Đại Mộng Chủ

Chương 40: Đi Để Trở Về



Dịch: Vong Mạng

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Đám mây đen hình sói ngay lập tức nổ tung, hóa thành lớp lớp khói đen tỏa mạnh ra khắp bốn phía, hung hăng nện lên khắp cả bề mặt tầng hào quang màu đỏ.

Sau khi phát ra luồng lửa đỏ rực nóng bỏng kia, vầng hào quang được hình thành từ sáu cây cờ nhỏ tựa như đã tiêu hao hơn nửa lực lượng, tối đi khá nhiều, lúc này lại bị lớp lớp khói đen đánh tới, chỉ thoáng chốc liền ‘xoẹt’ một tiếng rồi vỡ tan ra, theo đó, sáu người Vu Diễm cũng bị một lực vô hình chấn bay ngược ra ngoài.

Khói đen tiếp tục cuồn cuộn lan ra, hơn nữa còn kèm theo cả một đợt sóng lửa bỏng rát.

Dù thân ở trên mặt đất, đám người Thẩm Lạc cũng cảm nhận được một luồng khí nóng bức người phả thẳng vào người, trên mặt cảm giác bỏng rát, vậy cũng đủ hiểu sức nóng mà đám lửa đỏ kia khi nổ tung khủng khiếp thế nào.

Nhưng chính vào lúc này, một cái bóng nhân khi khói đen lan tỏa lại nhắm phía xa xa mà chạy. Cái bóng đó chính là Hắc Lang Vương.

Hắc Lang Vương lúc này đã khôi phục lại hình dạng đầu sói thân người như lúc trước, chỉ là nửa người nó bị cháy đen, cánh tay trái biến mất không tăm tích, chắc chắn là đã bị hủy bởi ngọn lửa đỏ kia.

Ngay lúc này, hai tia sáng, một vàng một bạc, bỗng bay từ dưới lên, nhìn kỹ thì là hai thanh bảo kiếm hai màu vàng, bạc kéo theo một dải sáng như sao chổi, khí thế anh dũng như rồng, dùng tốc độ nhanh như điện chớp, từ hai hướng tạo thế gọng kìm chém thẳng vào Hắc Lang Vương.

Hắc Lang Vương ngửa phắt đầu, ầm một tiếng, miệng phun ra một khối cầu lớn chừng nắm tay tỏa ánh sáng chói mắt màu đỏ thẫm đập thẳng lên hai thanh kiếm.

Một tiếng nổ cực lớn vang lên.

Sóng khí cuồn cuộn quét ra, hai thanh bảo kiếm một vàng một bạc cũng theo đó bị đánh văng đi.

Có điều khối cầu màu đỏ thẫm kia cũng có thêm một vết rạn, đồng thời hào quang quanh nó cũng ảm đạm đi quá nửa.

Miệng Hắc Lang Vương hự một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hai cái đùi ở phần thân dưới của nó lóe lên tia sáng màu đen(*) rồi hóa thành hai cái đùi sói.

Trong mắt Hắc Lang Vương hiện lên vẻ phẫn hận nhưng nó cũng không dám ở lại thêm nữa, miệng lại phun ra một đám khói đen bao khỏa cả thân thể nó lại, tiếp đó từng đợt yêu phong màu đen nổi lên khắp xung quanh, tốc độ của Hắc Lang Vương thoáng chốc tăng lên gấp bội, chỉ trong khoảnh khách đã biến mất ở chân trời phía xa.

Mắt thấy Lang vương chạy trốn, đám sói xám đang công thành lẫn đám sói đen đã lọt vào trong thành đều mất hết chiến ý, tất cả nhao nhao chạy tán loạn, thoáng cái đã biến vào khu vực hoang dã phía ngoài thành.

Hai bóng người từ ngoài thành bay vụt tới, nhìn kỹ thì là một nam tử trung niên vận áo bào đỏ và một lão giả hói đầu.

Hai người hiển nhiên là lực lượng mai phục ngoài thành, kết hợp với đám người Vu Diễm để nội ứng ngoại hợp, quyết một lần tiêu diệt dứt điểm Hắc Lang Vương kia, đáng tiếc là lại để nó chạy thoát.

Cũng may Hắc Lang Vương đã bị trọng thương bỏ trốn, đám sói kia cũng bị đánh lui, đại nguy cơ mà Phượng Trình thành phải đối mặt cũng đã theo đó tan thành mây khói.

Thẩm Lạc thấy vậy, nội tâm căng thẳng cũng dần thả lỏng.

Kết quả là nội tâm vừa buông lỏng, sự mệt mỏi tích tụ từ trước liền bộc phát khiến hắn còn chưa kịp ú ớ gì đã thấy trước mắt đen ngòm một khoảng rồi lăn ra bất tỉnh.

Trong thoáng chốc, Thẩm Lạc cảm giác như mình đã trôi nổi trong một không gian kỳ quái, quanh hắn là hào quang năm màu rực rỡ nhưng lại rất mờ ảo, nhìn không rõ ràng.

Hắn muốn đưa tay dụi mắt, thình lình phát hiện tay chân không hề nghe sự chỉ huy của bản thân.

Thẩm Lạc thầm cả kinh, muốn lớn tiếng la lên nhưng rồi lại phát hiện ra miệng mình cơ bản không phát ra nổi chút xíu âm thanh nào.

Ngay sau đó, một hồi đau nhức dữ dội từ khắp tứ chi truyền tới, tựa hồ như đang có nhiều lực kéo từ những những hướng khác nhau giằng giật hắn.

Cảm giác đau nhức dữ dội này thoáng chốc từ tứ chi lan ra khắp cơ thể. Thân thể y như sắp bị vô vàn lực lượng xé ra thành từng mảnh nhỏ.

Hắn rất muốn giãy giụa nhưng không cách nào thoát ra nổi, chỉ có thể chìm trong cảm giác thống khổ như bị tra tấn này.

Không biết sau bao lâu, không gian bốn phía đột nhiên tấm kính bị vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn.

Trong phòng dành cho đệ tử của Xuân Thu quán, Thẩm Lạc khẽ run người, mở choàng mắt.

Hắn lúc này mồ hôi đầy đầu, lồng ngực phập phồng liên tục, miệng thở hổn hển.

Nóc nhà quen thuộc dần dần đập vào mắt, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên chiếc giường, soi sáng cả căn phòng, không khí thật bình yên, trái ngược hoàn toàn với tình cảnh trong mộng.

Hắn khẽ xoay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận mình đã thực sự thoát hẳn ra khỏi giấc mơ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Lạc định chống hai tay xuống giường để ngồi dậy, tức thì một cảm giác đau nhức thấu xương tràn lên óc khiến hai tai hắn mềm nhũn, người lại ngã xuống giường.

“Lại trở về rồi!”

Thẩm Lạc có chút vui mừng nhưng không dám động đậy gì thêm, chỉ nhắm mắt cảm ứng tình trạng cơ thở mình.

Những nơi khác trên người hắn cũng giống như hai tay hắn, nơi nào cũng thấy đau thấu tim gan, cơ thể rét run từng cơn, tình cảnh tệ hơn rất nhiều so với lúc tỉnh lại sau khi nhập mộng lần trước.

Nội tâm có phần lo lắng, hắn vội vàng vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công hòng khôi phục thân thể.

Theo luồng Dương cương chi lực dâng lên nơi đan diền rồi di động giữa ngực và bụng, cơn rét lạnh từ trong cơ thể cũng ngừng lại một chút.

Bình tĩnh lại một chút, Thẩm Lạc tựa như bắt đầu ý thức được điều gì đó, mi mắt khẽ chớp động.

Trong giấc mộng, hắn sau khi uống rượu mật rắn của Vu Diêm, Dương cương chi lực trong người liền tăng lên một chút, nhưng hiện tại Dương cương chi khí lại quay về như cũ.

“Quả nhiên, giấc mơ chỉ là giấc mơ.” Thẩm Lạc có chút thất vọng, lẩm bẩm tiếc nuối nhưng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, tiếp tục vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công.

Những thứ hắn gặp phải trong giấc mộng lần này quá ly kỳ, quá chân thực lại liên tục có biến cố xảy ra làm hắn không có lúc nào rảnh rỗi để suy nghĩ về việc nhập mộng lần này.

Giờ đã thực sự trở về, tinh thần cũng bình ổn lại, hắn không khỏi nghĩ tới một vấn đề.

Bản thân rõ ràng đã đem gối ngọc trả về chỗ cũ, vậy tại sao hắn lại vẫn đi vào trong mộng?

Lẽ nào chỗ trả gối chưa đủ xa, nằm ở sau núi mà nó vẫn có thể ảnh hướng tới hắn?

Nghĩ tới đây, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ đầu giường, tức thi hai mắt liền trố ra.

Ở đầu giường bên trái, một vật màu huyền hoàng đang lặng im nằm đó. Vật này chính là cái gối ngọc thần bí mà hắn vốn đã đem trả lại chỗ cũ.

Thẩm Lạc lúc này thực sự thấy kinh sợ.

Gối ngọc thế mà lại quay về?

Có điều hắn sau khi trải qua hai giấc mộng vừa hoang đường mà lại vô cùng chân thực, tâm cảnh đã có biến hóa rất lớn so với trước, chỉ thoáng chốc đã khôi phục sự tỉnh táo.

“Không lẽ có người lẻn vào phòng?” Thẩm Lạc kinh nghi nghĩ tới việc này, đưa mắt nhìn về cửa sổ phía trước.

Cửa sổ vẫn đóng kín, không hề có dấu hiệu từng bị cạy mở.

Xuân Thu quán không phải đạo quán bình thường, để phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cửa sổ phòng các đệ tử đều được chế tạo đặc biệt, bố trí khá tinh xảo, trừ khi dùng lực mạnh phá cửa, nếu không người ở ngoài rất khó để mở chứ đừng nói tới chuyện yên lặng mà mở được.

“Chẳng lẽ nó tự quay lại?” Thẩm Lạc khẽ rùng mình phát giác gối ngọc càng lúc càng quỷ dị.

Bao suy nghĩ lộn xộn nảy ra trong đầu khiến hắn trong nhất thời không cách nào sắp xếp lại. Thấy vậy, hắn liền dứt khoát ném việc này qua một bên, bắt đầu tĩnh tọa vận chuyển Tiểu Hóa Dương Công.

Hơn nửa canh giờ sau, khi cảm giác đau nhức trên người gần như đã tan hết, hắn mới thu công, trở mình ngồi dậy, một lần nữa nhìn qua cái gối ngọc, đầu óc lâm vào trầm tư.

Những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua cứ không ngừng xuất hiện trong đầu khiến hắn có phần mất tập trung.

Thẩm Lạc lại đảo mắt nhìn qua đống điển tịch trên bàn. Hắn đột nhiên nhớ tới trong giấc mơ, Vu Diễm từng nhắc tới chuyện Vu thiên sư gặp kỳ ngộ, thoáng trầm ngâm một chút, hắn liền rút cuốn Địa Lý Chí của huyện này ra xem.

Trong mơ, Vu Diễm từng nhắc tới huyện Tùng Phiên, Thẩm Lạc liền lật tới phần địa đồ huyện Tùng Phiên rồi bắt đầu tỉ mỉ đọc.

“Sông Loan Thủy! Không ngờ sông này lại có thật!”

Không phải chú giải, chỉ là làm rõ:

Tên chương nguyên gốc là 去而复回 - Khứ Nhi Phục Hồi - tạm hiểu là Đi rồi mà lại quay về, tương ứng với nội dung chương đề cập việc Thẩm Lạc trở về từ giấc mơ và cái gối ngọc kia đã bị trả về chỗ cũ mà ban đêm lại mò về ám quẻ Thẩm Lạc. Người dịch nhất thời cảm thấy khá khôi hài liền đặt thành Đi để trở về.

(*): Tia sáng màu đen, nguyên gốc Hán Việt là Hắc Mang, đọc truyện Tàu đã nhiều năm, mình vẫn chưa thể hình dung ra tia sáng màu đen nó trông thế nào. Ai biết xin trả lời giúp ở chủ đề thảo luận truyện.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...