Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 10: 33 mặt trăng (1)



Thẳng đến lúc ăn cơm chiều, Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ vẫn còn nhếch miệng cười, bị Bảo Nhi hết sức khinh bỉ.

“Bảo Nhi, làm sao lại ăn ít vậy?” Trần phu nhân nhìn Bảo Nhi.

“Con ăn no rồi, cô cô. Mọi người từ từ ăn nhé!” Bảo Nhi buông đũa an tĩnh mà ngồi.

“Bảo Nhi à, có phải khó chịu không?” Trần phu nhân nghiêng người, sờ sờ trán Bảo Nhi, sau đó nhíu mày, “Sao lại như vậy?”

“Không có việc gì cô cô, người ăn cơm đi!” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

“Người đâu, đi thỉnh đại phu.” Trần phu nhân cũng buông chén đũa, dắt tay Bảo Nhi, “Ngoan, về phòng nằm, một hồi nữa đại phu tới xem.”

“Cô cô, con không muốn uống thuốc.” Bảo Nhi nhăn nhăn cái mũi nhỏ.

“Bảo Nhi ngoan, cô cô bảo ông ấy kê thuốc không đắng, ngoan nhé.” Trần phu nhân trấn an nàng.

“Nãi nãi, cô trượng, ca ca, mọi người chậm rãi dùng ạ!” Bảo Nhi trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên quay đầu lại chào cả nhà.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bảo Nhi, “Cô cô, con cũng không muốn ăn tổ yến.”

“Được được được! Không ăn không ăn!” Thanh âm của Trần phu nhân.

“Bệnh của Bảo Nhi cũng phải hai tháng rồi nhỉ? Sao lại không khá lên chứ?” Trần Mục Vũ mặt nhăn mày nhíu.

“Bọn đại phu này đều là lang băm, ta thấy nên qua Giang Ninh phủ thỉnh đại phu về xem sao!” Trần lão gia đưa ra ý kiến.

“Ta lại nghĩ, nha đầu này mắc phải tâm bệnh.” Trần lão phu nhân phân tích, “Mấy đại phu đều nói tâm tình quá mức khẩn trương cũng sẽ khiến triệu chứng sốt nhẹ dây dưa mãi không hết, Bảo Nhi tuy rằng nét mặt không biểu hiện gì, nhưng mà lòng trống rỗng quên sạch ký ức sợ rằng rất sốt ruột lo lắng. Không có manh mối đã đành, Bảo Nhi ngày ấy rơi xuống nước lại bị rắn kinh hách hết thảy. Ta xem, phải đợi Bảo Nhi nhớ ra chút ít thì bệnh mới có thể chuyển biến tốt.”

“Sốt nhẹ?” Trần Mục Phong nhìn mọi người, hiểu được đại khái.

“Đúng vậy, hồi tháng bảy có một hôm Bảo Nhi đi nghịch nước, bị rắn dọa, sau đó sốt nửa tháng, mãi tới cuối tháng mới hoàn toàn khỏi hẳn. Có điều, chứng sốt nhẹ này thỉnh thoảng vẫn còn phát tác.” Trần Mục Vân giải thích, “Tuy nói không nghiêm trọng, thế nhưng mỗi lần nhìn Bảo Nhi bộ dạng lừ đừ ủ rũ quả là khó chịu.”

“Khó trách lại gầy như vậy.” Trần Mục Phong nói.

“Đây là đã mập lên một chút rồi, kì tháng bảy đó ốm tong teo như khỉ con.” Trần Mục Vân lo lắng không thôi.

“Con không ăn nữa, con đi xem tiểu Bảo Nhi một chút.” Trần Mục Vũ đứng dậy.

Ăn cơm xong, Trần lão phu nhân, Trần lão gia, Trần gia huynh đệ đều tới thăm Bảo Nhi, lúc đó đại phu đã xem bệnh qua, Bảo Nhi đương cuộn tròn trong ổ chăn, thấy bọn họ tới, còn vô cùng cao hứng chào hỏi. Đợi đến lúc nha hoàn bưng thuốc tới nụ cười liền biết mất, chỉ là nàng vẫn rất thống khoái bịt mũi uống thuốc, sau đó lập tức xử không ít mứt hoa quả.

“Được rồi Bảo Nhi, ngủ đi! Đại phu nói ngày mai sẽ khá hơn.” Trần phu nhân giém chăn lại cẩn thận cho nàng.

“Lừa gạt! Trước đây còn nói bảy ngày là có thể khoẻ lên rồi!” Bảo Nhi lầm bầm.

“Được rồi được rồi, bọn gạt người! Bảo Nhi ngủ đi! Ngoan nào!” Trần phu nhân sờ sờ cái trán của nàng.

“Vâng! Nãi nãi, cô trượng, cô cô, ca ca, ngủ ngon!” Bảo Nhi cười tủm tỉm chào, sau đó nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng vào bên trong. Trần phu nhân lại kéo một tấm chăn đắp lên cho nàng.

Phiên ngoại

Ngày đêm người ngựa miệt mài, chính là hi vọng trước lễ Trung thu có thể về tới nhà. Về đến nơi, người nhà đều thật cao hứng —— bởi vì Trúc Uẩn cũng không theo ta cùng nhau trở về. Cung bá bá nói năm sau sẽ tự mình đưa Trúc Uẩn lại đây.

Chỉ có tiểu nha đầu tựa hồ có chút thất vọng, không ngừng nhìn xe ngựa.

Lễ vật ta mua cho người nhà đều là giá trị xa xỉ. Vốn định mua cho tiểu nha đầu một khối ngọc bội, không biết sao lúc đi qua cầu thấy nhiều món đồ chơi be bé xinh xinh như vậy, trực giác cảm thấy tiểu nha đầu hẳn là sẽ thích, bởi vậy mua rất nhiều trở về, sợ làm hư, cố ý mua một hộp gỗ to thực đắt tiền, bên trong nhét bông mềm mang một đống thứ đó trở về.

Khi tiểu nha đầu mở hộp ra kinh ngạc đến mức miệng tròn vo, vốn tưởng rằng nàng không thích, bởi vì nhị đệ cùng tam đệ biểu tình thực rất khoa trương, hình như không nghĩ tới ta sẽ mua thứ như vậy cho Bảo Nhi.

Vậy mà tiểu nha đầu cư nhiên lại thật cao hứng, vui vẻ đến mức không gọi ta “Trần đại thiếu” mà sửa thành “Đại ca”, sau đó hưng trí bừng bừng cầm mấy thứ kia từng món từng món lên ngắm nghía. Kỳ quái là, nàng cư nhiên biết cả “Mao hầu”, lúc ở cầu nghe nói là đồ chơi mới có ở kinh thành nên mới mua, thế nhưng tiểu nha đầu lại bày ra bộ dạng “đương nhiên là biết”. Tiểu nha đầu là người Mãn, lại biết cái này, lẽ nào tiểu nha đầu đến từ kinh thành? Đương nhiên, có thể là trước đây nàng đi ngang qua mà thôi.

Tiểu nha đầu lúc thấy con gấu mèo nọ liền ác ý mà nhíu lông mày, còn nói nếu như ôm thêm cây gậy trúc càng thêm đáng yêu. Tiểu nha đầu vẫn cho rằng ta không biết chuyện nàng đặt bí danh gấu mèo cho ta, mặt mày tươi cười rạng rỡ. Nhìn tượng gấu mèo kia, tiểu nha đầu hỏi một vấn đề làm cho người khác hết sức tò mò “Tâm nguyện lớn nhất của gấu mèo là cái gì?”, tam đệ đoán, sai bét, tiểu nha đầu lại lém lỉnh nhìn một vòng sau đó nghiêm trang nói “Là mong muốn hai vành mắt đen thui biến mất, bằng không người ta lại tưởng mỗi ngày mình đều bị lão bà đánh, thật mất mặt.” Lúc đó, rất muốn cười.

Tiểu nha đầu len lén nhìn ta, nhất định là rất đắc ý, thấy ta cũng nhìn nàng liền lè lưỡi, cúi đầu tiếp tục giả vờ ngắm quyên nhân. Nói thật là, động tác của tiểu nha đầu rất —— dễ thương.

Lúc ăn cơm, tiểu nha đầu có chút ỉu xìu, chỉ khều khều vài miếng, cũng không nói cười. Nương đem nàng về phòng nằm, mời đại phu. Tiểu nha đầu còn rất lễ phép quay đầu lại chào tạm biệt mọi người.

Khi ta đến thăm nàng, tiểu nha đầu đang cuộn mình trong chăn, khuôn mặt càng có vẻ nhỏ nhắn, dường như còn không to bằng bàn tay ta. Tiểu nha đầu không thích uống thuốc, thế nhưng cũng rất thống khoái mà uống xong, liền đó cười tủm tỉm chúc mọi người ngủ ngon.

Đúng là tiểu nha đầu kỳ lạ, trước mắt bao người, nàng an tâm nhắm mắt lại ngủ. Khóe miệng hơi cong lên, trước đây cho rằng nàng thường thường cười cho nên khóe miệng mới cong cong như vậy, bây giờ xem ra đó là trời sinh. Tiểu nha đầu sắc mặt hơi tái nhợt, chỉ chốc lát sau đã ngủ say không nhúc nhích, thoạt nhìn, có chút như không có sinh khí, có chút không giống như nàng bình thường. Nãi nãi, cha mẹ, nhị đệ tam đệ đều lo lắng khôn nguôi, tiểu nha đầu này quả thực càng ngày càng được mọi người thương yêu. Thực sự là không dám tưởng tượng, lỡ ngày nào đó người nhà nàng xuất hiện, nãi nãi, cha mẹ, nhị đệ tam đệ sẽ khổ sở lưu luyến biết bao. Tiểu nha đầu hiện tại là “bảo bối” thực sự của gia đình chúng ta.

Lúc Bảo Nhi xuất hiện trở lại là chiều hôm sau, cũng là ngày mười lăm tháng tám, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng yếu đuối vì bệnh tối qua. Đối với mấy ngày lễ khánh này nàng rất không hứng thú, nhưng nghe nói buổi tối được đi Tây hồ ngắm trăng lập tức hăng hái bừng bừng. Bởi vì lễ này cả nhà nam nữ già trẻ đều đi, thế nên Bảo Nhi không đổi nam trang, Trần phu nhân mặc cho nàng bộ y phục mới may màu hồng phấn, sợ nàng lạnh, lại cố ý mang theo một chiếc áo choàng mỏng.

Bảo Nhi nói muốn xem 33 mặt trăng, cho nên thuyền liền ngừng ven đảo Tam đàn ấn nguyệt (2), chờ ánh trăng lên cao nhất, Bảo Nhi liền không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt nước, con mắt càng trừng càng lớn.

“Bảo Nhi, thấy mấy mặt trắng rồi?” Trần Mục Vũ cười hỏi.

“33.” Bảo Nhi cười tủm tỉm đáp.

“Rõ ràng chỉ có 32 mà.” Trần Mục Vũ nhướng nhướng lông mày.

“Tiểu ca, huynh thực sự là một điểm tình thơ ý hoạ cũng không có, lãng phí mỹ cảnh Tây hồ mà.” Bảo Nhi xem thường.

“Hử? Vậy tiểu Bảo Nhi tình thơ ý hoạ có thể tiết lộ cho ta biết ánh trăng thứ 33 ở đâu được không?” Trần Mục Vũ cười hỏi, không thèm để ý việc mình bị tiểu nha đầu cười nhạo.

Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, “Ở trong lòng.”

“Thì ra Bảo Nhi cũng biết.” Trần Mục Vân lắc lư đi tới bên cạnh nàng.

“Ta biết thì có gì mà kỳ lạ. Ta còn biết, nam nhân ở chỗ này có thể thấy được ánh trăng thứ 33, thì ánh trăng trong lòng của hắn chính là người hắn bận tâm nhất, thế nhưng đã định trước rằng vĩnh viễn chỉ có thể giấu ở trong lòng mà không thể lãng dạ tinh không (*).” Bảo Nhi đáp, vẫn ngắm nhìn ánh trăng. Nàng quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn hai vị ca ca, “Nhị ca, tiểu ca, các huynh thấy bao nhiêu ánh trăng a?”

(*Nguyên văn “朗夜星空”: đêm sáng tỏ, trời đầy sao. Còn cái nghĩa bóng của nó lồng vào câu mềnh để sao cũng thấy không thuận, mọi người cho ý kiến với, haiz, bất tài a!)

“32.” Hai người cùng nhau đáp.

Bảo Nhi nghiêng đầu, “Kỳ thực thấy 32 mặt trăng cũng là chuyện rất hạnh phúc.”

“Vì sao?” Trần Mục Vũ thắc mắc.

“Không vướng bận sẽ không khổ sở, sẽ sống vô cùng vui vẻ.” Bảo Nhi cười tủm tỉm.

“Nhưng mà Bảo Nhi thấy được 33 cái.” Trần Mục Vân hỏi.

“Nhị ca, loại truyền thuyết này chỉ áp dụng với nam nhân thôi. Ta ngày hôm nay là tiểu thư khuê các nha.” Bảo Nhi nhướng nhướng lông mày.

“Cưỡng từ đoạt lý.” (*) Trần Mục Vân cười.

(*Trong Lạc Việt dịch là ‘cả vú lấp miệng em’, ‘già mồm át lẽ phải’…nhưng mà mình thấy chưa được ưng lắm nên để nguyên vậy:P)

Chú thích

(1) & (2)

Tam đàn ấn nguyệt (Là một trong 10 thập cảnh Tây hồ đã giới thiệu ở chương 5)

Vào những đêm trăng, ở đây sẽ thấy được 33 mặt trăng. Nơi đây có 3 tháp đàn bằng đá nhô lên trên mặt hồ, mỗi tháp đàn có 5 lỗ tròn, tượng trưng cho 5 điều may mắn. Đêm trăng, người ta thắp đèn trong các tháp, ánh trăng in bóng qua các lỗ tròn, soi xuống mặt hồ tạo thành 30 mặt trăng. Trăng trên trời, dưới nước và trong tim cộng vào, tròn 33. Tam đàn ấn nguyệt còn là biểu tượng của Đài truyền hình Hàng Châu.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...