Đại Tổng Tài Ác Ma: Nhẹ Nhàng Hôn Môi Em
Chương 14: Hạ Y tự tìm đường chết 2
Về phòng bệnh cô đặt anh xuống giường, do cả tối cô chưa ăn gì cộng thêm việc khóc nhiều nên cơ thể càng tiều tuỵ. Anh bê hộp cháo, từ từ đút cho cô nhưng hình như cô không muốn ăn gì cả. Cô không chịu mở miệng, vẫn chỉ là sự lặng im. Anh liền ăn cháo rồi hôn vào miệng cô, khiến cô không khỏi bất ngờ trợn tròn mắt:
- “ Nếu em không chịu mở miệng ăn thì anh chỉ còn cách này thôi”
Sợ anh lại làm như vậy tiếp nên cô đã hết bắt cháo, ăn xong anh đưa cô đi dạo ra phía sau bệnh viện, nhìn ngắm bầu trời sao chả hiểu sao nước mắt cô cứ tuôn:
- “ Mình đã làm gì sai mà ông trời lại đối xử với mình như vậy”
Anh thấy vậy liền lau đi những giọt nước mắt trên má cô, tựa đầu cô vào vai mình nói:
- “ Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi! Anh vẫn sẽ ở đây để làm bờ vai vững chắc cho em.”
Nghe đến đây cô càng là khóc to hơn, bao nhiêu nỗi lòng, bao nhiêu đau khổ cứ thế mà chảy theo dòng nước mắt. Cô đã khóc rất lâu rồi ngủ thiếp đi trên vai anh. Anh bế cô về phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, sợ cô sẽ lại chạy ra ngoài nên anh đã ra lệnh hai vệ sĩ đứng cạnh cửa và cũng là để bảo vệ sự an toàn cho cô.
Sắp xếp xong xuôi, anh khoác lên người chiếc áo bằng da được điểm xuyến bằng những viên Ngọc ở trên vai:
- “ Đến Hoả Ngục”
Hạ Y lúc này vẫn đang gào thét trong vô vọng. Thấy bóng dáng anh đến nơi cô ta lại bắt đầu diễn trò như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả:
- “ Cảnh Thiên, dù gì em cũng mới là vợ sắp cưới thật sự của anh! Tại sao anh lại quan tâm đến con nhỏ mồ côi đó chứ?”
Anh đằng đằng sát khí ngồi vào chiếc ghế quen thuộc, lúc này nhìn anh như uy vũ như một vị vua vậy, anh cao giọng nói:
- “ Từ trước đến nay, tôi chưa từng thừa nhận rằng cô là vợ sắp cưới của tôi cả. Tôi đã cảnh cáo cô nhưng xem ra lá gan của cô không nhỏ, cô lại dám làm như vậy với cô ấy”
Nói xong anh sai người kích điện cô ta, cô ta kêu gào trong đau đớn:
- “ Tại sao… tại sao… những thứ tốt đẹp của tôi đều bị cô ta cướp mất”
Anh lại tiếp tục dùng hình với Hạ Y, tra tấn, đánh đạp cô suốt cả đêm. Cô ta đã dần mất ý thức, anh lại gần và ghé sát vào tai cô ta nói:
- “ Đây là cái giá của cô phải trả khi động vào cô ấy. Nếu biết trước hậu quả tại sao vẫn làm”
Nói xong anh liền tát cô ta một cái, cô ta ngất đi. Anh nở nụ cười đắc ý, ra lệnh cho thuộc hạ khi cô ta tỉnh lại thì sẽ tiếp tục dùng hình, hai ngày sau vứt cô ta trước cửa Hạ gia. Anh liền rời đi, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, anh trở lại phòng bệnh của cô, vì phòng bệnh của cô là VIP nên sẽ được bài trí như phòng ngủ ngoài ra còn có cả phòng tắm, anh đi vào xả nước lạnh vào người, rửa đi nhưng thứ dơ bẩn dính trên người mình. Trở ra, anh liền lên giường ôm cô và ngủ đến sáng. Sáng hôm sau khi anh thức dậy đã thấy cô ngồi đó vẫn thất thần như ngày hôm qua nhưng sắc mặt có vẻ khá hơn. Anh liền gọi Lăng Thiên vào khám cho cô, anh cùng Lăng Thiên ra ngoài nói chuyện, hắn nói:
- “ Nhìn cô ấy có vẻ ổn hơn hôm qua nhưng có lẽ phải mất một thời gian để tinh thần cô ổn định hơn”
Nghe vậy, anh cũng nhẹ nhõm hơn một chút, quay lại vào phòng, anh liền gọi quản gia hầm canh gà mang đến để cô tẩm bổ. Anh vừa thổi vừa đút cho cô ăn một cách dịu dàng rồi cô lại ngủ thiếp đi. Anh liền quay về công ty làm việc.
- “ Nếu em không chịu mở miệng ăn thì anh chỉ còn cách này thôi”
Sợ anh lại làm như vậy tiếp nên cô đã hết bắt cháo, ăn xong anh đưa cô đi dạo ra phía sau bệnh viện, nhìn ngắm bầu trời sao chả hiểu sao nước mắt cô cứ tuôn:
- “ Mình đã làm gì sai mà ông trời lại đối xử với mình như vậy”
Anh thấy vậy liền lau đi những giọt nước mắt trên má cô, tựa đầu cô vào vai mình nói:
- “ Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi! Anh vẫn sẽ ở đây để làm bờ vai vững chắc cho em.”
Nghe đến đây cô càng là khóc to hơn, bao nhiêu nỗi lòng, bao nhiêu đau khổ cứ thế mà chảy theo dòng nước mắt. Cô đã khóc rất lâu rồi ngủ thiếp đi trên vai anh. Anh bế cô về phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, sợ cô sẽ lại chạy ra ngoài nên anh đã ra lệnh hai vệ sĩ đứng cạnh cửa và cũng là để bảo vệ sự an toàn cho cô.
Sắp xếp xong xuôi, anh khoác lên người chiếc áo bằng da được điểm xuyến bằng những viên Ngọc ở trên vai:
- “ Đến Hoả Ngục”
Hạ Y lúc này vẫn đang gào thét trong vô vọng. Thấy bóng dáng anh đến nơi cô ta lại bắt đầu diễn trò như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả:
- “ Cảnh Thiên, dù gì em cũng mới là vợ sắp cưới thật sự của anh! Tại sao anh lại quan tâm đến con nhỏ mồ côi đó chứ?”
Anh đằng đằng sát khí ngồi vào chiếc ghế quen thuộc, lúc này nhìn anh như uy vũ như một vị vua vậy, anh cao giọng nói:
- “ Từ trước đến nay, tôi chưa từng thừa nhận rằng cô là vợ sắp cưới của tôi cả. Tôi đã cảnh cáo cô nhưng xem ra lá gan của cô không nhỏ, cô lại dám làm như vậy với cô ấy”
Nói xong anh sai người kích điện cô ta, cô ta kêu gào trong đau đớn:
- “ Tại sao… tại sao… những thứ tốt đẹp của tôi đều bị cô ta cướp mất”
Anh lại tiếp tục dùng hình với Hạ Y, tra tấn, đánh đạp cô suốt cả đêm. Cô ta đã dần mất ý thức, anh lại gần và ghé sát vào tai cô ta nói:
- “ Đây là cái giá của cô phải trả khi động vào cô ấy. Nếu biết trước hậu quả tại sao vẫn làm”
Nói xong anh liền tát cô ta một cái, cô ta ngất đi. Anh nở nụ cười đắc ý, ra lệnh cho thuộc hạ khi cô ta tỉnh lại thì sẽ tiếp tục dùng hình, hai ngày sau vứt cô ta trước cửa Hạ gia. Anh liền rời đi, lúc này đã hơn bốn giờ sáng, anh trở lại phòng bệnh của cô, vì phòng bệnh của cô là VIP nên sẽ được bài trí như phòng ngủ ngoài ra còn có cả phòng tắm, anh đi vào xả nước lạnh vào người, rửa đi nhưng thứ dơ bẩn dính trên người mình. Trở ra, anh liền lên giường ôm cô và ngủ đến sáng. Sáng hôm sau khi anh thức dậy đã thấy cô ngồi đó vẫn thất thần như ngày hôm qua nhưng sắc mặt có vẻ khá hơn. Anh liền gọi Lăng Thiên vào khám cho cô, anh cùng Lăng Thiên ra ngoài nói chuyện, hắn nói:
- “ Nhìn cô ấy có vẻ ổn hơn hôm qua nhưng có lẽ phải mất một thời gian để tinh thần cô ổn định hơn”
Nghe vậy, anh cũng nhẹ nhõm hơn một chút, quay lại vào phòng, anh liền gọi quản gia hầm canh gà mang đến để cô tẩm bổ. Anh vừa thổi vừa đút cho cô ăn một cách dịu dàng rồi cô lại ngủ thiếp đi. Anh liền quay về công ty làm việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương