Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Chương 10: Liên tục đột phá
“Trần quy trần, thổ quy thổ, Cửu U ma sát thuộc về ta.”
Một bộ Ấn Quyết trong tay Trác Uyên tạo ra trong nháy mắt, Lạc Minh Ngọc đang khống chế đại trận liền lập tức mất đi quyền khống chế Âm Sát trận, đồng thời tình hình về mấy người Tôn quản gia lúc trước cũng biến mất không thấy.
Lạc Minh Ngọc có chút kỳ quái, trong tay lại kết ấn lần nữa, nhưng vẫn không thể nắm bắt được cái gì.
“A…”
Bỗng nhiên trong rừng Sương Mù vang lên tiếng hét thê lương của mọi người. Lúc này đám người Tôn quản gia đã hoàn toàn biến đen, nhưng vẫn còn có một tia ý thức, từng bóng dáng màu đen đang không ngừng bay ra từ trong cơ thể bọn họ.
Mỗi khi bay ra một con, bọn họ lại phát ra tiếng hét giống như bị cắt rớt một miếng thịt. Thẳng đến khi tất cả bóng đen trong cơ thể bọn họ đều rời đi thì tiếng kêu thảm thiết kia mới dừng lại. Nhưng trong mắt bọn họ cũng đã không còn ánh sáng, thân thể khô khốc như thây khô ngàn năm, gió thổi qua làm cho tất cả đều rụng thành bột phấn.
Trác Uyên ngồi xếp bằng ở trong sương mù đen sì, có đến gần một ngàn cái bóng màu đen đó, giống như đàn ong bay về tổ, tất cả đều lao vào trong cơ thể hắn.
Hắn cứ lặng lẽ tiếp thu, sắc mặt của hắn cũng dần biến đen giống với đám người Tôn quản gia lúc trước. Đợi đến khi tất cả bóng đen đều tiến vào thân thể hắn thì hắn mới thay đổi thủ quyết, tiến hành Thiên Ma Đại Hóa Quyết.
Chỉ một thoáng sau, nguyên lực màu đen ào ạt phồng lên trong cơ thể hắn, giống như biển rộng đang mạnh mẽ cọ rửa gân mạch của hắn, cuối cùng chảy vào trong đan điền. Mà khí thế của hắn cũng tăng trưởng một cách nhanh chóng.
Phù!
Trong nháy mắt Trác Uyên đã đột phá tới sáu tầng Trúc Cơ.
Phù!
Lại là một tiếng vang nhỏ, hắn đột phá đến bảy tầng Trúc Cơ.
Ngay sau đó, tám tầng Trúc Cơ, chín tầng Trúc Cơ, cuối cùng đạt tới tầng chót bình cảnh Trúc Cơ.
Chậm rãi mở hai mắt, Trác Uyên không khỏi hít sâu một hơi, nắm thật chặt hai tay thành quyền, sau đó tiếp tục đột phá.
Lúc này đây không dễ dàng như vừa rồi, những Âm Sát kia mang nguyên lực ma hóa cho hắn đã tiêu hao rất nhiều. Với kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của lão ma đầu hắn, hắn hiểu càng vào lúc loại nguyên lực khô kiệt này đột phá thì sẽ càng có có giá cho thành tựu sau này.
Vì thế hắn khẽ cắn môi rồi tiếp tục vận chuyển công pháp, sau khi ép khô toàn bộ nguyên lực mà mỗi một con Âm Sát mang đến, lại lấy nguyên lực còn thừa của mình làm bước vọt cuối cùng.
Chạm vào!
Một tiếng vang lớn phát ra, dường như Trác Uyên nghe thấy tiếng của thứ gì đó vỡ vụn. Ngay sau đó thì bùng nổ như hồng thủy, trong cơ thể hắn mạc bỗng sinh ra một cổ nguyên lực cường đại, lại cọ rửa gân mạch của hắn lần nữa, cuối cùng về tới đan điền của hắn, bổ sung nguyên lực đã khô cạn kia.
Hơn nữa lần cọ rửa này, lại làm cho gân mạch của hắn mở rộng ra gấp đôi.
Tụ Khí Cảnh!
Trác Uyên mở hai mắt, trong mắt là vui mừng.
Dù sao cũng là có kinh nghiệm tu luyện đến Ma Hoàng, lần này hắn đột phá Tụ Khí Cảnh, gân mạch còn rộng hơn nhiều trước khi đột phá. Hơn nữa trong đan điền chứa đựng nguyên lực, dù là cao thủ Tụ Khí Cảnh cũng không thể so được, ít nhất nhiều hơn gấp ba lần.
Sau khi thở dài một hơi, thủ quyết của Trác Uyên lại tiếp tục biến đổi, Âm Sát trong thân thể hắn bắt đầu rời khỏi thân thể hắn. Chẳng qua lúc này, những Âm Sát đó lại lần nữa biến thành màu xám xịt, trừ thân thể màu đen của hắn ra thì tất cả đều biến mất.
Đợi đến khi Âm Sát rời đi toàn bộ, Trác Uyên mới đứng dậy, trong tay vừa động, sương mù màu đen lập tức tiêu tán, ánh sáng bắt mắt hiếm thấy mà rọi xuống nơi rừng rậm sương mù nhiều năm.
Vào giây phút này, hắn đã có thể tùy ý khống chế đại trận này, không cần mượn tay Lạc Minh Ngọc nữa.
Ngẩng đầu nhìn không trung màu lam, trên mặt Trác Uyên lộ ra một nụ cười: “Hiện tại ta đã đột phá Tụ Khí Cảnh, hẳn là nên tu luyện chút võ kỹ.”
Lần này bày trận giết Tôn quản gia và những sơn tặc liên quan, thay vì nói là bảo vệ hai tỷ đệ Lạc gia, chi bằng nói người thắng chân chính lại là Trác Uyên hắn. Nếu không cắn nuốt nguyên lực của bọn người Tôn quản gia thì Trác Uyên cũng không có khả năng đạt tới Tụ Khí Cảnh nhanh như vậy.
Mà chỉ có tới Tụ Khí Cảnh, hắn mới có năng lực đi tu luyện võ kỹ, về sau không những có thể tự bảo vệ mình, còn có thêm nhiều cơ hội đi cắn nuốt những kẻ mạnh khác, sau đó trở nên càng mạnh.
“Trác Uyên.”
Lúc này, vang lên một tiếng gọi trong trẻo, Lạc Minh Ngọc ôm đệ đệ và tên thống lĩnh hộ vệ đi đến trước mặt hắn: “Vừa mới rồi ngươi chạy đi đâu vậy, sao trận pháp lại bị mất khống chế?”
“A, chắc bởi vì quá ít linh thạch, cho nên trận pháp có khuyết tật, mới có thể mất khống chế. Ta vừa mới đi xem có phải bọn Tôn quản gia đã chết hay không, thật đáng mừng, một người cũng không chạy thoát.” Trác Uyên nói qua loa lấy lệ.
Hắn cũng sẽ không công bố bí mật của mình ra, cuối cùng thì trên thế giới này, bởi vì tu giả ma đạo lớn mạnh, quỷ dị, tu luyện nhanh chóng mà làm cho các tu giả khác sợ hãi.
Huống chi Thiên Ma Đại Hóa Quyết của hắn lại càng là ma trong ma, nếu như bị người ta biết, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Kiếp trước hắn chính là bởi vậy mà chết, nên đương nhiên kiếp này sẽ không tái phạm sai lầm này.
Lạc Minh Ngọc gật đầu, cũng không có chút hoài nghi nào.
Bàng Thống lĩnh nhìn Trác Uyên, dường như trong mắt có chút do dự, nhưng rất nhanh đã đưa ra quyết định, về phía trước một bước rồi đột nhiên quỳ xuống.
“Trác Uyên huynh đệ, lúc trước là tại hạ lỗ mãng, không biết ngươi dụ địch thâm nhập, còn mở miệng nhục mạ, đã đắc tội nhiều rồi. Ngươi muốn đánh muốn phạt, muốn làm gì cũng được. Dù là đầu của Bàng mỗ, Bàng mỗ cũng sẽ không chút nhíu mày.”
Trác Uyên thấy vậy, trong lòng âm thầm gật đầu. Tên họ Bàng này là một tên nô trung thành, nếu như tên Triệu Vinh kia có một nửa sự trung thành của Bàng Thống lĩnh này thì hắn cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh như bây giờ này.
Trong lòng thầm than không thôi, Trác Uyên nâng Bàng Thống lĩnh dậy, cười nói: “Bàng Thống lĩnh là thống lĩnh hộ vệ, ta chỉ là một gia phó nho nhỏ, lại sao dám chịu đại lễ của ngài. Huống hồ lần này có thể diệt toàn bộ đám người Tôn quản gia, còn phải dựa vào trận pháp của tiểu thư.”
Lạc Minh Ngọc nghe thấy lời này thì sửng sốt, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Trác Uyên. Chờ đến khi thấy hắn đưa mắt ra hiệu mới mình thì, mới hơi gật đầu.
Tuy rằng Lạc Minh Ngọc không rõ vì sao Trác Uyên không muốn thừa nhận đây là trận pháp chính mình bày ra, nhưng cuối cùng cũng là hắn đã cứu chính mình, vậy cứ thuận theo ý của hắn đi.
Bàng Thống lĩnh lại ngạc nhiên mà nhìn về phía Lạc Minh Ngọc: “Tiểu thư còn biết bày trận pháp sao?”
Lạc Minh Ngọc xấu hổ cười cười, miễn cưỡng thừa nhận.
“Trời phù hộ Lạc gia, tiểu thư hiếu biết về trận pháp, vậy chấn hưng Lạc gia là nằm trong bàn tay!” Bàng Thống lãnh ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt ánh lên giọt nước mắt kích động.
Trác Uyên sờ cái mũi, không tỏ ý kiến.
Lạc Minh Ngọc lại trộm nhìn về phía Trác Uyên, nếu như trận pháp thật có thể chấn hưng Lạc gia vậy nhất định phải dựa vào người này.
Một bộ Ấn Quyết trong tay Trác Uyên tạo ra trong nháy mắt, Lạc Minh Ngọc đang khống chế đại trận liền lập tức mất đi quyền khống chế Âm Sát trận, đồng thời tình hình về mấy người Tôn quản gia lúc trước cũng biến mất không thấy.
Lạc Minh Ngọc có chút kỳ quái, trong tay lại kết ấn lần nữa, nhưng vẫn không thể nắm bắt được cái gì.
“A…”
Bỗng nhiên trong rừng Sương Mù vang lên tiếng hét thê lương của mọi người. Lúc này đám người Tôn quản gia đã hoàn toàn biến đen, nhưng vẫn còn có một tia ý thức, từng bóng dáng màu đen đang không ngừng bay ra từ trong cơ thể bọn họ.
Mỗi khi bay ra một con, bọn họ lại phát ra tiếng hét giống như bị cắt rớt một miếng thịt. Thẳng đến khi tất cả bóng đen trong cơ thể bọn họ đều rời đi thì tiếng kêu thảm thiết kia mới dừng lại. Nhưng trong mắt bọn họ cũng đã không còn ánh sáng, thân thể khô khốc như thây khô ngàn năm, gió thổi qua làm cho tất cả đều rụng thành bột phấn.
Trác Uyên ngồi xếp bằng ở trong sương mù đen sì, có đến gần một ngàn cái bóng màu đen đó, giống như đàn ong bay về tổ, tất cả đều lao vào trong cơ thể hắn.
Hắn cứ lặng lẽ tiếp thu, sắc mặt của hắn cũng dần biến đen giống với đám người Tôn quản gia lúc trước. Đợi đến khi tất cả bóng đen đều tiến vào thân thể hắn thì hắn mới thay đổi thủ quyết, tiến hành Thiên Ma Đại Hóa Quyết.
Chỉ một thoáng sau, nguyên lực màu đen ào ạt phồng lên trong cơ thể hắn, giống như biển rộng đang mạnh mẽ cọ rửa gân mạch của hắn, cuối cùng chảy vào trong đan điền. Mà khí thế của hắn cũng tăng trưởng một cách nhanh chóng.
Phù!
Trong nháy mắt Trác Uyên đã đột phá tới sáu tầng Trúc Cơ.
Phù!
Lại là một tiếng vang nhỏ, hắn đột phá đến bảy tầng Trúc Cơ.
Ngay sau đó, tám tầng Trúc Cơ, chín tầng Trúc Cơ, cuối cùng đạt tới tầng chót bình cảnh Trúc Cơ.
Chậm rãi mở hai mắt, Trác Uyên không khỏi hít sâu một hơi, nắm thật chặt hai tay thành quyền, sau đó tiếp tục đột phá.
Lúc này đây không dễ dàng như vừa rồi, những Âm Sát kia mang nguyên lực ma hóa cho hắn đã tiêu hao rất nhiều. Với kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của lão ma đầu hắn, hắn hiểu càng vào lúc loại nguyên lực khô kiệt này đột phá thì sẽ càng có có giá cho thành tựu sau này.
Vì thế hắn khẽ cắn môi rồi tiếp tục vận chuyển công pháp, sau khi ép khô toàn bộ nguyên lực mà mỗi một con Âm Sát mang đến, lại lấy nguyên lực còn thừa của mình làm bước vọt cuối cùng.
Chạm vào!
Một tiếng vang lớn phát ra, dường như Trác Uyên nghe thấy tiếng của thứ gì đó vỡ vụn. Ngay sau đó thì bùng nổ như hồng thủy, trong cơ thể hắn mạc bỗng sinh ra một cổ nguyên lực cường đại, lại cọ rửa gân mạch của hắn lần nữa, cuối cùng về tới đan điền của hắn, bổ sung nguyên lực đã khô cạn kia.
Hơn nữa lần cọ rửa này, lại làm cho gân mạch của hắn mở rộng ra gấp đôi.
Tụ Khí Cảnh!
Trác Uyên mở hai mắt, trong mắt là vui mừng.
Dù sao cũng là có kinh nghiệm tu luyện đến Ma Hoàng, lần này hắn đột phá Tụ Khí Cảnh, gân mạch còn rộng hơn nhiều trước khi đột phá. Hơn nữa trong đan điền chứa đựng nguyên lực, dù là cao thủ Tụ Khí Cảnh cũng không thể so được, ít nhất nhiều hơn gấp ba lần.
Sau khi thở dài một hơi, thủ quyết của Trác Uyên lại tiếp tục biến đổi, Âm Sát trong thân thể hắn bắt đầu rời khỏi thân thể hắn. Chẳng qua lúc này, những Âm Sát đó lại lần nữa biến thành màu xám xịt, trừ thân thể màu đen của hắn ra thì tất cả đều biến mất.
Đợi đến khi Âm Sát rời đi toàn bộ, Trác Uyên mới đứng dậy, trong tay vừa động, sương mù màu đen lập tức tiêu tán, ánh sáng bắt mắt hiếm thấy mà rọi xuống nơi rừng rậm sương mù nhiều năm.
Vào giây phút này, hắn đã có thể tùy ý khống chế đại trận này, không cần mượn tay Lạc Minh Ngọc nữa.
Ngẩng đầu nhìn không trung màu lam, trên mặt Trác Uyên lộ ra một nụ cười: “Hiện tại ta đã đột phá Tụ Khí Cảnh, hẳn là nên tu luyện chút võ kỹ.”
Lần này bày trận giết Tôn quản gia và những sơn tặc liên quan, thay vì nói là bảo vệ hai tỷ đệ Lạc gia, chi bằng nói người thắng chân chính lại là Trác Uyên hắn. Nếu không cắn nuốt nguyên lực của bọn người Tôn quản gia thì Trác Uyên cũng không có khả năng đạt tới Tụ Khí Cảnh nhanh như vậy.
Mà chỉ có tới Tụ Khí Cảnh, hắn mới có năng lực đi tu luyện võ kỹ, về sau không những có thể tự bảo vệ mình, còn có thêm nhiều cơ hội đi cắn nuốt những kẻ mạnh khác, sau đó trở nên càng mạnh.
“Trác Uyên.”
Lúc này, vang lên một tiếng gọi trong trẻo, Lạc Minh Ngọc ôm đệ đệ và tên thống lĩnh hộ vệ đi đến trước mặt hắn: “Vừa mới rồi ngươi chạy đi đâu vậy, sao trận pháp lại bị mất khống chế?”
“A, chắc bởi vì quá ít linh thạch, cho nên trận pháp có khuyết tật, mới có thể mất khống chế. Ta vừa mới đi xem có phải bọn Tôn quản gia đã chết hay không, thật đáng mừng, một người cũng không chạy thoát.” Trác Uyên nói qua loa lấy lệ.
Hắn cũng sẽ không công bố bí mật của mình ra, cuối cùng thì trên thế giới này, bởi vì tu giả ma đạo lớn mạnh, quỷ dị, tu luyện nhanh chóng mà làm cho các tu giả khác sợ hãi.
Huống chi Thiên Ma Đại Hóa Quyết của hắn lại càng là ma trong ma, nếu như bị người ta biết, nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Kiếp trước hắn chính là bởi vậy mà chết, nên đương nhiên kiếp này sẽ không tái phạm sai lầm này.
Lạc Minh Ngọc gật đầu, cũng không có chút hoài nghi nào.
Bàng Thống lĩnh nhìn Trác Uyên, dường như trong mắt có chút do dự, nhưng rất nhanh đã đưa ra quyết định, về phía trước một bước rồi đột nhiên quỳ xuống.
“Trác Uyên huynh đệ, lúc trước là tại hạ lỗ mãng, không biết ngươi dụ địch thâm nhập, còn mở miệng nhục mạ, đã đắc tội nhiều rồi. Ngươi muốn đánh muốn phạt, muốn làm gì cũng được. Dù là đầu của Bàng mỗ, Bàng mỗ cũng sẽ không chút nhíu mày.”
Trác Uyên thấy vậy, trong lòng âm thầm gật đầu. Tên họ Bàng này là một tên nô trung thành, nếu như tên Triệu Vinh kia có một nửa sự trung thành của Bàng Thống lĩnh này thì hắn cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh như bây giờ này.
Trong lòng thầm than không thôi, Trác Uyên nâng Bàng Thống lĩnh dậy, cười nói: “Bàng Thống lĩnh là thống lĩnh hộ vệ, ta chỉ là một gia phó nho nhỏ, lại sao dám chịu đại lễ của ngài. Huống hồ lần này có thể diệt toàn bộ đám người Tôn quản gia, còn phải dựa vào trận pháp của tiểu thư.”
Lạc Minh Ngọc nghe thấy lời này thì sửng sốt, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Trác Uyên. Chờ đến khi thấy hắn đưa mắt ra hiệu mới mình thì, mới hơi gật đầu.
Tuy rằng Lạc Minh Ngọc không rõ vì sao Trác Uyên không muốn thừa nhận đây là trận pháp chính mình bày ra, nhưng cuối cùng cũng là hắn đã cứu chính mình, vậy cứ thuận theo ý của hắn đi.
Bàng Thống lĩnh lại ngạc nhiên mà nhìn về phía Lạc Minh Ngọc: “Tiểu thư còn biết bày trận pháp sao?”
Lạc Minh Ngọc xấu hổ cười cười, miễn cưỡng thừa nhận.
“Trời phù hộ Lạc gia, tiểu thư hiếu biết về trận pháp, vậy chấn hưng Lạc gia là nằm trong bàn tay!” Bàng Thống lãnh ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt ánh lên giọt nước mắt kích động.
Trác Uyên sờ cái mũi, không tỏ ý kiến.
Lạc Minh Ngọc lại trộm nhìn về phía Trác Uyên, nếu như trận pháp thật có thể chấn hưng Lạc gia vậy nhất định phải dựa vào người này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương