Đại Yêu Chớ Suốt Ngày Ăn Vạ Bậy

Chương 32



Diệp Tố xé mấy trang có bản vẽ phù lục hoàn chỉnh xuống: “Mấy trang này có vẻ là thật, ta thử xem.”

Nàng trải mấy trang có chứa bản vẽ phù lục thật xuống đất, rồi lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ phù.

“Chuyển, Sát, phù.” Minh Lưu Sa nghiêng đầu nhìn mấy trang bản vẽ phù lục dưới đất, chậm rãi đọc từng chữ ra: “Mê, Thụy, phù, Khanh, Khách, phù?”

Cách Diệp Tố vẽ phù không gian nan như mấy phù sư khác, chỉ đơn giản như đang vẽ một đường lên giấy thôi, chẳng mấy chốc đã vẽ xong mấy tấm phù trên sách.

Nàng buông bút: “Ai tới thử xem?”

Minh Lưu Sa dùng tốc độ nhanh như chớp chộp lấy tấm Khanh Khách phù, sau đó... Dán lên người Hạ Nhĩ.

Hạ Nhĩ còn chưa kịp trợn mắt tức giận nhìn hắn ta, trong miệng đã bắt đầu: “Há há há.” như tiếng gà gáy.

“Vậy, mà, là, Khanh, Khách, phù, thật.” Minh Lưu Sa không khỏi cảm thán.

Hạ Nhĩ tức điên: “Ha ha ha?”

Diệp Tố hơi nhướng mày, hai ngón tay kẹp lấy tấm Mê Thụy phù phóng bay dính lên trán Minh Lưu Sa.

Minh Lưu Sa không chút đề phòng bị dán trúng, Mê Thụy phù vừa dán lên đã thấy hiệu quả, lập tức úp mặt té thẳng xuống đất, may được Tây Ngọc giơ vỏ đao đỡ lấy.

Cả hai loại phù đều có hiệu quả, bây giờ nhìn lại chỉ còn một tấm Chuyển Sát phù là chưa thử, Diệp Tố bỏ lá phù vào túi trữ vật của mình, không định thử tiếp: “Đã nghe qua chuyển vận rồi, vậy chuyển sát chắc cũng không phải là thứ tốt lành gì.”

Hạ Nhĩ: “Khanh Khách.”

Tây Ngọc từ từ hạ vỏ đao xuống, đặt Minh Lưu Sa xuống đất, lúc này mới thu tay lại: “Đại sư tỷ, còn chưa đầy một tháng nữa là tới kỳ tỉ thí, tỷ chọn được loại pháp khí tham gia chưa?”

Pháp khí luyện ra tháng trước họ đã mang bán hết, về sau thì chuyên tâm luyện chế pháp khí tham gia kì thi tuyển, dù sao nó cũng liên quan tới việc có thể tham gia trận tỉ thí của Phá Nguyên Môn hay không.

“Tạm thời vẫn chưa.” Diệp tố không có loại pháp khí nào đặc biệt yêu thích, nàng chỉ phân chúng thành làm được và không làm thôi, thời gian gần đây luôn bận chuyện kiếm linh thạch, gửi về cho Thiên Cơ Môn hơn một nửa, tới nay vẫn chưa tìm ra linh cảm luyện khí.

Tây Ngọc không vội: “Đại sư tỷ, tỷ luyện một thanh kiếm hay đao gì đó cũng được.” Pháp khí mà đại sư tỷ luyện chế trước giờ đều mạnh hơn họ nhiều.

“Khà khà khà!” Hạ Nhĩ gáy hùa theo, nghe được giọng nói của mình thì giơ tay che kín miệng lại.

Một khắc sau, Minh Lưu Sa tỉnh lại, gỡ lá phù trên trán xuống, hoa văn phía trên đã biến mất, hắn ta vừa cầm trong tay thì lá phù lập tức hóa thành tro bay vào không khí.

Diệp Tố thấy thế, nhìn vào lá phù trên lưng Hạ Nhĩ, quả nhiên hoa văn trên phù cũng đã biến mất, nàng còn chưa chạm tay vào thì nó đã tự tan thành tro.

Hơi khác Tật Tốc phù lần trước.

Nàng không biết là do hoa văn Tật Tốc phù đã bị thay đổi nên khác biệt, hay chỉ có mấy loại phù này mới như vậy.

Diệp Tố không tiếp tục suy nghĩ về điều này, nàng còn nhiều việc khác phải làm, nhớ lại tất cả các hoa văn biến hình hiếm thấy có thể áp dụng vào pháp khí, sau đó khắc toàn bộ vào ngọc giản, chia cho mấy sự đệ sư muội.

Vài ngày sau.

Diệp Tố mở mắt thức dậy, nhìn các sư đệ sư muội vẫn chưa tỉnh ngủ nằm trong căn miếu đổ nát thì tự mình đứng dậy ra ngoài: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Ngoại thành có một ngọn núi bị rừng rậm bao phủ, mấy tháng trước khi ngự kiếm ở tầng trời thấp họ có bay ngang qua, trông thấy một dòng suối.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...