[Đam Mỹ] Đường Ly
Chương 25
“Thời tiết đang dần chuyển lạnh, Lâm gia chơi lớn đốt lửa sưởi ấm cả thành phố.” Tần Vũ cười hài lòng tắt tivi.
Không nói Ngụy Khiêm cũng biết là ai làm chuyện này. “Cậu vì Lâm Khương Đồng chơi xấu Đường Ly mà nở lòng đốt cả toà chính công ty nhà người ta?”
“Nếu tôi không lường trước dạy em ấy phản xạ nhanh thì cậu nghĩ hiện giờ em ấy đang ở đâu?” Suy nghĩ đến tình huống xấu nhất Tần Vũ không cam lòng nói ra.
Ngụy Khiêm im lặng không thể cãi lại, lòng thầm cảm ơn trời vì mình là bạn thân của hắn chứ không phải đối thủ. Sau vụ việc toà chính bị cháy rụi, Lâm thị ngày càng đi xuống, cổ đông ùa kéo nhau đi rút vốn vì sợ bị thiệt hại, Lâm thị xuống dốc không phanh.
Ông Lâm Mao thừa biết ai là người gây ra chuyện này nhưng không có chứng cứ buộc tội, mấy hôm trước còn âm thầm gửi chứng cứ ông ta buôn lậu ma túy, trốn thuế cho các cổ đông, sau lại đốt toà chính công ty. Ông ta tức muốn đột quỵ, tức giận lôi vợ mình ra đánh.
“Tôi đã nói bà đừng vây vào Tần thị mà bà còn đi kiếm chuyện… Bà xem chuyện tốt bà làm đi.”
Nói rồi mạnh mẽ vun sợi dây nịt trong tay quất vào người của bà ta. Khi trước vì quá kiêu ngạo chuyện con mình đánh Đường Ly, không muốn con mình cúi đầu trước người khác nên đi thách thức Tần Vũ kiện. Không ngờ hắn không kiện mà lại âm thầm đẩy công ty Lâm thị vào bờ vực phá sản.
Trẻ con đánh nhau không nghĩ sẽ có hậu quả lớn như thế này. Lâm Khương Đồng vừa mới đi chơi về thấy mẹ mình bị đánh tàn bạo vội chạy vào khuyên ngăn, không ngờ cũng bị đánh.
“Mẹ con chúng mày chỉ biết đem phiền phức về cho tao, đi chết đi, đi chết cả đi… Lũ ngu dốt, chúng mày đụng ai không đụng lại đi đụng Tần Vũ…”
“Là con, tất cả là tại con gây nên, mẹ không liên can đến chuyện này.” Lâm Khương Đồng chụp lấy dây nịt trong tay ba mình.
Hắn ta biết chuyện như ngày hôm nay là do mình khi đó đã sai người lấy chậu hoa cố ý nhắm vào Đường Ly mà ném. Vừa ném lúc sáng, buổi tối công ty liền bốc cháy, không thể trùng hợp hơn.
Lâm Mao tức giận ném sợi dây nịt đi vào phòng đóng cửa lại. Lâm Khương Đồng đỡ mẹ dậy, khắp người toàn vết thương, bà Lâm ôm con khóc nức nở.
“Đều tại mẹ, tại mẹ…” Nghĩ đến kiếp nạn lớn gia đình gặp phải, bà Lâm tự trách bản thân.
Lâm Khương Đồng không nói gì chỉ im lặng thầm ghi hận.
Kì nghỉ vừa đến, Đường Ly bị Tần Vũ lôi đi ra ngoài. Đối tác bên Thụy Sỹ ghé thăm, công ty mở tiệc chào đón đồng thời cũng mời các đối tác khác tham gia, cho phép mang theo người nhà đến.
Người nhà…
Cơ thể cao cao gầy của Đường Ly được phủ lên một bộ lễ phục màu trắng, màu lễ phục tôn lên màu da trắng trẻo, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm ưu tú. Tần Vũ ngắm nhìn người nọ xinh đẹp càng thêm tâm đắc.
Một tay thong thả đút vào túi quần, tay kia nho nhã đưa ra đợi người kia nắm lấy. Đường Ly ngơ ngác chần chừ không dám nắm, hắn không đợi được mà tiền tới mạnh mẽ nắm lấy tay người kia khoác vào tay mình đi ra sảnh lớn.
Nhìn xung quanh toàn người lạ, Đường Ly có chút sợ hãi, tay nhỏ bám chặt người bên cạnh. Nhận thức được sự ỷ lại của Đường Ly vào mình, Tần Vũ càng vui vẻ.
Giao lưu một chút, Đường Ly cũng dẫn hoà nhập vào không khí nên cũng dần buông người bên cạnh ra tìm gì đó ăn, khi chiều loay hoay chuẩn bị chưa ăn được gì bây giờ liền cảm thấy đói.
Tần Vũ đứng nói chuyện một hồi không thấy người bên cạnh vội đưa mắt đi tìm, Ngụy Khiêm cười khẩy.
“Không đặt người dưới mí mắt liền không yên tâm.”
Không quan tâm đến lời trêu chọc, Tần Vũ tìm một hồi cũng thấy thân ảnh bé nhỏ trắng trẻo như muốn hoà tan cùng màu phòng tiệc đang ngấu nghiến ăn, đôi má bánh bao cứ tròn xoe phập phồng cùng cái miệng nhỏ nhai liên tục.
Nom nhìn đến phì cười, đôi chân dài bước vài bước đã đến bên cạnh người kia, tay rút miếng khăn giấy ôn nhu lau miệng cho cậu. Giọng dịu dàng dặn dò.
“Ăn chậm một chút, nhai kĩ đừng nuốc vội không tốt cho dạ dày.”
Đôi mắt tròn xoe như viên ngọc lấp lánh nhìn Tần Vũ nuốc vội đồ ăn trong miệng đến phát nghẹn. Đường Ly khó chịu đến ứa nước mắt, Tần Vũ tay vỗ lưng tay lấy ly nước bồi cho người nọ uống.
“Cẩn thận, uống một ngụm sẽ dễ chịu.”
Hai tay Đường Ly gấp gáp cầm lấy ly nước uống một hơi cũng lấy lại tinh thần, Tần Vũ nóng lòng lau nước mắt bên khoé mi của Đường Ly, dường như rất thành thục lau miệng cho cậu.
“Dễ chịu hơn không?”
Lâu nay được Tần Vũ chăm sóc, Đường Ly cũng dần dần thích ứng được vài phần nhưng cũng có chút ngại ngùng, Đường Ly khẽ gật đầu.
Tần Vũ hai ngón tay thon dài khẽ cốc nhẹ vào đầu người đối diện như trách móc.
“Đã bảo đừng ăn vội.”
Tay lại múc một chén súp nhỏ thổi thổi nguội rồi bồi Đường Ly ăn từng muỗng. Cậu trai nhỏ dường như đã quen nên rất phối hợp cho người kia bồi ăn. Ăn xong lại được Tần Vũ lấy ly nước thả vào trong chiếc ống hút cầm cho Đường Ly hút.
Một tràng động tác thành thục, sau cùng mới vừa lòng.
“No chưa?”
Cậu trai nhỏ gật đầu, Tần Vũ xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ hài lòng.
“Ngồi nghỉ ngơi một chút, tôi đi tiếp đối tác sẽ quay lại.”
Phía xa xa cũng có một người điển trai, từ đầu đến cuối đều đứng quan sát hai người, môi mím lại toan tính.
“Cái này… Tần Vũ thích con trai?”
Tạ Hoà Địch chần chừ đi đến cạnh Đường Ly muốn bắt chuyện, Đường Ly không hiểu ý nghĩ người kia muốn ngồi chỗ của mình nên vội đứng dậy nhường chỗ. Tạ Hoà Địch bối rối kéo người lại.
“Không, tôi muốn bắt chuyện thôi.”
Cậu ta ngày xưa có gặp Tần Vũ vài lần cũng thầm thích hắn vì sự điển trai, tính cách lạnh lùng và chiếm hữu. Nhiều lần thấy Tần Vũ ở cùng Dung Tuyết cũng rất ghen tị nhưng nghĩ hắn vốn thích con gái nên ngậm ngùi quên đi, lên máy bay đi xa du học để quên đi Tần Vũ.
Đến cuối cùng không quên được nên đành quay trở về, thiết nghĩ chôn dấu tình cảm cũng được chỉ cần nhìn thấy Tần Vũ cũng mãn nguyện.
Nghe tin Tần Vũ mời ba mình dự tiệc, Tạ Hoà Địch một mực muốn cùng ba tham dự. Trông chờ được gặp người trong lòng, không ngờ cuối cùng lại nhìn thấy Tần Vũ đang ôn nhu chăm sóc một người con trai khác, không kìm nén được mà bước vội đến tiếp cận Đường Ly.
“Tần Vũ… Là gì của cậu vậy?”
Đường Ly ngơ ngác, hai mắt to tròn nhìn Tạ Hoà Địch, cậu cũng không biết phải trả lời làm sao.
Cơ thể Đường Ly bị dịch chuyển, nhanh chóng nằm trong một bờ ngực ấm áp. Tần Vũ đề phòng, mắt có địch ý nhìn Tạ Hoà Địch, tay một mực ôm lấy Đường Ly.
Cậu trai kia tinh ý hiểu ra cười nhẹ giải thích.
“Em chỉ muốn kết bạn với người bạn này thôi.”
“Cậu là ai?”
“Tạ Hoà Địch con trai của Tạ Hằng.”
Không nói Ngụy Khiêm cũng biết là ai làm chuyện này. “Cậu vì Lâm Khương Đồng chơi xấu Đường Ly mà nở lòng đốt cả toà chính công ty nhà người ta?”
“Nếu tôi không lường trước dạy em ấy phản xạ nhanh thì cậu nghĩ hiện giờ em ấy đang ở đâu?” Suy nghĩ đến tình huống xấu nhất Tần Vũ không cam lòng nói ra.
Ngụy Khiêm im lặng không thể cãi lại, lòng thầm cảm ơn trời vì mình là bạn thân của hắn chứ không phải đối thủ. Sau vụ việc toà chính bị cháy rụi, Lâm thị ngày càng đi xuống, cổ đông ùa kéo nhau đi rút vốn vì sợ bị thiệt hại, Lâm thị xuống dốc không phanh.
Ông Lâm Mao thừa biết ai là người gây ra chuyện này nhưng không có chứng cứ buộc tội, mấy hôm trước còn âm thầm gửi chứng cứ ông ta buôn lậu ma túy, trốn thuế cho các cổ đông, sau lại đốt toà chính công ty. Ông ta tức muốn đột quỵ, tức giận lôi vợ mình ra đánh.
“Tôi đã nói bà đừng vây vào Tần thị mà bà còn đi kiếm chuyện… Bà xem chuyện tốt bà làm đi.”
Nói rồi mạnh mẽ vun sợi dây nịt trong tay quất vào người của bà ta. Khi trước vì quá kiêu ngạo chuyện con mình đánh Đường Ly, không muốn con mình cúi đầu trước người khác nên đi thách thức Tần Vũ kiện. Không ngờ hắn không kiện mà lại âm thầm đẩy công ty Lâm thị vào bờ vực phá sản.
Trẻ con đánh nhau không nghĩ sẽ có hậu quả lớn như thế này. Lâm Khương Đồng vừa mới đi chơi về thấy mẹ mình bị đánh tàn bạo vội chạy vào khuyên ngăn, không ngờ cũng bị đánh.
“Mẹ con chúng mày chỉ biết đem phiền phức về cho tao, đi chết đi, đi chết cả đi… Lũ ngu dốt, chúng mày đụng ai không đụng lại đi đụng Tần Vũ…”
“Là con, tất cả là tại con gây nên, mẹ không liên can đến chuyện này.” Lâm Khương Đồng chụp lấy dây nịt trong tay ba mình.
Hắn ta biết chuyện như ngày hôm nay là do mình khi đó đã sai người lấy chậu hoa cố ý nhắm vào Đường Ly mà ném. Vừa ném lúc sáng, buổi tối công ty liền bốc cháy, không thể trùng hợp hơn.
Lâm Mao tức giận ném sợi dây nịt đi vào phòng đóng cửa lại. Lâm Khương Đồng đỡ mẹ dậy, khắp người toàn vết thương, bà Lâm ôm con khóc nức nở.
“Đều tại mẹ, tại mẹ…” Nghĩ đến kiếp nạn lớn gia đình gặp phải, bà Lâm tự trách bản thân.
Lâm Khương Đồng không nói gì chỉ im lặng thầm ghi hận.
Kì nghỉ vừa đến, Đường Ly bị Tần Vũ lôi đi ra ngoài. Đối tác bên Thụy Sỹ ghé thăm, công ty mở tiệc chào đón đồng thời cũng mời các đối tác khác tham gia, cho phép mang theo người nhà đến.
Người nhà…
Cơ thể cao cao gầy của Đường Ly được phủ lên một bộ lễ phục màu trắng, màu lễ phục tôn lên màu da trắng trẻo, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm ưu tú. Tần Vũ ngắm nhìn người nọ xinh đẹp càng thêm tâm đắc.
Một tay thong thả đút vào túi quần, tay kia nho nhã đưa ra đợi người kia nắm lấy. Đường Ly ngơ ngác chần chừ không dám nắm, hắn không đợi được mà tiền tới mạnh mẽ nắm lấy tay người kia khoác vào tay mình đi ra sảnh lớn.
Nhìn xung quanh toàn người lạ, Đường Ly có chút sợ hãi, tay nhỏ bám chặt người bên cạnh. Nhận thức được sự ỷ lại của Đường Ly vào mình, Tần Vũ càng vui vẻ.
Giao lưu một chút, Đường Ly cũng dẫn hoà nhập vào không khí nên cũng dần buông người bên cạnh ra tìm gì đó ăn, khi chiều loay hoay chuẩn bị chưa ăn được gì bây giờ liền cảm thấy đói.
Tần Vũ đứng nói chuyện một hồi không thấy người bên cạnh vội đưa mắt đi tìm, Ngụy Khiêm cười khẩy.
“Không đặt người dưới mí mắt liền không yên tâm.”
Không quan tâm đến lời trêu chọc, Tần Vũ tìm một hồi cũng thấy thân ảnh bé nhỏ trắng trẻo như muốn hoà tan cùng màu phòng tiệc đang ngấu nghiến ăn, đôi má bánh bao cứ tròn xoe phập phồng cùng cái miệng nhỏ nhai liên tục.
Nom nhìn đến phì cười, đôi chân dài bước vài bước đã đến bên cạnh người kia, tay rút miếng khăn giấy ôn nhu lau miệng cho cậu. Giọng dịu dàng dặn dò.
“Ăn chậm một chút, nhai kĩ đừng nuốc vội không tốt cho dạ dày.”
Đôi mắt tròn xoe như viên ngọc lấp lánh nhìn Tần Vũ nuốc vội đồ ăn trong miệng đến phát nghẹn. Đường Ly khó chịu đến ứa nước mắt, Tần Vũ tay vỗ lưng tay lấy ly nước bồi cho người nọ uống.
“Cẩn thận, uống một ngụm sẽ dễ chịu.”
Hai tay Đường Ly gấp gáp cầm lấy ly nước uống một hơi cũng lấy lại tinh thần, Tần Vũ nóng lòng lau nước mắt bên khoé mi của Đường Ly, dường như rất thành thục lau miệng cho cậu.
“Dễ chịu hơn không?”
Lâu nay được Tần Vũ chăm sóc, Đường Ly cũng dần dần thích ứng được vài phần nhưng cũng có chút ngại ngùng, Đường Ly khẽ gật đầu.
Tần Vũ hai ngón tay thon dài khẽ cốc nhẹ vào đầu người đối diện như trách móc.
“Đã bảo đừng ăn vội.”
Tay lại múc một chén súp nhỏ thổi thổi nguội rồi bồi Đường Ly ăn từng muỗng. Cậu trai nhỏ dường như đã quen nên rất phối hợp cho người kia bồi ăn. Ăn xong lại được Tần Vũ lấy ly nước thả vào trong chiếc ống hút cầm cho Đường Ly hút.
Một tràng động tác thành thục, sau cùng mới vừa lòng.
“No chưa?”
Cậu trai nhỏ gật đầu, Tần Vũ xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ hài lòng.
“Ngồi nghỉ ngơi một chút, tôi đi tiếp đối tác sẽ quay lại.”
Phía xa xa cũng có một người điển trai, từ đầu đến cuối đều đứng quan sát hai người, môi mím lại toan tính.
“Cái này… Tần Vũ thích con trai?”
Tạ Hoà Địch chần chừ đi đến cạnh Đường Ly muốn bắt chuyện, Đường Ly không hiểu ý nghĩ người kia muốn ngồi chỗ của mình nên vội đứng dậy nhường chỗ. Tạ Hoà Địch bối rối kéo người lại.
“Không, tôi muốn bắt chuyện thôi.”
Cậu ta ngày xưa có gặp Tần Vũ vài lần cũng thầm thích hắn vì sự điển trai, tính cách lạnh lùng và chiếm hữu. Nhiều lần thấy Tần Vũ ở cùng Dung Tuyết cũng rất ghen tị nhưng nghĩ hắn vốn thích con gái nên ngậm ngùi quên đi, lên máy bay đi xa du học để quên đi Tần Vũ.
Đến cuối cùng không quên được nên đành quay trở về, thiết nghĩ chôn dấu tình cảm cũng được chỉ cần nhìn thấy Tần Vũ cũng mãn nguyện.
Nghe tin Tần Vũ mời ba mình dự tiệc, Tạ Hoà Địch một mực muốn cùng ba tham dự. Trông chờ được gặp người trong lòng, không ngờ cuối cùng lại nhìn thấy Tần Vũ đang ôn nhu chăm sóc một người con trai khác, không kìm nén được mà bước vội đến tiếp cận Đường Ly.
“Tần Vũ… Là gì của cậu vậy?”
Đường Ly ngơ ngác, hai mắt to tròn nhìn Tạ Hoà Địch, cậu cũng không biết phải trả lời làm sao.
Cơ thể Đường Ly bị dịch chuyển, nhanh chóng nằm trong một bờ ngực ấm áp. Tần Vũ đề phòng, mắt có địch ý nhìn Tạ Hoà Địch, tay một mực ôm lấy Đường Ly.
Cậu trai kia tinh ý hiểu ra cười nhẹ giải thích.
“Em chỉ muốn kết bạn với người bạn này thôi.”
“Cậu là ai?”
“Tạ Hoà Địch con trai của Tạ Hằng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương