Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Chương 14: Tế luyện Huyết Anh
Ùng ục… Ùng ục…
Giống như trẻ con hút chất lỏng, mỗi một giọt máu rơi xuống trên viên ngọc thạch kia nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, mà biên độ nhảy lên của ngọc thạch kia cũng càng lúc càng lớn.
Trác Uyên nhìn thấy tất cả, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác, tiếp tục vận công bức ra nhiều máu tươi hơn để tưới lên Huyết ngọc này.
Nếu muốn luyện Huyết Anh, trước hết phải tưới bằng máu tươi của người tu luyện, đến khi Huyết tinh linh đồng thanh cùng khí, cảm ứng tâm mạch của nó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, máu trên người Trác Uyên cũng mất đi càng nhiều, nhưng Huyết tinh linh kia lại giống như con sói đói ăn mãi vẫn không đủ no, chưa bao giờ ngừng việc hấp thu.
Trác Uyên liếm đôi môi có chút khô khốc, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, sự vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Hắn hiểu đây là do mất máu quá nhiều, nhưng hắn không thể từ bỏ.
Có thu phục Huyết tinh linh, luyện thành Huyết Anh hay không, chỉ có cơ hội ngay vào lúc này. Nếu một khi hắn ngừng tiếp máu, nó sẽ giống như một đứa nhỏ bị vứt bỏ vậy, nó nghĩ rằng người từ bỏ nó, sau này sẽ không bao giờ hợp nhất tinh thần cùng ngươi nữa.
Cho nên một khi đã bắt đầu, Trác Uyên cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Thời gian lại trôi qua nửa canh giờ, Trác Uyên cảm thấy toàn bộ trời đất chuyển động. Hắn hiểu, nếu hắn tiếp tục lấy máu, chỉ sợ sẽ nguy hiểm cho tính mạng của hắn. Nếu tính mạng cũng mất, vậy thì Huyết tinh linh cũng không còn gì ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà, khi hắn do dự có nên từ bỏ hay không, đột nhiên không hiểu sao có một sự chuyển động bất chợt sinh ra trong lòng hắn.
Trác Uyên ngạc nhiên, trong lòng nảy sinh một sự vui mừng, cuối cùng tinh thần của hắn và Huyết tinh linh cũng tương thông.
Vì thế hắn vội vàng cầm Huyết thạch trong tay, bắt đầu niệm Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Chỉ một lát sau, nguyên lực màu đen ồ ạt quay quanh phía trên Huyết thạch, dải tơ máu cũng chảy ra từ trong Huyết thạch rồi từ từ chảy vào trong cơ thể Trác Uyên.
Cuối cùng, một tiếng tách vang lên, Huyết thạch bỗng nhiên nứt ra, một luồng hồng quang vụt ra từ bên trong, tiến vào trong cơ thể Trác Uyên. Trác Uyên tập trung tinh thần nhìn kỹ, chỉ thấy lúc này có một đứa trẻ màu đỏ nhỏ như bàn tay đang lẳng lặng nằm ở trong đan điền đan điền của hắn.
Tựa như cảm nhận được thần thức Trác Uyên đang quan sát, đứa trẻ trợn mắt nhìn hắn một cái, rồi lại yên tĩnh ngủ.
“Đây là… Bản mệnh Huyết Anh!”
Trác Uyên không khỏi giật mình, tiếp theo vui vẻ nhảy dựng lên. Có như nào hắn cũng ngờ lại dễ dàng tu luyện thành Bản mệnh Huyết Anh như thế.
Tuy nhiên, tuy rằng hắn thành công, nhưng dù sao cũng mất máu quá nhiều. Vừa mới đứng lên thì dưới chân mềm nhũn, không tự chủ được nên té xuống mặt đất, nhưng trên mặt hắn vẫn treo một nụ cười tươi.
“Đã có Bản mệnh Huyết Anh rồi, vậy kế tiếp cần quyết định tu luyện võ kỹ.”
Huyết Ảnh chưởng, đánh một chưởng trung cấp võ kỹ phàm giai ra, tất nhiên một chưởng thôi cũng làm cho huyết khí kẻ địch đại thịnh, gân mạch nghịch loạn, vô sức chống cự. Hơn nữa có Huyết Anh tương trợ, người trúng chưởng Tinh huyết cũng bị tổn hại cực kỳ âm hiểm ác nghiệt.
Tuy nó thuộc trung cấp võ kỹ phàm giai, nhưng uy lực so với cao cấp võ kỹ phàm giai thì chỉ có hơn chứ không kém…
…
10 ngày sau!
Một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng mở ra, Trác Uyên đi ra từ phòng trong, mặt mày hồng hào. Bàng Thống Lĩnh vẫn luôn ngồi ở cửa thay hắn giữ cửa lập tức đứng lên, xoa xoa hai mắt đầy tơ máu và đi đến trước mặt hắn.
“Sao giờ ngươi mới ra, người Thái phủ bên kia đã tới thúc giục từ sớm rồi.”
Nhìn lão Bàng mười ngày chưa chợp mắt, Trác Uyên cười nói: “Lão Bàng, vất vả cho ngươi rồi.”
"Trời ơi, vì huynh đệ thì có gì là vất vả, chỉ là không thể để tiểu thư thiếu gia bọn họ chờ lâu quá được.”
“Như thế nào, ngươi không tò mò mười ngày qua ta làm gì bên trong sao?”
“Đó là chuyện của ngươi, ngươi muốn nói ta thì tự nhiên sẽ nói.” Bàng Thống lĩnh xua tay không sao cả, tiếp theo thì lập tức lôi Trác Uyên đến Thái phủ.
Nhìn hành động thô kệch của của hán tử này, trong lòng Trác Uyên không khỏi có chút cảm động. Tuy rằng ngày tháng lão Bàng ở chung với hắn không lâu, nhưng lại tin tưởng hắn vô điều kiện.
Con đường tu luyện đến Ma Hoàng cảnh ở kiếp trước của hắn cũng chưa từng gặp qua người như vậy.
Sau nửa canh giờ, Bàng Thống Lĩnh đưa Trác Uyên tới trước cửa một gian phủ tràn ngập khí thế, mặt trên tấm biển viết hai chữ to lấp lánh ánh kim “Thái phủ”.
Nhưng mà đang lúc hai người muốn đi vào bên trong phủ, hai thủ vệ lại cản bọn họ lại.
“Đứng lại, các ngươi là ai mà dám cả gan tự tiện xông vào Thái phủ?”
Bàng Thống Lĩnh ôm quyền, cười nói: “Ha ha... Tại hạ là Bàng Thống Lĩnh hộ tống Lạc gia về vân trang, vị này chính là quản gia Trác Uyên của Lạc gia, thiếu gia và tiểu thư nhà ta đang làm khách ở quý phủ.”
Nghe được lời này, Trác Uyên không khỏi sửng sốt, nhìn về phía Bàng Thống Lĩnh một cách kỳ lạ, từ khi nào hắn biến thành quản gia Lạc gia vậy?
Có vẻ biết hắn đang suy nghĩ gì trong lòng, Bàng Thống Lĩnh nói nhỏ bên tai hắn: “Tám ngày trước, người của Thái gia tới nói ngươi là quản gia của Lạc gia, đoán không chừng là tiểu thư giới thiệu như vậy. Chúc mừng ngươi, Trác huynh đệ, ha ha ha…”
Hắn bất lực lắc đầu, Trác Uyên không ngừng liên tục cười khổ.
Hắn không muốn làm quản gia Lạc gia gì đó, hắn chỉ muốn phó thác hai tỷ đệ bình an ở Thái gia, ngoại trừ sau khi rời khỏi Thiên Ma. Hắn đường đường là Ma Hoàng, sao có thể làm quản gia cho một gia tộc nhỏ chứ?
Tuy nhiên, hắn chướng mắt Lạc gia, hình như thủ vệ của Thái phủ này cũng chướng mắt Lạc gia.
Híp mắt liếc nhìn hai người, cả hai thủ vệ đều lộ ra vẻ khinh miệt: “Hừ, lại thêm hai người lừa ăn lừa uống tới nữa.”
“Ha, ngươi nói gì đó?”
Bàng Thống Lĩnh giận dữ, muốn tiến lên lý luận một phen, nhưng lại bị Trác Uyên giữ chặt, lập tức trong Thái phủ.
Bàng Thống Lĩnh khó hiểu nhìn về phía Trác Uyên: “Ngươi kéo ta làm gì?”
Trác Uyên chưa nói gì, chỉ là mặt đầy vẻ nghiêm túc. Thái độ bọn hạ nhân thường thường có liên quan đến chủ tử, ngươi nói theo chân bọn họ làm gì. Bây giờ việc hai bọn họ phải làm chính là lập tức tìm được bọn Lạc Minh Ngọc, làm rõ tình hình mọi chuyện, có lẽ Thái phủ đã không phải là nơi để hắn phó thác.
Rất mau, sau khi dò hỏi hạ nhân Thái phủ xong, hai người Trác Uyên đi tới chỗ hai tỷ đệ Lạc Minh Ngọc.
Nhìn cảnh hoang tàn trước mắt, bọn họ đặt chân vào quán trọ không ra gì, Bàng Thống Lĩnh không khỏi giận tím mặt, nổi giận nói: “Sao Thái gia có thể đối đãi với thiếu gia và tiểu thư như thế, đạo đãi khách tối thiểu cũng không có.”
“Đâu chỉ không có, quả thực còn đối đãi như hạ nhân vậy.” Trong lòng Trác Uyên cũng sinh ra một sự tức giận nhẹ, ngược lại không phải bênh vực kẻ yếu vì hai tỷ đệ này, chỉ là uổng phí tâm trạng của hắn thôi.
“Vào xem.”
Khuôn mặt u ám Trác Uyên tiến vào gian phòng kia, Bàng Thống Lĩnh vội vàng đuổi theo. Nhưng khi bọn hắn tiến vào trong phòng, chỉ thấy Lạc Minh Viễn cô đơn một mình ngồi ở mép giường, hai mắt dại ra, cuối cùng không còn hoạt bát và kiêu ngạo như xưa.
Mà cảnh tượng trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và cái ghế nát.
Bàng Thống Lĩnh thấy cảnh như vậy, nước mắt bên trong đôi mắt hổ phách không ngừng tuôn ra: “Thiếu gia, ngài không phải khổ sở nữa đâu…”
“Tiểu tử, tỷ tỷ ngươi đâu?” Trác Uyên không động lòng nhiều như vậy mà hỏi thẳng.
Hình như bị Trác Uyên đánh mấy trận nên để lại bóng ma trong lòng. Vốn Lạc Minh Viễn đang dại ra, nghe được giọng nói hắn lại bất thình lình run lập cập rồi bình tĩnh lại.
Nhìn sự tức giận Trác Uyên tản ra, Lạc Minh Viễn ấp úng nói: “Tỷ tỷ đi tìm tỷ… Ách, Thái công tử, cầu xin hắn hỗ trợ xây dựng lại Quy Vân Sơn Trang.”
“Thái độ này, còn cầu cái gì mà cầu, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Đi, đưa ta đi tìm tỷ tỷ ngươi.” Trác Uyên một tay kéo Lạc Minh Viễn xuống giường, vẻ mặt hận thù.
Bàng Thống Lĩnh lo lắng đứng bên cạnh, muốn ngăn cản hành vi lỗ mãng của Trác Uyên, làm gì có hạ nhân nào đối đãi chủ tử như thế? Nhưng Trác Uyên như trời sinh có một năng lực uy hiếp, lúc hắn tức giận, Bàng Thống Lĩnh lại không có chút can đảm nào dám đi sờ mày hắn.
Kết quả là, Lạc Minh Viễn nơm nớp căng thẳng dẫn đường ở phía trước, còn Trác Uyên áp giải ở phía sau, cảnh trong rừng cây lại xuất hiện lần nữa.
Bàng Thống Lĩnh ở phía sau đi theo hai người, nhìn đến có chút hoảng hốt, cái này mẹ nó cuối cùng ai mới là chủ tử đây?
Giống như trẻ con hút chất lỏng, mỗi một giọt máu rơi xuống trên viên ngọc thạch kia nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, mà biên độ nhảy lên của ngọc thạch kia cũng càng lúc càng lớn.
Trác Uyên nhìn thấy tất cả, khóe miệng lộ ra nụ cười độc ác, tiếp tục vận công bức ra nhiều máu tươi hơn để tưới lên Huyết ngọc này.
Nếu muốn luyện Huyết Anh, trước hết phải tưới bằng máu tươi của người tu luyện, đến khi Huyết tinh linh đồng thanh cùng khí, cảm ứng tâm mạch của nó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, máu trên người Trác Uyên cũng mất đi càng nhiều, nhưng Huyết tinh linh kia lại giống như con sói đói ăn mãi vẫn không đủ no, chưa bao giờ ngừng việc hấp thu.
Trác Uyên liếm đôi môi có chút khô khốc, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, sự vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Hắn hiểu đây là do mất máu quá nhiều, nhưng hắn không thể từ bỏ.
Có thu phục Huyết tinh linh, luyện thành Huyết Anh hay không, chỉ có cơ hội ngay vào lúc này. Nếu một khi hắn ngừng tiếp máu, nó sẽ giống như một đứa nhỏ bị vứt bỏ vậy, nó nghĩ rằng người từ bỏ nó, sau này sẽ không bao giờ hợp nhất tinh thần cùng ngươi nữa.
Cho nên một khi đã bắt đầu, Trác Uyên cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Thời gian lại trôi qua nửa canh giờ, Trác Uyên cảm thấy toàn bộ trời đất chuyển động. Hắn hiểu, nếu hắn tiếp tục lấy máu, chỉ sợ sẽ nguy hiểm cho tính mạng của hắn. Nếu tính mạng cũng mất, vậy thì Huyết tinh linh cũng không còn gì ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà, khi hắn do dự có nên từ bỏ hay không, đột nhiên không hiểu sao có một sự chuyển động bất chợt sinh ra trong lòng hắn.
Trác Uyên ngạc nhiên, trong lòng nảy sinh một sự vui mừng, cuối cùng tinh thần của hắn và Huyết tinh linh cũng tương thông.
Vì thế hắn vội vàng cầm Huyết thạch trong tay, bắt đầu niệm Thiên Ma Đại Hóa Quyết. Chỉ một lát sau, nguyên lực màu đen ồ ạt quay quanh phía trên Huyết thạch, dải tơ máu cũng chảy ra từ trong Huyết thạch rồi từ từ chảy vào trong cơ thể Trác Uyên.
Cuối cùng, một tiếng tách vang lên, Huyết thạch bỗng nhiên nứt ra, một luồng hồng quang vụt ra từ bên trong, tiến vào trong cơ thể Trác Uyên. Trác Uyên tập trung tinh thần nhìn kỹ, chỉ thấy lúc này có một đứa trẻ màu đỏ nhỏ như bàn tay đang lẳng lặng nằm ở trong đan điền đan điền của hắn.
Tựa như cảm nhận được thần thức Trác Uyên đang quan sát, đứa trẻ trợn mắt nhìn hắn một cái, rồi lại yên tĩnh ngủ.
“Đây là… Bản mệnh Huyết Anh!”
Trác Uyên không khỏi giật mình, tiếp theo vui vẻ nhảy dựng lên. Có như nào hắn cũng ngờ lại dễ dàng tu luyện thành Bản mệnh Huyết Anh như thế.
Tuy nhiên, tuy rằng hắn thành công, nhưng dù sao cũng mất máu quá nhiều. Vừa mới đứng lên thì dưới chân mềm nhũn, không tự chủ được nên té xuống mặt đất, nhưng trên mặt hắn vẫn treo một nụ cười tươi.
“Đã có Bản mệnh Huyết Anh rồi, vậy kế tiếp cần quyết định tu luyện võ kỹ.”
Huyết Ảnh chưởng, đánh một chưởng trung cấp võ kỹ phàm giai ra, tất nhiên một chưởng thôi cũng làm cho huyết khí kẻ địch đại thịnh, gân mạch nghịch loạn, vô sức chống cự. Hơn nữa có Huyết Anh tương trợ, người trúng chưởng Tinh huyết cũng bị tổn hại cực kỳ âm hiểm ác nghiệt.
Tuy nó thuộc trung cấp võ kỹ phàm giai, nhưng uy lực so với cao cấp võ kỹ phàm giai thì chỉ có hơn chứ không kém…
…
10 ngày sau!
Một tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng mở ra, Trác Uyên đi ra từ phòng trong, mặt mày hồng hào. Bàng Thống Lĩnh vẫn luôn ngồi ở cửa thay hắn giữ cửa lập tức đứng lên, xoa xoa hai mắt đầy tơ máu và đi đến trước mặt hắn.
“Sao giờ ngươi mới ra, người Thái phủ bên kia đã tới thúc giục từ sớm rồi.”
Nhìn lão Bàng mười ngày chưa chợp mắt, Trác Uyên cười nói: “Lão Bàng, vất vả cho ngươi rồi.”
"Trời ơi, vì huynh đệ thì có gì là vất vả, chỉ là không thể để tiểu thư thiếu gia bọn họ chờ lâu quá được.”
“Như thế nào, ngươi không tò mò mười ngày qua ta làm gì bên trong sao?”
“Đó là chuyện của ngươi, ngươi muốn nói ta thì tự nhiên sẽ nói.” Bàng Thống lĩnh xua tay không sao cả, tiếp theo thì lập tức lôi Trác Uyên đến Thái phủ.
Nhìn hành động thô kệch của của hán tử này, trong lòng Trác Uyên không khỏi có chút cảm động. Tuy rằng ngày tháng lão Bàng ở chung với hắn không lâu, nhưng lại tin tưởng hắn vô điều kiện.
Con đường tu luyện đến Ma Hoàng cảnh ở kiếp trước của hắn cũng chưa từng gặp qua người như vậy.
Sau nửa canh giờ, Bàng Thống Lĩnh đưa Trác Uyên tới trước cửa một gian phủ tràn ngập khí thế, mặt trên tấm biển viết hai chữ to lấp lánh ánh kim “Thái phủ”.
Nhưng mà đang lúc hai người muốn đi vào bên trong phủ, hai thủ vệ lại cản bọn họ lại.
“Đứng lại, các ngươi là ai mà dám cả gan tự tiện xông vào Thái phủ?”
Bàng Thống Lĩnh ôm quyền, cười nói: “Ha ha... Tại hạ là Bàng Thống Lĩnh hộ tống Lạc gia về vân trang, vị này chính là quản gia Trác Uyên của Lạc gia, thiếu gia và tiểu thư nhà ta đang làm khách ở quý phủ.”
Nghe được lời này, Trác Uyên không khỏi sửng sốt, nhìn về phía Bàng Thống Lĩnh một cách kỳ lạ, từ khi nào hắn biến thành quản gia Lạc gia vậy?
Có vẻ biết hắn đang suy nghĩ gì trong lòng, Bàng Thống Lĩnh nói nhỏ bên tai hắn: “Tám ngày trước, người của Thái gia tới nói ngươi là quản gia của Lạc gia, đoán không chừng là tiểu thư giới thiệu như vậy. Chúc mừng ngươi, Trác huynh đệ, ha ha ha…”
Hắn bất lực lắc đầu, Trác Uyên không ngừng liên tục cười khổ.
Hắn không muốn làm quản gia Lạc gia gì đó, hắn chỉ muốn phó thác hai tỷ đệ bình an ở Thái gia, ngoại trừ sau khi rời khỏi Thiên Ma. Hắn đường đường là Ma Hoàng, sao có thể làm quản gia cho một gia tộc nhỏ chứ?
Tuy nhiên, hắn chướng mắt Lạc gia, hình như thủ vệ của Thái phủ này cũng chướng mắt Lạc gia.
Híp mắt liếc nhìn hai người, cả hai thủ vệ đều lộ ra vẻ khinh miệt: “Hừ, lại thêm hai người lừa ăn lừa uống tới nữa.”
“Ha, ngươi nói gì đó?”
Bàng Thống Lĩnh giận dữ, muốn tiến lên lý luận một phen, nhưng lại bị Trác Uyên giữ chặt, lập tức trong Thái phủ.
Bàng Thống Lĩnh khó hiểu nhìn về phía Trác Uyên: “Ngươi kéo ta làm gì?”
Trác Uyên chưa nói gì, chỉ là mặt đầy vẻ nghiêm túc. Thái độ bọn hạ nhân thường thường có liên quan đến chủ tử, ngươi nói theo chân bọn họ làm gì. Bây giờ việc hai bọn họ phải làm chính là lập tức tìm được bọn Lạc Minh Ngọc, làm rõ tình hình mọi chuyện, có lẽ Thái phủ đã không phải là nơi để hắn phó thác.
Rất mau, sau khi dò hỏi hạ nhân Thái phủ xong, hai người Trác Uyên đi tới chỗ hai tỷ đệ Lạc Minh Ngọc.
Nhìn cảnh hoang tàn trước mắt, bọn họ đặt chân vào quán trọ không ra gì, Bàng Thống Lĩnh không khỏi giận tím mặt, nổi giận nói: “Sao Thái gia có thể đối đãi với thiếu gia và tiểu thư như thế, đạo đãi khách tối thiểu cũng không có.”
“Đâu chỉ không có, quả thực còn đối đãi như hạ nhân vậy.” Trong lòng Trác Uyên cũng sinh ra một sự tức giận nhẹ, ngược lại không phải bênh vực kẻ yếu vì hai tỷ đệ này, chỉ là uổng phí tâm trạng của hắn thôi.
“Vào xem.”
Khuôn mặt u ám Trác Uyên tiến vào gian phòng kia, Bàng Thống Lĩnh vội vàng đuổi theo. Nhưng khi bọn hắn tiến vào trong phòng, chỉ thấy Lạc Minh Viễn cô đơn một mình ngồi ở mép giường, hai mắt dại ra, cuối cùng không còn hoạt bát và kiêu ngạo như xưa.
Mà cảnh tượng trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và cái ghế nát.
Bàng Thống Lĩnh thấy cảnh như vậy, nước mắt bên trong đôi mắt hổ phách không ngừng tuôn ra: “Thiếu gia, ngài không phải khổ sở nữa đâu…”
“Tiểu tử, tỷ tỷ ngươi đâu?” Trác Uyên không động lòng nhiều như vậy mà hỏi thẳng.
Hình như bị Trác Uyên đánh mấy trận nên để lại bóng ma trong lòng. Vốn Lạc Minh Viễn đang dại ra, nghe được giọng nói hắn lại bất thình lình run lập cập rồi bình tĩnh lại.
Nhìn sự tức giận Trác Uyên tản ra, Lạc Minh Viễn ấp úng nói: “Tỷ tỷ đi tìm tỷ… Ách, Thái công tử, cầu xin hắn hỗ trợ xây dựng lại Quy Vân Sơn Trang.”
“Thái độ này, còn cầu cái gì mà cầu, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Đi, đưa ta đi tìm tỷ tỷ ngươi.” Trác Uyên một tay kéo Lạc Minh Viễn xuống giường, vẻ mặt hận thù.
Bàng Thống Lĩnh lo lắng đứng bên cạnh, muốn ngăn cản hành vi lỗ mãng của Trác Uyên, làm gì có hạ nhân nào đối đãi chủ tử như thế? Nhưng Trác Uyên như trời sinh có một năng lực uy hiếp, lúc hắn tức giận, Bàng Thống Lĩnh lại không có chút can đảm nào dám đi sờ mày hắn.
Kết quả là, Lạc Minh Viễn nơm nớp căng thẳng dẫn đường ở phía trước, còn Trác Uyên áp giải ở phía sau, cảnh trong rừng cây lại xuất hiện lần nữa.
Bàng Thống Lĩnh ở phía sau đi theo hai người, nhìn đến có chút hoảng hốt, cái này mẹ nó cuối cùng ai mới là chủ tử đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương