Đại Quản Gia Là Ma Hoàng
Chương 8: Dụ Địch Xâm Nhập
“Ngươi...làm sao ngươi có thể…”
“Tiểu thư đừng quan tâm ta làm thế nào, trước hết bây giờ hãy làm theo ta, đây là mê trận, chiến thuật làm rối loạn tâm trí kẻ địch trong đội hình, đây là sát trận, chiến thuật khống chế âm sát tiêu diệt kẻ địch…”
Lạc Minh Ngọc cứ thế ngơ ngác làm theo chiến thuật biến đổi của Trác Uyên, nhưng tốc độ của Trác Uyên thực sự quá nhanh, nói một mạch một bộ chiến thuật. Lạc Minh Ngọc nhìn theo, nhưng hoàn toàn không thể nhớ nổi, tay lại càng không biết phải biến đổi như thế nào mới đúng.
“Ai, sao ngươi ngốc vậy, đây chính là hai bộ chiến thuật đơn giản nhất!” Trác Uyên thấy nàng ta chậm chạp không làm được, trong lòng giận dữ, mắng to nói: “Người giống như tiểu thư, một lát bọn Tôn quản gia đuổi tới, cứ khoanh tay chịu trói là được rồi, đúng là đần như heo.”
Lạc Minh Ngọc từ nhỏ đến lớn đều được người khác bưng bê cung phụng như báu vật trong lòng bàn tay, được mọi người hết mực yêu quý, làm sao chịu được nỗi uất ức, hơn nữ còn bị một tên hạ nhân nhục mạ đến như vậy.
Vì thế không nhịn được mà tuôn hai giọt nước mắt óng ánh, cúi thấp đầu, nhưng nàng ta vẫn kiên trì tiếp tục luyện tập.
Lạc Minh Viễn bên cạnh nhìn thấy tỷ tỷ chịu nhục, không biết lấy đâu ra dũng khí mà đấm Trác Uyên một cú mạnh mẽ, quát to nói: “Tên cẩu nô tài, ta không cho phép ngươi ức hiếp tỷ tỷ.”
Trác Uyên lắc đầu đành chịu, bây giờ hắn cũng không muốn so đo với một tên tiểu tử.
Lúc vừa mở trận pháp hắn mới phát hiện, nguyên lực của hắn cũng chỉ đủ mở trận pháp, hoàn toàn không đủ sức mạnh để khống chế nó.
Nếu như bộ âm sát nguyên vẹn, cho dù không ai khống chế, thì cũng có thể giết hết cả bọn Tôn quản gia không sót một mảnh vụn. Đáng tiếc là hắn chỉ có hơn một ngàn viên linh thạch ít ỏi, nếu không thì đây chính là một đại trận thiên nhiên, nếu hắn chỉ dùng linh thạch để sắp xếp mắt trận, thì đến cả pháp trận không hoàn chỉnh cũng không thể sắp xếp được.
Lúc đó, có thể khống chế trận pháp thì cũng chỉ có tầng ba Tụ Khí này của đại tiểu thư thôi.
Thế nhưng chiến thuật trận pháp này rất phức tạp, thực sự rất khó để cho nàng ta hiểu rõ được trong chốc lát, nhưng thời gian thì vô cùng gấp rút.
Rơi vào đường cùng, Trác Uyên từ phía sau đột nhiên ôm lấy Lạc Minh Ngọc, dùng hai tay nắm vào hai bàn tay ngọc của nàng ta.
“Ngươi muốn làm gì?” Lạc Minh Ngọc hoảng hốt, hai má đột nhiên đỏ bừng.
“Đừng nhúc nhích, hãy làm theo ta!” Trác Uyên quát lớn, cầm hai tay của tiểu thư, bắt đầu dạy nàng ta biến đổi chiến thuật.
Lúc này, Lạc Minh Ngọc mới hiểu ý đồ của hắn. Nhưng mà bị một người đàn ông lạ mặt ôm thân mật như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời của nàng ta, trong lòng giống như một chú nai con đang chạy loạn, hai má càng lúc càng ửng đỏ.
Thế nhưng mỗi lúc nàng ta không tập trung, bên tai liền truyền đến một tiếng quát lớn: “Tập trung chú ý.”
Quay đầu liếc nhìn Trác Uyên, chỉ thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc, không một chút ý đồ quấy rối nào.
“Hừ, thật giống một chính nhân quân tử!”
Lạc Minh Ngọc trong lòng thầm hừ một tiếng, bất giác nhích lại gần về phía sau, cảm nhận được cánh tay vững chắc sau lưng, lần đầu tiên cảm thấy một chút cảm giác an toàn suốt ba ngày lưu vong...
“Tôn quản gia, bọn chúng đã chạy về hướng rừng rậm dày đặc sương mù rồi.” Cách mười dặm rừng sâu, một tên sơn tặc gầy như cây gai dầu, sau khi dò xét tình hình mặt đất một phen, trở về báo cáo với Tôn quản gia.
Nở một nụ cười lạnh lùng, Tôn Quản Gia sờ vào hai chòm râu bạc trắng trên mép miệng, thản nhiên nói: “Chắc là bọn chúng đang tìm chỗ trốn, mặc dù biết địa hình của ngọn núi, nhưng chúng ta cũng không hiểu rõ cái nơi quỷ quái đó. Có điều…”
Nói xong, Tôn Quản Gia liếc nhìn tên thống lĩnh hộ vệ đang bị trói chéo tay, trong mắt lóe lên một tia sáng tà ác.
“Bàng thống lĩnh, lát nữa phải trông cậy vào ngươi rồi, với tính cách của đại tiểu thư, chắc là sẽ không bỏ mặc ngươi đâu nhỉ.”
“Phi, tên họ Tôn kia, ngươi đừng hòng lấy ta ra để đe dọa tiểu thư.” Thống lĩnh hộ vệ hai mắt đỏ rực, nhìn trừng trừng vào mắt của Tôn quản gia. Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì đôi mắt khát máu đó đã sớm băm thây Tôn quản gia ra làm trăm mảnh.
“Tốt nhất bây giờ ngươi nên giết lão tử đi, nếu không sau này lão tử nhất định sẽ làm thịt ngươi, báo thù cho các huynh đệ đã chết.”
“Ha ha...đợi ta lấy được thứ đó, lão phu ta sẽ tự mình tác thành cho cho ngươi.” Đôi mắt hơi nhíu lại, Tôn quản gia phát ra tiếng cười bi thương nham hiểm: “Chúng ta đi.”
Nửa canh giờ sau, Tôn quản gia một bọn hơn hai mươi người đến trước khu rừng rậm dày đặc sương mù.
Thế nhưng, còn không đợi bọn họ tới gần, từ xa xa đã thấy một bóng người lười biếng tựa vào gốc cây đại thụ nằm ngủ. Nhìn kỹ, đúng là tên Trác Uyên trước kia đã từng giết một người bọn họ.
“Tôn quản gia, hắn là kẻ đã giết tên mập.” Một tên sơn tặc hô lớn.
Dường như đã bị tiếng la hét này làm cho tỉnh giấc, sau khi Trác Uyên ngáp một cái thật to, mở đôi mắt lim dim ngái ngủ. Nhìn về phía bọn Tôn quản gia, không sợ hãi, không lo lắng, ngược lại gương mặt còn tỏ ra vẻ tươi cười thoải mái.
“Tôn quản gia, ta chờ ngươi ở đây lâu lắm rồi.”
Nhíu mày, Tôn quản gia vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn hắn, muốn nhìn ra chút gì từ biểu cảm của hắn, nhưng lại không thể nhìn thấy gì. Trên mặt của hắn, chỉ có ung dung.
“Tâm cơ thật kín đáo, nhiều năm như vậy, lão phu ta thật sự đã nhìn lầm ngươi.” Tôn quản gia thầm nghĩ.
Nếu như gặp Trác Uyên trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn vào dù chỉ một chút, một tên đầy tớ bình thường, có cái gì tốt đẹp?
Nhưng mà từ lúc biết được hắn giết một tên sơn tặc trong nháy mắt như thế nào, ánh nhìn của Tôn quản gia đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi. Tên tiểu tử này không những ẩn nấp kín đáo, mà còn ra tay tàn nhẫn, đợi đến khi lông cánh đầy đủ, nhất định sẽ là một hiểm họa lớn.
“Trác Uyên, ngươi thật to gan, dám công khai đứng trước mặt lão phu.” Tôn quản gia hơi nhíu mắt lại, hỏi.
Không trả lời hắn ta, Trác Uyên nói dứt khoát: “Tôn quản gia, chúng ta làm khoản giao dịch không?”
“Giao dịch gì?” Tôn quản gia nghi ngờ nói.
“Ta giao tỷ đệ Lạc gia cho ngươi, ngươi phải đảm bảo cho ta có một tương lai tốt đẹp ở núi Hắc Phong.”
Cái gì?
Trác Uyên vừa nói ra, không chỉ làm cho đám người Tôn quản gia kinh ngạc, thống lĩnh hộ vệ cũng ngây người ra.
Khi đó hắn ta định để cho thiếu gia tiểu thư dựa vào Trác Uyên để trốn thoát, không ngờ tên Trác Uyên này lại đi theo địch, mà còn đem tiểu thư thiếu gia ra làm lợi thế cho địch.
“Tại sao ngươi lại làm như vậy, Lạc gia đối xử với ngươi đâu tệ bạc nhỉ?” Tôn quản gia do dự trong lòng, hỏi.
“Ha ha… vậy sao ngươilại bán đứng Lạc gia, Lạc gia đối xử với ngươi tình nghĩa sâu đậm hơn mà nhỉ?” Trác Uyên cười lớn một tiếng, giễu cợt nói.
Nghe những lời nói ấy, gương mặt Tôn quản gia đỏ rực lên, cơn giận dữ trong lòng đang âm ỷ dâng lên.
Cười mỉa mai, Trác Uyên nói tiếp: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Bây giờ Lạc gia đã bại vong, chỉ dựa vào mình ta thì không thể xoay chuyển càn khôn, việc gì phải tự mình tìm chỗ chết? Dùng tính mạng của hai tỷ đệ bọn họ, để tìm đường lui cho chính mình, cũng coi như là lẽ thường tình thôi.”
Nói xong, Trác Uyên lấy một cái dây thừng đỏ từ mặt đất lên, đầu bên kia của dây thừng kéo dài về phía sương trắng mù mịt.
“Bây giờ hai bọn họ đang ẩn náu ở phía dây thừng bên kia, có điều trong đó có vài chỗ rẽ, chỉ có ta mới có thể phân biệt rõ ràng.”
Tôn quản gia cầm dây thừng đỏ trong tay, gật gật đầu: “Vì có thể an toàn đi ra, dùng dây thừng đỏ làm dấu hiệu, đây chắc chắn là cách hay. Với lại, phòng khi bị theo dõi, cố ý tạo ra chỗ rẽ bên trong. Có điều, nhờ vả kẻ không phải phe mình à, ha ha…”
Đưa dây thừng đỏ lại cho Trác Uyên, Tôn quản gia gật đầu nói: “Được, thống nhất giao dịch, đi lên phía trước dẫn đường đi! Nhưng mà, ngươi đừng có mà giở trò bịp bợm.”
“Tôn quản gia, ta là người rất thành thật!” Trác Uyên cười kỳ dị.
Tôn quản gia lắc đầu khinh thường, nói: “Trước đây ta tin lời nói này của ngươi, bây giờ… thì không!”
Nói xong, hai người nhìn nhau, cả hai phát ra tiếng cười to quái dị, trong lòng đều có mưu đồ xấu xa.
Thống lĩnh hộ vệ thấy vậy, không nhịn được nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên, chửi Tôn quản gia tiểu nhân nham hiểm, lại càng chửi Trác Uyên bán chủ cầu vinh, nhưng không ai thèm để ý đến hắn ta. Hắn ta bị áp giải đi, bước vào trong màn sương trắng mù mịt cùng mọi người.
“Tiểu thư đừng quan tâm ta làm thế nào, trước hết bây giờ hãy làm theo ta, đây là mê trận, chiến thuật làm rối loạn tâm trí kẻ địch trong đội hình, đây là sát trận, chiến thuật khống chế âm sát tiêu diệt kẻ địch…”
Lạc Minh Ngọc cứ thế ngơ ngác làm theo chiến thuật biến đổi của Trác Uyên, nhưng tốc độ của Trác Uyên thực sự quá nhanh, nói một mạch một bộ chiến thuật. Lạc Minh Ngọc nhìn theo, nhưng hoàn toàn không thể nhớ nổi, tay lại càng không biết phải biến đổi như thế nào mới đúng.
“Ai, sao ngươi ngốc vậy, đây chính là hai bộ chiến thuật đơn giản nhất!” Trác Uyên thấy nàng ta chậm chạp không làm được, trong lòng giận dữ, mắng to nói: “Người giống như tiểu thư, một lát bọn Tôn quản gia đuổi tới, cứ khoanh tay chịu trói là được rồi, đúng là đần như heo.”
Lạc Minh Ngọc từ nhỏ đến lớn đều được người khác bưng bê cung phụng như báu vật trong lòng bàn tay, được mọi người hết mực yêu quý, làm sao chịu được nỗi uất ức, hơn nữ còn bị một tên hạ nhân nhục mạ đến như vậy.
Vì thế không nhịn được mà tuôn hai giọt nước mắt óng ánh, cúi thấp đầu, nhưng nàng ta vẫn kiên trì tiếp tục luyện tập.
Lạc Minh Viễn bên cạnh nhìn thấy tỷ tỷ chịu nhục, không biết lấy đâu ra dũng khí mà đấm Trác Uyên một cú mạnh mẽ, quát to nói: “Tên cẩu nô tài, ta không cho phép ngươi ức hiếp tỷ tỷ.”
Trác Uyên lắc đầu đành chịu, bây giờ hắn cũng không muốn so đo với một tên tiểu tử.
Lúc vừa mở trận pháp hắn mới phát hiện, nguyên lực của hắn cũng chỉ đủ mở trận pháp, hoàn toàn không đủ sức mạnh để khống chế nó.
Nếu như bộ âm sát nguyên vẹn, cho dù không ai khống chế, thì cũng có thể giết hết cả bọn Tôn quản gia không sót một mảnh vụn. Đáng tiếc là hắn chỉ có hơn một ngàn viên linh thạch ít ỏi, nếu không thì đây chính là một đại trận thiên nhiên, nếu hắn chỉ dùng linh thạch để sắp xếp mắt trận, thì đến cả pháp trận không hoàn chỉnh cũng không thể sắp xếp được.
Lúc đó, có thể khống chế trận pháp thì cũng chỉ có tầng ba Tụ Khí này của đại tiểu thư thôi.
Thế nhưng chiến thuật trận pháp này rất phức tạp, thực sự rất khó để cho nàng ta hiểu rõ được trong chốc lát, nhưng thời gian thì vô cùng gấp rút.
Rơi vào đường cùng, Trác Uyên từ phía sau đột nhiên ôm lấy Lạc Minh Ngọc, dùng hai tay nắm vào hai bàn tay ngọc của nàng ta.
“Ngươi muốn làm gì?” Lạc Minh Ngọc hoảng hốt, hai má đột nhiên đỏ bừng.
“Đừng nhúc nhích, hãy làm theo ta!” Trác Uyên quát lớn, cầm hai tay của tiểu thư, bắt đầu dạy nàng ta biến đổi chiến thuật.
Lúc này, Lạc Minh Ngọc mới hiểu ý đồ của hắn. Nhưng mà bị một người đàn ông lạ mặt ôm thân mật như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời của nàng ta, trong lòng giống như một chú nai con đang chạy loạn, hai má càng lúc càng ửng đỏ.
Thế nhưng mỗi lúc nàng ta không tập trung, bên tai liền truyền đến một tiếng quát lớn: “Tập trung chú ý.”
