Trong căn phòng đã tắt đèn, Phó Nhuận Nghi gối đầu lên tay Nguyên Duy, đầu áp sát vào người anh, như một chú thỏ con gặm nhấm lá rau mà líu lo không ngừng.
Bóng tối khiến cô không còn dè dặt nữa, niềm vui sướng lại khiến cô phấn khích vô bờ.
Thực ra cơ thể đã mệt mỏi cần được nghỉ ngơi rồi, nhưng cô không thể kiềm chế được việc muốn nói chuyện với Nguyên Duy.
Cô nói với Nguyên Duy rằng, thực ra cô chẳng hề lo lắng cho sự an nguy của Phó Học Lâm. Phó Học Lâm là một kẻ đạo đức giả, dù là đối với cô, với Văn Ninh hay với mẹ cô thì cũng không tốt đẹp gì. Đương nhiên cũng có lúc ông ấy tốt, ví dụ như những lúc họ làm được những việc khiến ông ấy nở mày nở mặt, khiến người khác phải hâm mộ đỏ mắt, ông ấy sẽ niềm nở khen ngợi, coi vợ hiền con ngoan và gia đình êm ấm như công cụ tô điểm cho bản thân.
Nhưng về sau bất kể Phó Nhuận Nghi có làm được việc gì thì ông ấy cũng không cảm thấy hài lòng nữa.
Nguyên Duy đã nghe được một số chuyện từ mẹ anh. “Là ông ấy không cho em học đàn violin nữa à?”
Phó Nhuận Nghi “ừm” một tiếng, rồi lại nói: “Nhưng mà bản thân em cũng không luyến tiếc lắm.”
Tình cảm của Phó Nhuận Nghi dành cho cây đàn violin có phần phức tạp.
Cô có thể cảm nhận được niềm vui trong một số tiến bộ khi luyện tập, nhưng cũng khắc sâu trong tâm trí nỗi sợ hãi lo lắng trước khi bước lên sân khấu, bởi vì cô bắt buộc phải giành được điểm số và và giải thưởng qua mỗi lần biểu diễn, nếu không về nhà Phó Học Lâm tuyệt đối sẽ chẳng cho cô một nụ cười nào.
Mỗi lần tham gia cuộc thi áp lực rất lớn, chỉ cần xuất hiện bất kỳ sai sót nào thì cuộc sống vốn dĩ đã đơn giản của cô sẽ bị soi xét đến từng chi tiết nhỏ. Phó Học Lâm sẽ dựa vào đó để phán xét xem do đâu mà có vấn đề, ông ấy sẽ trách móc một cuốn truyện tranh, cũng sẽ trách móc người vợ quản thúc con gái chưa đủ nghiêm khắc.
Những tháng ngày tẻ nhạt và đều đặn như vậy, Phó Nhuận Nghi vẫn luôn sống trong thấp thỏm lo âu.
Phó Nhuận Nghi thừa nhận cây đàn violin đã mang lại cho cô rất nhiều thứ.
Giống như lời lẽ chua chát mà Phó Văn Ninh từng nói với cô, nếu không phải lớn lên trong gia đình họ Phó do tai nạn ngẫu nhiên, vậy thì những bông hoa tươi thắm và tiếng vỗ tay tán thưởng đó căn bản sẽ chẳng bao giờ thuộc về cô.
Phó Nhuận Nghi không phản bác.
Bởi vì khi đó cô cảm thấy Phó Văn Ninh nói rất đúng.
Nhưng cô cũng muốn nói, không phải người nào cũng có chấp niệm theo đuổi cuộc đời tỏa sáng rực rỡ.
Từ bỏ chơi đàn violin là một chuyện khiến Phó Nhuận Nghi buồn bã.
Trong vô số đêm yên tĩnh ấy, những giọt nước mắt lăn dài trên gối chẳng thể nào là giả dối được, mỗi khi nghĩ đến tâm huyết công sức mà mẹ đã bỏ ra trong những năm qua, cùng với sự chỉ bảo dạy dỗ của thầy cô, cô lại cảm thấy đau lòng và áy náy.
Nhưng bàn đến việc nếu phải đối diện với cuộc sống khi hào quang vụt tắt, Phó Nhuận Nghi lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Nó nhỏ bé như hạt bụi, không có cách nào thu hút được ánh mắt cùng lời tán dương của người khác, những năm tháng qua cô đã chấp nhận được, cũng đã thích nghi được.
Về phần Nguyên Duy, rất nhiều năm về trước cô mang theo kết quả được dự liệu trước để tỏ tình với anh, sau đó bị từ chối một cách lịch sự, thậm chí còn trở thành người “tầm thường” trong miệng của người khác, nhưng sự chua xót rồi cũng nhanh chóng qua đi, thật ra cô cũng không đau buồn vương vấn gì nhiều.
Nguyên Duy giống như một môn học mà cô đã từng lơ đãng nghe giảng vào thời cấp ba, cô bất giác bị thu hút vào đó, nhưng cũng hiểu rõ sự yêu thích của cô chỉ là vở kịch độc diễn của riêng mình. Mối liên hệ giữa cô và Nguyên Duy hoàn toàn chẳng đủ để xem là một sự chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng dù vậy, cô vẫn muốn bước chân vào phòng thi này.
Cho dù đã được định sắn là sẽ nhận một bảng điểm dưới trung bình, thì cô vẫn muốn tự tay viết ra đáp án sai của riêng mình.
Thị lực vào ban đêm của Nguyên Duy rất tốt.
Một chút ánh đèn đường le lói hắt vào trong cũng đủ để anh cúi đầu nhìn rõ dáng vẻ khi nói chuyện của Phó Nhuận Nghi, nghe những lời Phó Nhuận Nghi nói, bỗng nhiên anh mỉm cười.
“Đáp án sai?”
Phó Nhuận Nghi cảm nhận được lồng ngực khẽ rung của Nguyên Duy, bèn ngẩng đầu lên.
Trong tầm mắt anh, đôi mắt của Phó Nhuận Nghi như có ánh sáng long lanh. Nguyên Duy nhìn cô, lên tiếng: “Theo như lời em nói, vậy bây giờ là em đang học lại chương trình cấp ba à?”
Nghe vậy, Phó Nhuận Nghi thoáng khựng lại, sau đó lắc đầu. “Đương nhiên không phải.”
“Không phải?”
Phó Nhuận Nghi có lý có cứ nói: “Cái đêm anh đến nhà em lần đầu tiên, em đã tự cho mình điểm tuyệt đối rồi.”
“Cái đêm đầu tiên? Phó Nhuận Nghi, tiêu chuẩn cho điểm của em….” Nguyên Duy dở khóc dở cười: “Vậy mà đã điểm tuyệt đối rồi sao? Thế bây giờ? Bây giờ được tính là gì?”
Phó Nhuận Nghi suy nghĩ giây lát rồi nói hai chữ: “Điểm cộng.”
Nguyên Duy bật cười, véo má Phó Nhuận Nghi: “Phó Nhuận Nghi, em hài hước thật đấy.”
Phó Nhuận Nghi bỗng chốc không vui nổi nữa, cô nắm lấy tay anh, gọi một tiếng “Nguyên Duy” rồi chần chừ nói: “Hình như hài hước không phải từ ngữ tốt…”
“Sao lại không phải?” Nguyên Duy nói, “Nếu em thấy một người dễ thương, em sẽ nói dễ thương, nếu em thấy một người rất dễ thương——”
Phó Nhuận Nghi rất quen thuộc với cách diễn đạt này, thử tiếp lời: “Sẽ nói ‘dễ thương dễ thương dễ thương’?”
Nguyên Duy lại nựng má Phó Nhuận Nghi, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Đúng vậy, đây chính là ý nghĩa của từ hài hước.”
“‘‘Hài hước’ bằng với ba chữ ‘dễ thương’?” Nguyên Duy nghiêm mặt: “Bốn chữ cũng được.”
Phó Nhuận Nghi hình như đã hiểu ra: “Trước đây anh nói em hài hước, là đang nói em rất dễ thương sao?”
“Ít nhất là ba bốn lần chứ.” Phó Nhuận Nghi mỉm cười.
Cô không nhịn được mà muốn nói với Nguyên Duy nhiều hơn nữa, cô nói với Nguyên Duy rằng trước đây cô đến Sùng Bắc là để gặp anh.
“Bởi vì em rất nhớ anh, nhìn thấy mèo con cũng nhớ anh, nghe tiếng ve sầu cũng nhớ anh, tự nấu ăn cũng nhớ anh, xuống lầu ăn sáng cũng nhớ anh.”
Nguyên Duy nín thở lắng nghe Phó Nhuận Nghi nói một tràng, rồi lại bất lực thở dài, Phó Nhuận Nghi thật là…
“Lúc ở Sùng Bắc, anh hỏi em sao em không chịu thừa nhận?”
Phó Nhuận Nghi thấp giọng đáp: “…Em sợ gây thêm phiền phức cho anh, em không muốn làm khó anh.”
Nguyên Duy đặt lên trán cô một nụ hôn: “Không hề.”
Đã rất muộn rồi, Nguyên Duy vỗ nhẹ vào lưng cô: “Ngủ đi, thức khuya nữa mai em sẽ không có tinh thần đâu, còn chuyện gì muốn nói để mai hắng nói tiếp.”
“Ngủ ngon, Phó Nhuận Nghi.”
Phó Nhuận Nghi vốn dĩ muốn nhân tiện hỏi Nguyên Duy rằng trong khoảng thời gian ấy anh có nhớ cô không.
Chớp mắt một cái cô cũng ngáp dài, đúng là quá muộn lại thêm buồn ngủ, Phó Nhuận Nghi bèn giấu câu hỏi vào lòng, nói với Nguyên Duy ngủ ngon.
Đêm đó, Phó Nhuận Nghi ngủ rất ngon. Lúc tỉnh dậy, mọi thứ vẫn như thường ngày.
Nguyên Duy đã không còn ở bên cạnh, cô dụi mắt ngồi dậy, phòng khách cũng không thấy bóng dáng anh đâu, trên bàn có một bình nước nóng mới đun, nhưng chìa khóa xe của Nguyên Duy lại không có ở đó.
Cô chạy ra ban công, chiếc xe thể thao màu đỏ trước cửa hàng tiện lợi cũng đã biến mất dạng.
Không khí hơi khô nóng, tiếng ve kêu râm ran.
Giây tiếp theo, Phó Nhuận Nghi nhìn thấy bé mèo từ trong nhà chạy ra, ghé vào chân cô, chợt thấy trên bộ lông mượt mà của bé mèo có dán một tờ giấy note màu xanh. Loại giấy note này rất quen thuộc, vì bình thường cô rất hay dán giấy note lên tủ lạnh để ghi chú công việc.
Phó Nhuận Nghi ngồi xổm xuống, nhìn thấy dòng chữ trên giấy nhớ.
Anh đi đón Minh Thành Kiệt, sẽ về sớm thôi. Chào buổi sáng, Phó Nhuận Nghi.
Cô gỡ tờ giấy ghi chú không dính lắm ra, xem lại nét chữ của Nguyên Duy một lần nữa, sau đó thầm cười chính mình. Vừa rồi đã có một khoảnh khắc cô thực sự nghi ngờ, cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua như một giấc mơ, bởi vì chúng quá đẹp, đẹp như một giấc mộng hão huyền.
Và trên tờ giấy ghi chú trước mắt này là những nét chữ thuộc về Nguyên Duy, mạnh mẽ nhưng không kém phần uyển chuyển, lại một lần nữa kéo trái tim đang chới với về lại thế giới thực tại.
Nguyên Duy xách theo túi đồ ăn sáng mua từ một quán trà trở về, vừa vào cửa đã hỏi Phó Nhuận Nghi rửa mặt chưa.
Phó Nhuận Nghi “ừm” một tiếng.
Cô không nói với Nguyên Duy, rằng bởi vì những chuyện xảy ra trong phòng tắm tối qua mà bây giờ cô có chút không thể đối mặt bình thường với cái bồn rửa mặt nhà mình.
Lúc rửa mặt, cảnh tượng tối qua cứ lởn vởn trong đầu, mãi không xua đi được. Thậm chí còn tự động não bổ thêm.
Tối qua cô ngồi trên bồn rửa mặt, lúc cúi người súc miệng, cô ghé người về phía trước, mông hơi cong lên, bỗng nhiên tưởng tượng Nguyên Duy từ phía sau áp sát lại…
Ngay sau đó, cô bỗng rùng mình một cái.
Sao ban ngày ban mặt lại nghĩ đến những thứ này chứ, nếu không phải không làm được, Phó Nhuận Nghi rất muốn lấy cái suy nghĩ trong đầu ra nhét vào vòi nước rửa cho sạch sẽ.
Quả thực quá đáng sợ.
Nguyên Duy cảm thấy vẻ mặt cô có gì đó là lạ, vừa ngơ ngẩn lại có chút hoang mang, bèn tiến lại gần hỏi: “Em ngủ không ngon à?”
Phó Nhuận Nghi lắc đầu, nói ngủ ngon.
Để ngăn cản đầu óc mình tiếp tục tưởng tượng ra những điều đáng sợ, Phó Nhuận Nghi rửa mặt xong vội vàng thay bộ đồ ngủ tối qua.
Lúc này, Nguyên Duy đang đánh giá cô.
Phó Nhuận Nghi mặc một chiếc áo len dệt kim màu hồng đào, chất liệu mềm mại ôm lấy đường cong thanh thoát, bên dưới là chân váy ngắn màu be, gương mặt trắng nõn trong veo, mái tóc dài được búi gọn gàng, đơn giản mà nổi bật.
Nguyên Duy khẽ đặt tay lên vai cô, nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng: “Phó Nhuận Nghi, hôm nay em rất xinh đẹp.”
Cô khẽ há miệng, đang định thốt lên nghi hoặc thì Nguyên Duy đã kéo cô đến bàn ăn sáng.
Nguyên Duy kể chuyện dậy sớm.
Phó Nhuận Nghi hỏi: “Không phải anh nói là đi đón Minh Thành Kiệt sao?” Cô tưởng Nguyên Duy để lại lời nhắn là muốn đón Minh Thành Kiệt đến đây,
mặc dù không tình nguyện lắm, những nghĩ lại đó là em họ của Nguyên Duy, dù sao cũng được tính là một vị khách, vẫn nên lịch sự một chút, thế nên cô mới chải đầu sửa soạn, không ngờ Nguyên Duy lại về một mình.
Nguyên Duy nói: “Anh đón rồi, đưa về nhà luôn rồi.” Mới sáng ra Minh Thành Kiệt đã gửi tin nhắn.
[Anh, anh thực sự đến đón em sao?] [Anh, anh quên em rồi sao?]
[Anh, anh không thể bỏ rơi em được, nếu em tự mình về nhà là mẹ em nhất định sẽ không tin em tối qua đi học ở thư viện, nhưng em thực sự đã đi học, em còn nộp bài tập của ba môn rồi đấy!]
[Anh, anh đừng mặc kệ em mà.]
[Anh, em đang đợi anh ở cổng thư viện. Anh, anh sẽ đến chứ?]
Lúc đó Nguyên Duy vừa tỉnh giấc, anh mò lấy điện thoại, Phó Nhuận Nghi đang gối đầu lên tay anh ngủ rất say.
Phòng ngủ yên tĩnh, dù chỉ là một tiếng rung nhỏ cũng sẽ quấy rầy đến người khác.
Khoảng cách giữa người với người quả thật quá lớn.
Lúc Phó Nhuận Nghi lẩm bẩm, cho dù suy nghĩ và cách diễn đạt của cô thường xuyên nhảy vọt kỳ lạ nhưng Nguyên Duy cũng cảm thấy rất đáng yêu, cảm giác đó giống như đang xem phim hoạt hình của các loại ngôn ngữ, không có phụ đề, ngôn ngữ bất đồng, nhất thời không đoán ra ý nghĩa nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự ngây thơ trong sáng tràn đầy trong khung hình.
Còn Minh Thành Kiệt không nói gì, chỉ gửi đến một đống chữ, Nguyên Duy vừa nhìn vào màn hình đã kìm không được mà nhíu mày, cảm thấy ồn ào đến chói mắt.
Nghĩ đến việc dù gì tối qua Minh Thành Kiệt cũng giúp anh chuồn ra ngoài, Nguyên Duy cũng không phải là một người anh họ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người khác, anh cố nén sự khó chịu khi bị phá hỏng buổi sáng tốt đẹp, đứng dậy rửa mặt.
Vào phòng ngủ vốn định nói với Phó Nhuận Nghi một tiếng, nhưng thấy cô ngủ quá ngon nên Nguyên Duy không nỡ đánh thức.
Nguyên Duy để lại tờ giấy nhắn, cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Buổi sáng mùa hè, mặt trời vừa ló dạng là cái nóng oi bức cũng theo đó mà ập đến. Minh Thành Kiệt ủ rũ phờ phạc ngồi trên ghế ở cửa thư viện, ôm chặt túi đựng máy tính như thể vừa bị cướp sạch, mãi đến khi nhìn thấy Nguyên Duy lái xe đến, trong mắt cậu ấy mới lóe lên tia sáng.
“Anh!”
Cảm giác Minh Thành Kiệt sắp khóc đến nơi, Nguyên Duy nhìn cậu ấy với vẻ ghét bỏ: “Lên xe.”
Nguyên Duy hỏi sơ qua tình hình hoàn thành bài tập của cậu ấy, cùng Minh Thành Kiệt về nhà, vừa hay gặp nhà họ Minh đang dùng bữa sáng. Vẻ mặt bị
bài tập vắt kiệt sức của Minh Thành Kiệt quá đỗi chân thật, Nguyên Duy tốt bụng qua loa khen ngợi thái độ nghiêm túc của Minh Thành Kiệt vài câu.
Bố Minh cảm ơn Nguyên Duy, đã tám trăm năm rồi không thấy con trai mình chăm chỉ học hành như vậy, nói quả nhiên nhờ tác dụng của tấm gương sáng.
Bố Minh ra vẻ nghiêm khắc nói với Minh Thành Kiệt:
“Lo mà học hỏi anh họ con nhiều vào. Con nhìn con xem, chỉ là học bài thôi mà như bị quỷ hút hết tinh khí vậy, nhìn anh con xem, sao chẳng có chuyện gì hết vậy?”
Minh Thành Kiệt cắn răng chịu đựng.
Cậu ấy thật sự rất muốn nói, con trông như bị quỷ hút hết tinh khí là phải rồi! Con thật sự đã thức trắng đêm học bài đấy! Còn anh ấy… Ai biết anh ấy đi làm chuyện gì, đến cả quần áo cũng thay rồi kia kìa! Có ai để ý không vậy?!
Bố Minh giữ Nguyên Duy ở lại ăn sáng cùng. Nguyên Duy từ chối, nói mình còn có việc.
Anh đổi xe. Từ nhà họ Minh đi ra, anh ghé qua một tiệm trà mà Phó Nhuận Nghi từng khen ngon, sau đó lại lái xe đến trước cửa hàng tiện lợi.
Xuống xe, bước vào cửa hàng, Nguyên Duy đứng trước quầy thu ngân, trên kệ hàng vẫn dán nhãn “Mua hai giảm giá” đầy màu sắc bắt mắt.
Chương trình giảm giá này kéo dài thật đấy.
Trước đây Nguyên Duy chưa từng để ý đến quy luật giá cả của các sản phẩm kế hoạch hóa gia đình, chỉ thuận miệng hỏi: “Loại này luôn có chương trình giảm giá à?”
Nhân viên bán hàng đáp: “Cũng không phải, chủ yếu là quanh khu chung cư cũ này không có nhiều thanh niên lắm, ừm… Lượng tiêu thụ không tốt, trong cửa hàng còn rất nhiều hàng tồn, nên là… Anh có cần không?”
Nguyên Duy liếc nhìn kiểu dáng, lấy hai hộp đặt lên quầy. “Tính tiền đi.”
Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục
Chương 51
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương