Đâm Lao Phải Theo Lao
Chương 19:
Chẳng trách người đàn ông trung niên này suốt ngày thích nói với cô về vợ của mình, Trình Lưu hiểu rồi, ngoài mặt thì tiện miệng nói một câu, nhưng mà cảm giác khoe khoang này thực sự không tệ!Lý Đông chấn động, giám đốc Tiểu Trình cây sắt này nở hoa rồi, thật là chuyện lạ.Anh ta lập tức hứng thú hỏi: “Có ảnh không? Cho tôi xem thử nào.”Phải biết từ trước tới giờ Lý Đông luôn thấy vinh dự vì vợ của mình, mỗi lần hẹn Trình Lưu ra ngoài ăn cơm không có ý gì khác, chỉ là khoe khoang vợ mình mà thôi.Trình Lưu không hề có ảnh của bạn trai, cô mở vòng bạn bè của bạn trai ra, muốn tìm vài bức ảnh kết quả phát hiện ra vòng bạn bè của bạn trai hoàn toàn trống không.Cô ho một tiếng: “... Ở trong một chiếc điện thoại khác.”Lý Đông bán tín bán nghi: “Thật không?”Sau đó hai người cùng đi vào thang máy, đi tới phòng ăn rồi ngồi xuống, Lý Đông thuận thế bắt đầu: “Cô có thể chụp ảnh nhiều cho bạn trai một chút, đều là hồi ức thanh xuân đấy. Nói ra thì khoảng thời gian trước đây tôi cùng vợ cùng làm giám khảo cho một chương trình điện ảnh, ảnh chụp đẹp lắm.”Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại của mình mở ảnh lên cho Trình Lưu xem.Vợ của người khác thì có gì mà xem, Trình Lưu chỉ muốn ngắm bạn trai của mình nhiều hơn, cô chỉ khen vài câu qua loa sau đó thử thăm dò tin tức về đối thủ của bạn trai: “Tổng giám đốc Lý, anh có biết Vân Phỉ không?”“Vân Phỉ á, biết chứ.” Lý Đông khoe khoang xong thì hài lòng ấy điện thoại về: “Cô hỏi cô ta làm gì? Muốn mời cô ta làm người đại diện à?”“Chỉ hỏi chút thôi.”“Nữ minh tinh đó là ngọn gió đầu đang nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay.” Lý Đông bĩu môi: “Ban đầu debut bằng đi bài giống với vợ tôi.”(*) Đi bài giống như phương thức chạy truyền thông để thu hút sự chú ý từ công chúng.Vợ của Lý Đông là một minh tinh xinh đẹp nổi tiếng, đã lên lên xuống xuống hơn 20 năm trong giới giải trí, giờ đây đã gần như lui về hậu đài rồi.Trình Lưu hồi tưởng lại chuyện hôm nay gặp Vân Phỉ, trông đối phương quả thực khá giống với vợ của Lý Đông, chỉ là so sánh ra thì thiếu vài nét trưởng thành.“Không nhắc tới cô ta nữa, tổng giám đốc Lý, năm đó sao anh theo đuổi được vợ anh vậy?” Trình Lưu nhớ trước đây Lý Đông từng khoác lác trước mặt cô, nói rằng bản thân đã đánh bại vô số các đối thủ, trổ hết tài năng mới được vợ anh ta nhìn trúng.Vừa nhắc tới chuyện này Lý Đông lập tức trở nên hăng hái, một người hơn 40 tuổi mà khuôn mặt lại toát ra vẻ thanh xuân, anh ta hắng hắng giọng, nghiêm túc nói với Trình Lưu: “Mấy người có sự nghiệp thành công giống như chúng ta, lúc theo đuổi đối phương thì nhất định phải nhớ kỹ một điều.”“Anh nói đi.” Lý Tầm lập tức ngồi thẳng người, rửa tai lắng nghe.“Hạ thấp mình, hạ thấp mình hơn nữa!” Lý Đông đặt tay lên trên bàn chỉ điểm giang sơn: “Lúc này chúng ta phải quên đi thân phận của bản thân, phải biết rằng những người đẹp đều kiêu ngạo, còn những người như chúng ta...”Ánh mắt Lý Đông rơi trên mặt của Trình Lưu, câu nói “trông bình thường” trong miệng của anh ta đột nhiên không nói ra nữa.“Tóm lại, vợ tôi nói gì thì tôi làm nấy, kiên quyết không phản đối.” Lý Đông dùng một loại giọng nói của một người qua đường nói: “Chúng ta chỉ cần yên lặng ở đằng sau là được.”Trình Lưu như có điều suy nghĩ.Đến khi bữa ăn của hai người kết thúc thì đã là 6 giờ tối rồi.Trước khi rời khỏi Lý Đông còn nắm lấy tay Trình Lưu chưa thỏa mãn, anh ta cảm thán: “Tổng giám đốc Tiểu Trình, không ngờ tới chúng ta càng ngày càng có nhiều chủ đề chung rồi, lần sau tôi nhất định lại hẹn cô một mình nữa.”Trình Lưu ra vẻ đã tiếp nhận được sự chỉ dạy: “Được, tổng giám đốc Lý, tôi nhất định sẽ đến.”Hai người đồng cảnh ngộ trân trọng lẫn nhau trực tiếp khiến cho Hạ Bách ở bên cạnh nhìn đến ngây người....“Tổng giám đốc Lý còn tặng nước hoa cho chị à?” Trên đường Hạ Bách đưa Trình Lưu về công ty lấy xe thì tiện miệng hỏi một câu.“Tôi mua đấy.” Trình Lưu đưa tay lên ngửi ngửi, không khỏi nhíu mày cảm giác như mùi hương này không giống với mùi hương ở trên người bạn trai.Ánh mắt của Hạ Bách nhìn một lượt lọ nước hoa trên chân cô: “Sao đột nhiên chị lại muốn mua nước hoa vậy?”“Bạn trai xịt loại này khá thơm nên mua thử.” Trình Lưu lấy lọ nước hoa ở trong túi ra, nghiêm túc xem, có lẽ không mua nhầm đâu nhỉ.Bàn tay cầm vô lăng của Hạ Bách khựng lại, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà quẹo vào khúc cua: “Nước hoa này quá lạnh, không hợp với chị lắm.”“Tôi thấy cũng được.” Trình Lưu đang nghĩ lát nữa sẽ hỏi bạn trai sao lọ nước hoa cô xức lại không giống với của anh.Trong xe đột nhiên rơi vào trầm mặc, Trình Lưu ngồi ở ghế sau hoàn toàn không phát giác ra.Mười mấy phút sau hai người đi tới cổng Thần Ẩn, Hạ Bách hạ cửa xe xuống hỏi Trình Lưu ở ngoài xe không đi về phía cổng công ty: “Chị không vào công ty ư?”“Không, cậu về nghỉ sớm đi.” Trình Lưu đi về phía xe của mình.Cô còn phải đi đón bạn trai nữa....9 giờ, Trình Lưu đúng giờ đến bên ngoài của tòa nhà nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn.Quý Triều Chu bên trong phòng nghiên cứu giờ đây đã cởi áo khoác ra, mặc lên người chiếc áo blouse trắng, còn đeo một cặp kính bảo hộ, anh dùng ống nhỏ giọt hút lấy chất lỏng nhỏ lên trên giấy thử hương, cúi đầu khẽ ngửi.Mùi hương không đúng.Quý Triều Chu đặt giấy thử hương xuống, vừa định thử một loại chất lỏng khác thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, đi tới trước cửa sổ thủy tinh tầng hai rồi nhìn xuống dưới.Quả nhiên nhìn thấy ánh đèn xe quen thuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương