Đại Mộng Chủ

Chương 12: Quả Cầu Đá



Dịch: Vong Mạng

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Quầng sáng màu trắng này trong đêm cực kỳ bắt mắt, nếu có ai đó đi qua thấy được thì xem như rắc rối to rồi.

Tuy nói giờ này có rất ít người ra sau núi nhưng khó mà đảm bảo không có đệ tử nào đó ăn no rửng mỡ tới sau núi đi dạo cho tiêu bớt cơm.

Bốn bề vẫn yên lặng như cũ nhưng nơi này không phải chỗ để ở lâu.

Thẩm Lạc nhanh chóng nhặt đám phế phù trên mặt đất, gom chung với viên Nguyên thạch cuối cùng nhét vào trong ngực áo, tiếp đó hắn lại dọn dẹp một lượt những mảnh Nguyên thạch, đảm bảo sau nay ai qua cũng không phát hiện manh mối gì. Xong xuôi, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía tấm phù đang phát ánh sáng dịu mắt màu trắng kia.

Hắn tự cân nhắc một lúc xong bèn khom người, nhặt một cành cây khô dài hơn thước lên rồi chậm rãi đi về phía quầng sáng.

Dừng lại ở chỗ cạnh vầng sáng, Thẩm Lạc chớp chớp mắt mấy lần xong cẩn thận từng chút đưa dần cành cây tiếp sát rìa quầng sáng, cứ từng chút từng chút một…

Cành khô chầm chậm tiến vào trong vầng sáng mà không thấy bất cứ biến hóa gì xảy ra.

Thẩm Lạc vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần quay đầu chạy bất cứ lúc nào, giờ mới yên lòng lại.

Sau khi do dự một chút, Thẩm Lạc liền ném cành cây đi, đưa một bàn tay chạm vào quầng sáng, kế đó đưa toàn bộ cánh tay vào trong đồng thời khua khoắng thử một chút.

Thẩm Lạc cảm thấy cánh tay không gặp điều gì bất thường xong liền hạ quyết tâm, tiến cả người vào trong vầng sáng, bước về phía khối đá lớn mà hắn để tấm Tiểu Lôi phù khi nãy.

Phù lục vẫn tỏa ánh sáng trắng dịu mắt như trước, xem ra so với hiệu quả sinh ra sau khi kích phát Tiểu Lôi phù được ghi trong thư tịch thì đúng là khác nhau quá xa.

Bản thân Thẩm Lạc lúc này thực không biết nên vui mừng hay buồn rầu.

Nói buồn rầu là bởi, chính hắn khổ sở vất vả mới vẽ ra được năm tấm Tiểu Lôi phu nhưng chẳng có tấm nào thành công trong khi đã hao phí mất năm viên Nguyên thạch.

Nói vui mừng là vì tấm phù lúc trước mắt quả nhiên đã được kích phát, cũng coi như tấm phù lục đầu tiên hắn làm thành công, quả thực vậy cũng đủ giúp hắn có lòng tin hơn nhiều.

“Phù này dù không cách nào kích phát nhưng chiếu sáng trong đêm rất khá. Có điều chi phí lần này thực là đắt quá đi.” Thẩm Lạc lẩm bẩm than.

Nói xong, hắn cùi người dùng hai ngón tay kẹp tấm phù đưa lên, thoáng do dự một chút, hắn không theo đường cũ trở về mà trái lại bước về phía sâu trong u cốc.

Phù lục tỏa ánh sáng trắng tạo ra một vầng hào quang rộng bốn, năm trượng quanh người Thẩm Lạc. Những nơi hắn đi qua, mọi thứ đều được được chiếu sáng nhìn rất rõ ràng.

Thẩm Lạc lần đầu gặp cảnh thế này nên rất hiếu kỳ, liên tục quan sát đánh giá xung quanh, tính toán xem tấm phù này rốt cuộc có thể chiếu sáng bao lâu.

Bất trí bất giác bước đi, hắn tiến vào chỗ sâu trong u cốc, nơi có một vách núi bị dây leo màu xanh bao phủ.

Nơi nay không có đường, hơn nữa phía trước mặt còn là một vách núi.

Thẩm Lạc nhìn thoáng qua tấm phù vẫn đang tỏa ra những tia sáng dịu mắt như trước, bụng định quan sát thêm một lúc thì miệng đột nhiên ‘A’ lên một tiếng kinh ngạc.

Chỉ thấy dây leo màu lục vốn tươi xanh um tươi tốt, nay dưới ánh sáng từ tấm phù phát ra thì nhanh chóng héo quắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, để lộ ra vách núi bình thường không thể thấy rõ chi tiết.

Vách núi này nhẵn bóng như gương, hình dạng tựa như bị một ai đó mạnh mẽ chém một đường từ trên xuống dưới sau đó lại bỏ công mài dũa một phen.

Thứ khiến Thẩm Lạc càng thêm kinh ngạc quá đỗi là vách núi này dưới ánh sáng tỏa ra từ tấm phù thì có mấy phần dần trở nên trong suốt, tựa hồ như biến thành thứ như pha lê, mắt thường có thể mờ mờ thấy đồ vật nằm sâu một, hai xích trong đó.

Thẩm Lạc chưa từng thấy sự việc thần kỳ thế này, miệng tấm tắc kỳ lạ một phen xong mới nhận ra mình chưa gần vách núi lắm, đang toan tới tỉ mỉ quan sát một phen thì đúng lúc này, dị biến đột ngột xảy ra.

Phù lục bất thình linh trở nên nóng bỏng, nhiệt độ nơi tay hắn chạm vào nhanh chóng tăng cao.

Thẩm Lạc giật nảy cả người, tay khua loạn một hồi, gấp gáp muốn ném tấm phù đi nhưng nó thủy chung bám dính trên ngón tay, cơ bản không thể ném được. Song song với đó, cảm giác đau đớn thấu tim y như bị lửa thiêu từ lòng bàn tay truyền ra, cánh tay cũng cảm nhận từng hồi tê liệt, bắt đầu thấy hiện tượng không thể dùng lực.

“Hỏng bét!”

Thẩm Lạc quýnh cả lên, cuống cuồng đưa tay kia tóm lấy tấm phù, định xé nát nó.

Chính vào lúc này, tấm phù bỗng ‘Phụp’ một tiếng, nhoáng cái biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất không thấy tăm tích khỏi tay Thẩm Lạc.

Vầng sáng xung quanh cũng theo đó vỡ vụn một cách yên ắng, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ bay phiêu tán ra khắp xung quanh.

Thẩm Lạc thoáng sửng sốt xong vội vàng nhìn về phía cánh tay, phát hiện trên tay không có vết sưng đỏ, cảm giác đau đớn cũng đột nhiên biến mất, lúc này trong lòng mới thả lỏng được một chút.

Hết thảy trải nghiệm mới đây cứ như một cơn ảo giác.

Ngay khi Thẩm Lạc còn đang kinh nghi khó hiểu, đứng ngây như đá thì một màn còn quỷ dị hơn xuất hiện.

Những điểm sáng đang phiêu tán khắp bốn phía kia tựa như gặp phải một thứ gì đó thu hút, đột nhiên đổi hướng cùng nhau bay về phía vách núi. Những điểm sáng đó khi chạm vào mặt vách thì y như chuột vào hàng, một điểm nối tiếp một điểm, chen chúc nhau chui vào.

Thẩm Lạc thấy cảnh này liền bước mấy bước tiến tới gần vách núi, nhặt một hòn đá nhỏ gõ gõ.

Tiếng “Cộp cộp” vang lên, sau đó lại có cả tiếng vọng lại.

“Rỗng à.”

Hắn tự nói một câu rồi đảo mắt quét qua bốn phía một lươt, kế đó bèn lấy một khối đá lớn hơn từ bụi cỏ bên cạnh, đoạn dùng sức đập mạnh lên vách núi.

Sau mấy lần đập liên tiếp, vách núi theo một tiếng ‘ầm’ vỡ ra tạo một cái lỗ lớn chừng miệng bát.

Thẩm Lạc lại nâng cục đá lên đập thêm hai chập nữa khiến miệng lỗ hổng rộng thêm khá nhiều.

Bên trong lổ hổng kia đúng là một cái sơn động nhỏ, sâu chỉ cỡ bốn, năm xích. Những điểm sáng khi nãy mới chui vào đây giờ cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó, ở phía góc hang thấy một vật có hình dạng như quả cầu đá, đường kính cỡ hai xích(*).

“Hẳn là thứ này đã thu hút chỗ ánh sáng từ tấm phù?”

Thẩm Lạc chù chừ một lúc, chưa vội đưa tay lấy nó ra.

Hắn năm xưa dính âm khí nhập thể chính là ở một nơi bị phong bế.

Thứ này được giấu ở chỗ kín mít, trước đó lại tạo ra cảnh tượng quỷ dị, vậy thì có trời mới biết nó có phải là thứ sạch sẽ hay không?

Đương nhiên cũng có khả năng là một món bảo vật mà mấy cuốn tạp thư du ký kia hay nhắc tới.

Có điều cũng may là hắn giờ đã có Tiểu Hóa Dương Công trong người, Âm khí bình thường không thể nào xâm nhập vào trong cơ thể được.

Thẩm Lạc đứng trước cửa hang ngẫm ngợi một hồi khá lâu, sau cùng vẫn là cởi áo bào ra quấn quanh hai cánh tay, kế đó lại lấy thêm bốn tấm phế phù khi trước đặt vào lòng bàn tay để tăng thêm một lớp đệm.

Đồng thời, hắn toàn lực vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công bảo hộ toàn thân lại.

Làm xong hết thảy rồi, Thẩm Lạc mới đưa hai tay vào mò mẫm, ôm lấy vật bên trong hang.

Vật này nhẹ đến bất ngờ, bề mặt cũng không có gì dị thường.

Theo tâm tình thả lỏng, hắn hơi vận sức hai tay, tùy tiện lôi “quả cầu đá’ kia ra, để trước ngực rồi tỉ mỉ quan sát.

Bề mặt tối mờ lại có chi chít những lỗ nhỏ, khó trách lại nhẹ bỗng như vậy, trông tự như thứ do thiên nhiên tạo thành.

Thẩm Lạc lại đưa ‘quả cầu đá’ qua lại một chút cũng không phát hiện ra thứ gì, theo bản năng hắn liền lắc lắc nhẹ nó một cái.

“Ùm”

Một âm thanh trầm đục từ trong quả cầu vang lên.

Chú giải: (8) 1 xích thông thường tính bằng 1/3 mét ~ 33cm. Tuy nhiên đó là tính theo đơn vị hiện tại của TQ, trước đó vào thời cổ thì 1 xích chỉ khoảng 6,2cm. Ở trường hợp truyện này, Thẩm Lạc có thể tùy tiện lôi quả cầu ra thì đoán chừng đường kính 2 xích của quả cầu đá chỉ là hơn 12cm chứ nếu là 66cm thì hắn lôi cũng phải chật vật lắm.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...