[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 7: Không thể nào nuốt trôi được sự trở lại này



Từ lúc đó trở đi không ai nói với ai thêm câu nào trong suốt dọc đường lên thang máy. Hòa An cũng cố gắng đi chậm lại để không vượt qua anh ta. Nhìn từ phía sau chàng trai này có một sức hút vô cùng kỳ lạ, thân hình cân đối đến khó có thể tìm được một điểm để phê bình.

Trong một phút giây vô tình nào đó, Hòa An đã nghĩ rằng mình thực sự bị anh ta thu hút một cách nghiêm túc trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn. Đến cửa phòng anh bỏ đống đồ trên tay xuống, vừa nhập mật khẩu mở khóa phòng vừa lên tiếng mà không nhìn lại phía sau.

"Ngủ ngon, hàng xóm!”

Nhưng có vẻ đã chậm mất vài giây rồi, âm thanh trong miệng vừa phát ra thì đồng thời tiếng đóng cửa phía sau cũng vang lên. Anh mỉm cười thu lời chúc lại cho riêng mình trong hàng tá cảm xúc ngổn ngang rồi đi vào phòng.

Căn phòng đối diện cũng đã bật đèn sáng gần như là bật sáng hết cả không gian. Tuấn Khải là một người cực kỳ sợ bóng tối. Sự sợ hãi này cũng gần giống một căn bệnh, nó làm anh trở nên vô cùng yếu đuối khi đối diện. Mặc dù anh đã chuyển tới đây hơn một tuần nhưng đại khái vẫn chưa ra khỏi nhà nhiều, chủ yếu ra đường vào khoảng thời gian tất cả mọi người đã vào giờ làm việc. Vì thế nên Hòa An vẫn chưa gặp được anh lần nào.

Anh sắp xếp ngăn nắp những thứ vừa mua vào tủ lạnh. Xoay người đến tủ đồ lấy ra một bộ đồ ngủ màu xám đen rồi đi thẳng tới nhà vệ sinh. Không giống như tác phong cứng nhắc lúc sáng, khi chỉ còn một mình anh luôn luôn cho mình được thoải mái hết có thể. Anh đi tắm mà cửa nhà vệ sinh cũng không buồn khóa, cứ như vậy mà từ phía bên ngoài-bất kỳ ai thì đều có thể nhìn thấy được thân thể cường tráng bên trong đang cứ thoắt ẩn thoắt hiện phía dưới làn nước ấm.

Lúc còn ở Úc anh có trang bị đồ tập thể thao tại nhà, mỗi ngày đều dành ra tầm hơn hai tiếng đồng hồ để tập nên body vô cùng hoàn hảo. Nhưng từ lúc về Việt Nam đến bây giờ tạm thời chưa phân chia được thời gian và cũng chưa tìm được phòng tập nên tạm ngưng nhưng điều đó cũng không làm cho cơ thể anh bớt quyến rũ thêm chút nào.

Anh mất hơn hai mươi phút trầm mình trong bồn tắm. Tắm xong cũng chẳng gấp gáp mặc quần áo cứ vậy mà đứng nhìn mình trong gương vừa sấy tóc vừa nở một nụ cười trên môi khó đoán được ý nghĩa mà nói khẽ..

"Cũng không tệ."

Ba từ sau đó được nói ra vô cùng tự nhiên, tự nhiên tới mức tới chủ nhân của nó phải ngẩn ngơ mất mấy giây.

Bây giờ cũng đã chín giờ.

Bên phía phòng đối diện Hòa An vẫn còn đang chật vật sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh, vừa làm vừa tự cằn nhằn bản thân tại sao lại mua nhiều đến như vậy. Lúc mang về đã nặng không bê nổi bây giờ chất vào tủ còn lâu hơn.

Trở về lại phòng khách anh tiện tay bật tivi nghe một bài hát Âu Mỹ, vừa nghe vừa lắp sim điện thoại mới vào điện thoại. Đồng bộ số di động và thao tác đầu tiên là gọi cho mẹ. Đầu dây bên kia vừa tút tút được tầm vài lần là đã có người bắt máy.

"Alo "

"Là con đây."

"Ôi trời, sao con lại gọi giờ này. Gọi bằng số điện thoại của ai đấy, đang đi với bạn sao?"

"Xin lỗi mẹ vì con cũng mới ra ngoài về, số của con vừa đổi, mẹ bỏ số kia nhé. Không sử dụng được nữa."

"Thảo nào lúc chiều mẹ có gọi mà cứ báo không liên lạc được."

"Mẹ gọi có việc gì ạ?"

"Ừm, thì cũng có chút chuyện. Thực ra thì cũng không quan trọng lắm. Có người đến thăm ba mẹ, cũng có hỏi thăm con. Nói chung là cũng không nán lại lâu. Nhưng.."

"Thôi con biết mẹ muốn nói ai rồi. Nhưng bây giờ con hơi mệt, dạ dày không ổn. Mẹ lưu số con lại nhé, thứ sáu tan ca này con sẽ về nhà. Mẹ làm gì đó ngon ngon chút. Ba mẹ ngủ ngon, con tắt máy đây. Yêu mẹ nha."

"Cũng được, con cũng ngủ ngon ông trời con của mẹ, nhớ uống thuốc giữ gìn sức khỏe."

Vẫn là mẹ tắt máy trước, bỏ lại Hòa An thẫn thờ vì không ngờ anh ta thực sự đến tìm ba mẹ mình. Đúng thật là Minh Phong luôn che giấu chuyện của anh và anh ta, nhưng Hòa An thì ngược lại. Anh rất hay dắt Minh Phong về nhà vào cuối tuần thậm chí là có cả ngủ lại, ba mẹ rất thoải mái nên cả hai đều rất thích về nhà chơi, cứ đều đặn tháng về vài lần.

Chia tay cũng đã nói rõ ràng với ba mẹ nhưng vì chia tay trong êm đẹp nên cũng không có lý do gì anh ta không dám về tìm ba mẹ Hòa An. Nghĩ đến đây, nhớ đến những tin nhắn ban sáng thực sự anh không nuốt trôi được sự trở lại này.

Không phải anh trốn tránh, mà là anh thực sự không muốn dính dáng trở lại hay có liên hệ gì với người cũ nữa. Những chuyện đã qua thì tính là đã qua, không hối tiếc cũng không bao giờ có định nghĩa nhìn lại.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...