[Đam Mỹ] Dư Hương
Chương 30: Tuyết mùa xuân
Sáng ngày hôm sau, cửa còn chưa mở, Dư Tri Ý đã nhận được điện thoại của cậu thanh niên cầm nhầm balo lúc trước, cậu ta đã về Đồng Lăng hỏi Dư Tri Ý lúc nào tiện để đưa balo tới, Dư Tri Ý nói có thể đến bất cứ lúc nào.
Nửa giờ sau, cậu thanh niên kia xách balo đến, Lục Cảnh Niên cuối cùng cũng lấy được balo với chứng minh thư của mình.
Hai người đều không nói gì, Dư Tri Ý ở dưới lầu một chăm hoa, Lục Cảnh Niên ở trên lầu 3 làm hệ thống, bọn họ đều hiểu ngày mai chính là ngày tạm biệt.
Chạng vạng, hàng chuyển phát nhanh tới, Dư Tri Ý đứng ở ngoài cửa kêu Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, chuyển phát nhanh tới rồi, có cần tôi đưa lên không?"
"Không cần, cậu cứ bóc đi, tôi sẽ xuống sau."
Mở ra mới biết, Lục Cảnh Niên ngoại trừ đặt mua một hộp hoa bồ công anh, còn mua một hộp nhạc hoa cát tường, cánh hoa cát tường bị bao giữa những lớp keo trong suốt, đặt trên một bệ nhạc, tinh xảo đẹp đẽ.
Lúc Lục Cảnh Niên đi xuống, Dư Tri Ý đang nằm ghé trên quầy nhìn chăm chú hộp nhạc thất thần.
"Ngẩn người gì đó? Cậu có muốn đưa bồ công anh cho bà Bình không?"
"Anh xuống rồi à, vậy anh trông cửa hàng giúp tôi một lát, tôi đi đưa cái này, hộp nhạc của anh cất đi."
Lục Cảnh Niên không cầm, nói: "Cái này tặng cậu."
Dư Tri Ý sửng sốt, lại lần nữa cẩn thận nhìn ngắm hộp nhạc kia, cánh hoa cát cánh kép trắng như tuyết, màu trắng thanh thuần tinh khiết dường như lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay mất, cánh hoa xếp từng lớp từng lớp hình xoắn ốc, mềm mại tao nhã, phiêu dật lãng mạn, vẫn là hộp nhạc dây cót kiểu cũ, vặn dây cót một cái, âm thanh quen thuộc từ lâu lại vang lên.
Dư Tri Ý thích không nỡ rời tay, "Tôi rất thích, cảm ơn."
"Thích thì tốt rồi."
Dư Tri Ý đi đưa cho bà Bình hoa bồ công anh bất tử, lúc trở về tâm trạng trở nên ủ rủ, "Bà Bình bị bệnh, tôi khuyên bà đi bệnh viện nhưng bà không chịu, từ hôm bị dầm mưa về sức khỏe bà ấy bỗng trở nên kém đi, bệnh tật thi nhau kéo tới."
Lục Cảnh Niên ngồi ở trước quầy thu ngân làm hệ thống, ngẩng đầu hỏi, "Có nghiêm trọng không? Nếu cần thì gọi bác sĩ tới nhà khám xem sao."
Dư Tri Ý lắc đầu, "Tôi có nói rồi, nhưng bà ấy không chịu, bà nói thân thể mình thì mình hiểu rõ, đuổi tôi về."
"Cậu đừng quá lo lắng, người tốt đều sẽ được bình an."
"Ừm, bây giờ cũng chỉ có thể sang thăm bà ấy thường xuyên hơn."
Sau bữa tối, hai người lại ngồi ngoài ban công hóng gió như mọi khi, Lục Cảnh Niên cuối cùng cũng mở miệng: "Tri Ý, thời gian này làm phiền cậu nhiều rồi, ngày mai tôi phải về."
Đáy lòng Dư Tri Ý run lên, rầu rĩ nói: "Tốt, anh mua vé chưa? Tôi tiễn anh."
"Không cần đâu, tôi sẽ tự đi."
Hắn không thích ly biệt, không thích phải nhìn thấy ánh mắt Dư Tri Ý lúc chia tay.
Trái tim Dư Tri Ý như bị một sợi dây thừng vô hình treo lên hoảng hốt trống rỗng, anh muốn nói gì đó, mở miệng mấy lần, cuối cùng chỉ nói một câu: "Đi đường bình an."
Đêm đó Dư Tri Ý mất ngủ, hễ nhắm mắt lại xuất hiện những ngày ở chung với Lục Cảnh Niên, đôi khi duyên phận rất kỳ lạ, có người quen biết cả đời nhưng lại xa lạ như mới gặp, còn có người chỉ vừa mới gặp lại thân thuộc hệt như cố nhân.
Tâm sự nặng trĩu nhưng không có người để kể, chỉ có thể thì thầm với ánh trăng nghe, nhưng ánh trăng lại không biết đáp lại, Dư Tri Ý gửi tin nhắn cho bạn tốt Thẩm Hướng Du: [Tôi hình như đã thích một người.]
Lại bổ sung thêm một câu: [Không phải hình như, là chắc chắn.]
Mấy phút sau Thẩm Hướng Du trả lời lại: [Chúc mừng!]
Dư Tri Ý: [Một người đàn ông.]
Thẩm Hướng Du: [!]
Đọc xong tin nhắn này Dư Tri Ý không nhắn tiếp nữa, nỗi sầu muộn trước ngày chia tay khiến đầu óc anh hỗn loạn.
**
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa, phòng khách vang lên tiếng sột soạt, anh biết là Lục Cảnh Niên đang soạn đồ, Dư Tri Ý đứng lên lấy con ốc biển lúc trước ra, nhét một sợi chỉ đỏ vào bên trong, nhẹ giọng nói với ốc biển: "Nói cho anh ấy biết, tôi thích anh ấy, lại nói thêm rằng, tôi chúc anh ấy cuộc sống thuận lợi, khỏe mạnh bình an."
Người không ngủ ngon còn có Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên đặt vé tàu vào sáng sớm, từ đây tới ga tàu còn phải mất một khoảng thời gian nữa, sau khi rửa mặt dọn đồ đạc xong, hắn ngập ngừng đứng trước cửa phòng ngủ Dư Tri Ý, bàn tay đưa lên muốn gõ cửa mấy lần nhưng đều đặt xuống, dường như đột nhiên không còn dũng khí để nói lời chào tạm biệt.
Hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dư Tri Ý, còn chưa gõ xong chữ cửa phòng đã mở ra, khóe mắt Dư Tri Ý có chút đỏ, anh cười nói: "Sao vậy, định đi mà không từ biệt, vậy cũng quá không nghĩa khí rồi?"
Lục Cảnh Niên cất điện thoại, nhìn chăm chú vào khoé mắt anh, "Không phải, sợ cậu còn chưa dậy."
Dư Tri Ý đưa ốc biển cho hắn: "Đã muốn đưa cho anh lâu rồi, nhưng nhiều việc quá nên quên mất, tặng anh, đi ra biển một chuyến ít nhất cũng phải có gì mang về kỷ niệm chứ."
"Ừm." Lục Cảnh Niên cầm lấy bỏ vào balo, lại duỗi tay về phía Dư Tri Ý, "Tôi phải đi đây, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe."
Dư Tri Ý quay mặt sang một bên, cười nói: "Hai người đàn ông đừng ủy mị thế chứ."
Cơ thể lại không kiềm được sà vào cái ôm tạm biệt kia.
Không biết ôm bao lâu, hai người không ai nói chuyện, cuối cùng Dư Tri Ý vỗ vỗ sau lưng Lục Cảnh Niên, nhẹ giọng nói: "Coi chừng trễ tàu."
Xuống đến lầu một, Lục Cảnh Niên chuẩn bị đi ra từ cửa sau, bị Dư Tri Ý giữ tay lại: "Đi cửa chính, anh lúc trước vào từ cửa chính, bây giờ cũng đi ra từ chỗ đó, không cần phải đi cửa sau."
"Cái này có gì đặc biệt sao?"
"Với người khác không có, với anh thì có."
Lời này quá ái muội, Dư Tri Ý nhanh chóng bổ sung thêm một cậu: "Tôi muốn tặng anh một cành hoa, tôi cũng không có gì để tặng chỉ có hoa là nhiều."
Anh lấy từ trong quầy giữ tươi ra một cành hoa hồng, "Hoa hồng này rất đặc biệt, anh có thể gọi nói là hoa hồng trắng đỏ kết hợp, tên của nó là tuyết mùa xuân, trong tiệm chỉ có một cành duy nhất, tặng anh."
Lục Cảnh Niên cầm lấy, câu nói mặt như hoa đào da như tuyết chính là dùng để miêu tả cảnh hồng này, hai mặt của cánh hoa khác màu, một mặt trắng thuần như tuyết không tỳ vết, mặt khác lại đỏ rực diễm lệ như lửa.
"Một mặt là màu đỏ, một mặt là màu trắng đúng không?"
Dư Tri Ý nói: "Đúng vậy, rất giống anh, bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng khô khan, nhưng bên trong lại ấm áp tinh tế."
"Tôi sẽ giữ nó cẩn thận."
"Được rồi, tạm biệt."
Tạm biệt, tạm biệt cửa hàng hoa 'Dư Hương', tạm biệt căn phòng đầy mùi hương, tạm biệt Dư Tri Ý.
Lục Cảnh Niên ngồi lên xe taxi, tài xế là một chú khoảng ngoài 50 tuổi, chú chủ động trò chuyện: "Tới đây du lịch à, sao không ở lại thêm mấy ngày, ngày mai ở đây tổ chức mở biển, ngoài bờ biển sẽ rất náo nhiệt, nói thế nào ta, chiêng trống vang trời, pháo hoa cờ đỏ phấp phới, người xe tấp nập, những người có thuyền đánh cá sẽ đồng loạt ra khơi, sau một thời gian nghỉ ngơi, các loại hải sản dưới biển đã đến lúc thu hoạch, nếu cậu không vội có thể ở lại đây thêm hai ngày. "
Ở trung quốc có quy định từ ngày 1-5 đến ngày 1-9 bị cấm đánh bắt trên biển, ngày 1-9 sẽ bắt đầu đánh bắt trở lại, ngày này được gọi là ngày mở biển.
"Thật đáng tiếc, có cơ hội lần sau sẽ quay lại."
Bác tài còn than thở sao không ở lại thêm hai ngày, Lục Cảnh Niên lấy ốc biển trong balo ra đặt ở bên tai nghe, tiếng ù ù như ấm nước nóng sôi, lại tựa như tiếng sóng biển, bác tài nhìn thấy thì hỏi: "Ốc biển đẹp nhỉ, bạn gái tặng đúng không?"
Lục Cảnh Niên sửng sốt, "Hả? Không phải ạ?"
"Ồ, vậy là bạn gái tương lai?"
"Cũng không phải."
Bác tài: "Không phải? Cậu có lẽ không biết, người ở đây lưu truyện một câu chuyện dân gian, chỉ cần nói những lời muốn nói cho người mình thích với ốc biển, ốc biển sẽ nhắn lại cho người đó, đây là ốc biển tỏ tình, bên trong ốc biển tỏ tình sẽ có một sợi chỉ đỏ, người bán ốc ở đây đều nói cho những người du khách mua ốc về truyền thuyết này, người tặng ốc cho cậu chắc chắn biết ý nghĩa của nó, truyền thuyết còn nói, nếu cậu đồng ý với lời bày tỏ của đối phương, thì mua một sợi dây bảy màu làm quà đáp lễ..."
Suy nghĩ của Lục Cảnh Niên trở nên chậm chạp, bác tài vẫn đang nói nhưng hắn không thể nghe, nụ cười của Dư Tri Ý như thước phim quay chậm lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, phong cảnh ven đường lùi dần về phía sau, mọi chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng, Lục Cảnh Niên vội vàng nói: "Bác tài, làm phiền bác quay lại chỗ lúc nãy tôi lên xe với ạ."
Nửa giờ sau, cậu thanh niên kia xách balo đến, Lục Cảnh Niên cuối cùng cũng lấy được balo với chứng minh thư của mình.
Hai người đều không nói gì, Dư Tri Ý ở dưới lầu một chăm hoa, Lục Cảnh Niên ở trên lầu 3 làm hệ thống, bọn họ đều hiểu ngày mai chính là ngày tạm biệt.
Chạng vạng, hàng chuyển phát nhanh tới, Dư Tri Ý đứng ở ngoài cửa kêu Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, chuyển phát nhanh tới rồi, có cần tôi đưa lên không?"
"Không cần, cậu cứ bóc đi, tôi sẽ xuống sau."
Mở ra mới biết, Lục Cảnh Niên ngoại trừ đặt mua một hộp hoa bồ công anh, còn mua một hộp nhạc hoa cát tường, cánh hoa cát tường bị bao giữa những lớp keo trong suốt, đặt trên một bệ nhạc, tinh xảo đẹp đẽ.
Lúc Lục Cảnh Niên đi xuống, Dư Tri Ý đang nằm ghé trên quầy nhìn chăm chú hộp nhạc thất thần.
"Ngẩn người gì đó? Cậu có muốn đưa bồ công anh cho bà Bình không?"
"Anh xuống rồi à, vậy anh trông cửa hàng giúp tôi một lát, tôi đi đưa cái này, hộp nhạc của anh cất đi."
Lục Cảnh Niên không cầm, nói: "Cái này tặng cậu."
Dư Tri Ý sửng sốt, lại lần nữa cẩn thận nhìn ngắm hộp nhạc kia, cánh hoa cát cánh kép trắng như tuyết, màu trắng thanh thuần tinh khiết dường như lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay mất, cánh hoa xếp từng lớp từng lớp hình xoắn ốc, mềm mại tao nhã, phiêu dật lãng mạn, vẫn là hộp nhạc dây cót kiểu cũ, vặn dây cót một cái, âm thanh quen thuộc từ lâu lại vang lên.
Dư Tri Ý thích không nỡ rời tay, "Tôi rất thích, cảm ơn."
"Thích thì tốt rồi."
Dư Tri Ý đi đưa cho bà Bình hoa bồ công anh bất tử, lúc trở về tâm trạng trở nên ủ rủ, "Bà Bình bị bệnh, tôi khuyên bà đi bệnh viện nhưng bà không chịu, từ hôm bị dầm mưa về sức khỏe bà ấy bỗng trở nên kém đi, bệnh tật thi nhau kéo tới."
Lục Cảnh Niên ngồi ở trước quầy thu ngân làm hệ thống, ngẩng đầu hỏi, "Có nghiêm trọng không? Nếu cần thì gọi bác sĩ tới nhà khám xem sao."
Dư Tri Ý lắc đầu, "Tôi có nói rồi, nhưng bà ấy không chịu, bà nói thân thể mình thì mình hiểu rõ, đuổi tôi về."
"Cậu đừng quá lo lắng, người tốt đều sẽ được bình an."
"Ừm, bây giờ cũng chỉ có thể sang thăm bà ấy thường xuyên hơn."
Sau bữa tối, hai người lại ngồi ngoài ban công hóng gió như mọi khi, Lục Cảnh Niên cuối cùng cũng mở miệng: "Tri Ý, thời gian này làm phiền cậu nhiều rồi, ngày mai tôi phải về."
Đáy lòng Dư Tri Ý run lên, rầu rĩ nói: "Tốt, anh mua vé chưa? Tôi tiễn anh."
"Không cần đâu, tôi sẽ tự đi."
Hắn không thích ly biệt, không thích phải nhìn thấy ánh mắt Dư Tri Ý lúc chia tay.
Trái tim Dư Tri Ý như bị một sợi dây thừng vô hình treo lên hoảng hốt trống rỗng, anh muốn nói gì đó, mở miệng mấy lần, cuối cùng chỉ nói một câu: "Đi đường bình an."
Đêm đó Dư Tri Ý mất ngủ, hễ nhắm mắt lại xuất hiện những ngày ở chung với Lục Cảnh Niên, đôi khi duyên phận rất kỳ lạ, có người quen biết cả đời nhưng lại xa lạ như mới gặp, còn có người chỉ vừa mới gặp lại thân thuộc hệt như cố nhân.
Tâm sự nặng trĩu nhưng không có người để kể, chỉ có thể thì thầm với ánh trăng nghe, nhưng ánh trăng lại không biết đáp lại, Dư Tri Ý gửi tin nhắn cho bạn tốt Thẩm Hướng Du: [Tôi hình như đã thích một người.]
Lại bổ sung thêm một câu: [Không phải hình như, là chắc chắn.]
Mấy phút sau Thẩm Hướng Du trả lời lại: [Chúc mừng!]
Dư Tri Ý: [Một người đàn ông.]
Thẩm Hướng Du: [!]
Đọc xong tin nhắn này Dư Tri Ý không nhắn tiếp nữa, nỗi sầu muộn trước ngày chia tay khiến đầu óc anh hỗn loạn.
**
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa, phòng khách vang lên tiếng sột soạt, anh biết là Lục Cảnh Niên đang soạn đồ, Dư Tri Ý đứng lên lấy con ốc biển lúc trước ra, nhét một sợi chỉ đỏ vào bên trong, nhẹ giọng nói với ốc biển: "Nói cho anh ấy biết, tôi thích anh ấy, lại nói thêm rằng, tôi chúc anh ấy cuộc sống thuận lợi, khỏe mạnh bình an."
Người không ngủ ngon còn có Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên đặt vé tàu vào sáng sớm, từ đây tới ga tàu còn phải mất một khoảng thời gian nữa, sau khi rửa mặt dọn đồ đạc xong, hắn ngập ngừng đứng trước cửa phòng ngủ Dư Tri Ý, bàn tay đưa lên muốn gõ cửa mấy lần nhưng đều đặt xuống, dường như đột nhiên không còn dũng khí để nói lời chào tạm biệt.
Hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dư Tri Ý, còn chưa gõ xong chữ cửa phòng đã mở ra, khóe mắt Dư Tri Ý có chút đỏ, anh cười nói: "Sao vậy, định đi mà không từ biệt, vậy cũng quá không nghĩa khí rồi?"
Lục Cảnh Niên cất điện thoại, nhìn chăm chú vào khoé mắt anh, "Không phải, sợ cậu còn chưa dậy."
Dư Tri Ý đưa ốc biển cho hắn: "Đã muốn đưa cho anh lâu rồi, nhưng nhiều việc quá nên quên mất, tặng anh, đi ra biển một chuyến ít nhất cũng phải có gì mang về kỷ niệm chứ."
"Ừm." Lục Cảnh Niên cầm lấy bỏ vào balo, lại duỗi tay về phía Dư Tri Ý, "Tôi phải đi đây, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe."
Dư Tri Ý quay mặt sang một bên, cười nói: "Hai người đàn ông đừng ủy mị thế chứ."
Cơ thể lại không kiềm được sà vào cái ôm tạm biệt kia.
Không biết ôm bao lâu, hai người không ai nói chuyện, cuối cùng Dư Tri Ý vỗ vỗ sau lưng Lục Cảnh Niên, nhẹ giọng nói: "Coi chừng trễ tàu."
Xuống đến lầu một, Lục Cảnh Niên chuẩn bị đi ra từ cửa sau, bị Dư Tri Ý giữ tay lại: "Đi cửa chính, anh lúc trước vào từ cửa chính, bây giờ cũng đi ra từ chỗ đó, không cần phải đi cửa sau."
"Cái này có gì đặc biệt sao?"
"Với người khác không có, với anh thì có."
Lời này quá ái muội, Dư Tri Ý nhanh chóng bổ sung thêm một cậu: "Tôi muốn tặng anh một cành hoa, tôi cũng không có gì để tặng chỉ có hoa là nhiều."
Anh lấy từ trong quầy giữ tươi ra một cành hoa hồng, "Hoa hồng này rất đặc biệt, anh có thể gọi nói là hoa hồng trắng đỏ kết hợp, tên của nó là tuyết mùa xuân, trong tiệm chỉ có một cành duy nhất, tặng anh."
Lục Cảnh Niên cầm lấy, câu nói mặt như hoa đào da như tuyết chính là dùng để miêu tả cảnh hồng này, hai mặt của cánh hoa khác màu, một mặt trắng thuần như tuyết không tỳ vết, mặt khác lại đỏ rực diễm lệ như lửa.
"Một mặt là màu đỏ, một mặt là màu trắng đúng không?"
Dư Tri Ý nói: "Đúng vậy, rất giống anh, bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng khô khan, nhưng bên trong lại ấm áp tinh tế."
"Tôi sẽ giữ nó cẩn thận."
"Được rồi, tạm biệt."
Tạm biệt, tạm biệt cửa hàng hoa 'Dư Hương', tạm biệt căn phòng đầy mùi hương, tạm biệt Dư Tri Ý.
Lục Cảnh Niên ngồi lên xe taxi, tài xế là một chú khoảng ngoài 50 tuổi, chú chủ động trò chuyện: "Tới đây du lịch à, sao không ở lại thêm mấy ngày, ngày mai ở đây tổ chức mở biển, ngoài bờ biển sẽ rất náo nhiệt, nói thế nào ta, chiêng trống vang trời, pháo hoa cờ đỏ phấp phới, người xe tấp nập, những người có thuyền đánh cá sẽ đồng loạt ra khơi, sau một thời gian nghỉ ngơi, các loại hải sản dưới biển đã đến lúc thu hoạch, nếu cậu không vội có thể ở lại đây thêm hai ngày. "
Ở trung quốc có quy định từ ngày 1-5 đến ngày 1-9 bị cấm đánh bắt trên biển, ngày 1-9 sẽ bắt đầu đánh bắt trở lại, ngày này được gọi là ngày mở biển.
"Thật đáng tiếc, có cơ hội lần sau sẽ quay lại."
Bác tài còn than thở sao không ở lại thêm hai ngày, Lục Cảnh Niên lấy ốc biển trong balo ra đặt ở bên tai nghe, tiếng ù ù như ấm nước nóng sôi, lại tựa như tiếng sóng biển, bác tài nhìn thấy thì hỏi: "Ốc biển đẹp nhỉ, bạn gái tặng đúng không?"
Lục Cảnh Niên sửng sốt, "Hả? Không phải ạ?"
"Ồ, vậy là bạn gái tương lai?"
"Cũng không phải."
Bác tài: "Không phải? Cậu có lẽ không biết, người ở đây lưu truyện một câu chuyện dân gian, chỉ cần nói những lời muốn nói cho người mình thích với ốc biển, ốc biển sẽ nhắn lại cho người đó, đây là ốc biển tỏ tình, bên trong ốc biển tỏ tình sẽ có một sợi chỉ đỏ, người bán ốc ở đây đều nói cho những người du khách mua ốc về truyền thuyết này, người tặng ốc cho cậu chắc chắn biết ý nghĩa của nó, truyền thuyết còn nói, nếu cậu đồng ý với lời bày tỏ của đối phương, thì mua một sợi dây bảy màu làm quà đáp lễ..."
Suy nghĩ của Lục Cảnh Niên trở nên chậm chạp, bác tài vẫn đang nói nhưng hắn không thể nghe, nụ cười của Dư Tri Ý như thước phim quay chậm lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, phong cảnh ven đường lùi dần về phía sau, mọi chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng, Lục Cảnh Niên vội vàng nói: "Bác tài, làm phiền bác quay lại chỗ lúc nãy tôi lên xe với ạ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương