Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy không nán lại ở đó lâu, cũng chẳng nói thêm câu gì, cái ôm trong im lặng đã chiếm trọn lấy phần lớn thời gian. Nguyên Duy
cảm giác như mình đã nghe tiếng thở ẩm ướt phập phồng của cô rất lâu, mảnh vườn nhỏ tưởng chừng như yên tĩnh kín đáo này bỗng chốc đã chẳng còn sự yên tĩnh và kín đáo ấy nữa.
Phó Văn Ninh và Mạnh Hiến gần như xuất hiện cùng lúc.
Phó Nhuận Nghi vừa nghe tiếng bước chân thì lập tức lùi về sau, theo bản năng tránh né hiềm khích kéo giãn một khoảng cách với Nguyên Duy.
Nguyên Duy khẽ nhíu mày, rút cánh tay trống không về, khóe môi mím thành một đường thẳng. Ánh mắt anh trượt khỏi người Phó Nhuận Nghi, liếc sang hai vị khách không mời mà đến.
Phó Văn Ninh gần như là cố ý, đến cả lời xin lỗi thốt ra cũng chẳng chút chân thành. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, trên mặt nở nụ cười khách sáo: “Xin lỗi nhé cậu chủ Nguyên, tôi đành phải cắt ngang một chút, chiều nay em gái tôi lên máy bay rồi, bây giờ ——” Phó Văn Ninh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Thời gian có hơi gấp, tôi phải đưa nó ra sân bay, nếu hai người còn lời nào muốn nói thì tranh thủ nói nhanh lên nhé.”
Phó Nhuận Nghi khẽ lắc đầu, khẽ nói: “Không còn gì nữa.”
Cô vừa định cất bước về phía Phó Văn Ninh thì cánh tay bị một lực mạnh kéo lại. Tầm mắt của Phó Nhuận Nghi hơi hạ thấp, trông thấy một bàn tay rộng lớn với các khớp xương rõ ràng, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên rất rõ.
Cô đã quá đỗi quen thuộc với bàn tay này.
Những lúc qua đường, bàn tay này luôn kéo cô về phía anh.
Có thể là do cô thích vừa đi vừa nghịch máy ảnh, thế nên hình như hễ cô cứ cách xa anh hơn một sải tay là chủ nhân của bàn tay này sẽ thấy bất an. Cô như một đám bọt biển trôi nổi trên đầu ngọn sóng, thân thể thì bị trôi tuột xuống đáy vực sâu, nhịp tim cũng vô hình trung bị đẩy lên cao.
Hoặc là vào những đêm ánh đèn mờ ảo.
Cô nghiêng đầu, nhìn bàn tay ấy đang siết chặt cổ tay và ngón tay mình với sức lực mạnh mẽ, ấn vào tấm gối lõm xuống. Bàn tay ấy hơi rịn chút mồ hôi, gân guốc trên mu bàn tay theo chuyển động của anh hết căng ra rồi lại gồ lên.
Hay là những lúc ân ái xong nằm ôm nhau trên chiếc giường nhỏ bé, cô cảm thấy không thoải mái với tư thế ôm nhau ngủ lắm, có một chỗ trên thắt lưng rất nhạy cảm, bàn tay này lại rất thích đặt ở đó, thế là cô đành phải đẩy nó lên một chút, nào ngờ bị chủ nhân của nó phát hiện.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, lại hiểu lầm ý cô, tưởng cô thích được dỗ ngủ như vậy. Phó Nhuận Nghi gối đầu lên cánh tay anh, rúc vào lòng anh, cũng chẳng nói gì, cố tình để cho sự hiểu lầm này tiếp diễn.
Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp khiến lồng ngực rung nhẹ: “Phó Nhuận Nghi, em là em bé sao? Phải bật đèn mới ngủ được, còn phải vỗ lưng để
dỗ dành nữa?”
Thế nhưng bàn tay này vẫn nhẹ nhàng vỗ về cô, cho đến khi Phó Nhuận Nghi chìm vào giấc ngủ.
Phó Nhuận Nghi cúi đầu nhìn một lúc lâu, hàng mi che khuất đi cảm xúc, cũng không nói một lời nào.
Nguyên Duy hơi buông lỏng các ngón tay, bàn tay trượt từ cánh tay xuống, bóp nhẹ ngón tay Phó Nhuận Nghi: “Em đi đường cẩn thận, tôi sẽ đến tìm em. Có một số việc vẫn phải nói rõ ràng, sẽ nhanh thôi.”
Phó Nhuận Nghi nghĩ, có lẽ bước này rất quan trọng.
Mặc dù cô đã nói rõ là mình sẽ không dây dưa và nghe theo ý anh hết, nhưng có thể Nguyên Duy làm việc luôn có nguyên tắc, chắc là anh muốn bàn bạc bồi thường cho cô thế nào đó, suy cho cùng anh vốn rất hào phòng và rộng rãi mà.
Trên chuyện tình cảm, có thể gặp nhau một cách mập mờ nhưng nhất định phải chia tay rõ ràng dứt khoát. Nghĩ như vậy nên Phó Nhuận Nghi cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Phó Văn Ninh lịch sự chào tạm biệt Mạnh Hiến, cảm ơn lời mời hôm nay của nhà họ Mạnh. Cô ta cũng không quên khen cô Mạnh trẻ trung xinh đẹp, buổi tiệc cũng được tổ chức rất tươm tất, chuyến đi này mong là ai nấy đều thu được kết quả tốt đẹp.
Phó Nhuận Nghi chỉ khẽ gật đầu với Mạnh Hiến coi như chào hỏi, sau đó cùng Phó Văn Ninh rời đi.
Gần đến chỗ hành lang hoa, Phó Nhuận Nghi quay đầu nhìn lại.
Phó Văn Ninh cũng theo ánh mắt của cô nhìn sang, bên tai nghe thấy một tiếng cười đầy ẩn ý, hình như có ý mỉa mai.
Phó Nhuận Nghi không thích cảm giác bị người khác dò xét bàn tán, nhưng dường như bởi vì cuộc sống của cô không thiếu những chuyện như thế này, cũng đã quen rồi, nên ngoại trừ cảm thấy có chút không vui thầm kín ra thì cũng sẽ không sinh ra những cảm xúc mãnh liệt nào khác.
Ngồi trên xe đến sân bay, Phó Nhuận Nghi như chìm trong một nỗi buồn khó tả thành lời, cô biết Phó Văn Ninh bên cạnh luôn nhìn mình, nhưng cô không muốn nói chuyện, giờ phút này cũng chẳng muốn giải thích gì cả.
Cô dùng sự tiêu cực sở trường của mình để chống lại mọi nghi ngờ từ thế giới bên ngoài, giống như một con trai thiếu nước nên đóng chặt vỏ, từ chối mở lòng mình, cũng không muốn giao tiếp với bên ngoài.
Nhưng may mắn là Phó Văn Ninh không lên tiếng hỏi han gì, dường như không cần Phó Nhuận Nghi trả lời thì cô ta cũng đã tự phân tích ra được câu trả lời, chỉ đến khi đưa Phó Nhuận Nghi vào sân bay mới dặn dò: “Nếu cô còn đến Sùng Bắc thì gọi điện thoại cho tôi trước.”
Phó Nhuận Nghi xách chiếc vali nhỏ, có chút uể oải nói: “Tôi sẽ không đến bệnh viện nữa.”
“Tôi đâu có bảo cô đi thăm Phó Học Lâm, muốn quay lại đây thì cứ quay lại. Đúng là tôi từng nói cô tốt nhất đừng quay lại đây nữa, nhưng cô đâu nhất thiết phải nghe lời tôi như vậy? Chúng ta đâu có liên quan gì đến nhau? Tôi cũng đâu phải là người chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô. Nhưng nếu đã tới đây rồi thì vẫn phải gọi điện thoại cho tôi trước, biết chưa?”
Nói xong, dường như cảm thấy logic của mình sai bét, lại còn cố gắng cãi bừa chẳng chút thuyết phục, Phó Văn Ninh ho khan một tiếng đầy gượng gạo, ném cho cô túi đồ mà tài xế vừa đưa cho mình. Góc túi giấy chạm vào người Phó Nhuận Nghi, cô ta cất giọng lạnh nhạt: “Lên máy bay đói thì ăn.”
Phó Nhuận Nghi nhận lấy, liếc mắt nhìn vào bên trong, là hai hộp bánh ngọt. “Cảm ơn chị, Văn Ninh.”
–
Trong khu vườn nhỏ được trang trí theo phong cách lãng mạn của khách sạn, hai người đàn ông cao lớn đứng đó như hai núi băng sừng sững, cho dù xung quanh toàn bóng bay và hoa hồng thì bầu không khí cũng rất khó mà lãng mạn hơn được.
Nguyên Duy nhìn Mạnh Hiến, hỏi hiện tại anh ấy không bận tiếp khách à, lại đây có việc gì không?
Tuy vẫn chưa hiểu hết được, nhưng dù sao hai người cũng đã quen biết nhau lâu năm, Mạnh Hiến vẫn nhận ra trong giọng nói không mấy vui vẻ của Nguyên Duy lúc này là một sự cáu kỉnh hiếm thấy.
Mạnh Hiến nói: “Tôi đến để nhắc cậu, đối diện có cửa sổ.” Nhưng bây giờ có nhắc thì hình như cũng không thay đổi được gì.
Phim đã chiếu hết rồi, lúc này mới nói có người nhìn trộm thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nguyên Duy quay đầu nhìn sang.
Đâu chỉ có mỗi một cửa sổ, mà là cả một đám đông đang chen chúc ở đó.
Cái liếc mắt lạnh lùng từ xa này của anh giống như động tác mở màn của trận đấu bida, chỉ với một gậy đã đánh tan mấy cái đầu đang chen chúc hóng chuyện.
Mạnh Hiến cũng nhìn theo hướng đó, hờ hững nói: “Bây giờ nữ chính đã đi rồi, mấy cái miệng lắm chuyện kia cũng không phải là không kiểm soát được, cậu muốn xử lý thế nào cũng được.”
Mạnh Hiến đương nhiên là không kinh ngạc về mối quan hệ của Nguyên Duy và Phó Nhuận Nghi, nói cho cùng thì thời điểm Nguyên Duy nhờ anh ấy gửi
thiệp mời đến nhà họ Phó, anh ấy đã đủ bất ngờ rồi.
Lúc đó trong điện thoại Nguyên Duy cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là một tháng trước đi công tác vừa quen được, mấy chữ vô cùng bình thường kết hợp lại với nhau, cộng thêm khí chất điềm tĩnh dịu dàng của nữ chính mà anh ấy vừa được chứng kiến, dường như ngay cả một cuộc gặp gỡ lãng mạn cũng không được tính nữa là.
Trên tay Nguyên Duy vẫn đang cầm hai tờ giấy vô dụng, anh vô thức lướt nhìn chữ viết trên đó.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên trang giấy trắng tin chói mắt, chữ in nhỏ li ti dày đặc nhìn đến nhức cả mắt, khiến tâm trí người ta cũng phiền não theo.
“Cậu không định nói rõ chi tiết hơn à?” Mạnh Hiến hiếm khi lộ ra vẻ mặt hóng chuyện, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên ung dung như mọi khi, “Muốn tôi góp ý thêm vài câu chẳng hạn?”
“Cậu thì có thể cho tôi ý kiến gì?”
Nguyên Duy liếc nhìn Mạnh Hiến, dường như rất coi thường anh ấy: “Cậu có kinh nghiệm tình cảm à? Hay đã từng kết hôn rồi? Cậu còn chẳng có ích bằng Tằng Khải.”
Mạnh Hiến hùa theo anh, gật đầu nói: “Được, tôi đi tìm Tằng Khải cho cậu, đến đâu? Đến nhà cậu nhé?”
Thế là sau đó Tằng Khải nghe Nguyên Duy kể lại một cách qua quýt, gần như sao chép nguyên lời anh từng kể với Mạnh Hiến. Tình tiết cũ rích mà anh ta có thể nghĩ đến là “Mẹ quý nhờ con”, bởi vì theo anh ta thì chỉ có cách lý giải này và logic này mới khiến Nguyên Duy cảm thấy đau đầu nhức óc như thế.
Nhưng với một người đã kết hôn nhưng hiện tại vẫn chưa có kế hoạch sinh con như Tằng Khải, anh ta lại không khỏi bận tâm suy nghĩ… Mới một tháng mà đã tạo ra bé bi rồi sao, có hơi nhanh quá không đấy?
Nguyên Duy vẫn đang phân tâm suy nghĩ những chuyện khác, ngón tay mân mê một quả đào nhỏ bằng len, nghe thấy Tằng Khải phỏng đoán Phó Nhuận Nghi mang thai thì lập tức hoàn hồn, quả đào trong tay bị bóp dẹp, lập tức cau mày phủ nhận: “Lần nào cũng có sử dụng biện pháp.”
“Lần nào?”
Mạnh Hiến phát hiện điểm đáng chú ý, khẽ nói: “Lần nào, tức là tổng cộng có bao nhiêu lần?”
Nguyên Duy lạnh lùng liếc xéo anh ấy.
“Chắc là không ít lần đâu.” Tằng Khải có lý có cứ nói, “Phân tích theo lẽ thường và thói quen biểu đạt của con người, thông thường phải hơn ba lần thì mới đổi từ con số cụ thể sang ‘lần nào’.”
Nguyên Duy lập tức chuyển ánh mắt lạnh lùng sang Tằng Khải.
Mạnh Hiến cũng nhìn về phía Tằng Khải, chậm rãi nói: “Xem ra cậu phân tích chuẩn rồi đấy.”
Nguyên Duy quét mắt nhìn bọn họ, rõ ràng có thái độ đuổi khách: “Đây là thái độ thành tâm muốn cho ý kiến của các cậu à? Rượu nhà tôi không tiếp đãi khách rảnh rỗi.”
“O kìa… Chủ yếu là không biết bây giờ cậu đang nghĩ thế nào. Bây giờ cậu đang trong giai đoạn cân nhắc có nên kết hôn hay không, đột nhiên lại xuất hiện chuyện như thế này…”
Tằng Khải đang nói thì bỗng nhiên giật nảy mình, nghĩ đến một khả năng nào đó, hai mắt đều trợn to: “Không phải chứ! Lúc trước cậu nói cậu đang cân nhắc kết hôn, là đang cân nhắc kết hôn với cô thiên kim giả nhà họ Phó đó hả?”
“Đừng gọi cô ấy như thế, cô ấy có tên đàng hoàng.”
Tằng Khải đang trong trạng thái không thể tiêu hóa nổi thông tin, còn bị Nguyên Duy nhắc nhở sửa sai, trong đầu càng như muốn nổ tung. Anh ta thầm nghĩ, tôi biết cô ấy có tên mà, cách đây không lâu chính tôi là người nói cho cậu biết cô ấy tên Phó Nhuận Nghi nữa.
“Không phải chứ, Nguyên Duy, cậu nghiêm túc đấy à? Tôi tính giúp cậu nhé, hai người quen nhau ở Tân Loan tính cả đầu lẫn đuôi chỉ mới được hai mươi chín ngày, vậy mà đã muốn kết hôn rồi sao?”
“Bây giờ không phải đang trong tình huống đặc biệt sao?”
Nguyên Duy dường như không cảm thấy đây là chuyện gì kỳ lạ, rất thản nhiên nói: “Tôi đính chính lại một chút, không phải ‘đã muốn kết hôn rồi’, là hiện tại có khả năng kết hôn, bây giờ không kết hôn cũng không sao, chỉ là phải đợi thêm ba năm nữa. Vấn đề lựa chọn không chỉ có tôi phải cân nhắc mà Phó Nhuận Nghi cũng cần cân nhắc. Đương nhiên giữa chúng tôi không chỉ có vấn đề này cần cân nhắc, hình như cô ấy cũng không thích ở lại Sùng Bắc.”
“Vậy nên, chuyện cậu vẫn đang cân nhắc đều là những vấn đề giữa cậu và Phó Nhuận Nghi sao? Bao gồm cả việc kết hôn xong có thể sẽ phải sống xa nhau?”
Tằng Khải đặt câu hỏi hợp lý, nhưng biểu cảm của Nguyên Duy lại nghiêm trọng như thể nghe thấy lời ngốc nghếch nào đó, dường như nếu người hỏi không phải bạn thân nhiều năm thì anh cũng lười trả lời.
“Chứ không thì sao?”
Bốn chữ nhẹ tênh ném trả lại cho Tằng Khải, Tằng Khải mím chặt miệng, như thể bị keo dính chặt, sau đó mới thả lỏng, nhìn Nguyên Duy với vẻ mặt không thể tin nổi, hít sâu một hơi nói: “Cậu mà cũng có lúc gặp phải tình huống này, cảm giác dường như còn đặc biệt hơn cả việc ông nội cậu qua đời đấy…”
Nguyên Duy không hiểu ý trong lời nói của Tằng Khải.
Đúng lúc này Mạnh Hiến lên tiếng: “Tình huống hiện tại của cậu đúng là khá đặc biệt. Nhưng cậu nên biết là, một khi bác cả của cậu kéo bố cậu lại đề nghị cậu nên tranh thủ kết hôn trong thời gian chịu tang, còn lôi cả tương lai rồi chữ hiếu gì đó ra để nói, vậy thì rất có thể đã nhắm sắn đối tượng kết hôn cho cậu rồi. Bọn họ có biết Phó Nhuận Nghi là ai đâu.”
Tằng Khải vội vàng hạ giọng tiếp lời: “Thật ra, tuy rằng trước mắt chưa có nhiều người biết chuyện này, tin đồn truyền miệng có thể biến tấu thành nhiều phiên bản khác nhau, nhưng hầu như tất cả những người biết chuyện đều ngầm nhận định là Nghê Sanh Nguyệt.”
Hoặc là không kết hôn, hoặc là kết hôn với Nghê Sanh Nguyệt.
Xét cho cùng thì ai cũng rõ tính cách và tác phong trước giờ của Nguyên Duy, anh xa cách lạnh nhạt, không thích gò bó, ngần ấy năm cũng chưa từng thấy anh qua lại thân thiết với người khác phái nào, rất khó khiến người ta tin rằng anh sẽ có chút mong chờ về mặt tình cảm trong hôn nhân.
Hôn nhân trong mắt Nguyên Duy có lẽ là một lần nâng cấp phiên bản, anh chỉ hy vọng phiên bản mới dễ sử dụng, tiện lợi và đỡ lo hơn.
Nghĩ như vậy, chỉ cần thuyết phục Nguyên Duy kết hôn trong thời gian để tang, không còn lựa chọn nào tốt hơn Nghê Sanh Nguyệt.
Bởi vì cô ta và gia đình cô ta đều có mối quan hệ sâu sắc và tiếp xúc mật thiết với Nguyên Duy và nhà họ Nguyên, nên có lẽ là phiên bản có phản ứng bài xích thấp nhất, cũng vận hành trôi chảy nhất.
Nguyên Duy tiếp nhận tin đồn không nhạy lắm.
Lúc này nghe xong anh chỉ cảm thấy rất hoang đường, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu mỉa mai không chút che giấu: “Người khác ngầm thừa nhận là ai thì có liên quan gì đến tôi? Tôi chưa từng ngầm thừa nhận, tôi cũng sẽ không ngầm thừa nhận.”
Tằng Khải dù vẫn còn đang kinh ngạc, nhưng cũng hiểu rõ một chuyện.
Nghĩ đến người bạn trai không cho Phó Nhuận Nghi nắm tay người khác phái mà cô từng nói, giờ phút này Tằng Khải bỗng nhìn người bạn thân của mình thật sâu, thầm nghĩ cái này đúng là trùng khớp thật, quả nhiên vừa vô lý mà cũng rất bá đạo.
Nguyên Duy vẫn nghiêng về tự mình suy nghĩ hơn, anh ra lệnh cho hai người bạn, hoặc là nhanh chóng rời đi, hoặc là lập tức im lặng, tạm thời đừng để ảnh hưởng đến anh.
Ban đầu Nguyên Duy còn rất nhiều băn khoăn, cho dù là kết hôn kín đáo trong thời gian để tang thì kết hôn vẫn là một chuyện không hề đơn giản.
Hôm nay Phó Nhuận Nghi chính miệng nói với anh rằng cô bằng lòng nghe theo mọi sự sắp xếp của anh. Thật ra Nguyên Duy đã sớm cảm nhận được, cho
dù anh đưa ra bất cứ yêu cầu nào thì Phó Nhuận Nghi cũng sẽ không từ chối, thậm chí cô còn không nỡ giận dỗi anh.
Nhưng Nguyên Duy không thể vì vậy mà từ bỏ suy nghĩ rằng Phó Nhuận Nghi cũng không có ý định muốn kết hôn chớp nhoáng. Anh cũng không xác định được cụ thể Phó Nhuận Nghi nhìn nhận về hôn nhân như thế nào, có thể cô sẽ không muốn đến Sùng Bắc, có thể cô sẽ luyến tiếc căn nhà nhỏ của cô, luyến tiếc A Đồng và bà dì, luyến tiếc mấy người bạn ở Tân Loan.
Những thứ này trong mắt người thường có lẽ không đáng kể, nhưng lại tạo nên toàn bộ cuộc sống của cô trong mấy năm qua.
Phó Nhuận Nghi không phải là người có khả năng thích ứng tốt.
Có khả năng cô sẽ vô cùng lưu luyến những ngày tháng vô lo vô nghĩ hiện tại ở Tân Loan. Cô không có sự phân biệt rõ ràng giữa tốt và xấu như mọi người, những thứ mà người khác mong muốn có được, có lẽ ngay cả liếc mắt cô cũng chẳng thèm. Cô chỉ thích con người và sự vật mà cô thích, hơn nữa còn cho rằng đó là những thứ tốt nhất.
Có điều, hôm nay sau khi gặp được Phó Nhuận Nghi, Nguyên Duy đã bớt đi rất nhiều băn khoăn và ngờ vực.
Đáng lẽ anh không nên nảy sinh một số suy nghĩ lan man khi Phó Nhuận Nghi rơi nước mắt, nhưng hình ảnh hàng mi đẫm lệ của cô thực sự rất xinh đẹp, trong nháy mắt khiến anh nhớ đến những ngày tháng ở Tân Loan, Phó Nhuận Nghi rất thích khóc trên giường, ngoại trừ trên giường ra cũng chưa từng thấy cô rơi nước mắt.
Cô dựa vào người anh khẽ nức nở, lồng ngực Nguyên Duy bỗng chốc chùng xuống, lại cảm thấy xót xa vô ngần, không kìm được muốn hôn lên trán cô, muốn dỗ dành cô.
Nhưng đôi mắt đỏ hoe của Phó Nhuận Nghi đã dời đi chỗ khác, vụng về cúi đầu lau nước mắt, tránh đi.
Lúc Phó Văn Ninh đưa Phó Nhuận Nghi rời đi, Nguyên Duy vô cùng lưu luyến.
Cảm xúc quyến luyến không nỡ rời này trước đây chỉ từng xuất hiện một lần, đó là lúc anh vừa lên mấy tuổi thì bị đưa ra nước ngoài du học. Anh nói với bà Nguyên rằng anh không muốn đến nơi xa lạ, nhưng vẫn không có tác dụng, lúc ấy Nguyên Duy chỉ là một đứa trẻ không có quyền lên tiếng.
Mà hiện giờ Nguyên Duy đã không còn là một đứa trẻ nữa. Anh đã sớm hiểu được việc nếu một người không có năng lực thì ý chí cá nhân của người đó cũng sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé, quyết định của cá nhân chỉ khi móc nối với cục diện chung mới có khả năng không thể lay chuyển.
Bác cả của anh qua lại thân thiết với nhà họ Nghê, hoặc như Mạnh Hiến nói, có lẽ cho rằng chỉ cần Nguyên Duy hiểu rõ lợi hại, tiếp nhận kết hôn trong thời
gian để tang, như vậy thì không có lựa chọn nào tốt hơn Nghê Sanh Nguyệt.
Nguyên Duy không lập tức từ chối đề nghị kết hôn, trước mắt dường như chỉ có một con đường để đi, cho nên thậm chí không có một ai biểu hiện sự sốt ruột, ở trước mặt anh nhắc đến Nghê Sanh Nguyệt, chỉ bảo anh tự mình suy nghĩ cho kỹ.
Chuyện ông cụ Nguyên trước lúc lâm chung nắm tay se duyên cho cháu trai là giả, nhưng quả thật có nói ra niềm tiếc nuối duy nhất là chưa được nhìn thấy Nguyên Duy kết hôn. Nhà họ Nguyên là gia đình truyền thống, bố anh và bác cả đều là những người con hiếu thảo, cũng mong Nguyên Duy trở thành cháu hiền, bên ngoài lại có kẻ dòm ngó, phép tắc giữ đạo hiếu ba năm cho ông nội cũng không thể phá bỏ.
Mà trong kế hoạch công việc tương lai, ba năm sắp tới Nguyên Duy nhất định phải tiến vào hội đồng quản trị, thân phận đã kết hôn có lợi cho hình tượng cá nhân của anh, các cổ đông cũng không dễ dàng đưa ra ý kiến trái chiều, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Thời gian để tang là một trăm ngày, không dài cũng không ngắn, cân nhắc toàn diện các yếu tố của mỗi bên, nếu có đối tượng thích hợp, nhanh chóng kết hôn chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Nguyên Duy không bày tỏ sự đồng tình, nhưng cũng không phản bác.
Anh hiểu rõ mình là người cầm thực đơn, mà hiện tại anh cũng rất giỏi trong việc giao tiếp gọi món, quan tâm đến khẩu vị của Phó Nhuận Nghi, để cô là người lựa chọn.
Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục
Chương 40
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương