Đâm Lao Phải Theo Lao
Chương 33:
Hạ Bách hoảng hốt giương mắt nhìn về phía Trình Lưu đối diện, lúc này mới nhận ra sự sắc bén trong mắt cô, ánh mắt sắc bén đó không phải ai cũng có được.Tối hôm đó, cậu chân chính quen biết Trình Lưu.Về sau, Hạ Bách từng đề cập với Trình Lưu chuyện ấn tượng ban đầu của cô với cậu hoàn toàn thay đổi sau tối hôm đó.Trình Lưu suy nghĩ một lát, sửa đúng một câu của cậu: “Chi phí từ đầu đến chân của tôi tổng cộng hết một trăm ba mươi sáu tệ.”Nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng Hạ Bách cong lên, thế nhưng Trình Lưu ngoài chuyện công việc có trí tuệ nhạy bén, sâu sắc, những chuyện sinh hoạt khác thì rất ngờ nghệch.Tối qua cậu giả vờ say rượu, lờ mờ thể hiện tình cảm, còn tìm góc độ tốt nhất, mở cổ áo như có như không hiện ra trước mặt cô, kết quả Trình Lưu không hiểu phong tình, trực tiếp đuổi cậu về.Nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng Hạ Bách bất đắc dĩ, nhưng sự căng thẳng đó cũng đã biến mất, người như cô có lẽ là không nhạy bén về chuyện tình cảm.Cũng không biết nghe được ở đâu rằng phải lấy lòng bạn trai, tiêu rất nhiều tiền chỉ để mua một chậu hoa Linh Lan bằng ngọc thạch.Còn về Uông Hồng Dương… Hạ Bách cũng không định vạch trần hành vi đó của đối phương, làm vậy sẽ để lại ấn tượng xen vào chuyện người khác trong lòng Trình Lưu, không bằng tìm cơ hội để Trình Lưu tận mắt nhìn thấy Uông Hồng Dương là dạng người gì.Cậu là trợ lý tổng giám đốc, cần sắp xếp hành trình của Trình Lưu, chuyện này cực kỳ đơn giản.Sau khi kiểm tra an ninh xong, Hạ Bách đi qua máy kiểm soát, đang định đi tiếp về phía trước, bỗng có một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.“Không phải hôm qua tôi bảo cho cậu nghỉ một ngày rồi sao?”Sau khi Trình Lưu quay lại khu dân cư Văn Hưng một lần nữa, lập tức xoay người đến công ty, vừa tiến vào cửa chính thì thấy trợ lý tổng giám đốc tối qua say rượu.Hạ Bách quay người lại, trên mặt có ý cười, sau khi đợi Trình Lưu tiến vào, có hơi bất đắc dĩ, nói: “Hôm nay đã hết say rượu rồi, tối hôm qua là tôi không đúng.”Một nhân viên đi vào máy kiểm soát bên cạnh, cúi đầu, lặng lẽ mở to hai mắt, tổng giám đốc Tiểu Trình và trợ lý tổng giám đốc, đây là… Đã xảy ra chuyện gì?“Say rượu còn làm việc, tôi không thể so với cậu.” Trình Lưu bước vào, nhắc nhở: “Nhưng sau khi say rượu, trạng thái khá kém, làm việc dễ dàng xảy ra sai sót.”Hạ Bách gật đầu: “Phải.”Nhân viên cúi đầu đi ngang qua lại ngẩng đầu một lần nữa… Thì ra là chuyện công việc, còn tưởng nghe được chuyện gì ghê gớm lắm cơ.Hai người đi vào thang máy chuyên dụng, Hạ Bách ấn phím tầng hai sáu, Trình Lưu nhìn về phía cậu qua gương thang máy: “Cậu đến văn phòng trước đi, tôi muốn đến bộ phận kỹ thuật không người lái.”“Được.” Hạ Bách duỗi tay ấn tầng mười bảy.Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, Trình Lưu đi ra ngoài trước.Tầng mười bảy là bộ phận nghiên cứu và phát hành kỹ thuật không người lái, chỉ có tất cả mười một nhân viên, nhưng tất cả đều là những kỹ thuật viên hàng đầu trong nước hiện nay.Đầu tiên Trình Lưu đi qua một căn phòng thủy tinh ba trăm mét vuông, bên trong có mô hình đường thu nhỏ của thành phố chiếm hai phần ba diện tích căn phòng.Bức tường bên cạnh có hai cái tủ chứa đầy các loại mô hình ô tô 1:18. Mỗi một chiếc xe đều được đặt thiết kế đặc biệt với giá rất cao, có thể lái được.Bên trong có hai kỹ thuật viên đang thí nghiệm phần mềm không người lái, những chiếc ô tô mô hình di chuyển trên đường, một kỹ thuật viên thỉnh thoảng tạo chướng ngại vật trên đường, kỹ thuật viên còn lại phụ trách ghi chép phản ứng của ô tô.Đây chỉ là thí nghiệm thô sơ, hơn nữa nhiều khi chỉ là món đồ chơi giải tỏa áp lực của kỹ thuật viên, thí nghiệm thật sự phải dùng ô tô thật.Trình Lưu đi vào xem một lúc, tiếp tục đi ra phía bên ngoài, văn phòng lớn của nhân viên nghiên cứu nằm ở gian phòng thứ ba.Khi cô đi vào, phía bên phải có ba người máy ngồi trước máy tính, ngón tay liên tục gõ bàn phím, hiển nhiên là đang nghiêm túc làm việc. Có bốn người ngồi ở giữa, hai người ngẩn người, một người liên tục đập đầu xuống bàn, phát ra tiếng bốp bốp liên tục, một người thì liên tục lải nhải, cằn nhằn nói chuyện với con búp bê trong lòng. Bên trái có một người đang nghe điện thoại, rung đùi đắc ý, ngón tay lưu loát gõ bàn phím, có một người quay lưng về phía Trình Lưu, đứng ở trước máy in, trong tay cầm một tập giấy dày.Biểu hiện của những người trong này coi như là tình trạng bình thường, Trình Lưu có thể hiểu được nỗi vất vả của kỹ thuật viên, nhưng người đứng trước máy in cô cảm thấy rất kỳ lạ.Dựa theo bảng thống kế tiêu hao vật tư hàng tháng của công ty, máy in ở tầng này gần như không được đụng đến, họ có vấn đề gì hoặc báo cáo tổng kết đều có thói quen gửi đến máy tính của Trình Lưu.Trình Lưu đi đến đứng phía sau nhân viên đứng trước máy in, hỏi: “Anh đang in gì vậy?”Nhân viên kia bị dọa nhảy dựng, tay chân luống cuống nắm lấy giấy in ra, nhưng máy in vẫn đang tiếp tục in ra, mặt anh ta bỗng đỏ bừng.Nhân viên này cúi đầu giải thích: “Ngày mai là kỷ niệm năm năm tôi và bạn gái quen nhau, vì vậy muốn in lịch sự trò chuyện từ lúc mới quen đến bây giờ ra, nhưng giấy ở nhà không đủ, chỉ có thể tạm thời mang đến công ty in.”Trình Lưu nhìn một lượt nhân viên trong văn phòng, bỗng hạ giọng nói với nhân viên bên cạnh: “Anh đi theo tôi ra ngoài.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương