Bên ngoài còn có đồ ăn, Liễu Phán Nhi không lấy nó ra, chờ sau này không có gì ăn lại vào lấy.
Liễu Phán Nhi ra khỏi kho hàng, phát hiện xung quanh có không ít rau dại, rút d.a.o cắt một ít mang về để giải thích lý do nàng đi hơi lâu.
Lại nói lúc ăn cơm trưa, Lý Anh Nương ăn rau dại, khó mà nuốt nổi, chạy tới xem Lý Dung đang ăn cái gì.
Khi nàng ta nhìn thấy Lý Dung đang ăn một thứ gì đó đen thui thì hơi tò mò: "“A Dung, ngươi thật đáng thương, mẹ kế con đối xử với các ngươi thật chẳng ra gì, ngay cả rau dại cũng không cho các ngươi ăn, lại cho các ngươi ăn bùn đen."
Mặt Lý Dung đầy vẻ phiền chán, trả lời lại một cách mỉa mai: "Cô út, ngươi tích chút khẩu đức đi. Ngươi đừng nói mẹ kế đối xử với ta không tốt. Hiện tại mẹ kế cưng chúng ta lắm nhé! Ai cũng nói ngươi cay nghiệt, sau này tìm không ra nhà chồng tốt. Ngươi vừa ham ăn biếng làm vừa chua ngoa đanh đá, ai dám cưới ngươi?"
Lý Anh Nương vốn chỉ muốn tới xem cục đen đen đó rốt cuộc là thứ gì, không ngờ lại bị Lý Dung châm chọc, tức muốn hộc máu: "Ngươi còn biết ta là cô út của ngươi sao? Có người nào ăn nói trưởng bối như ngươi không? Ta không gả đi được, thanh danh của ngươi bộ dễ nghe hơn chắc? Đúng là thứ do mẹ kế nuôi, không hiểu lễ nghĩa."
Lý Đại Bảo che chở muội muội, tức không chịu được: "Nếu ngươi lại nói muội muội của ta, ta đánh ngươi!"
"Ngươi cái đứa con hoang này, đi c.h.ế.t đi, ăn gan chó rồi, lại còn muốn đánh ta? Ta bây giờ lập tức đánh c.h.ế.t ngươi." Lý Anh Nương tức hộc máu, cầm lấy cây gậy cách đó không xa tính quất lên người Lý Đại Bảo.
Lý Đại Bảo không dám né tránh vì phía sau là muội muội Lý Dung và hai đứa em sinh đôi, giơ tay nắm lấy gậy gộc trong tay Lý Anh Nương.
Lý Anh Nương mặc dù là nữ tử, nhưng đã mười ba tuổi, hơn nữa vì được ăn ngon, tương đối béo, sức cũng lớn.
Gậy gộc giơ lên thật cao, quật về phía Lý Đại Bảo.
Lý Đại Bảo bị gậy quật vào tay, bất chấp cơn đau mà trở tay tóm lấy gậy, muốn kéo nó ra khỏi tay Lý Anh Nương.
Nhưng không đủ mạnh nên không rút ra được.
Liễu Phán Nhi trở về, thấy Lý Anh Nương quất Lý Đại Bảo, nhất thời bực không chỗ trút, cô tiểu cô mập ú này coi lời của nàng là đá ven đường ư?
Liễu Phán Nhi sải bước đi tới, đặt bó rau dại lên xe bò, chạy lại giơ tay tát thẳng vào mặt Lý Anh Nương một cái.
Khuôn mặt tròn trịa mập mạp của Lý Anh Nương nháy mắt xuất hiện năm dấu ngón tay, trực tiếp bị Liễu Phán Nhi đánh choáng váng, sững sờ không kịp phản ứng.
Liễu Phán Nhi lạnh lùng sắc sảo: "Bốn đứa nhỏ này, cha không có ở đây, mẹ kế chẳng lẽ vô hình luôn à? Đến phiên một bà cô út ham ăn biếng làm đến dạy chúng hả? Lúc trước ta đã cảnh cáo ngươi, không nên bắt nạt bốn đứa nhỏ nhà ta. Ngươi cho rằng những lời ta nói là gió thoảng qua tai đấy à? Nếu không nhớ kỹ, bây giờ ta lập tức khiến ngươi ghi nhớ suốt đời."
Trong lúc Lý Anh Nương ngây người, Liễu Phán Nhi lại trở tay cho Lý Anh Nương một cái tát, mặt bên kia của Lý Anh Nương lại có thêm năm dấu ngón tay.
Ok, đối xứng rồi.
Chuyện tốt "thành đôi”, Liễu Phán Nhi bỗng dưng thấy thoải mái hơn nhiều.
Bên mặt lại rấm rứt đau khiến Lý Anh Nương khóc òa lên: "Ngươi... Ngươi dám đánh ta?
Liễu Phán Nhi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ, kiếp trước nàng phiền nhất loại người thối tha không biết xấu hổ này, ỷ vào chút quan hệ huyết thống đã muốn trục lợi từ nàng.
Tưởng bởi
Liễu Phán Nhi trả lời lại một cách mỉa mai, lại đẩy Lý Anh Nương một cái: "Đánh ngươi thì sao? Nếu cha mẹ ngươi không dạy ngươi đàng hoàng, ta là tẩu tẩu, đương nhiên không thể để ngươi làm khó dễ tùy hứng, mất mặt xấu hổ như thế. Có bản lĩnh thì ra bên ngoài đùa giỡn, chỉ biết bắt nạt con cháu trong nhà có gì mà oai, đồ hèn! Cút!
Người trong thôn hai mặt nhìn nhau, muốn tiến lên khuyên can, vừa sợ Liễu Phán Nhi vừa sợ đắc tội Lý lão gia và Lý lão phu nhân. Dù sao Lý lão gia là đồng sinh* duy nhất trong nhà, là người đọc sách, quý giá lắm!
(*) Thi cử thời Minh chia làm 3 cấp, cấp thứ nhất là thi Viện, những người tham gia kỳ thi này được gọi chung là đồng sinh (học trò nhỏ), phạm vi thi cử là châu huyện (đơn vị hành chính thời xưa) thực tế đồng sinh không phải chỉ trẻ con, đồng sinh ngoài 70-80 tuổi cũng có.
Hai nhà cách nhau không quá xa, Lý lão phu nhân thấy tâm can bảo bối khuê nữ mập bị đánh, nhất thời nóng nảy, vội vã chạy tới: "Nhà lão tam, khi nào thì đến phiên ngươi dạy dỗ khuê nữ của ta? Ta xem ngươi không đặt hai lão già chúng ta vào mắt. Ngươi xem ngươi đã làm chuyện gì, đại nghịch bất đạo, Lý gia chúng ta không giữ ngươi lại được, ngươi đi đi
Lý Anh Nương vốn bị Liễu Phán Nhi dọa liên tục lui về phía sau, không dám tranh luận, nhưng thấy mẫu thân tới, sống lưng bỗng dưng lại cứng lên: "Liễu thị, ngươi là mọi rợ Tây Bắc, ngươi không hiếu kính cha mẹ chồng, chống đối cha mẹ chồng, Lý gia chúng ta muốn bỏ ngươi."
Lý Nam nhỏ nhất, cảm xúc cũng dễ sụp đổ nhất, khóc ré lên: "Không được bỏ, không được bỏ, mẹ rất tốt, mẹ rất tốt!"
Lý Dung và Lý Đại Bảo cũng xông tới, lo Liễu Phán Nhi thật sự sẽ đi: "Các ngươi không thể làm như vậy, cho dù bỏ, cũng phải để cha ta trở về rồi nói."
Liễu Phán Nhi nhìn Lý Nam đang ôm chân nàng nói với Lý Dung: "Đại Bảo, A Dung, ôm A Nam đi, tránh ra tay ngộ thương hai đứa.
Lý Dung lo lắng: "Vậy ngươi cẩn thận, bọn họ rất xấu."
Lý Đại Bảo kiên trì đứng cách Liễu Phán Nhi không xa, cãi lại Lý lão phu nhân: "Rõ ràng là cô út đánh ta và A Dung, ngươi không thấy, miệng còn nói bậy."
Lý lão phu nhân liếc mắt Lý Đại Bảo một cái, ánh mắt hơi mang vẻ khinh miệt, không phải người Lý gia họ, nào quý giá bằng khuê nữ của bà? Liễu Phán Nhi như cười như không, trào phúng nhìn Lý lão phu nhân: "Thiên vương lão tử không nói tẩu tẩu không thể dạy dỗ tiểu cô, ngươi làm trưởng bối, bao che nữ nhi của ngươi, ta làm tẩu tẩu chẳng lẽ không dạy dỗ nàng được?"
"Vẫn là câu nói kia, muốn bỏ ta thì bảo Lý Nguyên Thanh tự mình viết hưu thư. Năm đó ta cứu hắn, hắn cưới ta, chúng ta có hôn thư đàng hoàng. Ngươi một hai đòi bỏ ta bằng cái mồm à, nằm mơ!"
Lý trưởng thôn và Chu Thúy Hoa nghe thấy tiếng cãi vã, tranh thủ chạy tới: "Tẩu tẩu, dọc đường vừa mệt vừa khổ, ngươi còn có sức cãi nhau sao?"
Chu Thúy Hoa cũng phụ họa: "Đúng vậy, tẩu tẩu, mấy đứa nhỏ của Nguyên Thanh còn phải có cháu dâu chăm sóc, đừng hành động theo cảm tính. Hơn nữa, ba lần bảy lượt toàn do Anh Nương chủ động tới gây chuyện, ngươi mặc kệ khuê nữ của ngươi, còn nói nhà Nguyên Thanh không phải."
Những người khác thấy trưởng thôn và vợ trưởng thôn đều ra mặt, cũng mồm năm miệng mười khuyên bảo: "Đúng vậy, đệ tức, tuy nói nhà Nguyên Thanh rất ghê gớm nhưng một nữ nhân như nàng đèo bồng bốn đứa trẻ không dễ dàng. Các ngươi không hỗ trợ thì thôi, đừng tới bắt nạt con cái nhà người ta."
Một tức phụ khác hơi trẻ tuổi, ngược lại khuyên Liễu Phán Nhi: "Em dâu, ngươi cũng đừng hở tí là hô đánh hô giết, dù sao trưởng bối ở đây, vẫn nên kính trọng."
Liễu Phán Nhi nghe vậy, không giận mà cười: "Chỉ cần cha mẹ chồng ta đối xử với bốn con kế của ta tốt hơn một chút, ta sẽ nhịn, nhưng bọn họ thì sao, vừa rảnh cái thân là chạy tới gây chuyện.”
"Hôm nay ta nói lại cho rõ ràng, muốn ta kính trọng thì ngươi phải có dáng vẻ của một trưởng bối. Nếu ngươi không có, ta không thể ra tay với người già, nhưng mấy cái miệng tiện tay tiện ở dưới, kẻ nào dám tới ta xử kẻ đó, tới một đôi ta xử luôn một đôi."
Lý lão phu nhân, một bông sen già khú đế, nghe vậy thì mặt đỏ tới mang tai, lại sụt sùi nước mắt, thút tha thút thít: "Ta sai rồi, đều là lỗi của ta, ta quỳ xuống cho ngươi, van cầu con dâu tốt của ta, tha thứ cho ta đi."
Nói xong, Lý lão phu nhân giả bộ vô tội quỳ xuống trước mặt Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi cũng biết thời này vẫn rất coi trọng chữ hiếu, tuy nàng rất phiền chán bông sen già này, nhưng cũng biết nặng nhẹ, trốn qua một bên, thuận tay kéo sắp nhỏ sau lưng ra.
Liễu Phán Nhi càng tức, trong lòng thầm mắng, bà già này biết cách khó xử người ta đấy: "Ối dồi ôi, ta chịu không nổi, ta thấy ngươi đang muốn ép c.h.ế.t ta mới đúng. Được, ta toại nguyện các ngươi, để ta một thân một mình dẫn sắp nhỏ đi."
"Chúng ta dù chết, cũng c.h.ế.t rõ ràng mà không phải bị bà mẹ chồng lá mặt lá trái, hành động quái gở này ép chết. Còn người trong thôn, các ngươi phải học cách thông minh hơn, đừng để nửa đêm bị người ta bắt đi."
Ai cũng không ngờ Lý lão phu nhân này quyết tuyệt như vậy, vậy mà quỳ xuống trước mặt con dâu, bà ta rõ là đang ép c.h.ế.t con dâu chứ còn gì!
Đã vậy, Liêu Phán Nhi này cũng kiên cường, thà c.h.ế.t chứ không khuất phục, dứt khoát muốn lên đường một mình.
Liễu Phán Nhi ôm Lý Nam Lý Tiểu Bảo lên xe bò, nháy mắt với Lý Dung và Lý Đại Bảo: "Lên xe, chúng ta đi."
Lý Dung nóng nảy: "Đi một mình rất nguy hiểm, ngươi đã quên lúc trước ngươi bị đánh ngất như thế nào sao?"
Lý Đại Bảo cũng không muốn rời đi: "Ngươi đừng hành động theo cảm tính."
Liễu Phán Nhi hơi mệt mỏi, mặt đầy vẻ nghiêm túc, híp mắt trâm giọng nói: "Bây giờ ta cho các ngươi chọn, theo ta hay ở lại."
Lý trưởng thôn lo lắng, ông không đành lòng để một người lợi hại như Liễu Phán Nhi rời đi: "Nguyên Thanh gia à, đừng xúc động như thế, chỉ cần xin lỗi bà bà* là được rồi, bỏ qua chuyện này đi."
*Bà bà: mẹ chồng
Liễu Phán Nhi hừ lạnh một tiếng, nàng nói không sai thì xin lỗi làm gì chứ?
Đúng là lão bà “hoa sen * quen thói được nịnh nọt!
*Hoa sen ở đây ý chỉ sự thảo mai
Lý Đại Bảo và Lý Dung do dự, Lý Nam ôm chân mẹ kế: "Người đừng đi, đừng đi mà."
Lúc này, Lý Tiểu Bảo leo lên xe bò, nhìn các ca ca tỷ tỷ: "Các ca ca tỷ tỷ ơi, chúng ta đi thôi. Chúng ta ở lại cũng không giữ được cái gì, còn bị tổ phụ, tổ mẫu và tiểu cô cô ức h.i.ế.p đến chết. Họ cướp thức ăn của chúng ta, nói không chừng đi đến chỗ nào đó thì sẽ vứt bỏ chúng ta luôn đó."
Không thể không nói những lời của Lý Tiểu Bảo là sự thật!
Bản thân còn đang quỳ trên mặt đất khóc không ngừng, Lý lão phu nhân nghe được lời này càng thêm tức giận, mắng Lý Tiểu Bảo: "Mày là thằng con phản bội, nhà họ Lý chúng ta nuôi nấng mày, ngay cả trưởng bối mà mày cũng đối xử như thế sao?"
Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón
Chương 16: Theo Ta Hay Ở Lại?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương