Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 28: “Em từng gặp cô ấy rồi.”



Những lời nói nghe được hôm đó ở bệnh viện, trong lòng Hứa Thanh Hà như bị ghim một chiếc gai, mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy khó chịu. Cô ta hiểu rất rõ, ba năm hai người chia tay, cho dù Triệu Nghiễn Châu thật sự đã ở bên người khác thì cũng không có gì là sai, dù sao chính cô ta cũng đã từng trải qua hai mối quan hệ.

Tối hôm đó, trong quán bar của Dương Trác, Hứa Thanh Hà trông có vẻ không mấy hứng thú.

Dương Trác nhắc đến lễ kỷ niệm 70 năm thành lập Đại học Dụ Thành, hỏi hai người họ có muốn về trường cũ thăm thú không. Cả ba đều là cựu sinh viên Dụ Đại, Hứa Thanh Hà đáp: “Đi chứ, cũng lâu lắm rồi chưa về trường, nhân dịp này ghé qua một chút.”

Dương Trác lại hỏi Triệu Nghiễn Châu, anh nói còn mấy tháng nữa mới đến, hiện tại chưa chắc được có thời gian, để lúc đó xem sao.

Dương Trác uống một ngụm rượu, tựa vào lưng ghế, lại bắt đầu nói chuyện cũ: “Thật không hiểu sao cậu lại chọn làm bác sĩ. Lương thì ít, việc thì nhiều, giờ mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân lại căng thẳng, đến cả an toàn thân thể cũng không đảm bảo, chẳng có gì hay ho cả.”

Triệu Nghiễn Châu chỉ cười: “Ít ra môi trường làm việc còn đơn giản một chút.”

Dương Trác chép miệng: “Thế thì công ty của ba cậu chắc chẳng còn ai kế thừa rồi.”

Triệu Nghiễn Châu thản nhiên đáp: “Đó là của ông ấy, không liên quan đến tớ.”

“Người với người đúng là khác nhau thật.” Dương Trác bật cười, quay sang nhìn Hứa Thanh Hà: “Sao đấy? Tối nay trông cậu im ắng quá, cãi nhau với Nghiễn Châu rồi à?”

Hứa Thanh Hà mỉm cười: “Nếu có cãi nhau thì còn đến quán cậu ngồi chung được chắc?”

Nói rồi, cô tựa đầu lên vai Triệu Nghiễn Châu, nghịch ngợm ngón tay anh. Triệu Nghiễn Châu tưởng cô mệt, cúi đầu hỏi có muốn về sớm không. Hứa Thanh Hà nhìn anh một cái, gật đầu: “Về thôi.”

Hai người đứng dậy định rời đi, Dương Trác vẫn cố giữ lại, bảo họ ở lại thêm chút nữa. Triệu Nghiễn Châu nói để hôm khác, Hứa Thanh Hà muốn về nghỉ sớm. Dương Trác cũng không nài ép, chỉ nhắc Triệu Nghiễn Châu hôm lễ kỷ niệm ở trường nhất định phải sắp xếp thời gian đến.

Trên đường về, Triệu Nghiễn Châu lái xe đưa Hứa Thanh Hà về đến dưới khu nhà ba mẹ cô. Hứa Thanh Hà nhìn anh, nói:
“Ngày hôm đó em đến bệnh viện tìm anh... đã nghe thấy một số chuyện.”

Ánh mắt Triệu Nghiễn Châu dừng lại trên gương mặt cô: “Chuyện gì vậy?”

Hứa Thanh Hà kể lại đơn giản những gì đã nghe hôm đó. Trong suốt lúc nói, cô luôn chú ý đến nét mặt của Triệu Nghiễn Châu. Đến cuối, cô hỏi:
“Sao anh không nói với em chuyện này?”

Triệu Nghiễn Châu hơi nhíu mày, giọng thản nhiên: “Không quan trọng lắm nên anh không nhắc. Em để ý chuyện này à?”

“Công bằng mà nói thì em không nên để tâm, dù sao sau khi chia tay, em cũng từng quen hai người.” Hứa Thanh Hà lại nói, “Nhưng có một chuyện... em khá tò mò, cô ấy có phải rất xinh không?”

Triệu Nghiễn Châu khựng lại: “Em để ý chuyện đó à?”

Hứa Thanh Hà mím môi: “Có hơi tò mò thôi. Dù sao mấy cô y tá trong viện đều nói cô ấy rất đẹp.”

Triệu Nghiễn Châu lại đáp: “Em từng gặp cô ấy rồi.”

Hứa Thanh Hà ngẩn ra: “Khi nào?”

Triệu Nghiễn Châu nhắc cô: “Hôm đó ăn trưa ở canteen, em từng hỏi cô ấy có phải đang quen với Vu Dương không.”

Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Hà khẽ nhạt đi. Người ta vẫn thường nói nhìn người phải nhìn vào nội tâm, không nên chỉ chú trọng ngoại hình. Nhưng suy cho cùng, ngoại hình vẫn là thứ dễ thấy nhất, nếu ánh nhìn đầu tiên chẳng có gì thu hút, ai còn muốn bỏ thời gian tìm hiểu bên trong?

Hứa Thanh Hà biết Triệu Nghiễn Châu không phải là người hời hợt chỉ coi trọng vẻ ngoài, nhưng khi biết cô Trình kia đúng là rất xinh đẹp, trong lòng cô vẫn thấy có chút khó chịu. Càng lạ là, cô không hiểu sao mình lại để tâm đến điều đó. Vốn nghĩ mình là một người phụ nữ độc lập, tự tin, vậy mà lại vì chuyện như thế mà ghen tỵ. Nghĩ đến cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ rất đỗi bình thường mà thôi.

Hứa Thanh Hà khẽ nói: “Cô ấy đúng là xinh thật.”

Triệu Nghiễn Châu không đáp gì.

Hứa Thanh Hà còn muốn hỏi gì đó, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Cô nghiêng người hôn nhẹ lên má anh một cái, Triệu Nghiễn Châu cụp mắt nhìn cô, còn cô thì dịu dàng dặn: “Lái xe cẩn thận nhé.”
Nói xong, cô mở cửa xe, bước xuống.

Triệu Nghiễn Châu lái xe rời khỏi khu chung cư, gặp vài ngã tư đèn đỏ, bị kẹt giữa dòng xe đông đúc. Anh hạ kính xe, châm một điếu thuốc, rít hai hơi rồi dập tắt, lặng lẽ lái xe về nhà.

Vừa đổi dép bước vào cửa, anh đã nhận được cuộc gọi từ Dương Trác. Anh nói: “Vừa nãy Hứa Thanh Hà nhắn tin hỏi tớ mấy năm nay cậu có người phụ nữ nào bên cạnh không. Thế là sao? Chẳng phải tớ đoán trúng rồi đấy chứ, hai người cãi nhau à?”

Triệu Nghiễn Châu chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có chuyện đó.”

Thấy anh không muốn nói thêm, Dương Trác cũng không gặng hỏi nữa. Dù là bạn bè, nhưng chuyện tình cảm suy cho cùng vẫn là chuyện của hai người, người ngoài có hỏi cũng chẳng giúp được gì.

Lần này Trình Thục Mi quay về, hôm sau đã lập tức đi Hoài Thị. Mỗi ngày ba bữa bà đều tự tay nấu nướng. Trình Nghê dặn dò bà ngoại mấy lần: nếu mẹ cần tiền thì cứ để mẹ nói với cô, tuyệt đối đừng lén lút đưa tiền nữa, không thì mẹ sẽ bị chiều hư mất.

Bà ngoại cười hiền: “Không đâu, bà biết rồi.” Rồi lại nói: “Mẹ con lần này thay đổi nhiều lắm, chắc cũng biết suy nghĩ rồi.”

Dù mẹ đã ngoài năm mươi, nhưng trong mắt bà ngoại, mẹ vẫn luôn như một đứa trẻ. Trình Nghê có lúc vừa ghen tỵ vừa bất lực trước sự nuông chiều đó. Nhưng thấy mẹ mấy hôm nay ngoan ngoãn ở nhà, không gây chuyện gì, cô cũng yên tâm phần nào.

Gần đây bố của Kha Đình đang nằm viện, hai người họ cũng ít gặp nhau. Cuối tuần này nghỉ, Trình Nghê quay lại ở cùng bà ngoại. Ăn tối xong, cô nhận việc rửa bát, bảo mẹ dẫn bà đi dạo dưới nhà cho mát.

Sau khi rửa bát xong, quay về phòng, cô nhìn điện thoại thấy có cuộc gọi nhỡ từ Kha Đình cách đây khoảng mười phút. Lúc nãy đang rửa bát, để điện thoại sạc trong phòng nên không để ý. Cô gọi lại, anh bắt máy rất nhanh, hỏi:
“Vừa rồi sao không nghe máy?”

“Em đang rửa bát, điện thoại để trong phòng sạc nên không để ý.” Trình Nghê ngồi xuống mép giường, rồi hỏi: “Bác dạo này sao rồi ạ?”

Kha Đình đáp: “Hồi phục khá tốt rồi, mấy hôm nữa là được xuất viện.”

Trình Nghê khẽ “ừ” một tiếng. Lúc này, Kha Đình nói tiếp: “Chị anh hôm đó gặp em ở bệnh viện, cứ nhắc mãi là đợi bố anh xuất viện sẽ mời em đến nhà ăn cơm.”

Trình Nghê không nói gì.

Hôm đó cùng Kha Đình đến bệnh viện, thực ra chỉ vì tình huống quá đột ngột. Sau khi bình tĩnh lại, Trình Nghê cảm thấy tối đó mình hơi bốc đồng. Giờ chị của Kha Đình lại chính thức mời cô đến nhà ăn cơm, cô thấy có phần trịnh trọng quá. Nói cho cùng, cô và Kha Đình mới quen chưa đầy một tháng, tình cảm còn chưa sâu sắc đến mức cần ra mắt gia đình.

Kha Đình lại nói tiếp: “Nhưng anh đã thay em từ chối rồi, giờ gặp gỡ còn sớm quá, không khéo lại khiến người ta nghĩ anh quá nóng vội. Trình Nghê, thật ra anh cũng là người rất được săn đón đấy.”

Trình Nghê thở phào nhẹ nhõm, cười trêu: “Vậy à? Vậy em phải giữ anh thật chặt mới được.”

Kha Đình bật cười, rồi chuyển đề tài: “Hôm nay ở nhà nghỉ hay tối lại phải bay?”

Trình Nghê đáp: “Ở nhà. Nhưng mà không phải ở Du thành, em đang ở chỗ bà ngoại.”

Kha Đình cười khẽ: “Thế thì tiếc thật, anh còn định tối nay qua tìm em.”

Lúc này ở cửa vang lên tiếng mở khóa, mẹ và bà ngoại cô vừa đi dạo về. Trình Nghê đứng dậy khép cửa phòng lại. Cô nghe mẹ nhỏ giọng nói gì đó với bà: “Không biết đang gọi điện với ai mà còn phải lén lén lút lút.”

Bà ngoại mỉm cười: “Lớn rồi, có chuyện riêng tư là bình thường.”

Cúp điện thoại xong, Trình Nghê ra ngoài thì thấy mẹ đang tắm trong phòng tắm, còn bà ngoại đang ngồi trên sofa xem tivi. Cô vừa mới ngồi xuống bên bà thì từ trong phòng tắm vọng ra tiếng mẹ gọi: “Mẹ ơi!”

Bà ngoại đáp lại, đứng lên. Trình Thục Mi nhờ mẹ lấy giúp một chiếc khăn tắm, nói là quên mang vào. Trình Nghê định đi lấy thì bị bà giữ lại: “Con cứ ngồi xem tivi đi, khăn tắm bà để chỗ nào con không biết đâu.”

Bà vào phòng lấy khăn rồi đưa vào cho mẹ, lúc ra lại với vẻ mặt có phần trầm ngâm. Trình Nghê nhận ra, bèn hỏi: “Bà sao thế ạ?”

Bà ngoại lo lắng nói: “Vừa rồi đưa khăn vào, bà nhìn thấy lưng mẹ cháu có rất nhiều vết bầm, không biết là bị sao nữa.”

Nghe vậy, Trình Nghê cũng chợt nhớ hôm trước khi mẹ xắn tay áo, cô từng thấy vết bầm trên cánh tay. Khi đó mẹ chỉ nói là bị ngã. Giờ nghĩ kỹ lại, thần sắc hôm đó của bà ấy quả thật có chút kỳ lạ. Cô nhẹ giọng trấn an bà: “Đợi mẹ ra, cháu sẽ hỏi thử.”

Một lúc sau, Trình Thục Mi tắm xong bước ra, ngồi xuống ghế đơn lau tóc. Trình Nghê nhìn mẹ, không vòng vo mà hỏi thẳng:
“Mẹ, mấy vết bầm sau lưng là sao vậy?”

Bàn tay đang lau tóc của Trình Thục Mi khựng lại: “Không phải mẹ đã nói là bị ngã rồi sao, sao con lại hỏi nữa?”

Trình Nghê khẽ nhíu mày.

Bà ngoại thở dài: “Sao mà ngã lại bầm tím nặng như thế? Lát nữa sấy tóc xong thì về phòng, để mẹ lấy thuốc bôi cho con.”

Trình Thục Mi vẫn tỏ vẻ không sao: “Không cần đâu mẹ, mấy hôm nữa là tự tan thôi, bôi thuốc làm gì cho phiền.”

Bà ngoại có vẻ tin lời mẹ cô, nhưng Trình Nghê thì không. Dù sao cũng ngại có bà ở đó, sợ làm bà lo lắng, cô đành tạm thời không hỏi thêm nữa. Cô tính đợi đến lúc bà ngoại vào phòng ngủ rồi sẽ nói chuyện với mẹ riêng.

Khoảng tám giờ tối, bà ngoại mệt nên đi nghỉ. Trình Thục Mi cũng định về phòng, nhưng vừa đứng lên đã bị Trình Nghê nắm lấy tay, giọng cô hạ thấp:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có phải tên đàn ông kia đánh mẹ không?”

Trình Thục Mi giật tay ra, trách: “Con nói bậy cái gì thế, Trình Nghê? Đã bảo là mẹ bị ngã, con đừng có đa nghi quá. Về phòng ngủ đi, ầm ĩ làm bà ngoại tỉnh giấc bây giờ.”

Nói xong, bà quay lưng về phòng, đóng cửa lại.

Trình Nghê đứng lặng trong phòng khách, bỗng thấy trong lòng trào lên một nỗi mệt mỏi khó gọi tên. Cô thở dài, rồi khẽ nói thầm như trút bỏ:
“Thôi vậy… tùy mẹ, con cũng không muốn lo nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...