Đại Thúc Thúc Là Chồng Của Tôi
Chương 28
Lâm Mặc Cảnh, đi ra khỏi buổi tiệc lúc đến bãi đỗ xe anh đã cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mình có chút tăng cao. Lúc đó thuốc có vẻ vẫn chưa ngấm hẳn, anh cứ nghĩ là do tác dụng phụ của rượu đầu có chút đau, anh định mở cửa xe thì từ đâu bất thình lình một cô gái xuất hiện ôm lấy anh từ sau. Lâm Mặc Cảnh quay đầu lại, mới nhận ra đó chẳng phải là người lúc nãy đi bên cạnh giám đốc Trương sao.
Người phụ nữ thân thể đẩy đà áp sát vào anh, giọng nũng nịu mang theo sự mê luyến.
"Lâm Tổng, để người ta hầu hạ anh có được không?"
Hai mắt anh tối sầm, tay thô bạo liền đẩy người phụ nữ ra, giọng lạnh lùng vang lên.
"Tránh ra, cô đừng dùng cách thức hạ tiện này với tôi! Không có tác dụng đâu!"
Người phụ nữ bị đẩy ra cũng có chút bất ngờ kinh ngạc, nhưng chưa kịp phản ứng anh đã leo lên xe còn khoá chốt lại, động tác nhanh gọn liền lái xe đi. Người phụ nữ ngơ ngác, chẳng phải là bị trúng thuốc sao?
Tại sao anh ta còn...?
Lâm Mặc Cảnh, lái xe thật nhanh về nhà cơ thể nóng rực khiến toàn thân anh khó chịu, xe đỗ bên ngoài cổng lớn anh đi vào trong liền mệt mỏi ngã người lên sofa cà vạt cũng bị anh nới lỏng. Từng mạch máu trong người anh như bị luồng nhiệt nóng thiêu đốt, mồ hôi trên trán chảy dọc theo thái dương xuống yết hầu. Hô hấp cật lực có chút khó khăn, cơ thể anh như tìm kiếm khát vọng mãnh liệt nào đó.
Châu Thiên Thiên, nghe được tiếng xe của anh liền biết anh đã về nhà, dáng vẻ có chút ngáy ngủ cô men theo cầu thang đi xuống phòng khách. Bắt gặp thân thể anh đang nằm trên sofa lớn, ánh đèn sáng rực chiếu trên cơ thể anh, hai mày xinh đẹp của Châu Thiên Thiên khẽ cau có.
Anh ấy uống rượu sao?
Cô đi đến cạnh anh, thấy anh nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt có vẻ rất khó chịu. Bàn tay Châu Thiên Thiên di chuyển chậm rãi trên mặt anh, muốn cảm nhận chút nhiệt độ từ anh.
"Nóng thế!"
Anh vẫn không trả lời, gương mặt hoàn mỹ của anh toát lên sự khó chịu, anh mím môi. Châu Thiên Thiên hoảng sợ cằm cúi xuống thấp tựa lên trán anh kiểm tra thân nhiệt.
"Em giúp anh chờm đá lạnh!"
Lời của Châu Thiên Thiên nói còn chưa hết, bàn tay dùng sức nắm cổ tay cô, kéo về phía anh, cô ngã vào trong lòng ngực giữa hai đùi của anh.
Châu Thiên Thiên, ngồi trên đùi Lâm Mặc Cảnh bộ ngực dính sát vào lòng ngực cứng rắn nóng bỏng của anh, ánh mắt của cô và anh nhìn chằm chằm vào nhau, men rượu thả lỏng tinh thần của anh, cơ thể của anh như bị dục vọng dẫn dắt vô cùng rạo rực.
Lâm Mặc Cảnh, nhìn cô, cô gái này là anh nhìn cô từ lúc tám tuổi đến khi trưởng thành, những đường cong tinh tế đang dính chặt vào ngực anh, cho thấy cô thật sự trưởng thành, anh vội vàng liếc qua chiếc áo ngủ nửa trong suốt che đậy thân thể mềm mại bên trong đó, hình ảnh đó cứ lập đi lập lại trong lúc này như mê hoặc tâm trí của anh vậy.
"Anh làm sao vậy?"
Tuy cô cũng bất ngờ trước hành động của anh, nhưng cô cũng không đẩy anh ra. Lâm Mặc cảnh nhìn vào mắt cô làm cho tim cô đập rộn ràng lên, cô thật khẩn trương, cô chưa từng ở gần anh như vậy, chưa bao giờ anh dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy mà nhìn cô, cô xấu hổ lại rất mong chờ, dùng bàn tay tinh tế mịn màng vuốt ve trán và gương mặt của anh.
Bàn tay cô đụng chạm lên trán anh giống như kích thích thêm tát dụng của thuốc, anh không đợi được nữa liền xoay áp chế cô trên sofa. Châu Thiên Thiên dáng người nhỏ nhắn, yêu kiều, bị anh ôm vào trong ngực, bị anh đè phía dưới, phát ra tiếng kêu mềm mại.
Châu Thiên Thiên, cảm thấy thân thể của Lâm Mặc Cảnh quá nóng, cô hình như cũng bị lửa nóng của anh truyền qua người cô, hai gò má từ từ nóng lên, đáy nhóm sự dục vọng.
Thời gian dường như dừng lại ở một giây này, anh nhìn vào đôi mắt long lanh của Châu Thiên Thiên, chậm rãi nâng bàn tay lên mơn trớn khuôn mặt mềm mại, ngón tay như vô tình lướt qua môi của cô, cô không tự chủ được rên lên một tiếng, âm thanh rên rỉ này giống như một thuốc kích thích dục vọng cực mạnh vào đầu anh, hoàn toàn phá hủy ý chí của Lâm Mặc Cảnh.
Lâm Mặc Cảnh, nâng cằm Châu Thiên Thiên, dùng sức hôn lên.
Môi của cô thật mềm, lại có mùi thơm anh đào thoang thoảng, Châu Thiên Thiên cả kinh mở to mắt nhìn anh, nụ hôn của anh rất sâu khiến cô khó theo kịp.
Anh liếm vành môi mềm mại của cô, đầu lưỡi thăm dò miệng hơi hé mở ra, anh quyến luyến chậm rãi lướt qua mỗi một tấc đều ngọt ngào, đụng phải lưỡi cô nhút nhát mà tránh né, động tác anh trở nên kịch liệt, anh cầm bả vai của cô, lật người đem cô chặt chẽ đè ở phía dưới, không cho phản kháng, để cho cô chỉ có thể nằm dưới thân thể anh, anh hôn cô trở nên kịch liệt và có chút gấp gáp.
Châu Thiên Thiên, cũng cảm thấy cô đang nằm mơ, người đàn ông này ở trước mặt cô hay xưng là chú và rất nghiêm khắc lại luôn né tránh cô, sẽ có ngày hôn cô, còn hôn cô nồng nhiệt và kịch liệt như vậy.
Bàn tay của anh thật nóng, lại dùng sức, lồng ngực cứng rắn đè ép làm thân thể cô đau nhói, nhưng cô lại yêu thích cảm giác này, Châu Thiên Thiên nhắm mắt lại, để cảm nhận người đàn ông cô yêu nhiều năm, đang làm loạn ở trên người cô.
Bàn tay của anh từ đầu vai trượt xuống, cách lớp áo là địa phương mềm mại nhất của cô, Châu Thiên Thiên khẽ rên một tiếng, chính cô cũng bị giật mình vì hành động kế tiếp của anh, tâm trí trong hỗn loạn, cô nhớ đến mình không có mặc áo ngực.
Tiếng rên của Châu Thiên Thiên làm lý trí của Lâm Mặc Cảnh thức tỉnh, anh sợ hết hồn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh thấy Châu Thiên Thiên đang bị anh đè dưới thân, đôi mắt mù sương, quần áo xốc xếch, môi sưng lên đỏ mọng.
Lâm Mặc Cảnh, giống như bị điện giật, lập tức bậc người dậy đẩy Châu Thiên Thiên ra, anh không dám dừng lại một giây phút nào, chật vật chạy thẳng vào phòng ngủ, dùng sức khóa chặt cửa phòng.
Bên ngoài phòng Châu Thiên Thiên thân thể từ nóng như lửa trở nên lạnh run, cô mới từ từ ngồi dậy, sửa sang lại váy ngủ đã bị trượt xuống tận eo, một giây trước thân thể còn đang nóng như bị thiêu đốt và một giây tự nhiên lại kết thúc làm cho cô rất khó chịu, nhưng Châu Thiên Thiên lại cười.
Nụ hôn của anh thật giống như trong tưởng tượng của cô, mặc dù lần này anh thoát được, bất quá, lần sau nhất định cô sẽ không cho anh có cơ hội chạy trốn.
Quả thực lúc nãy chính bản thân cô thực sự có chút mong chờ, đối với chuyện nam nữ mặc dù cô không có kinh nghiệm nhưng bị anh dẫn dắt khiến cô mê muội đầu óc. Càng khao khát nhiều hơn ở anh, rất tiếc đến phút cuối cùng anh lại dừng lại!
Người phụ nữ thân thể đẩy đà áp sát vào anh, giọng nũng nịu mang theo sự mê luyến.
"Lâm Tổng, để người ta hầu hạ anh có được không?"
Hai mắt anh tối sầm, tay thô bạo liền đẩy người phụ nữ ra, giọng lạnh lùng vang lên.
"Tránh ra, cô đừng dùng cách thức hạ tiện này với tôi! Không có tác dụng đâu!"
Người phụ nữ bị đẩy ra cũng có chút bất ngờ kinh ngạc, nhưng chưa kịp phản ứng anh đã leo lên xe còn khoá chốt lại, động tác nhanh gọn liền lái xe đi. Người phụ nữ ngơ ngác, chẳng phải là bị trúng thuốc sao?
Tại sao anh ta còn...?
Lâm Mặc Cảnh, lái xe thật nhanh về nhà cơ thể nóng rực khiến toàn thân anh khó chịu, xe đỗ bên ngoài cổng lớn anh đi vào trong liền mệt mỏi ngã người lên sofa cà vạt cũng bị anh nới lỏng. Từng mạch máu trong người anh như bị luồng nhiệt nóng thiêu đốt, mồ hôi trên trán chảy dọc theo thái dương xuống yết hầu. Hô hấp cật lực có chút khó khăn, cơ thể anh như tìm kiếm khát vọng mãnh liệt nào đó.
Châu Thiên Thiên, nghe được tiếng xe của anh liền biết anh đã về nhà, dáng vẻ có chút ngáy ngủ cô men theo cầu thang đi xuống phòng khách. Bắt gặp thân thể anh đang nằm trên sofa lớn, ánh đèn sáng rực chiếu trên cơ thể anh, hai mày xinh đẹp của Châu Thiên Thiên khẽ cau có.
Anh ấy uống rượu sao?
Cô đi đến cạnh anh, thấy anh nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt có vẻ rất khó chịu. Bàn tay Châu Thiên Thiên di chuyển chậm rãi trên mặt anh, muốn cảm nhận chút nhiệt độ từ anh.
"Nóng thế!"
Anh vẫn không trả lời, gương mặt hoàn mỹ của anh toát lên sự khó chịu, anh mím môi. Châu Thiên Thiên hoảng sợ cằm cúi xuống thấp tựa lên trán anh kiểm tra thân nhiệt.
"Em giúp anh chờm đá lạnh!"
Lời của Châu Thiên Thiên nói còn chưa hết, bàn tay dùng sức nắm cổ tay cô, kéo về phía anh, cô ngã vào trong lòng ngực giữa hai đùi của anh.
Châu Thiên Thiên, ngồi trên đùi Lâm Mặc Cảnh bộ ngực dính sát vào lòng ngực cứng rắn nóng bỏng của anh, ánh mắt của cô và anh nhìn chằm chằm vào nhau, men rượu thả lỏng tinh thần của anh, cơ thể của anh như bị dục vọng dẫn dắt vô cùng rạo rực.
Lâm Mặc Cảnh, nhìn cô, cô gái này là anh nhìn cô từ lúc tám tuổi đến khi trưởng thành, những đường cong tinh tế đang dính chặt vào ngực anh, cho thấy cô thật sự trưởng thành, anh vội vàng liếc qua chiếc áo ngủ nửa trong suốt che đậy thân thể mềm mại bên trong đó, hình ảnh đó cứ lập đi lập lại trong lúc này như mê hoặc tâm trí của anh vậy.
"Anh làm sao vậy?"
Tuy cô cũng bất ngờ trước hành động của anh, nhưng cô cũng không đẩy anh ra. Lâm Mặc cảnh nhìn vào mắt cô làm cho tim cô đập rộn ràng lên, cô thật khẩn trương, cô chưa từng ở gần anh như vậy, chưa bao giờ anh dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy mà nhìn cô, cô xấu hổ lại rất mong chờ, dùng bàn tay tinh tế mịn màng vuốt ve trán và gương mặt của anh.
Bàn tay cô đụng chạm lên trán anh giống như kích thích thêm tát dụng của thuốc, anh không đợi được nữa liền xoay áp chế cô trên sofa. Châu Thiên Thiên dáng người nhỏ nhắn, yêu kiều, bị anh ôm vào trong ngực, bị anh đè phía dưới, phát ra tiếng kêu mềm mại.
Châu Thiên Thiên, cảm thấy thân thể của Lâm Mặc Cảnh quá nóng, cô hình như cũng bị lửa nóng của anh truyền qua người cô, hai gò má từ từ nóng lên, đáy nhóm sự dục vọng.
Thời gian dường như dừng lại ở một giây này, anh nhìn vào đôi mắt long lanh của Châu Thiên Thiên, chậm rãi nâng bàn tay lên mơn trớn khuôn mặt mềm mại, ngón tay như vô tình lướt qua môi của cô, cô không tự chủ được rên lên một tiếng, âm thanh rên rỉ này giống như một thuốc kích thích dục vọng cực mạnh vào đầu anh, hoàn toàn phá hủy ý chí của Lâm Mặc Cảnh.
Lâm Mặc Cảnh, nâng cằm Châu Thiên Thiên, dùng sức hôn lên.
Môi của cô thật mềm, lại có mùi thơm anh đào thoang thoảng, Châu Thiên Thiên cả kinh mở to mắt nhìn anh, nụ hôn của anh rất sâu khiến cô khó theo kịp.
Anh liếm vành môi mềm mại của cô, đầu lưỡi thăm dò miệng hơi hé mở ra, anh quyến luyến chậm rãi lướt qua mỗi một tấc đều ngọt ngào, đụng phải lưỡi cô nhút nhát mà tránh né, động tác anh trở nên kịch liệt, anh cầm bả vai của cô, lật người đem cô chặt chẽ đè ở phía dưới, không cho phản kháng, để cho cô chỉ có thể nằm dưới thân thể anh, anh hôn cô trở nên kịch liệt và có chút gấp gáp.
Châu Thiên Thiên, cũng cảm thấy cô đang nằm mơ, người đàn ông này ở trước mặt cô hay xưng là chú và rất nghiêm khắc lại luôn né tránh cô, sẽ có ngày hôn cô, còn hôn cô nồng nhiệt và kịch liệt như vậy.
Bàn tay của anh thật nóng, lại dùng sức, lồng ngực cứng rắn đè ép làm thân thể cô đau nhói, nhưng cô lại yêu thích cảm giác này, Châu Thiên Thiên nhắm mắt lại, để cảm nhận người đàn ông cô yêu nhiều năm, đang làm loạn ở trên người cô.
Bàn tay của anh từ đầu vai trượt xuống, cách lớp áo là địa phương mềm mại nhất của cô, Châu Thiên Thiên khẽ rên một tiếng, chính cô cũng bị giật mình vì hành động kế tiếp của anh, tâm trí trong hỗn loạn, cô nhớ đến mình không có mặc áo ngực.
Tiếng rên của Châu Thiên Thiên làm lý trí của Lâm Mặc Cảnh thức tỉnh, anh sợ hết hồn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh thấy Châu Thiên Thiên đang bị anh đè dưới thân, đôi mắt mù sương, quần áo xốc xếch, môi sưng lên đỏ mọng.
Lâm Mặc Cảnh, giống như bị điện giật, lập tức bậc người dậy đẩy Châu Thiên Thiên ra, anh không dám dừng lại một giây phút nào, chật vật chạy thẳng vào phòng ngủ, dùng sức khóa chặt cửa phòng.
Bên ngoài phòng Châu Thiên Thiên thân thể từ nóng như lửa trở nên lạnh run, cô mới từ từ ngồi dậy, sửa sang lại váy ngủ đã bị trượt xuống tận eo, một giây trước thân thể còn đang nóng như bị thiêu đốt và một giây tự nhiên lại kết thúc làm cho cô rất khó chịu, nhưng Châu Thiên Thiên lại cười.
Nụ hôn của anh thật giống như trong tưởng tượng của cô, mặc dù lần này anh thoát được, bất quá, lần sau nhất định cô sẽ không cho anh có cơ hội chạy trốn.
Quả thực lúc nãy chính bản thân cô thực sự có chút mong chờ, đối với chuyện nam nữ mặc dù cô không có kinh nghiệm nhưng bị anh dẫn dắt khiến cô mê muội đầu óc. Càng khao khát nhiều hơn ở anh, rất tiếc đến phút cuối cùng anh lại dừng lại!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương