Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 24: “Em định nấu món gì cho anh ăn đây?”



Trình Nghê ngồi vào xe, rồi lại cảm thấy hành động cố tình khoác tay Kha Đình ban nãy thật buồn cười. Cô lúc đó đeo khẩu trang, người kia chưa chắc đã nhận ra cô là ai.

Kha Đình từ phía bên kia bước lên ghế lái, suy nghĩ giây lát rồi nghiêng đầu nhìn cô, hỏi:
“Lúc nãy em nhìn thấy ai à?”

Trình Nghê giả bộ ngơ ngác:
“Không, chỉ thấy hơi lạnh thôi.”

Không rõ Kha Đình có tin lời cô hay không, nhưng anh cũng không hỏi thêm gì nữa. Sau đó, anh đưa cô về nhà. Trình Nghê vào nhà, thay dép, rồi ngồi xuống sofa. Cô ngồi đờ ra một lúc, rồi đứng dậy đun nước, vì vẫn còn phải uống thuốc.

Do bị dị ứng, Trình Nghê xin nghỉ một ngày để ở nhà nghỉ ngơi. Phiếu xét nghiệm dị ứng cô vẫn chưa kịp đi lấy vì những ngày tới đều phải bay, không có thời gian trống. Bệnh viện gọi điện hỏi khi nào đến lấy, Trình Nghê bèn nhờ Tiểu Chu nhận giúp. Cô tính nghỉ ngơi xong sẽ đến lấy lại từ Tiểu Chu.

Đến ngày nghỉ, Trình Nghê gọi xe đến bệnh viện số Ba tìm Tiểu Chu. Đến khu điều trị chỉnh hình, cô không thấy Tiểu Chu đâu. Hỏi các y tá khác thì họ bảo Tiểu Chu đang ở phòng bệnh thay thuốc, kêu cô chờ một chút.

Trình Nghê đành đứng bên cạnh quầy y tá, vừa đợi vừa lướt điện thoại. Đột nhiên, có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô. Cô quay đầu lại thì thấy Vu Dương đang đứng sau lưng, hỏi:
“Lần này lại đến khoa chỉnh hình thăm ai thế?”

Trình Nghê đáp:
“Không thăm ai cả, tôi đến tìm Tiểu Chu.”

Vu Dương cười:
“Cô với Tiểu Chu thân nhau ghê.”

Đang trò chuyện thì Tiểu Chu quay lại, đi vòng qua họ rồi vào phía sau quầy y tá, mở ngăn kéo lấy ra một tờ phiếu xét nghiệm đưa cho Trình Nghê. Cô vừa đưa tay ra nhận thì Vu Dương đã nhanh tay chộp lấy, cúi đầu xem rồi lẩm bẩm:
“Xét nghiệm dị ứng? Cô làm lúc nào vậy?”

Vu Dương đưa lại kết quả cho Trình Nghê, cô nhét luôn vào túi xách:
“Tuần trước. Tôi đi trước đây.”

Tiểu Chu nói:
“Đúng lúc em cũng tan ca rồi, cùng xuống căn tin ăn cơm nhé.”

Vu Dương cũng nói:
“Để tôi quẹt thẻ, đi chung luôn.”

Trình Nghê thoáng ngập ngừng, thật ra cô không muốn chạm mặt Triệu Nghiễn Châu. Có vẻ như Vu Dương nhìn ra được sự bối rối của cô, liền thong thả buông một câu:
“Sao thế? Sợ gặp bác sĩ Triệu à?”

Anh ta cũng đâu phải hồng thủy mãnh thú gì, có gặp thì cũng chỉ là tình cờ thôi, cứ bình thản mà đối diện là được. Càng cố né tránh, lại càng khiến người ta trông có vẻ “đặc biệt” trong lòng mình. Trình Nghê nghĩ vậy. Chỉ là trước đây cô từng yêu vài lần, lần nào cũng là cô chủ động nói lời chia tay. Đến khi gặp anh, cô tự thấy mình đã thật lòng hơn bất cứ mối tình nào trước đó, vậy mà cuối cùng lại bị anh đẩy ra không một lời rõ ràng, nghĩ đến cũng có chút không cam lòng.

Trình Nghê mím môi, khẽ nói:
“Đi thôi.”

Canteen họ đến vẫn là nhà ăn dành cho nhân viên. Sau khi lấy đồ ăn, ba người tìm một bàn trống rồi ngồi xuống. Mới vừa ngồi được một lúc, Vu Dương bỗng đá nhẹ chân cô dưới gầm bàn. Trình Nghê cau mày quay sang nhìn thì thấy Vu Dương hất cằm ra hiệu cho cô quay đầu lại.

Cô nghi hoặc quay lại, liền thấy Triệu Nghiễn Châu bước vào cùng một người phụ nữ tóc ngắn. Cô ấy cũng khá xinh, ăn mặc thanh lịch, toát lên vẻ sắc sảo, kiểu người phụ nữ thành đạt, đầu óc nhanh nhạy.

Triệu Nghiễn Châu dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh quay sang nhìn lại.

Trình Nghê giả vờ như không có gì, thu ánh mắt về. Vu Dương quan sát phản ứng của cô rồi nói:
“Nghe bảo là bạn gái cũ của Triệu Nghiễn Châu, làm ở Tập đoàn dược Khang. Bên đó có hợp tác với bệnh viện mình, dạo này cô ta hay tới tìm anh ấy. Không biết có phải hai người họ định quay lại với nhau không.”

Tiểu Chu cũng nhìn thoáng qua, nhận xét:
“Em thấy chị ta không xinh bằng chị Trình.”

Vu Dương lại hỏi:
“Cô với Triệu Nghiễn Châu chia tay vì chuyện gì vậy?”

Tiểu Chu ngồi cạnh Trình Nghê há miệng định nói gì đó, thật ra cô cũng tò mò, vì rõ ràng chị Trình với bác sĩ Triệu nhìn rất xứng đôi.

Trình Nghê hờ hững đáp:
“Chỉ là bỗng thấy con người anh ta chẳng thú vị gì cả.”

Câu trả lời lấp lửng, nói như không nói, nhưng Vu Dương cũng không gặng hỏi thêm.

Bên phía Triệu Nghiễn Châu và Hứa Thanh Hà, hai người ngồi cách đó không xa. Gần đây, Tập đoàn dược Khang đang tiến hành thử nghiệm lâm sàng giai đoạn một cho loại thuốc mới giúp giảm đau sau phẫu thuật tại bệnh viện số Ba. Hứa Thanh Hà chính là người phụ trách dự án, nên cô ta thường xuyên đến bệnh viện, gặp Triệu Nghiễn Châu cũng nhiều hơn. Đôi khi, cô ta còn hỏi anh về những vấn đề nảy sinh trong quá trình thử nghiệm.

Khoảng thời gian gần đây khiến Hứa Thanh Hà nhớ lại những năm tháng học ở trường y, càng nhớ, cô ta lại càng hối hận về quyết định chia tay anh năm đó chỉ vì muốn tập trung thăng tiến sự nghiệp. Nhưng cũng may hai người chia tay trong êm đẹp, không xảy ra xung đột lớn, nếu không thì giờ đã chẳng thể ngồi lại ăn cơm thế này một cách bình thản.

Hứa Thanh Hà thực sự có ý định muốn quay lại với Triệu Nghiễn Châu, chỉ là cô ta không biết trong lòng anh nghĩ thế nào.

Cô khẽ hắng giọng, nhìn người đàn ông đối diện, anh lúc nào ăn uống cũng rất nhã nhặn. Cô nói:
“Thứ B\bảy tuần này anh được nghỉ đúng không? Dương Trác rủ mấy người đi tắm suối nước nóng, anh có đi không?”

Triệu Nghiễn Châu đặt đũa xuống, ngẩng đầu hỏi:
“Đi suối nước nóng ở đâu?”

Hứa Thanh Hà đáp:
“Nghe nói là chỗ bạn cậu ấy mở, ở ngoại ô, phong cảnh khá đẹp. Đi xe chừng hai tiếng. Đi nhé, coi như thư giãn một chút.”

Triệu Nghiễn Châu chỉ nhàn nhạt:
“Để xem thứ sáu thế nào rồi tính.”

Lúc Vu Dương, Trình Nghê và Tiểu Chu ăn xong chuẩn bị rời đi, Hứa Thanh Hà liếc nhìn về phía họ một cái. Cô từng đến khu chỉnh hình vài lần, cũng từng nói chuyện vài câu với Vu Dương. Cô hỏi:
“Cô gái đó là bạn gái của bác sĩ Vu à?”

Anh liếc qua, không nói gì.

Hứa Thanh Hà cũng không để ý, chỉ nhún vai một cái.

Vừa ra khỏi canteen, Trình Nghê liền nhận được điện thoại của Kha Đình, hỏi sao cô không có ở nhà. Trình Nghê hơi bất ngờ:
“Anh đang ở trước cửa nhà tôi à?”

Kha Đình vẫn chỉ hỏi:
“Cô đang ở đâu?”

Trình Nghê đành đáp:
“Tôi đang ở bệnh viện số Ba, tới lấy kết quả xét nghiệm dị ứng.”

Kha Đình:
“Vậy tôi tới đón cô.”

Cúp máy xong, Vu Dương nhìn cô, cười nói:
“Lại có người mới rồi à?”

Trình Nghê đáp:
“Một người bạn thôi.”

Vu Dương ra chiều hiểu ý:
“Là bạn nam đúng không?”

Trình Nghê gật đầu:
“Ừ, thì sao?”

Vu Dương cũng có chút khâm phục, lắc đầu cười:
“Cô vẫn phong độ như xưa. Tôi còn tưởng sau khi chia tay Triệu Nghiễn Châu, thế nào cô cũng sẽ độc thân một thời gian. Xem ra, sức hút của anh ta cũng chỉ đến thế.”

Trình Nghê khẽ nhíu mày, không đáp lời Vu Dương. Cô chào tạm biệt Tiểu Chu rồi rời đi, đi về phía cổng nam bệnh viện số Ba để đợi Kha Đình.

Chiều hôm đó, Hứa Thanh Hà còn phải quay lại tập đoàn. Sau khi rời khỏi canteen và tạm biệt Triệu Nghiễn Châu, cô ta đến bãi đỗ lấy xe. Khi lái xe đi qua cổng nam, ánh mắt cô ta vô tình lướt qua cửa kính xe, nhìn thấy cô gái vừa gặp trong căng tin đang bước lên một chiếc xe hơi màu đen. Ghế lái là một người đàn ông trẻ tuổi.

Kha Đình lúc đó lấy điện thoại ra, hủy luôn đặt chỗ nhà hàng đã hẹn:
“Vậy thì thôi, lát nữa ăn đại cái gì cũng được.”

Thì ra cô ấy và bác sĩ Vu không phải là một đôi.

Anh quay sang nhìn Trình Nghê, hỏi:
“Cô đợi lâu chưa?”

Trình Nghê mỉm cười:
“Không đâu, tôi cũng vừa từ canteen đi ra.”

Kha Đình khựng lại một chút, hỏi tiếp:
“Cô ăn rồi à?”

Trình Nghê hỏi lại:
“Anh chưa ăn sao?”

Kha Đình bật cười:
“Chết rồi, tôi đặt nhà hàng trước rồi cơ mà.”

Trình Nghê hơi cau mày:
“Hay là, tôi đi cùng anh, ngồi với anh ăn?”

Kha Đình:
“Cô còn ăn nổi không?”

Trình Nghê thật thà:
“Thật ra là không.”

Nghĩ một lát, cô đề nghị:
“Hay đến chỗ tôi đi, tôi làm chút gì cho anh ăn.”

Khi hai người đến dưới khu nhà, cùng nhau lên lầu, vào trong căn hộ, Kha Đình nhìn quanh một lượt rồi nhận xét:
“Cô sống một mình à?”

Trình Nghê quay đầu lại, gật đầu:
“Ừ. Tôi không quen sống chung với người khác, phải thích nghi với thói quen của người ta, mệt lắm.”

Kha Đình hỏi:
“Vậy cô định làm món gì cho tôi ăn?”

Trình Nghê đáp:
“Để em xem trong tủ lạnh còn gì đã.”

Cô mở tủ lạnh ra. Cô nhớ lần trước còn sót lại một phần mì ramen, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu. Kha Đình thấy cô cứ lục lọi mãi trong tủ, bèn bước lại gần, vừa nhìn vào, tủ lạnh trống trơn. Trình Nghê đóng cửa tủ lại, đưa tay định lấy điện thoại:
“Hay để tôi gọi đồ ăn ngoài cho anh nhé?”

Kha Đình nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:
“Thôi, anh cũng không đói lắm, không ăn nữa đâu.”

Anh nhìn cô, lại nói thêm:
“Vậy tôi có thể đòi chút bù đắp không?”

Trình Nghê ngước mắt nhìn anh. Kha Đình cũng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô một lúc lâu. Thấy cô không có ý né tránh, anh chầm chậm cúi xuống, hôn lên môi cô. Lông mi Trình Nghê khẽ run, do dự chốc lát, rồi cũng đưa tay vòng ra sau cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn đó.

Chương trước
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...