[Đam Mỹ] Độc Chiếm
Chương 28
"Không đói à." Văn Tuấn Huy đưa tay khép lại cổ áo đang mở phanh ra vì nóng của Từ Minh Hạo, vải áo dính chặt lấy làn da đang ướt đẫm mồ hôi làm Từ Minh Hạo khó chịu muốn thò tay kéo xuống, Văn Tuấn Huy chỉ im lăng nhìn cậu, nhìn có vẻ rất dịu dàng nhưng bàn tay giữ chặt tay Từ Minh Hạo không cho phép phản đối, sau đó đẩy cậu ngồi xuống bên cạnh Lý Thạc Mẫn, "Mau ngối xuống ăn gì đó lót dạ đi."
Lý Thạc Mẫn đang cúi đầu, âm thầm ngước mắt liếc nhìn Kim Mẫn Khuê, phát hiện con người kia đang rất thản nhiên rót rượu vào từng chiếc ly một, nhìn cũng không nhìn cậu lấy một cái, Lý Thạc Mẫn âm thầm thở phào một tiếng nhưng trong lòng lại không nén nổi cảm giác khó chịu, mình thì ngồi đây lo lắng gần chết còn tên kia hoàn toàn chẳng có phản ứng gì cả, thế mà còn cư xử như thể quan tâm tới cậu lắm không bằng, vậy mới thấy tên kia hoàn toàn không để chuyện của cậu ở trong lòng mà.
Lý Thạc Mẫn ôm bực bội, không có lý do để trút giận vào Kim Mẫn Khuê, chỉ có thể ngồi xụ mặt, vì vậy Từ Minh Hạo vừa ngồi xuống liền bị cho ăn ngay một đạp.
"Đau!"
Từ Minh Hạo khẽ la lên, gập cả lưng cúi xuống xoa xoa nơi bị đá, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó chỉ vào Lý Thạc Mẫn, ấy vậy mà bạn nhỏ kỉa còn hung hăng lườm lại, nhếch miệng nói: "Đáng đời."
Từ Minh Hạo chỉ nghĩ Lý Thạc Mẫn bị mình vạch trần quá khứ xấu khổ nên gây sự, lập tức hét lên, "Mày là cái đồ lưu manh không biết phân biệt, anh mày có lòng tốt giúp mày tránh khỏi cảnh uống nhiều rồi làm trò mèo, làm sao mày không thấy được lòng tốt của anh mày hả?"
Lý Thạc Mẫn không trả lời Từ Minh Hạo, bàn tay trái dưới gầm bàn đang tặng cho Từ Minh Hạo một ngón giữa, Từ Minh Hạo thò tay tóm lấy nhưng võ hụt.
"Được rồi." Văn Tuấn Huy đặt hộp đồ ăn đã mở sẵn vào vị trí chính giữa Từ Minh Hạo và Lý Thạc Mẫn, đưa chiếc đũa cho Từ Minh Hạo, "Ăn đi, ăn xong rồi chơi."
Lý Thạc Mẫn bị ánh nhìn cưng chiều của Văn Tuấn Huy dành cho Từ Minh Hạo làm nổi hết cả da gà, theo thường lệ lập tức phải hậm hực âm thầm chửi ngay một câu cấu nam nam mới thỏa lòng, Từ Minh Hạo yên lặng quay đầu lại bỗng thấy trước mặt mình đã được đặt một bộ thìa đũa giấy ăn chỉnh tề, cậu sửng sốt một chút, lén liếc nhìn người đối diện, Kim Mẫn Khuê lúc này đang đưa rượu cho hai cái bóng đèn kia, mặt không đổi sắc.
Lý Thạc Mẫn cảm giác tai mình ngứa ngứa, đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi.
"Chậc chậc, sau đêm nay danh tiếng của cậu sẽ vang xa cho mà coi." Ba ly rượu nhẹ nhàng cụng vào nhau vang lên âm thanh lanh lảnh, Từ Minh Hạo lắc chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly nhìn Kim Mẫn Khuê chế nhạo, "Tớ thấy mấy em gái phía dưới chỉ hận không thể bay lên sân khấu thôi, sao nào, biểu diễn cùng mỹ nữ có ma sát ra chút đốm lửa nào không hả?"
Kim Mẫn Khuê giơ ly lên nhấp một ngụm, chỉ chỉ người bên cạnh, "Thằng này chơi đàn cũng giỏi lắm, hay là lần sau để cho nó lên diễn?"
"Không được!"
Vốn là Từ Minh Hạo hỏi vậy cũng chỉ vi nhiều chuyện hóng hớt lại tiện thể trêu chọc Kim Mẫn Khuê một chút, ai ngờ tên kia lại ném quả bom sang ngay cho Văn Tuấn Huy, Từ Minh Hạo không cần suy nghĩ vội vàng từ chối, lại thấy ba người kia đã dừng hết động tác lại chờ đợi cậu nói tiếp, cả đám trong lòng đều có quỷ, trên thực tế Lý Thạc Mẫn kia còn cười đến là xấu xa.
Cặp mắt đen lúng liếng nhanh chóng đảo một vòng, Từ Minh Hạo nhếch môi cười trông rất là thật thà.
"Ý của tớ là dù sao cậu cũng phải chừa cho các anh em khác trong trường một con đường sống chứ, khiêm tốn một chút, chứ chỗ nào tốt mấy người cũng chiếm hết trơn, với tư cách là bạn bè tớ không muốn sau này đang đi đường tự nhiên bị đánh đâu á."
Kim Mẫn Khuê khẽ cười đưa mắt nhìn Từ Minh Hạo, Văn Tuấn Huy chỉ nhìn chằm chằm vào bờ môi đang mấp máy của Từ Minh Hạo không nói gì, những tưởng chuyện này đã kết thúc ở đây, cơ mà Lý Thạc Mẫn đâu có phải là đèn đã cạn dầu, lúc nãy vừa ôm nguyên một bụng hờn dỗi, bây giờ tóm được thóp là bắt đầu múa mép khua môi.
"Lại còn sợ bị đánh nữa, tao thấy ai đó đang sợ sức hút của người ta quá lớn mình cũng không cản nổi chứ gì!"
Từ Minh Hạo cười chua chát, tay cầm lấy một cái đùi gà, quay người nhét thẳng vào miệng cái đứa đang tựa người vào thành ghế ra vẻ lưu manh vô lại kia.
"Nào, ăn nhiều một chút."
Lý Thạc Mẫn vui vẻ hài lòng nhận lấy đùi gà cần một cái, trong lòng tràn đầy khoái cảm sau khi trả thù thành công.
Bình thường Văn Tuấn Huy và Kim Mẫn Khuê không mấy khi ăn tối, lúc này cũng chỉ ngồi nhìn hai người kia ăn như gió cuốn, gần như không động đũa lấy một lần, chỉ ngẫu nhiên cụng ly nhấp một ngụm.
"Sao." Văn Tuấn Huy đẩy chén nước ấm tới trước mặt Từ Minh Hạo ra hiệu cậu uống một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Kim Mẫn Khuê, "Nghỉ hè vẫn về Anh à?"
Lý Thạc Mẫn đang hăng say tranh giành càng cua với Từ Minh Hạo, nghe vậy khẽ giật mình, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã nhanh nhảu hỏi:
"Nhà cậu ở Anh à?”
Kim Mẫn Khuê dán mắt vào biểu lộ đờ đẫn của bạn nhỏ kia, cặp mắt thì mở thật to còn đôi môi hơi chu lên, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn vàng mái tóc xoăn xoăn ấy ánh lên một vầng sáng nhè nhẹ.
Hắn cầm ly rượu trong tay khẽ đung đưa, con thỏ ngốc.
" ừ."
Lý Thạc Mẫn lập tức để đũa xuống, mắt sáng long lanh, "Vậy hộp sữa lần trước cũng mua ở bên đó hả?"
Thấy cậu đột nhiên thốt lên một câu như vậy, cả ba người còn lại đều ngơ ngác, cũng may Kim Mẫn Khuê phản ứng nhanh.
"Đúng, làm sao thế?"
Lý Thạc Mẫn vỗ đầu một cái như khám phá ra bí mật to lớn, "Tôi nói mà, tôi tìm mãi mà không tìm được, hóa ra là hàng ngoại."
"Ừm." Kim Mẫn Khuê để ly xuống tựa vào thành ghế, "Thích à?"
"Thích lắm! Đó là loại sữa ngon nhất tôi từng uống luôn á!”" Nhớ lại hương vị thơm ngon tỉnh khiết kia, Lý Thạc Mẫn hoài niệm chậc chậc lưỡi, sau đó nghĩ đến điều gì lại rũ vai xuống, "Đáng tiếc là ở đây không có để mà uống."
Thấy cậu lúc thì hưng phấn lúc thì buồn phiền, biểu lộ thay đổi đến chóng mặt kia khiến trong lòng Kim Mẫn Khuê ngứa ngáy khó nhịn, liếm liếm đôi môi hơi khô, hắn ngồi thẳng người, đặt tay lên bàn, chống cảm.
"Nếu em thích tôi sẽ mua cho em."
Hai mắt Lý Thạc Mẫn lại sáng rực, một câu "Được được được" vừa chạy tới trong miệng bỗng nghẹn ứ lại khi cậu bắt gặp cặp mắt sâu thẳm của người nọ, Lý Thạc Mẫn hung hăng nhéo mu bàn tay mình một cái, được cái con khỉ, mới có mấy bình sữa đã bị mua chuộc, nguyên tắc bị chó ăn rồi hả.
"Không cần đâu." Mặc dù rất tha thiết mong muốn nhưng Lý Thạc Mẫn vẫn phải gượng cười từ chối," Cũng không phải là không uống thì không sống nổi mà, bắt cậu xách từ bên đó về phiến toái lắm."
"Sao lại phiến toái?" Kim Mẫn Khuê nâng ly rượu lên, thản nhiên nói, "Làm vì bản thân thì có gì mà phiền toái?"
Lý Thạc Mẫn bị ánh mắt trắng trợn của Kim Mẫn Khuê làm cho hai má đỏ rực.
"Hai người này đang nói gì thế?"
Nghe qua nghe lại vẫn không hiểu nổi, Từ Minh Hạo như rơi vào sương mù nhíu mày quay lại nhìn Văn Tuấn Huy tìm kiếm lời giải đáp, sao nghe đối thoại giữa hai người kia cậu càng ngày càng cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ vậy ta.
Văn Tuấn Huy rút một tờ giấy ăn lau lau khóe miệng dính sốt của Từ Minh Hạo, nhún vai tỏ vẻ không biết.
Đồ ăn đã gần hết nhưng ba người kia vẫn không chịu để ly xuống, Lý Thạc Mẫn bắt đầu hậm hực, dựa vào cái gì bọn họ được phép nhậu nhẹt phè phỡn còn cậu chỉ có thể uống nước vậy? Không cam lòng chọc chọc càng cua trước mặt, nhìn gò má đỏ ửng của Từ Minh Hạo, Lý Thạc Mẫn rất muốn đưa tay nhéo nhéo mấy cái.
Như thể cảm nhận được ánh mắt u oán của Lý Thạc Mẫn, Từ Minh Hạo quay đầu toét miệng cười, bộ dạng cậu ta bây giờ nếu không phải là do uống nhiều thì cũng là do tửu lượng không tốt, bởi vì tác dụng rượu cồn nên toàn thân bắt đầu đỏ lên, giơ tay nhấc chân đều tản ra một thứ mị hoặc khó tin, khóe mắt đuôi mày cộng thêm chút ướt át trong mắt toát lên vẻ quyến rũ khó mà bỏ qua nối, Lý Thạc Mẫn nhìn thoáng qua một cái cũng không nhịn được mà ngơ ngác.
Bình thường thăng này chính là lam nhan họa thủy, uống rượu vào xong càng nhìn càng giống một con hồ ly, còn là cái loại hồ ly đã thành tinh chuyên đi hút tinh khí của người ấy.
"Bảo bối, muốn uống không?" Từ Minh Hạo liếc mắt đưa tình nhìn Lý Thạc Mẫn, lắc lắc cái ly trong tay.
Lý Thạc Mẫn giật mình, càng khẳng định thắng này hẳn là uống say bí tỉ rồi, cơ mà sao hai người kia không cản nó vậy?
Từ Minh Hạo vẫn còn nâng ly quăng cho cậu một nụ cười quyến rũ, Lý Thạc Mẫn nuốt nước miếng nhìn cái ly kia, muốn thì có muốn, cậu thèm từ lúc nghe Văn Tuấn Huy nói là Kim Mẫn Khuê đã tàng trữ bình rượu này lâu rồi cơ, nhưng bộ dạng lúc này của Từ Minh Hạo làm cậu có chút hãi hùng.
Lý Thạc Mẫn bên kia đờ đẫn không phản ứng, Từ Minh Hạo cũng mất cả kiên nhẫn, làu bàu: "Sao lại rụt rà rụt rè như con gái thế hả."
Dứt lời, Từ Minh Hạo nâng ly rượu lên uống một hớp lớn, đưa tay kéo vai Lý Thạc Mẫn qua, phồng miệng muốn mớm cho cậu, biến cố xảy ra bất thình lình khiến Lý Thạc Mẫn không kịp phản ứng, cậu đơ người nhìn bản mặt Từ Minh Hạo càng lúc càng gần, quên mất là mình cần phải phản kháng.
Ngay giây phút môi của Từ Minh Hạo sắp áp xuống mặt mình, Lý Thạc Mẫn nghe thấy tiếng chân ghế ma sát vào sàn nhà vang lên từ cả hai bên, sau đấy cái mặt trước mắt nhoáng cái đã lui hẳn lại, còn mình cũng bị giật về phía sau, đập thẳng vào lồng ngực ấm áp. Lý Thạc Mẫn lúc này mới tỉnh táo lại, không nhịn được mắng một tiếng.
"Con mẹ nó chứ, thằng này say rồi cũng có khá hơn ai đâu!"
Từ Minh Hạo bên kia đang ngậm đây một mồm rượu bị Văn Tuấn Huy siết chặt trong lòng, tay chân không thể động đậy mà mồm vẫn còn cố ú ớ cãi lại, cơ thể còn muốn nhào về phía Lý Thạc Mẫn, biểu lộ u oán như thể Văn Tuấn Huy chính là Vương Mẫu nương nương đang chia rẽ mình và Lý Thạc Mẫn.
Văn Tuấn Huy tiện tay vơ lấy thùng rác bên cạnh để trước mặt cậu, sắc mặt không vui, "Nhổ ra!"
Từ Minh Hạo phồng miệng ngậm rượu liều mạng lắc đầu, rơm rớm nước mắt.
Văn Tuấn Huy siết chặt cánh tay cậu, ánh mắt cũng nguy hiểm hơn, giọng điệu mang thêm vài phần nghiêm khắc, "Tớ bảo cậu nhổ ra!"
Từ Minh Hạo bị quát đến sững sờ, ngoan ngoãn nhổ rượu ra, sau đó tủi thân nhìn về phía Văn Tuấn Huy, nhếch môi lên ăn vạ, "Cậu lại mắng tôi, tại sao cậu suốt ngày mắng tôi!"
Văn Tuấn Huy nghiến răng mặt đen thui không nói không rằng, nhưng động tác trên tay vẫn không hể nhẹ nhàng hơn chút nào.
Từ Minh Hạo cố chấp một lát thấy Văn Tuấn Huy không để ý đến mình, bất chợt cảm thấy vô cùng tủi thân, cặp mắt xinh đẹp rưng rưng đong đầy nước mắt.
Đáng ghét, rõ ràng trước kia thấy cậu làm như vậy sẽ dỗ dành ngay, nhất định là không còn thích cậu nữa rồi, chỉ có không thích mới hung hăng như vậy với cậu, không thích nên không thèm dỗ lấy một câu.
Càng nghĩ càng sợ, chút cảm giác an toàn Từ Minh Hạo vất vả vun đắp mấy ngày nay thoáng cái đã sụp đổ, cậu vội vàng vươn tay ôm chặt cổ Văn Tuấn Huy, đầu tựa vào vai người ta, mấy giọt nước mắt rơi hết vào xương quai xanh của Văn Tuấn Huy. Từ Minh Hạo run rẩy không ngừng gọi tên Văn Tuấn Huy, hai tay ôm thật chặt, cố gắng dựa vào chút tiếp xúc da thịt để lấy lại cảm giác an toàn.
"Tao... Móa!" Lý Thạc Mẫn lắc đầu không thể tin được, "Thằng này uống say đúng là... Đặc biệt..."
Đứng xem Từ Minh Hạo làm loạn cả buổi, cằm Lý Thạc Mẫn sắp rớt xuống đất đến nơi rồi, nhìn thêm vài giây nữa cậu sẽ bắt đầu nghi ngờ cái người mồm mép láu lỉnh ngày thường mình gặp là ai mất.
"Em cũng gần giống vậy."
"Cái gì mà gần giống, còn lâu tôi mới thế.... Hở???”
Âm thanh sát bên tai vang lên đầy ý trêu trọc, lúc này Lý Thạc Mẫn mới ý thức đằng sau mình có người, còn chưa lấy lại tinh thần nhưng cậu lúng túng chợt nhận ra đôi tay kia đang ôm eo mình, vừa rồi Lý Thạc Mẫn một lòng hóng hớt hoàn toàn không chú ý đến cái vị đứng đằng sau này, cho nên là cậu xem trò vui bao lâu thì cũng bị vị này ôm bấy lâu.
Từ Minh Hạo do dự trong giây lát, thận trọng đặt tay lên cái bàn tay đang ôm eo mình, giật giật, không nhúc nhích được.
Cẩn thận liếc nhìn hai người bên kia, Lý Thạc Mẫn thì thào, "Cậu, bỏ tay ra."
"Ôm thêm chút nữa thôi." Kim Mẫn Khuê chẳng những không thèm nghe theo mà vòng tay ôm eo Từ Minh Hạo còn siết chặt thêm, cúi đầu xuống cọ cọ vào gáy cậu.
Từ Minh Hạo nóng nảy, "Đừng đùa nữa, bọn họ còn ở bên kia!"
Kim Mẫn Khuê mặc kệ, "Có sao đâu, đừng nhúc nhích đầu nữa, tôi chóng mặt."
"Đương nhiên là có sao..." Từ Minh Hạo còn chưa dứt lời đã thấy Văn Tuấn Huy dùng tư thế ôm mặt đối mặt, nửa ôm nửa kéo Từ Minh Hạo đi về phía bên này, Lý Thạc Mẫn lòng nóng như lửa đốt, luống cuống tay chân để gỡ hai tay Kim Mẫn Khuê ra, còn người kia như thể đã say lắm rồi đè hết cả trọng lượng cơ thể lên người cậu, đẩy thế nào cũng không đẩy được, nhìn Văn Tuấn Huy càng ngày càng tiến lại gần, Lee Donghyuck tuyệt vọng cúi đầu không dám nhìn thêm.
"Tao dẫn cậu ấy đi tắm."
Giọng điệu của Văn Tuấn Huy thản nhiên như đang làm một việc bình thường đến không thể bình thường hơn, còn Lý Thạc Mẫn nhận được sự đả kích không nhỏ, cậu vội vàng nhéo nhéo Kim Mẫn Khuê, ý là muốn anh ra tay ngăn cản, Kim Mẫn Khuê bị nhéo kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lại chỉ ậm ử trả lời Văn Tuấn Huy: "Được."
Vì vậy Văn Tuấn Huy kéo Từ Minh Hạo vào nhà tắm, cửa vừa đóng lại, Lý Thạc Mẫn lập tức xù lông.
"Làm sao cậu không biết đường ngăn lại, Minh Hạo thế này rồi mà còn để hai người đó tắm với nhau, nhỡ đâu..."
Mới nói được nửa câu đã bị bịt miệng, Từ Minh Hạo nói không ra lời chỉ có thể đảo loạn tròng mắt lo lắng suông.
"Bọn họ là người yêu, Văn Tuấn Huy không giúp cậu ấy thì ai giúp, tôi?"
Lý Thạc Mẫn vội vàng lắc đầu lia lịa.
"Em?"
Cũng không phải là không thể...
Thấy Lý Thạc Mẫn chẩn chừ, hai mắt Kim Mẫn Khuê lạnh toát, ánh mắt sắc bén kia làm Lý Thạc Mẫn không dám nhúc nhích.
Kim Mẫn Khuê ngồi xuống ghế, một tay kéo Lý Thạc Mẫn ngồi lên đùi mình. Mông vừa tiếp xúc với cặp đùi căng đầy kia khiến Lý Thạc Mẫn chỉ muốn bỏ chạy, nhưng toàn thân cậu đã bị Kim Mẫn Khuê ôm chặt.
"Lại đây." Kim Mẫn Khuê tóm lấy hai tay đang vung vẩy cố chống cự kia lại, "Đúng lúc chúng ta cũng cần nói về chuyện giữa em và cậu ta."
Lý Thạc Mẫn né tránh, "Có, có cái gì đâu mà nói." Kim Mẫn Khuê nắm cằm cậu không cho phép né tránh, "Hai người ở ký túc xá cũng chơi như vậy?”
"Cái gì mà chơi như vậy?”
Kim Mẫn Khuê liếc mắt về phía ly rượu vang, Lý Thạc Mẫn lập tức đỏ mặt.
"Còn lâu ông đây mới chơi trò đó với nó, có quỷ mới biết đêm nay vì sao nó lại nổi điên thế này!" Vừa nghĩ tới việc mình suýt chạm môi với Từ Minh Hạo là Lý Thạc Mẫn lại rùng mình một cái, cũng may bị ngăn cản kịp thời chứ mà hôn thật thì cậu thể phải đánh cho nó thành đầu heo mới hả giận.
Kim Mẫn Khuê nhìn Lý Thạc Mẫn thật lâu, sau khi xác nhận cậu không hề nói dối mới hơi nguôi giận, ngón tay đang nắm cằm cậu đưa lên miết nhẹ bờ môi kia sau đó hôn vài cái như muốn thể hiện chủ quyền, Lý Thạc Mẫn bị tiếng hôn "chụt chụt” vang dội ấy làm ngượng muốn chết, trên môi còn vương vị rượu vang nhàn nhạt.
"Đừng để cậu ta làm như thế lần nữa, tôi không thích."
Nếm được chút ngon ngọt giúp cơn nóng giận nguội đi rất nhiều, Kim Mẫn Khuê vuốt ve cổ của Lý Thạc Mẫn rồi áp trán mình vào, Lý Thạc Mẫn giơ tay khoác vai hắn, tùy ý người này ôm eo mình.
"Hơn nữa."
Kim Mẫn Khuê hất căm về phía nhà tắm.
"Cái người bên trong kia một khi đã nổi giận cũng không nhẹ nhàng hơn tôi là bao đâu."
...*Còn tiếp*....
Lý Thạc Mẫn đang cúi đầu, âm thầm ngước mắt liếc nhìn Kim Mẫn Khuê, phát hiện con người kia đang rất thản nhiên rót rượu vào từng chiếc ly một, nhìn cũng không nhìn cậu lấy một cái, Lý Thạc Mẫn âm thầm thở phào một tiếng nhưng trong lòng lại không nén nổi cảm giác khó chịu, mình thì ngồi đây lo lắng gần chết còn tên kia hoàn toàn chẳng có phản ứng gì cả, thế mà còn cư xử như thể quan tâm tới cậu lắm không bằng, vậy mới thấy tên kia hoàn toàn không để chuyện của cậu ở trong lòng mà.
Lý Thạc Mẫn ôm bực bội, không có lý do để trút giận vào Kim Mẫn Khuê, chỉ có thể ngồi xụ mặt, vì vậy Từ Minh Hạo vừa ngồi xuống liền bị cho ăn ngay một đạp.
"Đau!"
Từ Minh Hạo khẽ la lên, gập cả lưng cúi xuống xoa xoa nơi bị đá, khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó chỉ vào Lý Thạc Mẫn, ấy vậy mà bạn nhỏ kỉa còn hung hăng lườm lại, nhếch miệng nói: "Đáng đời."
Từ Minh Hạo chỉ nghĩ Lý Thạc Mẫn bị mình vạch trần quá khứ xấu khổ nên gây sự, lập tức hét lên, "Mày là cái đồ lưu manh không biết phân biệt, anh mày có lòng tốt giúp mày tránh khỏi cảnh uống nhiều rồi làm trò mèo, làm sao mày không thấy được lòng tốt của anh mày hả?"
Lý Thạc Mẫn không trả lời Từ Minh Hạo, bàn tay trái dưới gầm bàn đang tặng cho Từ Minh Hạo một ngón giữa, Từ Minh Hạo thò tay tóm lấy nhưng võ hụt.
"Được rồi." Văn Tuấn Huy đặt hộp đồ ăn đã mở sẵn vào vị trí chính giữa Từ Minh Hạo và Lý Thạc Mẫn, đưa chiếc đũa cho Từ Minh Hạo, "Ăn đi, ăn xong rồi chơi."
Lý Thạc Mẫn bị ánh nhìn cưng chiều của Văn Tuấn Huy dành cho Từ Minh Hạo làm nổi hết cả da gà, theo thường lệ lập tức phải hậm hực âm thầm chửi ngay một câu cấu nam nam mới thỏa lòng, Từ Minh Hạo yên lặng quay đầu lại bỗng thấy trước mặt mình đã được đặt một bộ thìa đũa giấy ăn chỉnh tề, cậu sửng sốt một chút, lén liếc nhìn người đối diện, Kim Mẫn Khuê lúc này đang đưa rượu cho hai cái bóng đèn kia, mặt không đổi sắc.
Lý Thạc Mẫn cảm giác tai mình ngứa ngứa, đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi.
"Chậc chậc, sau đêm nay danh tiếng của cậu sẽ vang xa cho mà coi." Ba ly rượu nhẹ nhàng cụng vào nhau vang lên âm thanh lanh lảnh, Từ Minh Hạo lắc chất lỏng màu đỏ sẫm trong ly nhìn Kim Mẫn Khuê chế nhạo, "Tớ thấy mấy em gái phía dưới chỉ hận không thể bay lên sân khấu thôi, sao nào, biểu diễn cùng mỹ nữ có ma sát ra chút đốm lửa nào không hả?"
Kim Mẫn Khuê giơ ly lên nhấp một ngụm, chỉ chỉ người bên cạnh, "Thằng này chơi đàn cũng giỏi lắm, hay là lần sau để cho nó lên diễn?"
"Không được!"
Vốn là Từ Minh Hạo hỏi vậy cũng chỉ vi nhiều chuyện hóng hớt lại tiện thể trêu chọc Kim Mẫn Khuê một chút, ai ngờ tên kia lại ném quả bom sang ngay cho Văn Tuấn Huy, Từ Minh Hạo không cần suy nghĩ vội vàng từ chối, lại thấy ba người kia đã dừng hết động tác lại chờ đợi cậu nói tiếp, cả đám trong lòng đều có quỷ, trên thực tế Lý Thạc Mẫn kia còn cười đến là xấu xa.
Cặp mắt đen lúng liếng nhanh chóng đảo một vòng, Từ Minh Hạo nhếch môi cười trông rất là thật thà.
"Ý của tớ là dù sao cậu cũng phải chừa cho các anh em khác trong trường một con đường sống chứ, khiêm tốn một chút, chứ chỗ nào tốt mấy người cũng chiếm hết trơn, với tư cách là bạn bè tớ không muốn sau này đang đi đường tự nhiên bị đánh đâu á."
Kim Mẫn Khuê khẽ cười đưa mắt nhìn Từ Minh Hạo, Văn Tuấn Huy chỉ nhìn chằm chằm vào bờ môi đang mấp máy của Từ Minh Hạo không nói gì, những tưởng chuyện này đã kết thúc ở đây, cơ mà Lý Thạc Mẫn đâu có phải là đèn đã cạn dầu, lúc nãy vừa ôm nguyên một bụng hờn dỗi, bây giờ tóm được thóp là bắt đầu múa mép khua môi.
"Lại còn sợ bị đánh nữa, tao thấy ai đó đang sợ sức hút của người ta quá lớn mình cũng không cản nổi chứ gì!"
Từ Minh Hạo cười chua chát, tay cầm lấy một cái đùi gà, quay người nhét thẳng vào miệng cái đứa đang tựa người vào thành ghế ra vẻ lưu manh vô lại kia.
"Nào, ăn nhiều một chút."
Lý Thạc Mẫn vui vẻ hài lòng nhận lấy đùi gà cần một cái, trong lòng tràn đầy khoái cảm sau khi trả thù thành công.
Bình thường Văn Tuấn Huy và Kim Mẫn Khuê không mấy khi ăn tối, lúc này cũng chỉ ngồi nhìn hai người kia ăn như gió cuốn, gần như không động đũa lấy một lần, chỉ ngẫu nhiên cụng ly nhấp một ngụm.
"Sao." Văn Tuấn Huy đẩy chén nước ấm tới trước mặt Từ Minh Hạo ra hiệu cậu uống một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Kim Mẫn Khuê, "Nghỉ hè vẫn về Anh à?"
Lý Thạc Mẫn đang hăng say tranh giành càng cua với Từ Minh Hạo, nghe vậy khẽ giật mình, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã nhanh nhảu hỏi:
"Nhà cậu ở Anh à?”
Kim Mẫn Khuê dán mắt vào biểu lộ đờ đẫn của bạn nhỏ kia, cặp mắt thì mở thật to còn đôi môi hơi chu lên, dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn vàng mái tóc xoăn xoăn ấy ánh lên một vầng sáng nhè nhẹ.
Hắn cầm ly rượu trong tay khẽ đung đưa, con thỏ ngốc.
" ừ."
Lý Thạc Mẫn lập tức để đũa xuống, mắt sáng long lanh, "Vậy hộp sữa lần trước cũng mua ở bên đó hả?"
Thấy cậu đột nhiên thốt lên một câu như vậy, cả ba người còn lại đều ngơ ngác, cũng may Kim Mẫn Khuê phản ứng nhanh.
"Đúng, làm sao thế?"
Lý Thạc Mẫn vỗ đầu một cái như khám phá ra bí mật to lớn, "Tôi nói mà, tôi tìm mãi mà không tìm được, hóa ra là hàng ngoại."
"Ừm." Kim Mẫn Khuê để ly xuống tựa vào thành ghế, "Thích à?"
"Thích lắm! Đó là loại sữa ngon nhất tôi từng uống luôn á!”" Nhớ lại hương vị thơm ngon tỉnh khiết kia, Lý Thạc Mẫn hoài niệm chậc chậc lưỡi, sau đó nghĩ đến điều gì lại rũ vai xuống, "Đáng tiếc là ở đây không có để mà uống."
Thấy cậu lúc thì hưng phấn lúc thì buồn phiền, biểu lộ thay đổi đến chóng mặt kia khiến trong lòng Kim Mẫn Khuê ngứa ngáy khó nhịn, liếm liếm đôi môi hơi khô, hắn ngồi thẳng người, đặt tay lên bàn, chống cảm.
"Nếu em thích tôi sẽ mua cho em."
Hai mắt Lý Thạc Mẫn lại sáng rực, một câu "Được được được" vừa chạy tới trong miệng bỗng nghẹn ứ lại khi cậu bắt gặp cặp mắt sâu thẳm của người nọ, Lý Thạc Mẫn hung hăng nhéo mu bàn tay mình một cái, được cái con khỉ, mới có mấy bình sữa đã bị mua chuộc, nguyên tắc bị chó ăn rồi hả.
"Không cần đâu." Mặc dù rất tha thiết mong muốn nhưng Lý Thạc Mẫn vẫn phải gượng cười từ chối," Cũng không phải là không uống thì không sống nổi mà, bắt cậu xách từ bên đó về phiến toái lắm."
"Sao lại phiến toái?" Kim Mẫn Khuê nâng ly rượu lên, thản nhiên nói, "Làm vì bản thân thì có gì mà phiền toái?"
Lý Thạc Mẫn bị ánh mắt trắng trợn của Kim Mẫn Khuê làm cho hai má đỏ rực.
"Hai người này đang nói gì thế?"
Nghe qua nghe lại vẫn không hiểu nổi, Từ Minh Hạo như rơi vào sương mù nhíu mày quay lại nhìn Văn Tuấn Huy tìm kiếm lời giải đáp, sao nghe đối thoại giữa hai người kia cậu càng ngày càng cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ vậy ta.
Văn Tuấn Huy rút một tờ giấy ăn lau lau khóe miệng dính sốt của Từ Minh Hạo, nhún vai tỏ vẻ không biết.
Đồ ăn đã gần hết nhưng ba người kia vẫn không chịu để ly xuống, Lý Thạc Mẫn bắt đầu hậm hực, dựa vào cái gì bọn họ được phép nhậu nhẹt phè phỡn còn cậu chỉ có thể uống nước vậy? Không cam lòng chọc chọc càng cua trước mặt, nhìn gò má đỏ ửng của Từ Minh Hạo, Lý Thạc Mẫn rất muốn đưa tay nhéo nhéo mấy cái.
Như thể cảm nhận được ánh mắt u oán của Lý Thạc Mẫn, Từ Minh Hạo quay đầu toét miệng cười, bộ dạng cậu ta bây giờ nếu không phải là do uống nhiều thì cũng là do tửu lượng không tốt, bởi vì tác dụng rượu cồn nên toàn thân bắt đầu đỏ lên, giơ tay nhấc chân đều tản ra một thứ mị hoặc khó tin, khóe mắt đuôi mày cộng thêm chút ướt át trong mắt toát lên vẻ quyến rũ khó mà bỏ qua nối, Lý Thạc Mẫn nhìn thoáng qua một cái cũng không nhịn được mà ngơ ngác.
Bình thường thăng này chính là lam nhan họa thủy, uống rượu vào xong càng nhìn càng giống một con hồ ly, còn là cái loại hồ ly đã thành tinh chuyên đi hút tinh khí của người ấy.
"Bảo bối, muốn uống không?" Từ Minh Hạo liếc mắt đưa tình nhìn Lý Thạc Mẫn, lắc lắc cái ly trong tay.
Lý Thạc Mẫn giật mình, càng khẳng định thắng này hẳn là uống say bí tỉ rồi, cơ mà sao hai người kia không cản nó vậy?
Từ Minh Hạo vẫn còn nâng ly quăng cho cậu một nụ cười quyến rũ, Lý Thạc Mẫn nuốt nước miếng nhìn cái ly kia, muốn thì có muốn, cậu thèm từ lúc nghe Văn Tuấn Huy nói là Kim Mẫn Khuê đã tàng trữ bình rượu này lâu rồi cơ, nhưng bộ dạng lúc này của Từ Minh Hạo làm cậu có chút hãi hùng.
Lý Thạc Mẫn bên kia đờ đẫn không phản ứng, Từ Minh Hạo cũng mất cả kiên nhẫn, làu bàu: "Sao lại rụt rà rụt rè như con gái thế hả."
Dứt lời, Từ Minh Hạo nâng ly rượu lên uống một hớp lớn, đưa tay kéo vai Lý Thạc Mẫn qua, phồng miệng muốn mớm cho cậu, biến cố xảy ra bất thình lình khiến Lý Thạc Mẫn không kịp phản ứng, cậu đơ người nhìn bản mặt Từ Minh Hạo càng lúc càng gần, quên mất là mình cần phải phản kháng.
Ngay giây phút môi của Từ Minh Hạo sắp áp xuống mặt mình, Lý Thạc Mẫn nghe thấy tiếng chân ghế ma sát vào sàn nhà vang lên từ cả hai bên, sau đấy cái mặt trước mắt nhoáng cái đã lui hẳn lại, còn mình cũng bị giật về phía sau, đập thẳng vào lồng ngực ấm áp. Lý Thạc Mẫn lúc này mới tỉnh táo lại, không nhịn được mắng một tiếng.
"Con mẹ nó chứ, thằng này say rồi cũng có khá hơn ai đâu!"
Từ Minh Hạo bên kia đang ngậm đây một mồm rượu bị Văn Tuấn Huy siết chặt trong lòng, tay chân không thể động đậy mà mồm vẫn còn cố ú ớ cãi lại, cơ thể còn muốn nhào về phía Lý Thạc Mẫn, biểu lộ u oán như thể Văn Tuấn Huy chính là Vương Mẫu nương nương đang chia rẽ mình và Lý Thạc Mẫn.
Văn Tuấn Huy tiện tay vơ lấy thùng rác bên cạnh để trước mặt cậu, sắc mặt không vui, "Nhổ ra!"
Từ Minh Hạo phồng miệng ngậm rượu liều mạng lắc đầu, rơm rớm nước mắt.
Văn Tuấn Huy siết chặt cánh tay cậu, ánh mắt cũng nguy hiểm hơn, giọng điệu mang thêm vài phần nghiêm khắc, "Tớ bảo cậu nhổ ra!"
Từ Minh Hạo bị quát đến sững sờ, ngoan ngoãn nhổ rượu ra, sau đó tủi thân nhìn về phía Văn Tuấn Huy, nhếch môi lên ăn vạ, "Cậu lại mắng tôi, tại sao cậu suốt ngày mắng tôi!"
Văn Tuấn Huy nghiến răng mặt đen thui không nói không rằng, nhưng động tác trên tay vẫn không hể nhẹ nhàng hơn chút nào.
Từ Minh Hạo cố chấp một lát thấy Văn Tuấn Huy không để ý đến mình, bất chợt cảm thấy vô cùng tủi thân, cặp mắt xinh đẹp rưng rưng đong đầy nước mắt.
Đáng ghét, rõ ràng trước kia thấy cậu làm như vậy sẽ dỗ dành ngay, nhất định là không còn thích cậu nữa rồi, chỉ có không thích mới hung hăng như vậy với cậu, không thích nên không thèm dỗ lấy một câu.
Càng nghĩ càng sợ, chút cảm giác an toàn Từ Minh Hạo vất vả vun đắp mấy ngày nay thoáng cái đã sụp đổ, cậu vội vàng vươn tay ôm chặt cổ Văn Tuấn Huy, đầu tựa vào vai người ta, mấy giọt nước mắt rơi hết vào xương quai xanh của Văn Tuấn Huy. Từ Minh Hạo run rẩy không ngừng gọi tên Văn Tuấn Huy, hai tay ôm thật chặt, cố gắng dựa vào chút tiếp xúc da thịt để lấy lại cảm giác an toàn.
"Tao... Móa!" Lý Thạc Mẫn lắc đầu không thể tin được, "Thằng này uống say đúng là... Đặc biệt..."
Đứng xem Từ Minh Hạo làm loạn cả buổi, cằm Lý Thạc Mẫn sắp rớt xuống đất đến nơi rồi, nhìn thêm vài giây nữa cậu sẽ bắt đầu nghi ngờ cái người mồm mép láu lỉnh ngày thường mình gặp là ai mất.
"Em cũng gần giống vậy."
"Cái gì mà gần giống, còn lâu tôi mới thế.... Hở???”
Âm thanh sát bên tai vang lên đầy ý trêu trọc, lúc này Lý Thạc Mẫn mới ý thức đằng sau mình có người, còn chưa lấy lại tinh thần nhưng cậu lúng túng chợt nhận ra đôi tay kia đang ôm eo mình, vừa rồi Lý Thạc Mẫn một lòng hóng hớt hoàn toàn không chú ý đến cái vị đứng đằng sau này, cho nên là cậu xem trò vui bao lâu thì cũng bị vị này ôm bấy lâu.
Từ Minh Hạo do dự trong giây lát, thận trọng đặt tay lên cái bàn tay đang ôm eo mình, giật giật, không nhúc nhích được.
Cẩn thận liếc nhìn hai người bên kia, Lý Thạc Mẫn thì thào, "Cậu, bỏ tay ra."
"Ôm thêm chút nữa thôi." Kim Mẫn Khuê chẳng những không thèm nghe theo mà vòng tay ôm eo Từ Minh Hạo còn siết chặt thêm, cúi đầu xuống cọ cọ vào gáy cậu.
Từ Minh Hạo nóng nảy, "Đừng đùa nữa, bọn họ còn ở bên kia!"
Kim Mẫn Khuê mặc kệ, "Có sao đâu, đừng nhúc nhích đầu nữa, tôi chóng mặt."
"Đương nhiên là có sao..." Từ Minh Hạo còn chưa dứt lời đã thấy Văn Tuấn Huy dùng tư thế ôm mặt đối mặt, nửa ôm nửa kéo Từ Minh Hạo đi về phía bên này, Lý Thạc Mẫn lòng nóng như lửa đốt, luống cuống tay chân để gỡ hai tay Kim Mẫn Khuê ra, còn người kia như thể đã say lắm rồi đè hết cả trọng lượng cơ thể lên người cậu, đẩy thế nào cũng không đẩy được, nhìn Văn Tuấn Huy càng ngày càng tiến lại gần, Lee Donghyuck tuyệt vọng cúi đầu không dám nhìn thêm.
"Tao dẫn cậu ấy đi tắm."
Giọng điệu của Văn Tuấn Huy thản nhiên như đang làm một việc bình thường đến không thể bình thường hơn, còn Lý Thạc Mẫn nhận được sự đả kích không nhỏ, cậu vội vàng nhéo nhéo Kim Mẫn Khuê, ý là muốn anh ra tay ngăn cản, Kim Mẫn Khuê bị nhéo kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lại chỉ ậm ử trả lời Văn Tuấn Huy: "Được."
Vì vậy Văn Tuấn Huy kéo Từ Minh Hạo vào nhà tắm, cửa vừa đóng lại, Lý Thạc Mẫn lập tức xù lông.
"Làm sao cậu không biết đường ngăn lại, Minh Hạo thế này rồi mà còn để hai người đó tắm với nhau, nhỡ đâu..."
Mới nói được nửa câu đã bị bịt miệng, Từ Minh Hạo nói không ra lời chỉ có thể đảo loạn tròng mắt lo lắng suông.
"Bọn họ là người yêu, Văn Tuấn Huy không giúp cậu ấy thì ai giúp, tôi?"
Lý Thạc Mẫn vội vàng lắc đầu lia lịa.
"Em?"
Cũng không phải là không thể...
Thấy Lý Thạc Mẫn chẩn chừ, hai mắt Kim Mẫn Khuê lạnh toát, ánh mắt sắc bén kia làm Lý Thạc Mẫn không dám nhúc nhích.
Kim Mẫn Khuê ngồi xuống ghế, một tay kéo Lý Thạc Mẫn ngồi lên đùi mình. Mông vừa tiếp xúc với cặp đùi căng đầy kia khiến Lý Thạc Mẫn chỉ muốn bỏ chạy, nhưng toàn thân cậu đã bị Kim Mẫn Khuê ôm chặt.
"Lại đây." Kim Mẫn Khuê tóm lấy hai tay đang vung vẩy cố chống cự kia lại, "Đúng lúc chúng ta cũng cần nói về chuyện giữa em và cậu ta."
Lý Thạc Mẫn né tránh, "Có, có cái gì đâu mà nói." Kim Mẫn Khuê nắm cằm cậu không cho phép né tránh, "Hai người ở ký túc xá cũng chơi như vậy?”
"Cái gì mà chơi như vậy?”
Kim Mẫn Khuê liếc mắt về phía ly rượu vang, Lý Thạc Mẫn lập tức đỏ mặt.
"Còn lâu ông đây mới chơi trò đó với nó, có quỷ mới biết đêm nay vì sao nó lại nổi điên thế này!" Vừa nghĩ tới việc mình suýt chạm môi với Từ Minh Hạo là Lý Thạc Mẫn lại rùng mình một cái, cũng may bị ngăn cản kịp thời chứ mà hôn thật thì cậu thể phải đánh cho nó thành đầu heo mới hả giận.
Kim Mẫn Khuê nhìn Lý Thạc Mẫn thật lâu, sau khi xác nhận cậu không hề nói dối mới hơi nguôi giận, ngón tay đang nắm cằm cậu đưa lên miết nhẹ bờ môi kia sau đó hôn vài cái như muốn thể hiện chủ quyền, Lý Thạc Mẫn bị tiếng hôn "chụt chụt” vang dội ấy làm ngượng muốn chết, trên môi còn vương vị rượu vang nhàn nhạt.
"Đừng để cậu ta làm như thế lần nữa, tôi không thích."
Nếm được chút ngon ngọt giúp cơn nóng giận nguội đi rất nhiều, Kim Mẫn Khuê vuốt ve cổ của Lý Thạc Mẫn rồi áp trán mình vào, Lý Thạc Mẫn giơ tay khoác vai hắn, tùy ý người này ôm eo mình.
"Hơn nữa."
Kim Mẫn Khuê hất căm về phía nhà tắm.
"Cái người bên trong kia một khi đã nổi giận cũng không nhẹ nhàng hơn tôi là bao đâu."
...*Còn tiếp*....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương