Dạo trước nhà họ Nguyên bận tối mặt tối mũi, Nguyên Duy từ Tân Loan về đến giờ vẫn chưa được ngủ một giấc trọn vẹn, lúc Tằng Khải gặp lại bạn mình, anh ta cảm thấy Nguyên Duy đã gầy đi trông thấy, khí chất hình như cũng có chút thay đổi nho nhỏ.
Tuy rằng có khả năng Nguyên Duy sẽ kết hôn trong thời gian chịu tang, nhưng sự việc vẫn chưa ngã ngũ, cũng chưa cưới hỏi gì mà, cớ sao cái cảm giác ‘người đàn ông của gia đình’ lại xuất hiện trên người Nguyên Duy sớm thế nhỉ?
Người đàn ông cao lớn đứng trước tủ rượu, vai rộng eo thon, cơ bắp sau lưng theo động tác nhấc tay lấy chai rượu cũng nổi lên cuồn cuộn, dính chặt vào lớp áo sơ mi mỏng tang.
Trước đây vóc dáng Nguyên Duy vốn đã chuẩn rồi, nhưng bây giờ lại toát ra một loại khí chất trầm ổn đáng tin cậy, nhìn cực kỳ vững chãi. Tằng Khải ngắm nghía hồi lâu vẫn không hiểu được cái cảm giác ‘người đàn ông của gia đình’ này từ đâu ra. Một ly rượu whisky thêm đá được đẩy đến trước mặt anh ta,
Nguyên Duy đồng thời trả lời câu hỏi vừa rồi của anh ta —— “Cậu định kết hôn thật à?”
“Trong nhà đúng là có dự định này.”
Nguyên Duy ngồi trên chiếc ghế ở quầy bar, hình như không có ý định uống ly rượu trên tay, ngón trỏ thon dài điểm nhẹ lên viên đá, hơi lạnh theo đầu ngón tay lan ra, giọng nói không chứa nhiều cảm xúc.
Tằng Khải hỏi: “Vậy cậu nghĩ thế nào?” “Vẫn đang nghĩ.”
Tằng Khải nhấp một ngụm rượu, khẽ gật đầu, cũng công nhận chuyện kết hôn sinh con phải suy tính cho kỹ càng.
“Cưới sớm hay cưới muộn cũng là cưới, tuy có hơi đột ngột, nhưng mà nói thật lòng thì nếu cậu kết hôn trong thời gian chịu tang này, xét về tình hay lý đối với cậu đều có lợi.”
Nguyên Duy có chút lơ đãng, nhạt nhẽo đáp: “Tôi biết.”
Trong trường hợp biết rõ đối phương gần như sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của mình mà lại đưa ra yêu cầu không nên tuỳ tiện nói ra, dường như rất kỳ quặc.
Cho dù giữa anh và Phó Nhuận Nghi hình như cũng chẳng thiếu gì một chuyện ‘kỳ quặc’…
Tằng Khải buồn bực cảm thán: “Giá mà ông cụ nhà tôi có thể sống thêm vài năm nữa rồi hắng đi, để tôi cũng được kết hôn trong thời gian chịu tang thì tốt biết mấy, Khuông Chân Chân cũng sẽ không tự tung tự tác tổ chức linh đình như vậy! Làm tôi mất mặt trước toàn thể thế giới, đã hai năm trôi qua rồi mà hôm trước ra ngoài ăn cơm còn bị Phương Tuấn Nghiệp lôi chuyện này ra cà khịa, mẹ nó còn bảo là ghen tị nữa chứ, cái tên này đúng là vừa ngứa mồm lại không có mắt nhìn.”
Như là nhớ ra chuyện gì đó, khoé miệng Nguyên Duy bỗng nở nụ cười nhàn nhạt, an ủi Tằng Khải: “Yên tâm đi, cũng không phải cả thế giới đều biết đến hôn lễ của cậu đâu.”
Nhắc đến hôm trước, Tằng Khải cũng nhớ ra một chuyện thú vị muốn kể với Nguyên Duy. Hôm ấy anh ta và chú của anh ta chơi gôn xong thì đến một nhà hàng gần đó ăn cơm, không ngờ lại gặp Phương Tuấn Nghiệp. Nghe nói hai cô thiên kim thật giả của nhà họ Phó cũng đang ăn ở đây, anh ta vốn dĩ không thể kiềm chế được bản tính thích hóng hớt của mình nên đã đi qua xem sao.
“Bây giờ tôi thật sự cảm thấy những lời đồn thổi bên ngoài không thể tin được, trông cô thiên kim giả kia như bị ức hiếp vậy. Lúc đó cô ta đang ăn cơm cùng Phó Văn Ninh, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, nhìn là biết vừa mới khóc, có điều tôi thấy cô hai nhà họ Phó kia cũng có chút kỳ lạ ——”
Tằng Khải đang cao hứng, định bụng sẽ kể lại chuyện ‘tên bạn trai bá đạo không cho bắt tay’ thì bỗng nhiên bị giọng nói nghiêm túc của Nguyên Duy cắt ngang.
“Phó Nhuận Nghi? Cậu chắc chắn là cô ấy ở Sùng Bắc?” Còn mắt đỏ hoe như thỏ con, cô khóc ư?
Lúc trước ở Tân Loan, chẳng phải Phó Nhuận Nghi đã từng nói là cô sẽ không quay về Sùng Bắc sao? Cô bài xích Sùng Bắc rõ ràng như thế, có một lần đứng ngoài ban công nói chuyện còn không muốn nhắc đến một chữ cơ mà?
Có một khoảnh khắc, Nguyên Duy rất muốn gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng.
Nhưng rồi anh lại nghĩ, nếu đây là một chủ đề Phó Nhuận Nghi không muốn nhắc đến mà anh lại khơi ra khiến cô phải lần nữa im lặng khó xử, vậy thì anh nên phản ứng thế nào đây? Hỏi cô rằng trước kia em nói không về Sùng Bắc, nhưng bây giờ em vẫn quay về, vậy trước kia em nói không muốn kết hôn sinh con, bây giờ em có muốn cân nhắc lại không?
Nguyên Duy vốn chỉ có hiểu biết hời hợt về hôn nhân, trước nay luôn cho rằng hai người cùng bàn bạc để làm một chuyện quá phiền phức. Đâu ngờ được rằng trên chuyện này nếu chỉ có một người quyết định thì vẫn phiền phức như nhau.
“Cậu chắc chắn Phó Nhuận Nghi hiện giờ đang ở Sùng Bắc chứ?”
Khi hỏi câu này vẻ mặt của Nguyên Duy rất nghiêm túc, cũng đã cầm lấy điện thoại của mình đang đặt bên cạnh.
“Ừ, tôi tận mắt nhìn thấy mà. Tôi còn nghe Phương Tuấn Nghiệp lải nhải nữa, bảo là Phó Nhuận Nghi chịu ở lại một thời gian thì vừa hay, nhà họ Phó hiện tại đang thiếu người giúp đỡ.” Nói xong, Tằng Khải chợt thấy Nguyên Duy vừa mới chộp lấy điện thoại giờ lại đang cúi đầu nhìn màn hình, sau đó cứng ngắc như bị kẹt lại, không có động tác tiếp theo, dáng vẻ như đang chìm vào trầm tư.
Nguyên Duy trước nay hành xử rất dứt khoát, có thể nhìn thấy vẻ rối rắm trên gương mặt anh quả thực rất hiếm khi.
Tằng Khải vừa uống rượu vừa tán gẫu chuyện bên lề: “Ngày mai em gái của Mạnh Hiến làm lễ trưởng thành vừa tròn mười tám tuổi, cậu có đi không? Nếu cậu không đi thì tôi cũng không đi, bây giờ tôi bị ám ảnh với mấy kiểu tiệc tùng long trọng phô trương này rồi.”
Nguyên Duy rốt cuộc cũng không gửi tin nhắn, anh thoát khỏi giao diện chat, nói với Tằng Khải một chữ “đi”, nói xong cũng không nhìn phản ứng của Tằng Khải mà là gọi điện cho trợ lý của mình, bảo trợ lý hủy vé máy bay tối nay đến Tân Loan.
Trợ lý ở đầu dây bên kia nhận lệnh làm việc: “Vâng, vậy đổi sang lúc nào?” Nguyên Duy đáp: “Chờ thông báo của tôi.”
Cuộc gọi kết thúc, Tằng Khải hỏi: “Công việc ở Tân Loan vẫn chưa xử lý xong à? Bên công ty Khoa học công nghệ kia chẳng phải đã bàn sắp xong rồi sao?
Vấn đề chi tiết cứ để cấp dưới đi xử lý là được, cậu chạy qua chạy lại hai đầu như vậy mệt lắm.”
Nguyên Duy không đồng ý lắm: “Bay có hai tiếng thì làm gì mà mệt.” “Trước đây cậu đâu có nói như vậy.”
Tằng Khải nhíu mày, phản ứng rất nhanh, lập tức lật lại chuyện cũ: “Lần trước tôi nằm viện, bảo cậu tiện đường ghé thăm tôi một lát chừng hai mươi phút thôi, vậy mà cậu nói thế nào? Cậu nói, mỗi một phút của cậu đều rất quý báu!”
Nguyên Duy ngước mắt lên: “Cậu bị vợ đánh đến mức phải nhập viện mà còn mặt mũi kêu tôi đến thăm à? Cậu không ngại nhưng tôi thấy ngại giùm đấy.”
“Cậu nói vậy là không đúng rồi.” Tằng Khải hạ thấp âm lượng, gượng gạo biện minh cho mình, “Vết thương tuy nhỏ nhưng do tôi muốn nhập viện thôi. Nếu không Khuông Chân Chân sẽ không nhận thức được tính nghiêm trọng của việc này!”
Nguyên Duy không thèm để ý đến chút lòng tự tôn giãy chết của bạn thân, hỏi: “Hôm nay Mạnh Hiến đang ở đâu?”
“Ngày mai là sinh nhật của em gái cậu ấy, cậu ấy có thể ở đâu được chứ, không ở công ty thì ở nhà chứ đâu.” Tuy cuộc sống của mình còn chưa đâu vào đâu, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc Tằng Khải luôn thích lo chuyện bao đồng. Nhắc đến Mạnh Hiến, anh ta lập tức cảm thán: “Dạo này Mạnh Hiến cũng đang bơ phờ, tháng trước cậu ấy mới đến Nghi Đô mừng thọ bà ngoại, tháng này em gái lại làm lễ trưởng thành, bận rộn như con quay. Nghe nói lúc đến Nghi Đô cậu ấy còn phải đi xem mắt, nhưng không ưng ý lắm.”
Nguyên Duy đang nhắn tin cho Mạnh Hiến, nhất thời không trả lời Tằng Khải.
Tằng Khải nghịch món đồ trang trí nhỏ trên quầy bar, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, dạo trước đến Tân Loan công tác sao tự nhiên cậu lại gọi điện thoại hỏi thăm Phó Nhuận Nghi?”
Nguyên Duy vốn không muốn nhiều lời, lúc này tâm trí cũng đang lơ đãng, chỉ thuận miệng đáp cho qua chuyện: “Nghe người ta nhắc đến.”
Thật ra cũng không phải nói dối.
Lúc gặp lại Phó Nhuận Nghi, Nguyên Duy không nhận ra ngay, đúng thực là nghe cậu em họ vô tích sự kia nhắc đến.
Tằng Khải chẳng lấy làm lạ: “Ngay cả cậu cũng nghe nói rồi à? Cũng đúng, dạo này nhà họ Phó quả thực lại đang bày trò lố lăng, tôi cũng nghe nói rồi.”
Nguyên Duy nhìn sang, ấn đường không khỏi nhíu lại: “Lố lăng gì cơ?”
“Bố cô ta, à không, bố nuôi của cô ta bị bệnh, hình như rất nặng.” Tằng Khải xét cho công bằng mà nói, “Hồi trước thì đuổi người ta ra khỏi nhà, giờ đổ bệnh lại muốn người ta về kiểm tra tương thích để ghép nội tạng, bộ không biết ngượng là gì sao? Nhưng mà chuyện nhà người ta, chắc là hai bên anh tình tôi nguyện, có lẽ đã hứa hẹn gì đó tốt đẹp với cô ta rồi, người ngoài cũng không thể nói gì được.”
Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục
Chương 37
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương