Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 20: “Đến cả chút thời gian để gọi lại cho em cũng không có sao?”



Chiều hôm sau sau đám cưới, Tằng Trinh đến nhà Trình Nghê để mang quà cảm ơn mà hôm trước cô bỏ quên. Cô cố tình chọn thời điểm này, sợ đến sớm mà lỡ đâu Triệu Nghiễn Châu vẫn còn ở lại, thì sẽ rất ngại ngùng nếu chạm mặt.

Cô nhấn chuông, một lúc sau Trình Nghê mới ra mở cửa, vẫn mặc đồ ngủ. Tằng Trinh nhíu mày hỏi:
“Không phải ngủ đến tận giờ này đấy chứ?”

Trình Nghê chỉ “Ừ” một tiếng.
Tằng Trinh liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, nhỏ giọng:
“Không phải là... Triệu bác sĩ còn ở nhà cậu đấy chứ? Nếu có thì tớ không vào đâu.”

“Vào đi, anh ấy đi rồi. Tối qua đã về rồi.”
Trình Nghê vừa nói vừa đi vào bếp rót nước. Tằng Trinh cũng bước theo sau.

“Rốt cuộc là thế nào vậy? Tối qua tớ gọi điện, là bác sĩ Triệu nghe máy, nói cậu đang tắm, tớ còn tưởng anh ấy sẽ ở lại cơ đấy.”
Trình Nghê uống một hơi nửa cốc nước rồi đáp:
“Bên bệnh viện gọi, anh ấy phải về.”

Tằng Trinh thở dài:
“Làm bác sĩ là vậy đấy, đang yên cũng có thể bị gọi đi bất cứ lúc nào.”

Cô như sực nhớ ra chuyện gì, ánh mắt sáng lên, cười cười nói:
“À, kể cậu nghe cái này, hôm qua anh họ của Kha Tư Văn có hỏi xin số liên lạc của cậu đấy, chắc là có ý với cậu rồi. Tiếc là cậu đang qua lại với bác sĩ Triệu, nên tớ từ chối giúp cậu rồi.”

Trình Nghê nhớ đến người đàn ông hôm qua tìm giày cưới, cô cố tình đùa anh một phen mà anh ta cũng chẳng giận, còn thấy tính tình có vẻ rất tốt.

Tằng Trinh rủ:
“Lát nữa qua nhà tớ ăn cơm nhé.”

Trình Nghê lắc đầu:
“Tối nay tớ còn phải bay, không đi đâu được. Tớ còn phải trang điểm, thay đồ, lát nữa ra sân bay.”

Vì còn phải đi làm, nên sau khi Tằng Trinh ở lại chơi một lúc thì để Kha Tư Văn đưa cô về. Trình Nghê trang điểm, thay quần áo, rồi ghé một tiệm ăn gần khu chung cư lót dạ bằng một bát mì, sau đó bắt taxi đến sân bay.

Cô điểm danh, đo nồng độ cồn, họp tổ bay trước giờ xuất phát, rồi lên xe chở tổ bay ra sân đón khách. Trải qua một loạt quy trình, đến khi hành khách đã lên máy bay và chuẩn bị cất cánh, bầu trời bên ngoài đột nhiên chuyển màu, mây đen giăng kín, mưa lớn trút xuống như thác.

Với điều kiện thời tiết như vậy, chuyến bay buộc phải hoãn cất cánh. Trình Nghê và các đồng nghiệp bắt đầu cảm thấy bất an, bởi trường hợp thế này dễ khiến hành khách nổi giận. Và đúng như lo sợ, khi hành khách bị giữ lại trong khoang hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc Trình Nghê vừa đưa chăn cho một vị khách rồi chuẩn bị quay về khu vực làm việc, thì bị một hành khách khác kéo lại, lớn tiếng chất vấn:

“Máy bay còn bay nữa không? Không thì cho chúng tôi xuống, đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của tôi!”

Trình Nghê: “Xin lỗi anh, do thời tiết nên hiện tại máy bay vẫn chưa thể cất cánh được ạ.”

Một hành khách thô lỗ ngắt lời cô: “Đừng có nói đi nói lại mấy lời sáo rỗng đó nữa! Cuối cùng là có bay được không, mẹ kiếp! Chậm trễ một ngày, ông đây mất bao nhiêu tiền, cô có biết không?”

Tiếp viên trưởng thấy vậy liền nhanh chóng bước đến, nhưng vị khách vẫn không chịu dừng lại, tháo dây an toàn, định lấy hành lý trên giá để rời đi. May mà chuyến bay lần này có cảnh sát hàng không đi cùng. Anh ta lập tức xuất trình giấy tờ, nghiêm giọng nói nếu vị khách kia tiếp tục không hợp tác, sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự, mời làm việc với công an. Nghe vậy, vị hành khách mới miễn cưỡng ngồi xuống lại.

Hai mươi phút sau, máy bay thuận lợi cất cánh. Trình Nghê và các tiếp viên khác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi máy bay hạ cánh xuống Giang Châu, đã gần mười giờ tối. Mấy đồng nghiệp trong tổ bay rủ nhau đi ăn lẩu ở một quán khá nổi tiếng trong vùng, chia nhau hai chiếc xe taxi để đi. Ăn xong, họ trở về khách sạn lưu trú ở Giang Châu, lúc ấy cũng đã gần hai giờ sáng.

Trình Nghê định gọi điện cho Triệu Nghiễn Châu, nhưng mệt quá, sau khi tắm xong vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Mấy ngày gần đây, Triệu Nghiễn Châu cố ý không liên lạc với Trình Nghê. Một phần vì công việc bận rộn không thể tách ra được, phần khác là anh cảm thấy thật sự không cần thiết phải gặp lại nữa. Lúc đầu, anh cứ ngỡ cô nghiêm túc, nên bản thân cũng muốn nghiêm túc. Nhưng sau lại phát hiện ra cô chỉ xem mọi chuyện như trò đùa, vậy thì chẳng còn lý do gì để tiếp tục cả.

Khi tâm lý đã thay đổi, đối với những cuộc gọi từ Trình Nghê, nếu đang làm phẫu thuật mà không nghe được, thì sau khi xong việc dù có thấy cuộc gọi nhỡ, anh cũng chẳng muốn gọi lại.

Sau hơn mười ngày quay cuồng liên tục, cuối cùng cũng có một ngày nghỉ hiếm hoi. Dương Trác gọi rủ anh ra ngoài tụ họp, nói dù là con lừa kéo cối xay cũng phải nghỉ ngơi, nếu không thật sự sợ có ngày anh gục chết ngay trên bàn mổ.

Họ hẹn gặp ở một nhà hàng sân thượng do Dương Trác đầu tư, chỗ này có phong cách khá mới lạ. Dương Trác là người có đầu óc kinh doanh, người khác đầu tư mở quán thường lỗ, còn anh ta thì mở đâu được đó. Nhà hàng còn có hồ bơi nhỏ bên cạnh, đặt vài chiếc giường hơi hình thiên nga để trang trí, đẹp thì có đẹp nhưng không thực dụng mấy.

Dương Trác chọn một góc yên tĩnh trên sân thượng, thích hợp để trò chuyện. Hôm nay anh còn dẫn theo cô bạn gái nhỏ,  nghe nói là sinh viên năm hai trường điện ảnh, học khoa diễn xuất, chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Càng lớn tuổi, Dương Trác lại càng thích những cô gái trẻ trung như vậy.

Vừa thấy Triệu Nghiễn Châu, cô gái nhỏ liền tươi cười ngọt ngào gọi “anh”, rồi quay sang hỏi Dương Trác rằng Triệu Nghiễn Châu làm nghề gì. Nghe nói là bác sĩ thì lập tức hứng thú, còn nói có một người bạn rất thần tượng nghề bác sĩ, đặc biệt thích yêu bác sĩ, ngỏ ý muốn làm mai cho cả hai.

Dương Trác lắc đầu cười nói: “Thôi cô khỏi bận tâm, vị bác sĩ Triệu đây chỉ thích phụ nữ trưởng thành, không thích mấy cô bé con đâu.”

Cô gái lại tò mò hỏi: “Anh Triệu làm việc ở bệnh viện nào ạ?”

Triệu Nghiễn Châu nhấc ly rượu lên uống một ngụm, thản nhiên đáp: “Tôi làm ở bệnh viện số Ba.”

Một lúc sau, cô gái đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại. Lúc này, Dương Trác mới nói ra lý do gọi anh đến tối nay. Anh bảo nghe trong giới đồn rằng Hứa Thanh Hà sắp về nước. Nói xong, Dương Trác quan sát sắc mặt Triệu Nghiễn Châu, nhưng anh vẫn điềm nhiên, không biểu hiện cảm xúc gì khiến người khác nhìn ra được. Dương Trác cũng chẳng đoán nổi anh có còn quan tâm đến Hứa Thanh Hà không, hay cô đã hoàn toàn là chuyện quá khứ.

Dương Trác thắc mắc hỏi: “Cậu chẳng định cho tôi một chút phản ứng nào sao?”

Triệu Nghiễn Châu bình thản đáp: “Cậu muốn tôi phản ứng thế nào?”

Dương Trác uống cạn ly rượu trong tay, rồi nhanh chóng chuyển sang đề tài khác. Trò chuyện thêm một lúc, cô bạn gái nhỏ của Dương Trác cũng quay lại. Ba người ngồi thêm chốc lát, Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm nên đứng dậy chuẩn bị ra về.

Vì đã uống rượu nên anh gọi dịch vụ lái xe hộ. Xe đưa anh về đến dưới khu chung cư, Triệu Nghiễn Châu thanh toán, nhận lại chìa khóa từ tài xế, rồi bước vào tòa nhà, đi thang máy lên tầng.

Tới nơi, anh giơ tay nhập mật khẩu, cửa mở ra. Trong lúc thay giày ở lối vào, anh thoáng khựng lại khi nhìn thấy một đôi giày cao gót nữ màu bạc đặt gọn bên cạnh. Nhưng ngay sau đó, anh vẫn bình thản đi dép trong nhà, bước vào.

Đèn sàn bên cạnh phòng khách đang bật, trên ghế sofa có một bóng người cuộn tròn ngủ. Anh từ từ bước đến gần, thấy cô không đắp chăn, có vẻ lạnh, cả người rúc lại như con mèo nhỏ. Triệu Nghiễn Châu ngồi xuống mép bàn trà, lặng lẽ nhìn cô một lúc.

Chẳng bao lâu sau, cô khẽ động đậy, tỉnh giấc. Mở mắt ra đã bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của anh đang chăm chú dõi theo mình, cô giật mình, ngồi bật dậy:
“Anh về từ khi nào vậy?”

Triệu Nghiễn Châu đáp: “Mới về.”

Trình Nghê lẩm bẩm trách: “Không phải nói tối nay không trực sao? Sao về muộn vậy?”

Anh thản nhiên: “Đi gặp Dương Trác một lát.”

Trình Nghê còn ngái ngủ, nhất thời chưa nhớ ra cái tên ấy là ai, lại hỏi:
“Gặp ai cơ?”

“Dương Trác.” – Anh lặp lại.

Cô “à” một tiếng, rồi nhíu mày: “Dạo này anh bận thật đấy, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi lại cho em.”

Triệu Nghiễn Châu gật đầu: “Đúng là bận thật.”

Cô nhích lại gần, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Đến nỗi không có cả thời gian để gọi lại cho em à?”

Nhưng anh không trả lời. Chỉ cúi mắt nhìn cô. Anh không nói gì, cô cũng đành im lặng. Hai người cứ nhìn nhau như thế, cho đến khi Trình Nghê không chịu nổi nữa, khẽ ngẩng đầu lên định hôn anh. Nhưng Triệu Nghiễn Châu lại đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi lòng mình.

Trình Nghê sững lại, ánh mắt bối rối nhìn anh:
“Sao vậy? Có phải là vì...”

Triệu Nghiễn Châu cắt lời cô, giọng trầm thấp:
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy… chẳng còn gì đáng để tiếp tục.”

Trình Nghê im lặng. Cô thừa hiểu lý do vì sao thái độ của anh bỗng dưng lạnh nhạt mấy ngày nay, vì thế tối nay cô mới chủ động đến tìm.

Nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất. Cô đứng dậy, giọng lạnh đi rõ rệt:
“Vậy ra ba tháng qua, bác sĩ Triệu chỉ là đang dắt em đi dạo cho vui thôi à? Em còn tưởng anh là người nghiêm túc lắm. Hóa ra… cũng chỉ có vậy thôi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...