Quay đầu liếc nhìn Trác Uyên, chỉ thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc, không một chút ý đồ quấy rối nào.
“Hừ, thật giống một chính nhân quân tử!”
Lạc Minh Ngọc trong lòng thầm hừ một tiếng, bất giác nhích lại gần về phía sau, cảm nhận được cánh tay vững chắc sau lưng, lần đầu tiên cảm thấy một chút cảm giác an toàn suốt ba ngày lưu vong...
“Tôn quản gia, bọn chúng đã chạy về hướng rừng rậm dày đặc sương mù rồi.” Cách mười dặm rừng sâu, một tên sơn tặc gầy như cây gai dầu, sau khi dò xét tình hình mặt đất một phen, trở về báo cáo với Tôn quản gia.
Nở một nụ cười lạnh lùng, Tôn Quản Gia sờ vào hai chòm râu bạc trắng trên mép miệng, thản nhiên nói: “Chắc là bọn chúng đang tìm chỗ trốn, mặc dù biết địa hình của ngọn núi, nhưng chúng ta cũng không hiểu rõ cái nơi quỷ quái đó. Có điều…”
Nói xong, Tôn Quản Gia liếc nhìn tên thống lĩnh hộ vệ đang bị trói chéo tay, trong mắt lóe lên một tia sáng tà ác.
“Bàng thống lĩnh, lát nữa phải trông cậy vào ngươi rồi, với tính cách của đại tiểu thư, chắc là sẽ không bỏ mặc ngươi đâu nhỉ.”
“Phi, tên họ Tôn kia, ngươi đừng hòng lấy ta ra để đe dọa tiểu thư.” Thống lĩnh hộ vệ hai mắt đỏ rực, nhìn trừng trừng vào mắt của Tôn quản gia. Nếu ánh mắt có thể giết chết người thì đôi mắt khát máu đó đã sớm băm thây Tôn quản gia ra làm trăm mảnh.
“Tốt nhất bây giờ ngươi nên giết lão tử đi, nếu không sau này lão tử nhất định sẽ làm thịt ngươi, báo thù cho các huynh đệ đã chết.”
“Ha ha...đợi ta lấy được thứ đó, lão phu ta sẽ tự mình tác thành cho cho ngươi.” Đôi mắt hơi nhíu lại, Tôn quản gia phát ra tiếng cười bi thương nham hiểm: “Chúng ta đi.”
Nửa canh giờ sau, Tôn quản gia một bọn hơn hai mươi người đến trước khu rừng rậm dày đặc sương mù.
Thế nhưng, còn không đợi bọn họ tới gần, từ xa xa đã thấy một bóng người lười biếng tựa vào gốc cây đại thụ nằm ngủ. Nhìn kỹ, đúng là tên Trác Uyên trước kia đã từng giết một người bọn họ.
“Tôn quản gia, hắn là kẻ đã giết tên mập.” Một tên sơn tặc hô lớn.
Dường như đã bị tiếng la hét này làm cho tỉnh giấc, sau khi Trác Uyên ngáp một cái thật to, mở đôi mắt lim dim ngái ngủ. Nhìn về phía bọn Tôn quản gia, không sợ hãi, không lo lắng, ngược lại gương mặt còn tỏ ra vẻ tươi cười thoải mái.
“Tôn quản gia, ta chờ ngươi ở đây lâu lắm rồi.”
Nhíu mày, Tôn quản gia vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn hắn, muốn nhìn ra chút gì từ biểu cảm của hắn, nhưng lại không thể nhìn thấy gì. Trên mặt của hắn, chỉ có ung dung.
“Tâm cơ thật kín đáo, nhiều năm như vậy, lão phu ta thật sự đã nhìn lầm ngươi.” Tôn quản gia thầm nghĩ.
Nếu như gặp Trác Uyên trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn vào dù chỉ một chút, một tên đầy tớ bình thường, có cái gì tốt đẹp?
Nhưng mà từ lúc biết được hắn giết một tên sơn tặc trong nháy mắt như thế nào, ánh nhìn của Tôn quản gia đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi. Tên tiểu tử này không những ẩn nấp kín đáo, mà còn ra tay tàn nhẫn, đợi đến khi lông cánh đầy đủ, nhất định sẽ là một hiểm họa lớn.
“Trác Uyên, ngươi thật to gan, dám công khai đứng trước mặt lão phu.” Tôn quản gia hơi nhíu mắt lại, hỏi.
Không trả lời hắn ta, Trác Uyên nói dứt khoát: “Tôn quản gia, chúng ta làm khoản giao dịch không?”
“Giao dịch gì?” Tôn quản gia nghi ngờ nói.
“Ta giao tỷ đệ Lạc gia cho ngươi, ngươi phải đảm bảo cho ta có một tương lai tốt đẹp ở núi Hắc Phong.”
Cái gì?
Trác Uyên vừa nói ra, không chỉ làm cho đám người Tôn quản gia kinh ngạc, thống lĩnh hộ vệ cũng ngây người ra.
Khi đó hắn ta định để cho thiếu gia tiểu thư dựa vào Trác Uyên để trốn thoát, không ngờ tên Trác Uyên này lại đi theo địch, mà còn đem tiểu thư thiếu gia ra làm lợi thế cho địch.
“Tại sao ngươi lại làm như vậy, Lạc gia đối xử với ngươi đâu tệ bạc nhỉ?” Tôn quản gia do dự trong lòng, hỏi.
“Ha ha… vậy sao ngươilại bán đứng Lạc gia, Lạc gia đối xử với ngươi tình nghĩa sâu đậm hơn mà nhỉ?” Trác Uyên cười lớn một tiếng, giễu cợt nói.
Nghe những lời nói ấy, gương mặt Tôn quản gia đỏ rực lên, cơn giận dữ trong lòng đang âm ỷ dâng lên.
Cười mỉa mai, Trác Uyên nói tiếp: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Bây giờ Lạc gia đã bại vong, chỉ dựa vào mình ta thì không thể xoay chuyển càn khôn, việc gì phải tự mình tìm chỗ chết? Dùng tính mạng của hai tỷ đệ bọn họ, để tìm đường lui cho chính mình, cũng coi như là lẽ thường tình thôi.”
Nói xong, Trác Uyên lấy một cái dây thừng đỏ từ mặt đất lên, đầu bên kia của dây thừng kéo dài về phía sương trắng mù mịt.
“Bây giờ hai bọn họ đang ẩn náu ở phía dây thừng bên kia, có điều trong đó có vài chỗ rẽ, chỉ có ta mới có thể phân biệt rõ ràng.”
Tôn quản gia cầm dây thừng đỏ trong tay, gật gật đầu: “Vì có thể an toàn đi ra, dùng dây thừng đỏ làm dấu hiệu, đây chắc chắn là cách hay. Với lại, phòng khi bị theo dõi, cố ý tạo ra chỗ rẽ bên trong. Có điều, nhờ vả kẻ không phải phe mình à, ha ha…”
Đưa dây thừng đỏ lại cho Trác Uyên, Tôn quản gia gật đầu nói: “Được, thống nhất giao dịch, đi lên phía trước dẫn đường đi! Nhưng mà, ngươi đừng có mà giở trò bịp bợm.”
“Tôn quản gia, ta là người rất thành thật!” Trác Uyên cười kỳ dị.
Tôn quản gia lắc đầu khinh thường, nói: “Trước đây ta tin lời nói này của ngươi, bây giờ… thì không!”
Nói xong, hai người nhìn nhau, cả hai phát ra tiếng cười to quái dị, trong lòng đều có mưu đồ xấu xa.
Thống lĩnh hộ vệ thấy vậy, không nhịn được nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên, chửi Tôn quản gia tiểu nhân nham hiểm, lại càng chửi Trác Uyên bán chủ cầu vinh, nhưng không ai thèm để ý đến hắn ta. Hắn ta bị áp giải đi, bước vào trong màn sương trắng mù mịt cùng mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương