Hai người lên xe, trông Trình Nghê có phần lúng túng. Trước khi ra ngoài, cô mặc một chiếc blazer đen mỏng cùng váy dài trắng, mà lúc này chẳng khác gì vừa được vớt từ dưới nước lên, gấu váy ướt sũng dính bệt vào chân, khó chịu vô cùng.
Triệu Nghiễn Châu bật hệ thống sưởi trong xe, nhưng người bị mưa tạt ướt nhẹp, chút hơi ấm đó cũng chẳng mấy tác dụng. Anh rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Trình Nghê, bảo cô lau qua người một chút:
“Về chỗ tôi trước nhé, gần đây thôi. Cô có thể thay bộ đồ khô.”
Triệu Nghiễn Châu nói “gần”, Trình Nghê cũng không rõ là gần đến mức nào, chẳng ngờ lại gần thật, chưa đến mười phút lái xe, anh đã đưa xe vào một bãi đậu ngầm. Hai người cùng vào thang máy lên lầu.
Chung cư anh ở có thiết kế mỗi tầng một căn, cửa thang máy mở ra là đến thẳng cửa nhà. Phần lớn người ta sẽ tận dụng không gian ngoài thang máy để đặt tủ giày hay gương soi, nhưng anh thì hầu như để trống, trông thoáng đãng sạch sẽ.
Triệu Nghiễn Châu mở cửa, Trình Nghê theo sau anh bước vào. Anh đi thẳng vào phòng, lấy ra một bộ quần áo sạch cùng khăn tắm rồi đưa cho cô:
“Bộ này tôi chưa mặc lần nào, cô vào tắm rồi thay đồ đi.”
Trình Nghê đón lấy quần áo và khăn tắm, ngẩng lên hỏi:
“Còn anh thì sao?”
Triệu Nghiễn Châu cúi mắt nhìn cô:
“Tôi dùng phòng tắm ở phòng khách.”
Bộ quần áo anh đưa là một chiếc hoodie màu xám và quần jeans. Trình Nghê cao ráo, mặc đồ của anh lên lại vừa vặn bất ngờ, chỉ có cạp quần là hơi rộng một chút. Cô mượn dây giày của anh làm thắt lưng, buộc gọn gàng quanh eo, đi lại cũng không bị tụt.
Sau khi tắm xong, Triệu Nghiễn Châu thay sang bộ đồ ở nhà đơn giản, đang đứng trong bếp nấu gì đó. Trên bàn còn đặt nửa chai coca, trong không khí lờ mờ phảng phất mùi gừng. Trình Nghê bước đến gần, hỏi:
“Anh đang nấu canh gừng à?”
Anh đáp:
“Dính mưa thì nên uống một bát cho ấm người.”
Trình Nghê bật cười, Triệu Nghiễn Châu liếc mắt nhìn cô:
“Cười gì vậy?”
“Không ngờ bác sĩ Triệu lại đảm đang thế này.” Thấy lông mày anh khẽ chau lại, cô vội sửa lời, “—lại còn chu đáo, tận tình như vậy.”
Triệu Nghiễn Châu không tiếp lời, chỉ hỏi:
“Quần áo mặc có vừa không?”
Trình Nghê cúi đầu ngắm nghía mình, vẻ mặt hài lòng:
“Tôi thấy cũng vừa đấy chứ. Còn bác sĩ Triệu thấy sao?”
Triệu Nghiễn Châu dời ánh mắt khỏi người cô, đưa tay tắt bếp:
“Cô thấy vừa là được rồi.”
Sau khi uống hết bát canh gừng, ngoài cửa sổ mưa cũng vừa ngớt. Trình Nghê nói đã đến lúc phải về. Triệu Nghiễn Châu bảo sẽ đưa cô về nhưng cô từ chối, nói mình gọi xe về là được, lại bảo quần áo mượn, đợi giặt xong sẽ mang trả.
Triệu Nghiễn Châu chỉ đáp:
“Không vội.”
Thế là cô đi luôn.
Mọi hành động của cô khiến Triệu Nghiễn Châu thật sự khó đoán. Anh bước ra ban công châm một điếu thuốc, vừa đúng lúc thấy cô từ cửa đơn nguyên bước ra. Anh hơi nhíu mày, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, rít hai hơi, mắt không rời bóng lưng cô.
Cô mặc chiếc hoodie xám và quần jeans xanh của anh rộng thùng thình, nhưng vì dáng người cao ráo lại toát lên vẻ khoáng đạt, trông mạnh mẽ đến bất ngờ.
Hút xong một điếu, Triệu Nghiễn Châu dụi tắt đầu thuốc quay vào phòng ngủ. Anh vào phòng tắm chính định dọn dẹp sơ qua nhưng bên trong đã rất ngăn nắp sạch sẽ. Đang định quay người ra ngoài thì ánh mắt anh khựng lại. Ở cạnh bồn cầu, cuộn giấy vệ sinh đã được ai đó khéo léo gấp thành hình vuông tinh tế, cố định gọn gàng ở đầu.
Triệu Nghiễn Châu nhìn một lúc, rồi cũng không đụng đến, thay đồ rồi ra ngoài, lái xe đến chỗ Lương Thi Nguyệt.
Mẹ anh hôm nay được nghỉ. Lúc Triệu Nghiễn Châu bước vào nhà, chính Lương Thi Nguyệt đang đeo tạp dề ra mở cửa. Hơn ba mươi năm bà không xuống bếp, thấy bà như vậy, Triệu Nghiễn Châu có chút bất ngờ, nói:
“Hôm nay mẹ xuống bếp à? Còn dì Thu đâu?”
Lương Thi Nguyệt quay người vào bếp:
“Trong nhà có việc, xin nghỉ hai hôm rồi.”
Triệu Nghiễn Châu cởi áo khoác, tiện tay vắt lên thành ghế sofa:
“Mẹ định nấu gì vậy?”
Lương Thi Nguyệt đáp:
“Nấu tạm bát mì ăn cho đỡ đói thôi.”
Triệu Nghiễn Châu đi vào bếp, xắn tay áo rửa tay:
“Để con làm cho, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Lương Thi Nguyệt cũng không khách sáo với con trai. Bà tháo tạp dề ra rồi nhường chỗ cho anh, vừa rời khỏi bếp vừa hỏi:
“Còn hai tuần nữa là đến sinh nhật con đúng không?”
Nếu bà không nhắc, Triệu Nghiễn Châu thật sự không nhớ nổi sắp đến sinh nhật mình, liền đáp hờ hững:
“Chắc vậy ạ.”
Lương Thi Nguyệt nhíu mày:
“Cái gì mà chắc vậy? Đến sinh nhật của mình mà cũng không nhớ. Đến lúc đó định tính sao?”
Triệu Nghiễn Châu cười nhạt:
“Bác sĩ Lương à, con trai mẹ không còn là đứa ba tuổi nữa đâu. Gần ba mươi rồi, có gì đáng để quan tâm chuyện sinh nhật với chẳng sinh nhật.”
Với Triệu Nghiễn Châu, sinh nhật hay bất kỳ dịp lễ nào cũng chẳng khác gì những ngày bình thường. Anh sẽ không đặc biệt lên kế hoạch cho những dịp như thế.
Lương Thi Nguyệt bĩu môi, không hài lòng nói:
“Không biết sau này ai sẽ chịu lấy con. Chẳng có tí cảm giác nghi lễ nào, sống với nhau thì cũng nên có chút lãng mạn chứ.”
Triệu Nghiễn Châu chỉ nghe, không phản bác, cũng chẳng tỏ thái độ gì.
Trình Nghê gọi xe về đến nhà, ném bộ đồ ướt vào máy giặt. Nhìn lại bộ quần áo trên người, chính là bộ cô mượn từ Triệu Nghiễn Châu, cô cũng không vội thay ra, cứ thế cuộn mình trong ghế sofa một lúc.
Cô chơi điện thoại một hồi thì nhận được tin nhắn WeChat của Tiểu Chu hỏi khi nào cô bay tuyến quốc tế trở lại.
Trình Nghê đoán ngay ra ý đồ:
“Muốn nhờ chị mua gì thì cứ nói đi, đừng vòng vo.”
Tiểu Chu cười hì hì:
“Chị đúng là hiểu em ghê luôn. Có đứa bạn sắp sinh nhật, em định nhờ chị nếu có chuyến quốc tế sắp tới thì giúp em mua một chai nước hoa.”
Trình Nghê đáp:
“Chị không có chuyến bay, nhưng đồng nghiệp chị có. Gửi tên hãng qua đây, chị nhờ họ mua cho.”
Tiểu Chu gửi tên nước hoa hãng C, rồi lại hỏi sinh nhật của Trình Nghê là ngày nào. Sinh nhật của Trình Nghê rơi vào sát Tết, nên mấy chuyện như được bạn cùng phòng bí mật tổ chức sinh nhật, cô chưa từng được trải qua. Hai người trò chuyện đôi chút về chủ đề này, bỗng Tiểu Chu nói:
“À mà hình như sinh nhật bác sĩ Triệu cũng sắp đến nhỉ, còn khoảng hai tuần nữa thì phải?”
Ngón tay Trình Nghê đang gõ tin nhắn khựng lại, cô vốn định hỏi lại có chắc không, nhưng suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ gửi một câu:
“Vậy à?”
Tiểu Chu không nghi ngờ gì, đáp ngay:
“Em nhớ không sai đâu, hình như là ngày 13 tháng 11 ấy.”
Trình Nghê hơi trầm ngâm, sợ sau này quên mất, bèn mở ứng dụng nhắc việc trong điện thoại, ghi chú lại ngày 13 tháng 11. Nói chuyện với Tiểu Chu thêm vài câu, Trình Nghê đứng dậy đem đồ ra phơi. Phơi đồ xong thì nhận được tin nhắn từ Tằng Trinh, hỏi cô có ở nhà không.
Trình Nghê nhắn lại, nửa tiếng sau thì chuông cửa vang lên. Cô ra mở cửa thấy Tằng Trinh như một bông hoa bị mưa dập ngoài lề đường, rầu rĩ nói:
“Tối nay tớ ngủ nhà cậu nhé.”
Trình Nghê trêu:
“Sao vậy, cãi nhau với Kha Tư Văn rồi à?”
Vừa dứt lời, mắt Tằng Trinh đã đỏ hoe. Trình Nghê bất ngờ:
“Thật hả? Đại luật sư Kha hiền lành thế, cậu đã làm gì mà khiến anh ấy nổi giận được?”
Tằng Trinh liếc cô một cái, đi thẳng vào ngồi xuống sofa, bực bội nói:
“Trình Nghê, ai là bạn thân của cậu vậy hả?”
Trình Nghê đóng cửa lại:
“Nói nghe coi, chuyện gì thế?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn lao, chỉ là tranh cãi chuyện nên mua nhà ở khu nào thôi. Hai đứa bọn tớ không thống nhất được ý kiến.”
Đang nói thì ánh mắt Tằng Trinh chợt dừng lại như phát hiện điều gì, cô đưa tay chạm nhẹ vào tay áo Trình Nghê:
“Ê, bộ đồ này là của ai thế? Cậu đổi phong cách rồi à?”
Trình Nghê đáp:
“Không phải đồ của tớ.”
Tằng Trinh tinh ý hỏi ngay:
“Vậy là của ai?”
“Của Triệu Nghiễn Châu.”
Tằng Trinh giật mình:
“Gì cơ? Cậu đã ngủ với bác sĩ Triệu rồi à?”
Trình Nghê lắc đầu:
“Chưa đâu. Hôm nay bọn tớ đi ngắm lá đỏ ở Bắc Giao Viên, đi nửa chừng trời thì đổ mưa to nên đồ tớ ướt hết. Nhà anh ấy gần đó nên bọn tớ ghé qua, tớ thay đồ xong rồi về. Chỉ vậy thôi.”
Tằng Trinh tặc lưỡi đầy kinh ngạc:
“Tớ đã nói rồi mà, bác sĩ Triệu sớm muộn gì cũng bị cậu thu phục. Mới có bao lâu đâu mà cậu đã mặc đồ của người ta rồi.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Trình Nghê báo có tin nhắn, là Kha Tư Văn gửi đến, hỏi Tằng Trinh có đang ở chỗ cô không. Trình Nghê đưa điện thoại cho Tằng Trinh xem, cô ấy lập tức giật lấy, tắt màn hình rồi đặt lên bàn trà:
“Không được trả lời.”
Trình Nghê đứng dậy lấy cho cô bạn một chai nước:
“Không trả lời cũng chẳng sao, Kha Tư Văn thừa biết cậu đang ở đây. Tin không, chưa đến hai mươi phút nữa là anh ta mò đến tận cửa.”
Tằng Trinh hậm hực đáp:
“Mặc kệ anh ta, tớ không quan tâm.”
Quả nhiên, chưa đầy hai mươi phút sau, Kha Tư Văn đã đến thật. Khi anh gõ cửa, Trình Nghê liền vào phòng ngủ, nhường lại phòng khách cho hai người họ.
Hai người ở ngoài trò chuyện một lúc, sau đó Tằng Trinh gõ cửa phòng Trình Nghê, nói rằng cô và Kha Tư Văn về trước.
