Trong nhà vẫn còn ít bánh bao nhân thịt tươi và củ năng mà Trình Thục Mi đã gói mấy hôm trước, để trong ngăn đông. Loại nhân này là bà học từ bà ngoại của Trình Nghê.
Trình Nghê mở cửa, Triệu Nghiễn Châu theo sau bước vào.
Cô mở tủ lạnh, lục tìm một lúc rồi lấy ra. Khi đun nước nấu bánh bao, cô không khỏi nhớ đến lần đầu anh đến nhà mình, hôm ấy cũng là ăn bánh bao, nhưng là loại mua sẵn, bánh đông lạnh.
Trình Nghê nấu cho anh một ít. Anh kéo ghế ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa ngẩng lên nhìn cô hỏi:
“Em gói à?”
Trình Nghê lắc đầu:
“Mẹ tôi gói đấy.”
Anh khẽ gật đầu:
“Ngon lắm.”
Rồi lại cúi đầu cầm đũa tiếp tục ăn.
Khi anh ngồi ở bàn ăn ăn bánh bao, Trình Nghê về phòng ngủ, lấy đồ rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Hơi nước bốc lên mờ mịt, càng tắm càng thấy nóng.
Lúc cô bước ra, người lúc nãy còn ngồi ăn bánh bao đã nằm ngủ trên ghế sofa. Chiếc sofa ở phòng khách hơi nhỏ so với vóc dáng của anh, khiến tư thế ngủ có phần không thoải mái.
Trình Nghê vừa lau tóc vừa đi lại gần, ngồi xổm trước sofa ngắm khuôn mặt anh lúc ngủ. Khi ngủ anh toát lên vẻ tĩnh lặng đến lạ, càng khiến người ta thấy anh như xa cách hơn.
Cô đưa tay định gọi anh dậy, tay đã vươn ra lại rụt về. Rồi cô đứng dậy, vào phòng lấy ra một chiếc chăn mỏng, nghĩ bụng: không thể để anh cảm lạnh được, dù sao bác sĩ thì cũng mong manh yếu ớt mà.
Cô không bật máy sấy tóc, sợ làm anh thức giấc. Thay vào đó, cô kéo ghế ra ban công, ngồi đó chờ tóc khô tự nhiên. Những giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống cổ, mang theo chút lạnh mơ hồ.
Trình Nghê ngồi xem điện thoại một lúc, tóc cũng khô được phân nửa, nhưng cô bắt đầu thấy buồn ngủ. Thế là cô trở vào phòng, lên giường đi ngủ.
Ngày mai, cô phải dậy từ ba giờ sáng để bay chuyến sớm.
Hơn ba giờ sáng, Triệu Nghiễn Châu tỉnh dậy giữa giấc ngủ. Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ có cánh cửa kính mờ sọc của phòng tắm hé mở, hắt ra một luồng sáng mờ nhạt.
Anh ngồi dậy, bước đến gần, giơ tay đẩy cửa ra.
Cô đang đứng trước gương trang điểm, bị gương phản chiếu gương mặt bất ngờ của anh làm cho giật mình, sững lại vài giây. Ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau qua mặt gương. Cô đang thoa son, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm trong gương, động tác trên tay khựng lại, bỗng dưng có chút ngượng ngùng, không thoa tiếp được nữa.
Nhưng nghĩ lại thì…mặc kệ anh. Cô lấy lại bình tĩnh, làm như không có gì, tiếp tục thoa son.
Son thoa xong, cô vặn nắp lại. Lúc đó, nghe thấy tiếng anh hỏi phía sau:
“Sao dậy sớm vậy?”
Trình Nghê đáp:
“Tôi phải bay chuyến sớm.”
Rồi cô quay lại phòng, thay bộ đồng phục màu hồng sen nhạt. Ánh mắt Triệu Nghiễn Châu hơi lay động, đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân. Không phải anh chưa từng thấy cô mặc đồng phục, nhưng trước giờ toàn là trên máy bay. Trong bối cảnh khác nhau, cảm giác mang lại cũng có phần khác nhau. Bây giờ thấy cô mặc thế này ngay trong nhà mình, lại gợi lên một tầng nghĩa khác, lặng lẽ len vào đầu anh.
Cảm giác ấy mơ hồ mà rõ ràng, như có như không mà khẽ khuấy động nơi đáy lòng. Nhưng khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chỉ lặng lẽ nhìn cô, đó là ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn người phụ nữ mình để tâm.
Trình Nghê im lặng giây lát, rồi nói:
“Tôi phải ra sân bay rồi.”
Triệu Nghiễn Châu thu lại thần sắc, cầm áo khoác trên ghế sofa, nói:
“Để tôi đưa em đi.”
Trình Nghê cũng không từ chối. Dù sao bốn giờ sáng mà ra đường bắt xe, thật sự không dễ. Cô ghét nhất việc bay chuyến sớm vào mùa đông, chính là vì khó gọi xe, trời lạnh ai cũng muốn nấn ná thêm chút hơi ấm trong chăn, đến cả tài xế cũng vậy. Chính vì không dễ bắt xe nên cô thường phải dậy sớm hơn nửa tiếng chỉ để đứng bên đường, vừa run vừa đợi xe, cực kỳ khổ sở.
Bên ngoài trời còn tối mịt, chỉ có vài công nhân vệ sinh đang quét dọn bên lề đường, gần như chẳng thấy chiếc xe nào chạy qua.
Cái khung cảnh sáng sớm tờ mờ này, Trình Nghê đã quá quen thuộc. Nhưng với Triệu Nghiễn Châu, nó lại xa lạ vì anh hiếm khi dậy sớm đến thế.
Sau khi đưa Trình Nghê đến sân bay, Triệu Nghiễn Châu lái xe quay về nhà. Vừa vào phòng, anh định nằm nghỉ thêm một chút, nhưng mãi không ngủ lại được.
Anh chợt nhận ra công việc tiếp viên hàng không thật sự rất vất vả. Trước nay anh vẫn nghĩ cô không phải kiểu người chịu được khổ cực, tính tình có phần yếu mềm, hơi trẻ con, dễ bị tổn thương. Nhưng giờ thì anh đã biết, cô không phải người như thế.
Trước mỗi chuyến bay, tiếp viên đều phải họp tổ bay. Vừa bước vào phòng họp, Trình Nghê đã thấy Tề Tiêu Tiêu mặt mày lấp lánh vẻ mờ ám, bước nhanh lại gần:
“Cái anh họ Kha kia cũng được đấy chứ, trời còn chưa sáng mà đã đưa cậu đến sân bay.”
Tề Tiêu Tiêu vừa xuống khỏi xe taxi, liếc thấy Trình Nghê bước ra từ một chiếc xe con màu đen. Người đàn ông ngồi ghế lái tuy không nhìn rõ mặt, nhưng dáng vẻ rất có khí chất, trông không giống mấy tài xế xe công nghệ bình thường.
Trình Nghê liếc nhìn cô bạn một cái, nói:
“Không phải anh ta.”
Tề Tiêu Tiêu mắt tròn mắt dẹt:
“Lại đổi người rồi à? Cậu nhanh quá làm tớ theo không kịp nữa rồi đấy. Người lần này tên gì, làm nghề gì, cậu nói trước cho tớ biết, kẻo lại giống lần trước nhận nhầm người thì ngại chết mất.”
Trình Nghê ngừng lại một chút, rồi đáp:
“Bác sĩ khoa chỉnh hình, tên là Triệu Nghiễn Châu.”
Tề Tiêu Tiêu lập tức bắt bài:
“Lại là bác sĩ à? Dạo này cậu có phải nghiện kiểu bác sĩ rồi không?”
Bỗng như nhớ ra điều gì, sắc mặt cô hơi thay đổi, ngập ngừng hỏi:
“Khoa chỉnh hình? Không phải là người trước kia đấy chứ?”
Trình Nghê không phủ nhận.
Tề Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi:
“Là sao? Là cậu định quay lại với người cũ, hay bác sĩ kia muốn quay lại với cậu?”
Trình Nghê nghĩ một lúc rồi nói thật:
“Chắc là… cả hai đều có ý đó.”
Tề Tiêu Tiêu chậc một tiếng:
“Thế sao lúc trước lại chia tay? Vòng vo một vòng lớn rồi lại về bên nhau.”
Trình Nghê ngẫm nghĩ rồi nói:
“Có lẽ… anh ấy từng nghĩ mình không nghiêm túc.”
Tề Tiêu Tiêu cười cười, rồi bắt đầu phân tích:
“Cái vị bác sĩ chỉnh hình này có phải kiểu người cứng nhắc không? Trông nghiêm túc, trầm tính, hơi tẻ nhạt ấy?”
Trình Nghê lắc đầu:
“Không hẳn, anh ấy là kiểu người điềm đạm, chín chắn, nhưng có lúc lại bất ngờ thể hiện chút bá đạo kiểu đàn ông, cái kiểu mà nhìn một cái là tim đập loạn lên ấy.”
Tề Tiêu Tiêu bật cười, đứng dậy đi đến máy nước uống, rót một cốc nước, vừa uống vừa nói:
“Vậy lần này cậu phải nghiêm túc với vị bác sĩ này một chút đấy.”
Bốn giờ sáng ra khỏi nhà, đến khi về lại Du Thành thì đã hơn mười một giờ đêm. Trình Nghê vừa mệt vừa buồn ngủ, vừa vào cửa, cô đã tiện tay quẳng luôn vali bay ở lối vào, rồi bước nhanh đến sofa, ngả người xuống nằm th* d*c một lúc, đợi có chút sức mới lết vào nhà tắm tẩy trang, rửa mặt. Trong lúc tẩy trang, cô liên tục ngáp không ngừng.
Có lúc mệt đến mức chẳng buồn tẩy trang, cứ thế lăn ra ngủ luôn. Nhưng bây giờ, khi collagen đang dần mất đi, làn da cũng chẳng còn tươi trẻ như những năm đôi mươi nữa, dù có mệt mỏi đến đâu, cô vẫn phải cố gắng chống mắt mà tẩy trang sạch sẽ trước khi đi ngủ.
Nửa đêm, cô lại bị tiếng cãi vã của cặp vợ chồng nhà đối diện đánh thức. Trình Nghê với lấy điện thoại xem giờ — ba giờ sáng. Cũng cảm thấy hơi đói, cô bật đèn vào bếp nấu tạm tô mì ăn liền.
Cô chiên thêm một quả trứng, vài lát thịt nguội, thêm ít rau xanh. Một tô mì đơn giản mà trông cũng khá hấp dẫn. Trình Nghê bưng tô mì ra phòng khách, vừa ăn vừa bật tivi tìm một bộ phim xem.
Cặp vợ chồng đối diện vẫn còn đang cãi nhau, đến khi hàng xóm tầng trên chịu không nổi, xuống gõ cửa ầm ầm thì họ mới chịu im lặng. Trình Nghê ăn xong, chẳng buồn dọn dẹp, cứ thế nằm dài trên sofa tiếp tục xem phim, rồi lại mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Hôm sau tỉnh dậy, cô bị cấn vào eo bởi thứ gì đó cứng cứng. Trình Nghê đưa tay sờ thử, lấy ra xem thì thấy đó là một chiếc đồng hồ nam. Cô cầm lên ngắm nghía một hồi, chẳng nhìn ra được là thương hiệu gì, chắc cũng không đắt lắm.
Cô chưa từng thấy trên người anh có món đồ nào thực sự đắt tiền, ngoại trừ chiếc xe, là loại hai, ba trăm triệu gì đó, so với xe sang tiền tỷ thì vẫn thuộc tầm trung bình. Cô đem chiếc đồng hồ cất vào ngăn kéo phòng ngủ, cũng không nhắn tin báo với anh là đồng hồ đang ở chỗ cô.
Hai ngày sau, Trình Nghê cùng Tằng Trinh đi ăn tối về, còn chưa tới gần đã thấy xe của Triệu Nghiễn Châu đậu ngay dưới tòa nhà cô ở.
Lúc đến gần, anh mở cửa xe bước xuống. Trình Nghê dừng lại trước mặt anh, nghe anh nói:
“Chiếc đồng hồ của tôi, mấy hôm trước để quên ở chỗ em.”
Trình Nghê gật đầu, hỏi:
“Anh định đứng đây đợi? Tôi lên lấy xuống cho anh, hay anh muốn lên cùng tôi?”
Triệu Nghiễn Châu cúi mắt nhìn cô, giọng trầm:
“Tôi lên cùng em.”
