Đắm Chìm Không Dứt - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 55: "Mẹ, chẳng phải mẹ đang trách con sao?"



Khi Trình Nghê đến phòng bệnh, bà ngoại đã ngủ thiếp đi. Mẹ cô ngồi bên chiếc ghế cạnh giường, một tay chống cằm, cũng đang gà gật.

Trình Nghê không gọi mẹ dậy, lặng lẽ mở tủ quần áo trong phòng bệnh, đặt chiếc ba lô mang theo vào trong.

Bà cô nằm ở phòng hai giường. Giường còn lại là một bé con vừa mới phẫu thuật xong mấy hôm trước. Đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân. Mẹ của bé nói chuyện với Trình Nghê đôi câu, hỏi tình hình của bà cô, rồi lại kể con mình nhập viện vì u tuyến yên. Nói được một lúc, chị ấy không kìm được nước mắt, đưa tay lau vội.

Trình Nghê rút một tờ khăn giấy đưa qua.

Người phụ nữ trẻ ngượng ngùng nhận lấy, lau khóe mắt rồi nói: “Làm mẹ rồi, con người ta dễ mềm yếu lắm, nhất là khi con bị bệnh. Mong em đừng thấy phiền.”

Trình Nghê nghĩ bụng: cũng đều là mẹ cả, nhưng mẹ cô lại chẳng giống những người mẹ bình thường.

Buổi trưa, Tiểu Chu ghé qua thăm bà ngoại cô, còn mang theo ít trái cây mua ở siêu thị gần bệnh viện.

Đứa trẻ ở giường bên đang ngủ, nên cô và Tiểu Chu ra ngoài hành lang trò chuyện. Tiểu Chu tan ca xong là chạy thẳng tới đây, đến cơm trưa còn chưa kịp ăn. Cô hỏi Trình Nghê đã ăn gì chưa.

Trình Nghê đáp chưa, đang định xuống căn tin lấy cơm cho mẹ và bà. Hai người cùng đi xuống, trong lúc chờ thang máy, Tiểu Chu than thở: “Dạo này trong viện bận tối mắt luôn, từ giao thừa tới giờ chưa nghỉ được ngày nào.”

Trình Nghê ngạc nhiên: “Bận đến vậy sao?”

“Chứ sao,” Tiểu Chu thở dài, “thường lễ tết bệnh viện lại càng bận. Tết Nguyên Đán thì khỏi nói luôn. Ăn uống vô tội vạ, nhiều người nhập viện vì say rượu, viêm dạ dày. Mùng Ba vừa rồi còn có mấy vụ tai nạn xe, bên khoa chấn thương bọn em bận muốn phát khóc. Bác sĩ Triệu cũng mệt lắm, tới tận sáng nay mới được nghỉ nửa buổi.”

Trình Nghê thản nhiên hỏi: “Thế mấy bác sĩ khác trong khoa em cũng không nghỉ à?”

“Người ta có vợ có con, mấy dịp tết nhất thế này, đương nhiên phải ưu tiên cho họ nghỉ trước rồi.” Tiểu Chu khẽ huých nhẹ tay Trình Nghê, trêu chọc: “Này, nếu chị muốn bác sĩ Triệu năm nay đón Tết cùng mình thì đơn giản thôi, hai người đi đăng ký kết hôn đi. Bên khoa bọn em có một quy định ngầm đấy, bác sĩ với y tá trong khoa mà cưới nhau thì năm cưới sẽ được nghỉ Tết ba ngày luôn.”

Xem ra Tiểu Chu vẫn chưa biết chuyện cô và Triệu Nghiễn Châu đã chia tay.

Trình Nghê khẽ cười, giọng nhàn nhạt:

“Ba ngày nghỉ nghe có vẻ ít quá nhỉ? Bệnh viện các em đúng là coi bác sĩ như trâu như ngựa mà xài.”

“Chậc chậc, có người đau lòng thay cho bác sĩ Triệu rồi kìa.” Tiểu Chu bật cười, “Nhưng dù sao ba ngày cũng là ba ngày, nhất là trong dịp Tết, thời điểm bận rộn nhất trong năm ở viện.”

Cô ấy vừa nói vừa nhìn vào gương trên cửa thang máy, than thở:

“Nhìn xem mặt em này, thức đêm đến mức tiều tụy luôn rồi. Tối nay về nhà nhất định phải đắp mặt nạ cấp tốc mới được.”

Rồi cô quay sang nhìn mặt Trình Nghê:

“Tiếp viên hàng không như các chị cũng thường xuyên thức đêm mà, da dẻ sao vẫn mịn thế? Em so với chị, đúng là người với người không thể so sánh được, tức chết người ta thôi!”

Trình Nghê bật cười, dịu dàng an ủi cô ấy:

“Em đừng tin, em mà thức đêm xong là da xấu tệ luôn, như già đi cả chục tuổi vậy.”

Tiểu Chu bán tín bán nghi, vẫn ôm mặt ngắm nghía mình trong gương, vừa lẩm bẩm vừa soi kỹ.

Trình Nghê không ăn ở căng tin. Cô sợ bà ngoại đói nên tranh thủ mang phần cơm của cả hai người lên phòng bệnh.

Bà chỉ ăn được một ít cháo. Trong lúc Trình Nghê đang đút cháo cho bà, thì mẹ cô từ nhà vệ sinh bước ra, thuận miệng nói:

“Vừa nãy Triệu Nghiễn Châu có ghé qua một lát, nói lát nữa còn ca mổ nên phải đi sớm.”

Trình Thục Mi thở dài một tiếng, cảm khái:

“Xem ra làm bác sĩ cũng chẳng dễ dàng gì, bận suốt cả ngày.”

Trình Nghê không có phản ứng gì đặc biệt.

Bà ngoại uống một hớp cháo, ánh mắt hiền từ, cười tủm tỉm hỏi:

“Nghê Nghê này, cậu bác sĩ Triệu đó là bạn trai cháu à?”

Trình Nghê nhẹ nhàng đáp:

“Không ạ.”

Bà nhìn cô, nhớ lại buổi sáng thấy chàng bác sĩ trẻ đến thăm mình, ánh mắt dịu dàng quan tâm, trông cũng chẳng giống như không có quan hệ gì với cháu gái bà. Nhưng thấy vẻ mặt Trình Nghê không được vui, bà cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bà nằm viện đúng một tuần. Trong khoảng thời gian đó, Tằng Trinh và Kha Tư Văn cũng từng đến thăm bà một lần.

Tằng Trinh trách móc Trình Nghê vì chuyện lớn như vậy mà lại không nói với cô lấy một lời, rồi lại lo lắng hỏi:

“Sao đang yên đang lành lại bị xuất huyết não được chứ?”

Trình Nghê kể lại chuyện mẹ cô cãi nhau với bà ngoại. Thật ra, trong lòng cô cũng biết, việc bà xảy ra chuyện không thể hoàn toàn đổ lỗi cho mẹ. Một phần nguyên nhân cũng là do cuộc tranh cãi dữ dội giữa chính cô và mẹ mình hôm đó.

Tằng Trinh hạ giọng hỏi:

“Còn cái gã đàn ông đó, giờ đang ở đâu?”

Trình Nghê lạnh nhạt đáp:

“Hôm bà ngoại xảy ra chuyện, ông ta bỏ đi luôn rồi.”

“Đúng là rác rưởi mà.” Tằng Trinh không nén nổi một câu chửi, rồi lại thấp giọng hỏi:

“Vậy mẹ cậu… có định đi tìm hắn ta nữa không?”

Trình Nghê cau mày, giọng lạnh tanh:

“Tùy bà ấy thôi. Giờ mình chẳng buồn quan tâm nữa.”

Tằng Trinh thở dài một tiếng, rồi như nhớ ra điều gì đó:

“Còn cậu với bác sĩ Triệu thì sao rồi? Anh ấy đến giờ vẫn không liên lạc gì à?”

Trình Nghê cũng không giấu giếm:

“Hôm bà mình phẫu thuật, anh ấy có đến.”

Tằng Trinh nhìn cô chăm chú, im lặng vài giây rồi hỏi:

“Thế cậu nghĩ sao? Thật sự muốn chia tay à? Nói thật, tớ vẫn thấy bác sĩ Triệu là người tốt đấy.”

Sau chuyện với Vu Dương, Trình Nghê vẫn nhớ rõ ánh mắt nghi ngờ của Triệu Nghiễn Châu. Cô biết, trong lòng anh vốn dĩ đã có thành kiến với cô. Lần trước, chỉ vì một câu đùa trả lời tin nhắn của Vu Dương mà cả hai đã chia tay. Có lẽ lần này, dù cô có nói thật thì anh cũng chưa chắc tin. Đã thế, chẳng bằng để cô là người nói lời chia tay trước.

Quyết định đó, dù có phần bốc đồng, nhưng với cô lại là cách để tự bảo vệ mình. Trong tất cả những mối quan hệ trước đây, chỉ cần phát hiện đối phương có dấu hiệu lạnh nhạt, cô luôn là người chủ động rút lui. Bởi cô tin rằng, người nói lời chia tay trước, sẽ bớt đau hơn một chút.

Nếu hỏi cô sau này có hối hận không, thật lòng mà nói, khi nghe Vu Dương kể lại chuyện sau đó anh từng tìm gặp Vu Dương và cả bạn gái cũ của anh ta, trong lòng cô quả thật có chút hối hận. Nếu không, hôm say rượu hôm đó, cô đã chẳng gọi điện cho anh.

Thế nhưng, sau chuyện của mẹ mình, Trình Nghê lại càng tin rằng chia tay là lựa chọn đúng đắn. Với mẹ cô như vậy, nếu sau này cô và Triệu Nghiễn Châu thật sự định đến với nhau, cho dù anh không để ý, thì cha mẹ anh liệu có thể không để ý sao? Hoặc có thể bây giờ anh không để ý, nhưng sống lâu ngày rồi, ai dám chắc anh sẽ không thay đổi?

Hôm xuất viện, tinh thần của bà ngoại đã tốt hơn rất nhiều. Người già mà, chẳng mấy ai thích ở bệnh viện. Dù bà không nói ra, nhưng Trình Nghê vẫn cảm nhận được, bà không thích cái nơi ấy chút nào.

Những ngày bà ngoại nằm viện, Trình Thục Mi cũng có phần thay đổi so với trước đây. Bà một mực chăm sóc bà ngoại rất chu đáo, suốt quãng thời gian đó cũng không còn liên lạc với người đàn ông kia nữa.

Nhưng Trình Nghê vẫn thiên về nghi ngờ. Cô nghĩ, lòng mình đối với mẹ giờ chẳng khác nào tâm trạng trong câu chuyện “sói đến rồi” – bị lừa dối quá nhiều lần, đến lúc thật sự xảy ra chuyện, cô cũng chẳng còn đủ niềm tin để cảm động hay tha thứ.

Cô không biết mẹ làm vậy là vì thấy áy náy với bà ngoại, hay lần này thật sự đã nhìn thấu con người của gã đàn ông kia.

Về đến nhà, Trình Thục Mi dìu bà ngoại vào phòng nghỉ ngơi.

Còn Trình Nghê thì gom đống quần áo bẩn mang từ viện về bỏ vào máy giặt. Nhà đã một tuần không có người ở, cũng cần dọn dẹp lại. Cô lau sàn, chùi bàn ghế, mãi đến khi nhìn căn phòng sạch sẽ, không khí trong nhà như cũng trong lành hơn một chút.

Làm xong mọi việc, cô bước đến phòng bà ngoại, định hỏi xem tối nay bà muốn ăn gì.

Cửa phòng khép hờ, bên trong truyền ra tiếng trò chuyện của bà ngoại và mẹ.

Bà ngoại hỏi:

“Cậu Triệu đó, có phải là bạn trai của Nghê Nghê không?”

Trình Thục Mi đáp:

“Hai đứa chắc chắn từng quen nhau, có điều chắc là lại đang giận dỗi gì thôi. Thanh niên mà, yêu đương thì hay cãi cọ lắm. Hồi mẹ bị ngất, cậu ấy còn cùng Nghê Nghê về Thanh thị thăm mẹ. Cậu Triệu đó gia cảnh cũng khá lắm, mẹ là bác sĩ nhãn khoa, nghe nói ba thì làm kinh doanh.”

Bà ngoại gật đầu, rồi lại hỏi:

“Con định khi nào quay lại Thanh thành?”

Trình Thục Mi khựng lại một chút, ngập ngừng nói:

“Mẹ… sao mẹ lại hỏi vậy? Mẹ tính đuổi con đi à?”

Bà ngoại thở dài:

“Mẹ già rồi, không quản nổi con nữa. Mẹ sống cũng chẳng được bao năm. Nhưng Nghê Nghê thì còn trẻ, sau này nó còn phải lập gia đình. Lần này con đi rồi, thì đừng quay lại nữa. Mẹ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này. Còn căn nhà này, sau khi mẹ đi rồi, sẽ để lại cho Nghê Nghê.”

Khóe mắt Trình Thục Mi đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn:

“Mẹ… mẹ đang trách con sao?”

Bà ngoại nói với giọng bình thản:

“Mẹ không trách con. Mẹ trách chính mình… đã nuôi dạy con thành ra thế này. Con là mẹ của một đứa trẻ, con tự hỏi xem, từ khi Nghê Nghê chào đời đến giờ, con đã từng thật sự gánh vác trách nhiệm làm mẹ một ngày nào chưa? Hồi còn nhỏ, con chẳng đoái hoài gì đến nó. Giờ nó lớn rồi, lại phải quay về gánh mọi hậu quả thay cho con. Con nghĩ con còn xứng đáng làm mẹ nó sao?”

Giọng bà trầm xuống, nhưng từng lời từng chữ đều đau đến tận tim:

“Nghê Nghê phải làm việc tận nơi xa đúng ngay đêm giao thừa, vất vả lắm mới được nghỉ mà về nhà. Vậy mà con lại vì một thằng đàn ông không ra gì mà cãi nhau với con bé. Con có từng nghĩ đến cảm giác của con mình chưa?”

Bà dừng lại một chút, rồi tiếp tục:

“Nghê Nghê vẫn luôn nói là tại mẹ chiều con quá. Đúng là vậy, mẹ quá nuông chiều nên mới khiến con sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, chưa từng suy nghĩ cho con gái mình lấy một lần. Giờ mẹ không yêu cầu gì con nữa. Lần này nếu con đi rồi, thì đừng quay về nữa. Đến cả ngày mẹ nhắm mắt xuôi tay, con cũng không cần trở lại.”

Trình Thục Mi mặt đỏ bừng, nghẹn ngào:

“Mẹ… mẹ nói vậy là đang đâm thẳng vào tim con đấy…”

Bà ngoại gạt nước mắt, giọng vẫn bình tĩnh nhưng dứt khoát:

“Mẹ nói tới đây là đủ rồi. Sau này con sống thế nào là chuyện của con. Mẹ tuổi già sức yếu rồi, chẳng sống được bao lâu. Nhưng Nghê Nghê thì còn cả chặng đường dài phía trước, mẹ chỉ xin con một điều: đừng kéo con bé vào những rối ren của con nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...