chàng. Lặng lẽ nói nhỏ:“Đế Đô thật là náo nhiệt…”Nhìn trong ánh mắt Trương Vệ đong đầy sự cô độc, Kim Mã liền hỏi:“Vậy sao ngươi không ra ngoài mà đi dạo ở ru rú trong phòng làm gì.”Trương Vệ nghe thế thì thở dài một hơi não nề đáp:“Ta cũng muốn như vậy lắm. Nhưng đáng tiếc ta không có bạn…à… chính xác hơn là có rất ít hão hữu. Còn lại những kẻ khác không ít thì nhiều đều muốn gây sự với ta.”“Vậy à. Nhìn ngươi đúng là tội thật.” Kim Mã bay lượn vài vòng sau đó đáp lại trên bàn. Theo ánh nhìn của Trương Vệ mà nhìn ra bầu trời đêm đang phát sáng với những ánh đèn rực rỡ. Phát ra từ nơi tấp nập của những con phố phồn hoa. Bất chợt nó nhớ ra điều gì đó.“Còn cô nương tên Thẩm Y Y thì sao? Ngươi có thể đến rủ cô ta cùng ngươi dạo phố.”Nhắc đến tên nàng Trương Vệ có một chút gì đó khó nói, cười khổ:“Nàng ta sao, với thân phận của nàng ấy. Ta sao có thể mà thân thiết được.” Nói đoạn chàng nhìn ra bầu trời đen”Ngươi nghĩ thử mà xem, ở Đế Đô này ta vẫn còn mang danh là phế nhân thiên cổ. Để nàng sánh bước cùng ta ra phố, há chẳng phải làm nàng mất mặt.”Nói đến đây Trương Vệ thoáng rùng mình, nở nụ cười của sự cô đơn:”Trước khi ta thu lại cái danh xưng đó, thì có lẽ ta vẫn nên ở nhà thì hơn.”Sau đó chàng xoay sang nhìn Kim Mã một cái rồi hỏi:”Còn ngươi thì sao.”Nghe thế thì Kim Mã ngồi xuống, ánh mắt nó dao động. Dường như hàng loạt ký ức đã trở về nên khiến bản thân nó có phần buồn bã:“Ở thế giới của ta, ta có những hảo bằng hữu rất tốt. Có một gia đình hạnh phúc và có một tương lai rộng mở.” Ánh mắt đượm buồn như sắp ngấn lệ.”Nhưng rồi…”Trương Vệ không phải sắt đá, cũng thấu hiểu nổi lòng của nó và cảm thấy bản thân có lỗi, liền dùng giọng điệu an ủi nói:“Xin lỗi người vì đã nhắc đến chuyện không vui. Nào! Đừng nghĩ ngợi nữa chúng ta vào bếp kiếm gì ăn đi. Mai còn nhiều chuyện phải làm lắm.” Sau đó chàng liền tạo cho bản thân điểm tích cực, cười tươi và nói:”Nếu sau này ngươi muốn tâm sự có thể nói với ta. Ta sẵn sàng lắng nghe.”Trước sự đối sử này của Trương Vệ, khiến Kim Mã cảm thấy ấm áp. Nó gật đầu và nói:“Giờ mà ngươi xuống bếp mà gặp nhóm người Trưởng lão lại bị đàm tiếu nữa cho xem.”Nghe thế chàng thở dài thường thược. Quả nhiên ở trong gia tộc cũng không khác gì ngoài kia, luôn có những kẻ chờ đợi cấu xé chàng.Ánh mắt tạm thời rời khỏi bầu trời nhộn nhịp ngoài kia, chàng liền đảo quanh gian phòng nhỏ xem xét. Những thứ trong căn phòng này ít nhiều cũng đã gắn bó với chàng gần mười năm. Cũng đã may một đi ít nhiều, nó gợi lên trong chàng một sư lưu luyến nhất định. Khi đang hoài niệm từng đồ vật một chợt chàng nhìn thấy một cái áo rách và cũ nát như những bộ đồ mà hành khất thường hay mặc lên. Được chàng đặt ở một góc khuất.Ký ức về đồ vật này liền ùa về, khiến miệng chàng vô thức mà mở rộng. Ánh mắt rung động chất chứa sự nhớ nhung.Qua một chút chàng liền ngậm miệng lại nuốt liền một ngụm nước bọt. Sau đó đưa tay vào trong người lấy ra túi nang màu đỏ. Không nói không rằng trực tiếp đổ hết những thứ bên trong ra. Sau đó cầm túi thơm mà chàng đã cất bên trong đó lên. Túi thơm mà chàng từng đựng ngân lượng trước đây đó mà.Túi thơm màu hồng được thêu lên chữ “Vệ”, đã khá cũ rồi vì những đường chỉ có vài mối đã bị đứt. Chàng nhìn nó mà mỉm cười hạnh phúc. Ngoài túi thơm còn có những tờ ngân phiếu nữa. Đây là số ngân phiếu trước kia chàng vẫn chưa dùng hết. Kim Mã thấy vậy liền đi đến, đảo mắt nhìn quanh những tờ ngân phiếu và thắc mắc:“Ngươi đổ những thứ này ra làm gì . Đếm tiền à?”Thấy chàng vẫn không đáp nó liền ngước mắt lên nhìn. Từ trong ánh mắt chàng lộ rõ niềm vui cùng nỗi nhớ khiến nó cũng bất ngờ lắm. Không nhịn được sự tò mò nó bay lên để nhìn cho rõ thứ mà Trương Vệ đang cầm. Không cần nó hỏi Trương Vệ đã chầm chậm nói:“Vì chuyện Chân Long tái thế, mà khiến ta chút nữa là quên đi một chuyện quan trọng. Ta thật là…”“Chuyện gì thế. Có liên quan đến chiếc túi này à.”“Đúng vậy.”“Nhìn tới nhìn lui nó giống một món tín vật quan trọng nhỉ. Cũ thế này mà ngươi vẫn còn mang theo cơ mà.”“Phải, nó là từ một người cực kỳ quan trọng đã đưa cho ta.”“Người đó là ai.” Nói đoạn Kim Mã đậu luôn trên vai của Trương Vệ. Theo ánh nhìn của chàng mà cũng nheo mắt nhìn túi thơm.“Ngươi có muốn nghe ta kể không.”“Cũng được. Dù gì thì ta với ngươi cũng đâu có làm gì khác. Nghe một chút để giết thời gian cũng được. Ngươi kể đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương