Phó Nhuận Nghi chọn ra một số thứ linh tinh muốn mang đến Sùng Bắc, bày la liệt trên ghế sofa, giống như một khu chợ trời thu nhỏ vậy. Nguyên Duy dùng giấy gói từng món một và đánh dấu, giúp Phó Nhuận Nghi cất vào trong vali.
Thỉnh thoảng Nguyên Duy lại tò mò về những thứ này, lật giở cuốn sách nhỏ có hình dáng độc đáo, vặn dây cót đồ chơi, kéo chân thỏ bông có thể co giãn.
Phó Nhuận Nghi đi tới, đưa tấm ảnh chụp lấy liền đó đến trước mặt Nguyên Duy: “Anh xem này, em vừa mới tìm thấy đấy!”
Nguyên Duy liếc mắt nhìn, sắc mặt bình tĩnh đến mức khác thường, nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.
Phó Nhuận Nghi hỏi: “Anh tìm được bức ảnh này thế nào vậy?”
Hôm đó Phó Nhuận Nghi tìm kiếm rất lâu, sau hoạt động phông nền bị phá dỡ thô bạo, rất nhiều ảnh bị rơi rải rác trên đất, một phần còn dính trên tấm phông nền, ngay cả những bức ảnh bị xé rách Phó Nhuận Nghi cũng lật lên kiểm tra, không thể nào sót lại được.
Nhưng Phó Nhuận Nghi không tìm thấy. Chẳng lẽ Nguyên Duy đã đến sớm hơn cô?
Nhưng lúc đó đáng ra Nguyên Duy phải đi cùng cậu tham gia tiệc tùng rồi chứ, không thể nào đến quảng trường nhỏ để lục rác được.
Cô cũng không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Nguyên Duy đi lục rác…
Phó Nhuận Nghi nghi hoặc hỏi: “Anh tới đó lục rác từ rất sớm rồi à? Bởi vì vừa kết thúc hoạt động là em đã quay lại ngay, anh còn đến sớm hơn cả em nữa sao?”
Nguyên Duy nhíu mày, cảm thấy chỉ bằng một vài câu nói mà Phó Nhuận Nghi đã khiến bọn họ trở nên chua xót và thảm hại ê chề, cứ như thể anh và cô đang thi nhau lục rác vậy.
Nguyên Duy mặt không chút cảm xúc nói: “Anh không có đi lục rác.”
Phó Nhuận Nghi có vẻ không tin lắm: “… Vậy anh tìm được cái này thế nào?”
Trên mấy chuyện nhỏ nhặt này Nguyên Duy không cần phải nói dối, anh quả thực không đi lục lọi đống rác thải hoạt động đó, bởi vì anh đứng trên ban công nhìn thấy Phó Nhuận Nghi đã tìm kiếm một lượt, anh chắc chắn với tính cách tỉ mỉ của Phó Nhuận Nghi thì sẽ không bỏ sót, bức ảnh chắc hẳn không có trong đó.
Phó Nhuận Nghi một mình đi ra ven đường đợi xe, còn liên tục nhìn về phía những rác thải hoạt động đó, dáng vẻ thất vọng và đau lòng.
Khoảnh khắc đó, Nguyên Duy chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Anh vừa không muốn Phó Nhuận Nghi tìm thấy tấm ảnh chụp lấy liền có mặt sau trống trơn đó, cũng không muốn cô cứ lưu luyến không buông như vậy mà ra về tay không.
Sau khi Phó Nhuận Nghi rời đi, Nguyên Duy đặt ly rượu sâm panh xuống, xoay người đi xuống lầu.
Nơi cô vừa ngây ngốc đứng đó, Nguyên Duy cũng vội vàng đi qua.
Một mảnh hỗn độn, có hai nhân viên mặc đồng phục của hãng máy ảnh quay lại, hình như là định dọn dẹp hiện trường, khiêng bàn gấp đi. Một trong hai cô gái nhận ra Nguyên Duy, nói chiều nay đã chụp ảnh cho anh và bạn gái.
“Đúng vậy.” So với sự kích động của đối phương, Nguyên Duy bình tĩnh hơn rất nhiều, anh đáp lại, “Tôi muốn hỏi là tấm ảnh chiều nay của chúng tôi có thể lấy lại được không?” Nguyên Duy nghiêng đầu ra hiệu về phía đống rác thải hoạt động, “Hình như không tìm thấy.”
Đối phương lộ ra nụ cười áy náy, giải thích với Nguyên Duy: “Xin lỗi anh, có thể là vì tấm ảnh của hai người rất đẹp, được dán ở bên trái tim, nên những cặp đôi tham gia hoạt động sau đó đều không muốn dán cạnh hai người, thế nên quản lý của chúng tôi đã gỡ tấm ảnh của hai người xuống. Tôi nhớ hình như là để ở trên bàn bên kia, anh có cần không? Tôi có thể tìm giúp anh.”
Nguyên Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với đối phương nói rất cần.
Hai dòng chữ đó là do anh bổ sung sau khi lấy được ảnh. Đây là một bí mật.
Không muốn tham gia loại hoạt động ven đường này là do tính cách, Nguyên Duy không thích lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa, bắt chước giọng điệu của Phó Nhuận Nghi viết xuống câu nói này là hy vọng cô nhìn thấy sẽ vui.
Nhưng Nguyên Duy không ngờ cô lại phát hiện muộn như vậy.
Anh cứ tưởng Phó Nhuận Nghi sẽ thường xuyên lật xem hộp ảnh đó.
Thấy Phó Nhuận Nghi thích tấm ảnh chụp lấy liền này như vậy, Nguyên Duy càng thêm mừng vì lúc đó đã không chút do dự đi xuống lầu, tìm lại bức ảnh.
Chỉ là Phó Nhuận Nghi hình như hơi vui quá đà.
Cô không chỉ lật ngược bức ảnh trước mặt Nguyên Duy, mà còn đọc to dòng chữ Nguyên Duy viết:
“Phó Nhuận Nghi rất tốt.” “Tôi rất rất rất thích.”
Mắt cô cong cong, giọng nói vui vẻ: “Nguyên Duy, em thích những lời anh viết.”
Nguyên Duy đơ mặt nói: “Nhất định phải đọc như vậy sao?”
Phó Nhuận Nghi mân mê bức ảnh nhỏ, mơ hồ nhận ra có lẽ vừa rồi mình hơi phấn khích quá mức, cô hạ giọng hỏi: “…Em đọc to quá sao?”
Nguyên Duy hít một hơi, nén giận, cuối cùng vẫn giữ nguyên sắc mặt nhàn nhạt nói: “…Anh cảm thấy, hơi thiếu cảm xúc.”
Phó Nhuận Nghi tin là thật: “Vậy để em thử ——”
Nguyên Duy vươn ngón trỏ thon dài ra ấn chặt lên môi Phó Nhuận Nghi, “Phó Nhuận Nghi, bây giờ điều quan trọng nhất là thu dọn đồ đạc, cất đi trước đã, khụ—— em muốn mang theo thứ gì thì nói cho anh biết, anh sẽ ghi nhớ giúp em, để tránh em thu dọn mà quên.”
Phó Nhuận Nghi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Ngón tay cô mân mê bức ảnh lấy liền, miết nhẹ lên mép bức ảnh.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng lên trên, lướt qua gương mặt Nguyên Duy, khi dừng lại trên môi anh, cô chột dạ mím nhẹ môi mình.
Trên tay Nguyên Duy vẫn cầm con thỏ bông của Phó Nhuận Nghi, thấy cô ngẩng đầu bất động, bèn hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Nguyên Duy, em muốn hôn anh, bây giờ có thể hôn không? Em sợ em thu dọn đồ đạc xong… sẽ quên mất.”
Nguyên Duy mỉm cười, nói “Không quên được đâu”. Anh nâng mặt Phó Nhuận Nghi lên, cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô rồi lại nói “Để anh ghi nhớ giúp em”, nói xong lại hôn thêm một cái nữa.
Phó Nhuận Nghi nhấc bàn tay đang cầm bức ảnh đặt lên vai Nguyên Duy đang cúi xuống. Cô nhón chân, cảm nhận nụ hôn của Nguyên Duy mỗi lúc một sâu hơn, cô cũng đáp lại, hàng mi khép hờ khẽ run rẩy, trái tim mềm mại như mây.
Nụ hôn đứt quãng kéo dài đầy mê hoặc, khi dừng lại, trong mắt Phó Nhuận Nghi như có một màn sương mờ ảo mông lung.
Chóp mũi cô chạm vào chóp mũi Nguyên Duy.
Giọng cô vẫn còn chút đứt quãng sau nụ hôn sâu, là lời thì thầm giữa những đôi tình nhân đang yêu nhau: “Nguyên Duy, em cũng rất rất rất thích anh.”
Nói xong cô lại nhón chân, in đôi môi mềm mại ươn ướt lên môi anh. Nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng ngay sau đó, Phó Nhuận Nghi bỗng bị Nguyên Duy ôm ngang eo lên, không khỏi giật mình.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông vòng qua hông cô, căn nhà của cô rất nhỏ, Nguyên Duy chỉ cần vài bước là đã đi tới cửa phòng ngủ.
Phó Nhuận Nghi không khỏi nhắc nhở: “Phòng hơi bừa bộn.” “Vậy thì vừa hay.”
Nguyên Duy giơ chân đóng sầm cửa phòng, trong thế giới sáng sủa bỗng chốc xuất hiện một không gian nhỏ không mấy sáng sủa.
Những cuốn sách nhỏ cô xếp chồng lên nhau đã tản ra, mái tóc dài của cô cũng vậy; những con thú bông ngoan ngoãn ngồi im của cô đã nghiêng ngả, đôi chân cô cũng vậy; tờ lịch mới chưa được xé gọn gàng, đang treo lơ lửng, chiếc váy của cô cũng vậy; chiếc lọ gốm hở miệng bị nhét quá nhiều thứ lặt vặt, tràn cả ra ngoài, cơ thể cô cũng vậy…
Những món đồ mang gam màu ấm áp và dịu nhẹ ấy toát lên khí chất lánh đời và thuần khiết, giờ khắc này cũng giống như chủ nhân của chúng.
Quá hỗn loạn.
Sau khi xong việc, Phó Nhuận Nghi nằm nhoài bên giường nghịch một chiếc máy nghe nhạc mini, nhìn Nguyên Duy thu dọn đống bừa bộn lộn xộn. Phó Nhuận Nghi xé một tờ lịch, muốn gấp nó thành một chiếc máy bay giấy.
Lúc Nguyên Duy bế cô xuống, cô thổi một hơi vào mũi chiếc máy bay nhọn hoắt, nhìn chiếc máy bay bằng giấy lịch bay qua những tia sáng phản chiếu từ cửa sổ.
Tự do biết mấy, nhẹ nhàng bao nhiêu. –
Hai người đáp chuyến bay chiều về Sùng Bắc, thời gian thư thả.
Thế nhưng sáng hôm đó Nguyên Duy lại không cho Phó Nhuận Nghi ngủ nướng, anh nói anh còn một chút việc phải xử lý, muốn dẫn Phó Nhuận Nghi đi cùng.
Nơi đến là một công ty mới được mua lại.
Nhìn thấy logo “Khoa học Công nghệ Tình Thiên” ở cửa ra vào, Phó Nhuận Nghi chỉ cảm thấy hơi quen thuộc, đến khi nhìn thấy Giản Hải Húc cô mới nhớ ra tất cả.
Nhiều năm trước khi còn đang học đại học, cô đã tham gia thử nghiệm giai đoạn đầu cho một phần mềm tương tác AI, người đứng ra tổ chức gặp mặt tất cả các tình nguyện viên, giải thích ý tưởng và công dụng của phần mềm chính là người đàn ông trước mắt này.
Cô hạ giọng nói: “Nguyên Duy, em quen anh ấy.”
“Anh biết em quen.” Nguyên Duy nhìn sang Phó Nhuận Nghi: “Trước đây có phải em từng làm tình nguyện viên tham gia thử nghiệm phần mềm của họ không?”
“Ừm.” Phó Nhuận Nghi đáp, “Nhưng mà, em không…”
Do đối phương đã bước đến gần chào hỏi nhiệt tình nên Phó Nhuận Nghi cũng không tiện thì thầm to nhỏ nữa, lịch sự đáp lại đối phương.
Thế nhưng Nguyên Duy biết Phó Nhuận Nghi định nói gì.
Trước đó Giản Hải Húc đã nói với anh, trong số những người thử nghiệm đó thì dữ liệu của Phó Nhuận Nghi là ít nhất, cô đã sớm rút lui, không tham gia thử nghiệm cập nhật phần mềm nữa.
Điều đầu tiên Nguyên Duy hỏi chính là tại sao.
Thời gian quá lâu, Giản Hải Húc lật tìm tài liệu, lý do ghi trên hồ sơ rất đơn giản, bốn chữ ‘lý do cá nhân’.
Phải tốn một khoảng thời gian mới tìm được bản ghi liên lạc năm đó. Nguyên Duy nghe thấy một đoạn âm thanh.
Phó Nhuận Nghi cảm thấy, mặc dù “Nguyên Duy” được mô phỏng theo ý tưởng của cô rất tốt, sẽ khen chiếc váy mới cô mặc hôm nay rất đẹp, sẽ quan tâm xem cô có bị ốm không, tâm trạng có tốt không, hỏi han xem cô đã ăn cơm, nghỉ ngơi cẩn thận chưa.
Cảm giác này rất tuyệt vời.
Thế nhưng cô biết rõ, Nguyên Duy thật sẽ không làm chuyện như vậy. Một Nguyên Duy như thế thì đâu còn là Nguyên Duy nữa.
Cô làm như vậy chẳng khác nào đang tự mình đa tình, cũng không tôn trọng Nguyên Duy – người không hề hay biết chuyện gì.
Hôm nay Nguyên Duy đến tham gia một cuộc họp rất ngắn, Phó Nhuận Nghi còn chưa kịp chờ ly trà trong phòng nghỉ bên cạnh nguội lạnh thì đã thấy một nhóm người lần lượt đi ra.
Nguyên Duy đưa tay ra hiệu với cô: “Em có muốn đến xem phòng thí nghiệm mới của bọn họ không?”
Nhiều năm trôi qua, Phó Nhuận Nghi lại đeo chiếc kính VR mới được phát triển, lại gặp Nguyên Duy ảo đó.
Nhưng lần này Nguyên Duy thật đang ở phía sau đỡ lấy cô, sợ Phó Nhuận Nghi đang trong trạng thái hình ảnh ảo sẽ không đứng vững.
Phó Nhuận Nghi ngây người hồi lâu, cô có theo dõi tin tức, phần mềm này sau đó đã không được chính thức phát hành, cũng đã nhiều năm rồi cô không gặp lại nhân vật ảo này, dường như chi tiết trên khuôn mặt đối phương lại được cải thiện. Phó Nhuận Nghi không nói rõ được, thấy anh chớp mắt hít thở, cô lại cảm thấy quen thuộc như gặp lại cố nhân.
Nguyên Duy đứng sau vịn vai cô, thúc giục: “Sao em không chào hỏi?”
Phó Nhuận Nghi gần như không suy nghĩ, tựa như có trí nhớ ngôn ngữ, buột miệng nói.
“Hi! Nguyên Duy, dạo này anh khỏe không?”
Nguyên Duy ảo ở trước mắt cô nở nụ cười vô cùng thân thiết.
Lần này đáp lại cô không phải hình ảnh ảo trong phần mềm, mà là Nguyên Duy thật phía sau, anh ghé sát tai cô thì thầm: “Phó Nhuận Nghi, những ngày tháng em không ở bên cạnh anh, anh vẫn luôn nhớ em.”
Phó Nhuận Nghi không phân biệt được đâu là ảo đâu là thật nữa, chỉ cảm thấy bên tai và trong lòng đều vang lên một tiếng nổ lớn.
Cô chợt hiểu ra.
Tại sao trước đây Nguyên Duy lại như bị A Đồng nhập, hỏi cô có ăn cơm nghỉ ngơi đàng hoàng không, tại sao cô mặc gì anh cũng dịu dàng mỉm cười nói với cô ‘Phó Nhuận Nghi, hôm nay em rất xinh đẹp’.
Nhiều năm trước, cô không tin trên đời này có một Nguyên Duy như vậy. Nhiều năm sau, anh đã trở thành một Nguyên Duy như vậy.
Sẽ khen cô hôm nay rất xinh, sẽ quan tâm cô có bị bệnh hay không, tâm trạng tốt hay xấu, sẽ hỏi cô có ăn cơm nghỉ ngơi đàng hoàng hay không.
Tầm nhìn của Nhuận Nghi nhòe đi, trước mắt nhanh chóng mờ mịt, cô tháo kính xuống, quay người ôm lấy Nguyên Duy thật sự.
….
Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy quyết định ngày cưới vào tháng Tám, đúng ngày lễ Thất Tịch âm lịch, ngày mà bà Nguyên đã cẩn thận lựa chọn, nghe nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, ngày lành tháng tốt, thích hợp để kết hôn.
Sáng sớm ngày Thất Tịch, Phó Nhuận Nghi và Nguyên Duy cùng nhau đi đăng ký kết hôn.
Lập thu đã qua, thành phố Sùng Bắc chia tay những ngày hè oi ả, đón chào những ngày tháng trong lành nhất trong năm.
Phó Nhuận Nghi nhìn những khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại chỉ một chỗ rồi hỏi Nguyên Duy đó là nơi nào.
Đến Sùng Bắc sống đã được hai tháng, Phó Nhuận Nghi phần nào nhận ra sự thay đổi to lớn của Sùng Bắc những năm gần đây, nhưng cô không còn bài xích việc tìm hiểu một thành phố xa cách đã lâu như vậy nữa, cô mong chờ những ngày tháng sau này, háo hức chờ mong từng ngày sắp tới.
Trên tờ Nhật Báo Tân Loan ngày Thất Tịch, những vị trí quảng cáo ở giữa gần như đều bị “Thông báo kết hôn” chiếm đóng. Ngày lành tháng tốt, biết bao cặp tình nhân trên thế gian này đều mong muốn hạnh phúc mỹ mãn.
Trong đó có một mẩu tin:
[Thông báo kết hôn]
Anh Nguyên Duy và cô Phó Nhuận Nghi chính thức nên duyên vợ chồng vào hôm nay (nhằm ngày 7 tháng 7 năm Quý Mão).
Đặc biệt thông báo.
Kính báo thân bằng quyến thuộc, đồng thời cũng lưu lại làm kỷ niệm.
——end——
Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục
Chương 55
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương