Bữa cơm tuy không dài nhưng cũng đủ để nhìn thấu nhiều thứ, lúc ra khỏi nhà hàng, sắc mặt Bác sĩ Hứa đã có chút ảm đạm.
A Đồng xách theo túi đựng quần áo và bóng rổ của mình, bên trong còn có bánh Napoleon của Hân Thực Ký, cậu hào hứng lấy ra một chiếc hộp nhỏ có logo đưa cho bác sĩ Hứa, nói: “Bác sĩ Hứa, đây là bánh Nhuận Nghi tặng anh.”
Bác sĩ Hứa nhận lấy, nụ cười cũng trở nên gượng gạo, không còn cảm giác vui mừng thầm kín như lần trước ở tiệm Hân Thực Ký nhận được từ tay A Đồng một chiếc bánh giống hệt nữa. Lúc đó A Đồng còn nói với anh ấy rằng ‘Bác sĩ Hứa, đây là bánh Nhuận Nghi đặc biệt dặn mua cho anh’.
Thì ra đó chỉ là lời cảm ơn đơn thuần, chẳng liên quan gì đến những tình cảm mà anh ấy tự mình suy tưởng.
Quen biết đã lâu, anh ấy vẫn luôn cho rằng Phó Nhuận Nghi ít nói và hướng nội, cho nên việc biểu đạt cảm xúc có phần dè dặt cũng không có gì lạ. Với cả anh ấy cũng không thích những cô gái quá mức khéo léo, con gái e ấp kín đáo một tí cũng có cái hay, yêu đương trong khuôn khổ đạo đức càng là kiểu mà anh ấy công nhận. Phó Nhuận Nghi trầm tĩnh rất hợp ý anh ấy, ngay cả lúc luống cuống cũng có thể lý giải là một kiểu thẹn thùng.
Đến hôm nay, anh ấy mới như lần đầu tiên quen biết Phó Nhuận Nghi.
Thì ra cô không hề dè dặt hướng nội gì cả, cô với A Đồng gần như giống hệt nhau, thích ai thì đến cả lúc ăn cơm cũng cứ nhìn người ta mãi, ánh mắt sáng rực lấp lánh. Cơm có thể ăn đến ngán nhưng người thì nhìn mãi không chán.
Cũng chẳng quan tâm trên bàn còn có người khác.
Trời vẫn còn sáng, mọi người chào tạm biệt nhau, bác sĩ Hứa lái xe đưa A Đồng về nhà.
Đợi xe đi khuất, Phó Nhuận Nghi mới dời tầm mắt.
Trên tay cô vẫn còn xách một túi giấy cứng dài, là chai rượu vang trắng được tặng kèm trong combo lúc nãy, vì lái xe nên không ai uống, nhà hàng giúp gói lại để khách mang về.
Phó Nhuận Nghi đưa mắt nhìn quanh, ngón tay rũ xuống vô thức mân mê sợi dây thừng thô ráp, cố gắng để giọng nói của mình có vẻ tự nhiên như buột miệng, cô đề nghị với Nguyên Duy: “Bên này có đường lát ván trên biển, phong cảnh rất đẹp, anh có muốn đi dạo một lát không?”
Cảm nhận được Nguyên Duy hình như đang nhìn mình, Phó Nhuận Nghi đành phải dời tầm mắt đang cố tình dừng ở nơi khác về, đối diện với ánh mắt của anh.
Ánh mắt Nguyên Duy rất thản nhiên, nhưng lại có lực xuyên thấu. “Em thật sự muốn đi dạo, hay là muốn chuyện gì khác?”
Tâm tư bị vạch trần, Phó Nhuận Nghi thoáng sửng sốt.
Cô không hứng thú lắm với việc đi dạo, còn những chuyện khác… đúng là cô không muốn chia tay Nguyên Duy sớm như vậy.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, Nguyên Duy lại hỏi một câu khác: “Quần áo của tôi hình như vẫn còn ở nhà em thì phải?”
Phó Nhuận Nghi gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Nguyên Duy hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Phó Nhuận Nghi, tỏ vẻ nghi hoặc: “Lúc em giúp A Đồng lấy quần áo, sao không tiện thể lấy luôn cho tôi?”
Phó Nhuận Nghi hơi rụt cổ về phía sau, thấp giọng đáp: “…Tôi quên mất.”
Cô cảm thấy lúc đối diện với Nguyên Duy mình giống như một tấm kính vậy, cho dù có rụt rè che giấu bản thân thế nào thì vẫn bị nhìn thấu tất cả.
Nguyên Duy hình như cười khẽ, nhưng dưới ánh chiều tà ảm đạm lại cách biệt khoảng hai mươi phân chiều cao, nụ cười ấy ngắn ngủi như tia sáng ấm áp của pháo hoa lóe lên, thế nên Phó Nhuận Nghi không nhìn rõ được, chỉ nghe thấy anh lặp lại câu trả lời của mình: “Quên mất?”
Sau đó dừng lại mấy giây rồi nói, “Vậy vừa hay, không cần đi dạo nữa, chúng ta về nhà em thôi.”
Phó Nhuận Nghi còn chưa kịp phản ứng, Nguyên Duy đã đưa tay về phía cô, lòng bàn tay hướng lên trên.
“Để tôi cầm cho.”
Phó Nhuận Nghi ngẩn người, cảm thấy chiếc túi chỉ đựng một chai rượu trên tay không nặng nề gì lắm, nhưng cô vẫn làm theo lời Nguyên Duy nói, đưa túi qua.
Còn Nguyên Duy thì động tác nhanh nhẹn lại tự nhiên, một tay nhận lấy quai túi, tay kia nắm lấy lòng bàn tay trống không của Phó Nhuận Nghi, dẫn cô đi về phía bãi đậu xe bên cạnh, giọng nói vang lên ngay sau đó: “Xe tôi đậu ở đâu nhỉ? Em còn nhớ không?”
Phó Nhuận Nghi nhìn bàn tay bị Nguyên Duy nắm lấy, chớp mắt mấy cái như muốn xác định tính chân thực của khoảnh khắc này, bước chân vội vàng theo sau đối phương. Nghe Nguyên Duy hỏi như vậy, cô không cần suy nghĩ đã giơ tay còn lại chỉ về hướng Đông Nam.
“Đậu ở đằng kia, cạnh một chiếc xe màu đỏ.” Nguyên Duy nghiêng đầu nhìn cô.
Lần này Phó Nhuận Nghi nhìn rõ nụ cười trên mặt anh, nhàn nhạt tựa như một làn hơi thở ấm áp thoảng qua, vừa dịu dàng lại quyến rũ.
“Giờ trí nhớ tốt rồi nhỉ?”
Gò má Phó Nhuận Nghi từ từ ửng hồng, suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Ừm.”
Cô cũng không đến nỗi ngốc nghếch, biết rõ bản thân đã nhiều lần thất thố trước mặt Nguyên Duy, lần này hàng mi run run, tự nói: “…Có phải tôi rất hài hước không?”
Nguyên Duy gần như không kìm được sự vui vẻ, anh nắm tay cô, mỉm cười nói: “Em đúng là khá hài hước.”
Chiếc xe rời khỏi bãi đậu xe.
Nguyên Duy nắm vô lăng, lái xe được vài phút thì phát hiện người ngồi trên ghế phụ lái hình như có gì đó là lạ. Phó Nhuận Nghi trầm xuống hẳn, như đang ngẩn người suy nghĩ điều gì đó.
Nguyên Duy thuận theo tầm mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tình cờ đang đi qua con đường ven biển mà Phó Nhuận Nghi vừa nhắc đến. Phong cảnh đẹp, người đi dạo cũng không ít.
“Em thật sự muốn đi dạo à?”
Phó Nhuận Nghi hoàn hồn, phủ nhận: “Không phải, không phải muốn đi dạo.” Sau đó giọng nhỏ dần, “Chỉ là ‘việc khác’ mà anh nói…”
“‘Việc khác’ gì?”
Thấy Nguyên Duy biết rõ còn cố hỏi, Phó Nhuận Nghi thiếu tự tin lườm anh một cái rồi dời tầm mắt sang chỗ khác. Cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lái, để mặc gió đêm thổi vào từng cơn làm mái tóc bay bay. Từ trong ánh mắt trừng anh lúc nãy có thể cảm nhận được chút ý tứ nũng nịu.
Cô nghe thấy Nguyên Duy nói: “Sao em mở cửa sổ lớn thế.” Sau đó, lớp kính tối màu bên cạnh tai lẳng lặng được nâng lên, chỉ chừa lại một khoảng vừa phải, mái tóc Phó Nhuận Nghi cuối cùng cũng yên phận, rơi xuống bên má.
Lúc chờ đèn xanh, điện thoại Nguyên Duy đổ chuông.
Phó Nhuận Nghi còn chưa kịp nhìn xem ai gọi đến đã nghe thấy giọng nói phát ra từ loa ngoài.
“Anh, bố em nhờ anh giám sát em, mấy ngày nay anh đang bận gì mà mất dạng luôn vậy? Có phải là người của Khoa Học Công Nghệ Tình Thiên cố ý gây khó dễ cho anh không? Anh, anh vất vả rồi, có việc gì em phụ được không? Dù là chạy vặt cũng được, anh cứ dặn dò em.”
Nguyên Duy không tin Minh Thành Kiệt thật sự quan tâm đến tiến độ công việc của anh, phỏng chừng ngoài việc biết tên công ty do lúc ở trên bàn ăn nghe lén được anh và cậu anh nói chuyện ra, thì ngay cả Khoa Học Công Nghệ Tình Thiên Kỹ cụ thể làm sinh học điện tử hay trí tuệ nhân tạo cũng chẳng phân biệt được.
“Chỉ cần em đừng ngáng chân anh là được, anh không cần em giúp đỡ, cứ ngoan ngoãn ở yên đó đi.”
“Nhưng mà anh ơi, bây giờ em đang gặp rắc rối…” Minh Thành Kiệt ở đầu dây bên kia rên rỉ.
Nguyên Duy: “Nói.”
“Em nói với bố là tối nay em ở cùng anh, ông ấy không tin, bắt em chụp một bức ảnh em ở cùng anh gửi cho ông ấy, bây giờ em đang ở sảnh khách sạn đợi anh về đấy. Anh ơi, khi nào thì anh về?”
Nguyên Duy liếc nhìn Phó Nhuận Nghi: “Anh không chắc khi nào sẽ về.”
“Không sao đâu anh, công việc của anh là quan trọng nhất, em hiểu mà! Ủng hộ anh!” Minh Thành Kiệt không chỉ biết tiến biết lui mà còn cực kỳ nịnh nọt, “Vậy em đến chỗ anh được không? Chỉ một lát thôi, tuyệt đối không làm phiền anh đâu.”
Nguyên Duy hít sâu một hơi, bắt đầu hối hận vì lúc trước đã nói đỡ cho Minh Thành Kiệt, đề nghị với cậu của anh là có thể đợi Minh Thành Kiệt học xong năm ba đại học rồi hãy ra nước ngoài.
Minh Thành Kiệt biết anh họ chê mình phiền, nhưng nghĩ lại thì đối với ai mà anh họ chẳng lạnh nhạt. Anh họ đối xử với cậu ấy chẳng qua là ngoài lạnh trong nóng thôi, anh họ nhất định sẽ không bỏ mặc sự sống chết của cậu ấy đâu, thế là cậu ấy cất cao giọng: “Anh? Anh? Anh có nghe thấy em nói gì không?” Minh Thành Kiệt giả vờ ngoan ngoãn ân cần, còn biết điều hơn cả các phi tần đang chờ được thị tẩm, “Anh, nếu bây giờ anh bận, hay là để lát nữa em gọi lại cho anh nhé?”
Nguyên Duy không muốn nghe thêm một giây nào nữa, thẳng thừng cúp máy.
Phó Nhuận Nghi nhìn thoáng qua ghế lái, rồi lại cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhất thời không biết có nên nhân lúc yên tĩnh này nói vài câu chuyện nhẹ nhàng để xua tan bầu không khí ngột ngạt không. Sau đó cô nghĩ lại, cô vốn không giỏi giao tiếp, chẳng những không có năng lực khơi mào những chủ đề có thể xoa dịu bầu không khí mà còn không có khả năng điều khiển tình thế.
Cô nói chuyện rất vụng về, có thể sẽ khiến tâm trạng Nguyên Duy tệ hơn.
Trong suốt quá trình trưởng thành của mình, cô đã quen với việc cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân trong bầu không khí như thế này, cứ như thể trong nhà chưa từng có người như cô vậy.
Điện thoại của Nguyên Duy lại sáng lên, là tin nhắn WeChat của Minh Thành Kiệt.
Nguyên Duy cầm điện thoại lên mở khóa, vừa lái xe vừa đưa cho Phó Nhuận Nghi mà không hề liếc mắt nhìn: “Giúp tôi chụp một bức ảnh gửi cho cậu ta.”
“Ồ, được.” Phó Nhuận Nghi nhận lấy điện thoại.
Mở camera lên, tỉ lệ khung hình ban đầu và ảnh chụp lần trước hiển thị trong ô vuông nhỏ bên cạnh nút chụp, bức ảnh chỉ to bằng móng tay nhưng Phó Nhuận Nghi vẫn nhận ra ngay, đó là bé mèo của cô.
Phông nền sáng sủa, hình như là ở ban công nhà cô, bé mèo bạo dạn đặt chân trước lên bàn tay rộng lớn của người đàn ông.
Phó Nhuận Nghi sững người, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. “Chưa mở khóa à?” Thấy cô không động đậy, Nguyên Duy hỏi.
“Mở rồi.” Phó Nhuận Nghi đáp, nhanh chóng thu hồi dòng suy nghĩ miên man, nghiêng người qua giơ điện thoại lên. Ban đầu ống kính hướng về phía vô lăng, Phó Nhuận Nghi nhìn những ngón tay thon dài của Nguyên Duy đang nắm vô lăng trên màn hình, sau đó một giây mới hướng ống kính sang sườn mặt của anh.
Bên ngoài xe là sắc xanh thẫm sau khi mặt trời lặn, gió lùa thẳng vào xe, bóng cây chạy vụt qua.
Phó Nhuận Nghi phát hiện ra hình như cô rất thích chụp ảnh cho Nguyên Duy, có lẽ là trước những điều quý giá, cảm giác ghi lại khiến người ta như bị nghiện.
Thậm chí cô còn trở nên bạo dạn hơn.
“Biểu cảm của anh có vẻ không vui lắm, như vậy có được không?”
Nghe câu này, không khí ngột ngạt trong xe dường như đã tan đi phần nào, Nguyên Duy vừa đánh lái vừa nghiêng mặt, nhếch môi nói: “Tôi còn phải cười với cậu ta nữa à? Như thế này hả——”
Phó Nhuận Nghi nhanh chóng nhấn ngón tay cái, sau đó mở ảnh đã chụp để xem chi tiết, nói đẹp lắm.
Phó Nhuận Nghi đưa điện thoại hỏi Nguyên Duy có muốn xem không, Nguyên Duy không có hứng thú, chỉ nói: “Gửi cho cậu ta đi.”
Phó Nhuận Nghi thao tác trên điện thoại, mở WeChat hỏi: “Ngoài ảnh ra còn cần gửi thêm chữ gì không?”
“Không cần đâu, cậu ta tự hiểu, chút đầu óc đó thì vẫn có.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nguyên Duy, ảnh vừa gửi đi không lâu, Minh Thành Kiệt đã nhắn lại một tràng:
[Yêu anh chết đi được! Anh đúng là anh ruột của em! Em cút đây, em đảm bảo sẽ cút đi thật xa, hai ngày tới sẽ không làm phiền anh nữa.]
Theo sau là một biểu tượng cảm xúc hình gấu con giơ tay hình trái tim. Phó Nhuận Nghi không nhịn được phì cười.
Nguyên Duy hỏi cô: “Sao thế?”
Lúc này phía trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn mới, là do một người tên “Nghê Sanh Nguyệt” gửi đến, giọng điệu trong câu chữ nghe có vẻ rất thân thiết với Nguyên Duy.
[Không phải là không thích đến Tân Loan à? Lần này đến đó lâu như vậy, bây giờ chắc đang khổ sở lắm đúng không?]
Tin nhắn hiện lên chỉ dừng lại trên màn hình trong khoảng thời gian rất ngắn, Phó Nhuận Nghi đưa điện thoại cho Nguyên Duy, giải thích với anh: “Minh Thành Kiệt nói là hai ngày tới cậu ấy sẽ không làm phiền anh nữa… Hình như, có người gửi tin nhắn mới cho anh, anh có muốn xem không?”
Nguyên Duy nhận lấy nhìn thoáng qua, dường như cũng không định trả lời, nói “Không phải tin nhắn quan trọng gì”, sau đó ném điện thoại vào hốc để cốc.
“Trước đây Minh Thành Kiệt từng quấy rối em à?” Nguyên Duy đột nhiên hỏi. “… Cũng không tính là quấy rối.”
Nguyên Duy hiểu rõ, cũng từng chứng kiến rồi.
Cậu em họ vô tích sự đó của anh hình như có cả một hệ tư tưởng yêu đương do mình tự sáng tạo ra, tuy rằng nghe khá buồn nôn, nhưng chắc là sẽ không ép
người quá đáng.
Xe chạy vào khu chung cư, đèn đỏ dần nhiều hơn, Nguyên Duy liếc nhìn Phó Nhuận Nghi: “Em nói với cậu ta là em khao khát có một mái ấm gia đình, muốn kết hôn với cậu ta?”
“Tôi không thích cậu ấy nên mới nói như vậy. Bạn tôi nói, bây giờ con trai con gái yêu nhau hình như ai cũng sợ bị ràng buộc.” Phó Nhuận Nghi vội vàng giải thích với Nguyên Duy, “Thật ra tôi sẽ không ràng buộc người khác như vậy đâu.”
“Vậy em sẽ như thế nào?”
Phó Nhuận Nghi nhất thời không đáp được. “Tôi không biết, tôi chỉ hy vọng…”
Cô muốn nói là hy vọng anh có thể thích tôi một chút, nhưng lời cầu xin thiện cảm như vậy dường như rất khó thốt thành lời. Im lặng một lát, cô cụp mi mắt xuống, nói: “Tôi chỉ hy vọng anh đừng ghét tôi.”
Nguyên Duy đáp lại rất dứt khoát: “Không có ghét.”
“Có đôi khi tôi sẽ muốn thể hiện một số phẩm chất mà bản thân không có để lấy lòng người khác, nhưng cuối cùng thường là phản tác dụng.” Phó Nhuận Nghi thoáng dừng lại rồi nói tiếp, “Trông tôi tệ hại lắm đúng không?”
“Không hề.”
Nếu là người khác thì trả lời như vậy là đủ rồi, Nguyên Duy vốn dĩ không có sở thích dạy đời người khác, cũng không nhiệt tình tán dương hay khai sáng cho ai. Nhưng khi đối mặt với Phó Nhuận Nghi anh luôn có thêm một chút lòng tốt, giống như việc anh tình nguyện đưa tay cho bé mèo mượn làm đồ chơi vậy, vừa đủ để có thể quan tâm đến cảm xúc của cô.
Nguyên Duy hỏi: “Chưa từng có ai nói thích em sao?” “Có, nhưng đó không phải là thật lòng.”
Nguyên Duy nói: “Sao lại không thật lòng?”
“Họ thích tôi có thể là vì họ thấy tôi ít nói trầm tính, thậm chí cho rằng tôi rất bảo thủ truyền thống, nhưng tôi không phải như vậy, một khi tôi là chính mình thì sẽ lập tức khiến người ta thất vọng.”
Bản tính vốn là vậy nên cô lười phản biện lại những định kiến mà người khác gán ghép cho mình, cũng không muốn thể hiện con người thật và thử tiếp xúc với những người như vậy.
Cứ thế dần dần trở thành một vòng luẩn quẩn.
“Vậy bây giờ em ngồi trên xe của tôi là vì em ít nói trầm tính, hay là vì em bảo thủ truyền thống?”
Phó Nhuận Nghi ngơ ngác nhìn Nguyên Duy, như thể không hiểu được câu hỏi của anh. Qua một lúc lâu, lâu đến mức dường như chủ đề này đã tự động lật sang trang khác trong im lặng, Phó Nhuận Nghi bỗng nhiên lại lên tiếng: “Anh thích kiểu nào?”
Nguyên Duy có vẻ bất lực, dường như giao tiếp với Phó Nhuận Nghi rất tốn sức, anh vươn tay ra sau đầu cô xoa xoa.
“Đừng nói lời ngốc nghếch nữa.”
Phó Nhuận Nghi lý giải câu nói này là Nguyên Duy đã nhìn thấu bản chất của cô, tuy rằng khởi đầu của mối quan hệ giữa bọn họ không mấy tốt đẹp, nhưng Nguyên Duy cũng không vì thế mà xa lánh cô. Cô nghĩ, hẳn là anh không chán ghét cô.
Đường phố và kiến trúc xung quanh dần trở nên quen thuộc, cuối cùng xe dừng lại trước cửa hàng tiện lợi.
Nguyên Duy xuống xe mua một hộp bao cao su.
Phó Nhuận Nghi lại thể hiện trí nhớ tốt, nhớ rõ bao bì này, buột miệng nói: “Lần trước vẫn còn thừa một cái.”
“Có thể không đủ.”
Phó Nhuận Nghi có chút kinh ngạc: “Hôm nay anh không mệt sao?”
Tuy dạy A Đồng chơi bóng rổ không cần phải chạy theo cậu suốt cả buổi, nhưng lượng vận động cả ngày cũng không phải ít.
“Hình như có hơi mệt thật.” Nguyên Duy làm như sực tỉnh, tốc độ nói cũng dần chậm lại. Nói xong, anh cong môi cười với Phó Nhuận Nghi, “Vậy chốc nữa em cố gắng tí nhé.”
Phó Nhuận Nghi nhất thời ngây người: “Hả?”
Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục
Chương 22
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương