[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh
Chương 38: Ngốc!
Tuấn Khải đóng mạnh cửa lại phía sau lại. Giây phút anh tự hỏi chính mình rằng anh bản thân mình đang làm gì? Tức giận vì điều gì? Lo lắng gì chứ?.
Anh mang cả một người tức tối trở về phòng. Đi thẳng vào nhà bếp uống một ngụm nước lớn.
Lần đầu tiên, sau hơn ba mươi năm! Anh mới vì một người mà mất bình tĩnh như vậy!
“Mình đang làm cái quái gì ở đây chứ!”
Anh xoay người đi ra phía cửa mang theo khuôn mặt hình sự đi xuống tầng trệt. Đầu tiên là bước ra phía ngoài mua thuốc, nhiệt kế. Sau đó là đi vào quán ăn bên lề đường mua thêm cháo lỏng. Và vẫn giữ độc một khuôn mặt lạnh tanh trở lên nhập mật khẩu phòng Hòa An.
Vừa mở cửa ra đã nghe tiếng ho khan phát ra liên tục từ phòng ngủ. Càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Mở túi lấy nhiệt kế lâp tức tiến vào trong.
Ba mươi tám phẩy bảy độ! Thật sự tên này không muốn sống nữa rồi!.
Vừa chuẩn bị bước ra ngoài lấy viên hạ sốt thì Hòa An nắm tay anh giữ lại.
“Tôi thực sự xin lỗi, tôi *khụ* không muốn *khụ* đi bệnh viện. Chỉ cần *khụ* uống thuốc sẽ *khụ* khỏe lại ngay. Xin anh.” Hòa An vừa nói vừa ho khan từng chữ khó khăn.
Tuấn Khải thực sự không hiểu lý do mà tên ngốc này không muốn đi bệnh viện là gì. Nhưng tới mức đánh đổi mạng sống như thế này đúng là không phải bình thường!
“Nói ít thôi! Tôi đi lấy thuốc.” Tuấn Khải phút chốc cảm thấy lòng mình trùng xuống mấy bậc. Tới mức nói lớn tiếng cũng không nỡ.
Hòa An vẫn nằm im ở đó, nước mắt theo kẽ mắt rơi nhẹ xuống. Môi nhẹ mỉm cười thầm nói trong lòng “Cảm ơn..”.
Tuấn Khải trở lại với bát cháo âm ấm, đỡ Hòa An dậy. Dịu dàng đút từng muỗng. Nhưng dạ dày Hòa An lúc này đúng kiểu đang bạo động rồi, cứ một muỗng trôi xuống cuống họng là biểu tình đòi trở ra. Tuấn Khải nhìn thấy biểu cảm khó coi trên khuôn mặt biết là muốn ói nên liền một muỗng là ngay lập tức đưa tay tới vuốt từ ngực dài xuống cho Hòa An. Nhìn thấy cậu ta ngoan ngoãn ăn dù khó chịu vẫn cố gắng anh mới dịu đi phần nào.
Sau khi uống thuốc hạ sốt tầm hơn hai giờ sau Hòa An đã có dấu hiệu tỉnh táo trở lại. Lúc mở mắt ra liền thấy Tuấn Khải đang ngồi chéo chân, khoanh tay mà đôi mắt nhắm nghiền yên lặng trên sofa. Giây phút Hòa An nhận thấy tim mình như bị nhũn ra mất rồi.
Chắc chắn đây không phải một giấc mơ của chỉ riêng anh. Tuấn Khải ngồi yên đó, im lặng và ấm áp. Hòa An cảm giác nếu không phải là anh thích Tuấn Khải thì quả thật cảm xúc của anh có vấn đề. Nhưng quan trọng hơn cả là đối với Tuấn Khải, anh là gì? Hay chỉ đơn giản là một phép thử như tối qua?
Hòa An bước xuống giường, đầu óc hiện tại vẫn còn rất choáng. Cố gắng đi về phía trước để rót nước uống. Sau đó xoay người tiến về phía Tuấn Khải đang ngồi. Đứng đó im lặng nhìn rõ hơn khuôn mặt yên bình kia. Càng nhìn càng cuốn hút, từng đường nét khuôn mặt. Từng đường cong cơ thể, tất cả mọi thứ hoàn hảo đến điên đảo ánh nhìn.
Đứng đó hồi lâu Hòa An lại cảm thấy chóng mặt nên xoay người trở về giường. Vừa xoay đi liền nghe tiếng nói.
“Tỉnh rồi?” Tuấn Khải đã mở mắt nhưng không đổi tư thế.
“Được một lát rồi, thực sự đã phiền anh.” Hòa An ánh mắt có lỗi.
“Đừng nói lời vô nghĩa, ngồi yên đó tôi kiểm tra thân nhiệt một chút.” Tuấn Khải ngồi dậy lấy nhiệt kế bước tới kẹp vào phía dưới tay Hòa An.
Hòa An cũng ngoan ngoãn làm theo.
“Vẫn còn sốt cao lắm. Bây giờ chỉ ăn thêm chút cháo rồi uống thuốc trước.”
Tuấn Khải y như một bác sỹ đang khám chữa bệnh. Hòa An hiện tại như một cậu nhóc cực kỳ nghe lời. Một câu cũng không phản ứng.
Cả buổi chiều đó hai người một ra lệnh một làm theo. Hòa An cũng không thể tin được có một ngày mình lại bị rơi vào thế bị động tuyệt đối như vậy.
Uống thuốc xong lại buồn ngủ. Hòa An liền ngủ một giấc tới hơn sáu giờ. Lúc dậy lại cảm thấy cổ họng vẫn rất nóng và rát liền xoay người lấy nước uống mới phát hiện Tuấn Khải đã đi mất rồi.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ trống vắng.
“Đúng thật là anh ta không có nghĩa vụ phải ở đây chăm sóc mình. Rõ ràng chỉ là anh ta không thể thấy chết không cứu. Rõ ràng chỉ là một mình mình đang ảo tưởng…”
Hòa An cảm thấy lòng cực kỳ khó chịu. Cảm thấy rất nóng. Giống như một hành động cảm tính, anh đứng dậy cởi quần áo quăng tứ tung lên giường nhắm hờ mắt đi theo thói quen mà tiến tới nhà vệ sinh. Bước vào, mở vòi nước.
“Cuối cùng cũng dễ chịu rồi.”
Dòng nước lạnh chảy dài trên người Hòa An, từng mảng da đỏ ửng lên vì sốt cũng nhạt dần vì nước lạnh thấm lên. Tiếng nước chảy trong phòng lấn át làm Hòa An không cảm giác được những âm thanh khác trong phòng nữa. Cho đến khi có một lực mạnh từ phía sau kéo anh ra khỏi vòi nước anh mới nghe rõ tiếng nói như hét bên tai.
“Tôi có nói là cho cậu đi tắm chưa? Cậu không muốn sống nữa thì tôi cũng không quản! Tự mình lo đi.” Nói xong liền tức tối bỏ đi.
Thân thể trần truồng của Hòa An như bị đong cứng dưới ánh mắt đang phát ra lửa địa ngục từ Tuấn Khải. Anh không nghĩ là anh ta sẽ quay lại. Anh chỉ là thấy nóng nên muốn làm mát. Có lẽ sốt đến phát điên rồi.
Nhìn thấy Tuấn Khải giận dữ bỏ đi ra ngoài. Hòa An một mình đứng chết trân tới hơn vài phút sau mới có thể quấn khăn đi ra ngoài.
Vừa bước ra liền ngửi được mùi thơm tỏa khắp phòng.
Một tô cháo thịt băm nằm nghênh ngang trên bàn ăn. Bên cạnh còn có một bọc thuốc mới.
Có đánh chết Hòa An cũng không nghĩ là anh ta lại ra ngoài vì chuẩn bị những thứ này cho mình.
Anh mang cả một người tức tối trở về phòng. Đi thẳng vào nhà bếp uống một ngụm nước lớn.
Lần đầu tiên, sau hơn ba mươi năm! Anh mới vì một người mà mất bình tĩnh như vậy!
“Mình đang làm cái quái gì ở đây chứ!”
Anh xoay người đi ra phía cửa mang theo khuôn mặt hình sự đi xuống tầng trệt. Đầu tiên là bước ra phía ngoài mua thuốc, nhiệt kế. Sau đó là đi vào quán ăn bên lề đường mua thêm cháo lỏng. Và vẫn giữ độc một khuôn mặt lạnh tanh trở lên nhập mật khẩu phòng Hòa An.
Vừa mở cửa ra đã nghe tiếng ho khan phát ra liên tục từ phòng ngủ. Càng nghe càng cảm thấy khó chịu. Mở túi lấy nhiệt kế lâp tức tiến vào trong.
Ba mươi tám phẩy bảy độ! Thật sự tên này không muốn sống nữa rồi!.
Vừa chuẩn bị bước ra ngoài lấy viên hạ sốt thì Hòa An nắm tay anh giữ lại.
“Tôi thực sự xin lỗi, tôi *khụ* không muốn *khụ* đi bệnh viện. Chỉ cần *khụ* uống thuốc sẽ *khụ* khỏe lại ngay. Xin anh.” Hòa An vừa nói vừa ho khan từng chữ khó khăn.
Tuấn Khải thực sự không hiểu lý do mà tên ngốc này không muốn đi bệnh viện là gì. Nhưng tới mức đánh đổi mạng sống như thế này đúng là không phải bình thường!
“Nói ít thôi! Tôi đi lấy thuốc.” Tuấn Khải phút chốc cảm thấy lòng mình trùng xuống mấy bậc. Tới mức nói lớn tiếng cũng không nỡ.
Hòa An vẫn nằm im ở đó, nước mắt theo kẽ mắt rơi nhẹ xuống. Môi nhẹ mỉm cười thầm nói trong lòng “Cảm ơn..”.
Tuấn Khải trở lại với bát cháo âm ấm, đỡ Hòa An dậy. Dịu dàng đút từng muỗng. Nhưng dạ dày Hòa An lúc này đúng kiểu đang bạo động rồi, cứ một muỗng trôi xuống cuống họng là biểu tình đòi trở ra. Tuấn Khải nhìn thấy biểu cảm khó coi trên khuôn mặt biết là muốn ói nên liền một muỗng là ngay lập tức đưa tay tới vuốt từ ngực dài xuống cho Hòa An. Nhìn thấy cậu ta ngoan ngoãn ăn dù khó chịu vẫn cố gắng anh mới dịu đi phần nào.
Sau khi uống thuốc hạ sốt tầm hơn hai giờ sau Hòa An đã có dấu hiệu tỉnh táo trở lại. Lúc mở mắt ra liền thấy Tuấn Khải đang ngồi chéo chân, khoanh tay mà đôi mắt nhắm nghiền yên lặng trên sofa. Giây phút Hòa An nhận thấy tim mình như bị nhũn ra mất rồi.
Chắc chắn đây không phải một giấc mơ của chỉ riêng anh. Tuấn Khải ngồi yên đó, im lặng và ấm áp. Hòa An cảm giác nếu không phải là anh thích Tuấn Khải thì quả thật cảm xúc của anh có vấn đề. Nhưng quan trọng hơn cả là đối với Tuấn Khải, anh là gì? Hay chỉ đơn giản là một phép thử như tối qua?
Hòa An bước xuống giường, đầu óc hiện tại vẫn còn rất choáng. Cố gắng đi về phía trước để rót nước uống. Sau đó xoay người tiến về phía Tuấn Khải đang ngồi. Đứng đó im lặng nhìn rõ hơn khuôn mặt yên bình kia. Càng nhìn càng cuốn hút, từng đường nét khuôn mặt. Từng đường cong cơ thể, tất cả mọi thứ hoàn hảo đến điên đảo ánh nhìn.
Đứng đó hồi lâu Hòa An lại cảm thấy chóng mặt nên xoay người trở về giường. Vừa xoay đi liền nghe tiếng nói.
“Tỉnh rồi?” Tuấn Khải đã mở mắt nhưng không đổi tư thế.
“Được một lát rồi, thực sự đã phiền anh.” Hòa An ánh mắt có lỗi.
“Đừng nói lời vô nghĩa, ngồi yên đó tôi kiểm tra thân nhiệt một chút.” Tuấn Khải ngồi dậy lấy nhiệt kế bước tới kẹp vào phía dưới tay Hòa An.
Hòa An cũng ngoan ngoãn làm theo.
“Vẫn còn sốt cao lắm. Bây giờ chỉ ăn thêm chút cháo rồi uống thuốc trước.”
Tuấn Khải y như một bác sỹ đang khám chữa bệnh. Hòa An hiện tại như một cậu nhóc cực kỳ nghe lời. Một câu cũng không phản ứng.
Cả buổi chiều đó hai người một ra lệnh một làm theo. Hòa An cũng không thể tin được có một ngày mình lại bị rơi vào thế bị động tuyệt đối như vậy.
Uống thuốc xong lại buồn ngủ. Hòa An liền ngủ một giấc tới hơn sáu giờ. Lúc dậy lại cảm thấy cổ họng vẫn rất nóng và rát liền xoay người lấy nước uống mới phát hiện Tuấn Khải đã đi mất rồi.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ trống vắng.
“Đúng thật là anh ta không có nghĩa vụ phải ở đây chăm sóc mình. Rõ ràng chỉ là anh ta không thể thấy chết không cứu. Rõ ràng chỉ là một mình mình đang ảo tưởng…”
Hòa An cảm thấy lòng cực kỳ khó chịu. Cảm thấy rất nóng. Giống như một hành động cảm tính, anh đứng dậy cởi quần áo quăng tứ tung lên giường nhắm hờ mắt đi theo thói quen mà tiến tới nhà vệ sinh. Bước vào, mở vòi nước.
“Cuối cùng cũng dễ chịu rồi.”
Dòng nước lạnh chảy dài trên người Hòa An, từng mảng da đỏ ửng lên vì sốt cũng nhạt dần vì nước lạnh thấm lên. Tiếng nước chảy trong phòng lấn át làm Hòa An không cảm giác được những âm thanh khác trong phòng nữa. Cho đến khi có một lực mạnh từ phía sau kéo anh ra khỏi vòi nước anh mới nghe rõ tiếng nói như hét bên tai.
“Tôi có nói là cho cậu đi tắm chưa? Cậu không muốn sống nữa thì tôi cũng không quản! Tự mình lo đi.” Nói xong liền tức tối bỏ đi.
Thân thể trần truồng của Hòa An như bị đong cứng dưới ánh mắt đang phát ra lửa địa ngục từ Tuấn Khải. Anh không nghĩ là anh ta sẽ quay lại. Anh chỉ là thấy nóng nên muốn làm mát. Có lẽ sốt đến phát điên rồi.
Nhìn thấy Tuấn Khải giận dữ bỏ đi ra ngoài. Hòa An một mình đứng chết trân tới hơn vài phút sau mới có thể quấn khăn đi ra ngoài.
Vừa bước ra liền ngửi được mùi thơm tỏa khắp phòng.
Một tô cháo thịt băm nằm nghênh ngang trên bàn ăn. Bên cạnh còn có một bọc thuốc mới.
Có đánh chết Hòa An cũng không nghĩ là anh ta lại ra ngoài vì chuẩn bị những thứ này cho mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương