[Đam Mỹ] Giả Ngoan
Chương 35: Tôi thử chút
Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com
-----------
Cận Sầm từng chút một đến gần chàng trai đang cười híp mắt kia.
Thời gian trôi đi, bầu không khí hộp đêm dần trở nên náo nhiệt, Nghiêm Diệc Sơ ngậm thuốc lá ngồi kế bên cậu ta, ánh đèn mờ ảo không ngừng biến hóa trên mặt cậu.
Trên người Nghiêm Diệc Sơ có mùi xạ hương thoang thoảng, hơi giống mùi chanh. Cận Sầm nhìn kỹ cậu thì phát hiện thấy nốt ruồi nhỏ màu nâu nơi khóe mắt, lúc cụp mi, nốt ruồi kia như ẩn như hiện.
Trong khung cảnh đặc biệt này, tiếng nhạc đinh tai nhức óc không ngừng dồn dập, bầu không khí ám muội khiến Cận Sầm cảm thấy một luồng hưng phấn dồn thẳng lên não.
Cậu ta không hiểu vì sao mình lại đến Phí Điểm chỉ vì một câu nói.
Cậu ta rít một hơi, đầu thuốc cuộn lên điếu thuốc đang cháy, ánh sáng cam lóe lên, tiện chuyền đến điếu thuốc mà Nghiêm Diệc Sơ đang ngậm trên miệng.
Nghiêm Diệc Sơ cũng ăn ý rít một hơi, điếu thuốc đã được châm.
Khoảng cách gần như thế làm cho hơi thở cứ thế quyện vào nhau.
Khói thuốc xuyên qua phổi, cơn choáng xông lên não, nếu như là người mới hút có thể sẽ cảm thấy khó chịu, muốn ói, nhưng Cận Sầm lại cảm thấy thấy cảm giác choáng váng này càng tăng hưng phấn cho cậu ta.
Làn khói trắng chậm rãi phả ra từ trong miệng làm khuôn mặt Nghiêm Diệc Sơ có chút bị che khuất.
Hứa Thanh không biết đã biến mất từ lúc nào, trên ghế dài giờ đây chỉ còn hai người.
Nghiêm Diệc Sơ trầm ngâm nhìn Cận Sầm.
Cậu ta cầm điếu thuốc, thậm chí còn chưa hút vào, làn khói đã tan đi. Nghiêm Diệc Sơ có lẽ tưởng tượng được Hứa Thanh hẹn Cận Sầm đến đây thế nào, lúc bọn họ ở Xuyên Thành cũng hay chơi xấu nhau như vậy.
Sống là phải vui, đó là nguyên tắc mà cậu cùng với những người bạn Xuyên Thành của mình theo đuổi, mà loại người đã sớm biết rõ xu hướng tính dục của bản thân giống như Hứa Thanh thì càng ôm tâm tính được đàng điếm cho thoả thích, tình cũ không biết đổi qua bao nhiêu lần.
Nghiêm Diệc Sơ lúc này nhìn Cận Sầm.
Từ đầu đến chân của chàng trai, khuôn mặt, bàn tay cầm điếu thuốc hay ánh nhìn thoáng qua cũng làm tim cậu đập nhanh hơn, tất cả đều đánh trúng điểm yêu thích của cậu.
Mặc cho là con của chiến hữu ba cậu, nếu chỉ riêng việc gặp ở hộp đêm cũng khiến Nghiêm Diệc Sơ tin rằng mình nhất định sẽ theo đuổi người này.
Hứa Thanh rất hiểu cậu, chính vì điều này nên hắn mới hẹn Cận Sầm đến.
Nếu như Cận Sầm có ý với cậu thì Cận Sầm sẽ đến.
Chỉ cần cậu ta đến, bất kể loại 'ý' này là thiện cảm, muốn tìm hiểu hay không... là đủ rồi.
Nghiêm Diệc Sơ chưa bao giờ là người trì hoãn, do dự trong mọi việc.
Cậu ở Bắc Thành giả ngoan đã quá lâu, nếu không phải Hứa Thanh xuất hiện thì cậu cũng đã quên trước kia mình dữ dội ra sao.
Không phải là người theo đuổi sao? Nghiêm Diệc Sơ phun vòng khói, nhìn làn khói tan dần trong không khí, cậu trầm tư một lúc rồi cười nói với Cận Sầm: "Sầm ca, hôm nay mặc áo đôi với tôi à?"
......
Nghe được hỏi, Cận Sầm cầm điếu thuốc trong tay trở nên căng thẳng.
Cậu ta không ngờ Nghiêm Diệc Sơ lại đột nhiên nói thẳng như vậy nên có hơi ngớ ra.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Cận Sầm nở nụ cười gian xảo nhìn khuôn mặt thờ ơ của Nghiêm Diệc Sơ, cậu ta càng ngày càng cảm thấy kích thích.
Cậu ta nheo mắt nhìn Nghiêm Diệc Sơ, mặt không đổi sắc hỏi lại: "Không được sao, thầy tiểu Nghiêm?"
Cận Sầm trông không có gì thay đổi.
Điều này khiến tinh thần chiến đấu của Nghiêm Diệc Sơ càng tăng lên.
Nghiêm Diệc Sơ dập điếu thuốc, chống cằm nhìn Cận Sầm gật gật đầu, cố ý nói kéo dài: "Tất nhiên Sầm ca có thể làm điều này... nhưng... điều này sẽ làm cho tôi nghĩ đến ý khác đấy."
Cậu cố tình nhấn mạnh chữ 'ý'.
Giọng thường ngày của chàng trai rất ngớ ngớ, vậy mà sau khi bỏ lớp ngụy trang thì khác hoàn toàn với âm thanh khô khan. Giọng lạnh lùng của Nghiêm Diệc Sơ như có như không mang chút trêu chọc, hệt như ép quả dâu tây ngọt ngào vào ly nước chanh bạc hà, lập tức bầu không khí trở nên ngọt ngậy hẳn lên, kết hợp với âm điệu thấp sảng khoái, làm con người ta trở nên mê muội.
Cận Sầm nhìn dáng vẻ của Nghiêm Diệc Sơ, bất giác đưa lưỡi chạm lên răng trên cùng.
Đây là biểu hiện lúc cậu ta chuẩn bị bùng nổ cảm xúc.
Giọng của Cận Sầm giờ đây đã không còn giữ được bình tĩnh, trong âm thanh trầm khàn lẫn chút sự run rẩy khó thấy.
Cậu ta vội hỏi ngắn gọn Nghiêm Diệc Sơ: "Ý gì?"
Trước khi Nghiêm Diệc Sơ trả lời, cậu kéo kéo cổ áo hoodie của mình.
Nóng quá.
Cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi chạy dọc theo cổ, cổ áo Nghiêm Diệc Sơ kéo xuống không ít, làm lộ ra đường xương quai xanh thanh tú, giờ đây, làn da trắng nõn của cậu được phũ một lớp ửng đỏ.
Mình đang căng thẳng. Nghiêm Diệc Sơ nghĩ trong lòng.
Vì đã bắt đầu bằng những động cơ không trong sáng nên làm cậu không thể đối mặt với Cận Sầm bằng một trạng thái bình thường, tất cả đã được tích tụ cho sự bùng nổ ngày hôm nay.
Cậu luôn là người được tiếp cận, đây là lần đầu tiên cậu chủ động—điều này khiến cậu, người luôn tự xưng kinh nghiệm đầy mình trở nên hốt hoảng.
Nhưng càng lo lắng, cậu càng tỏ ra thờ ơ. Trong mắt Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ-người luôn giả vờ, giờ đây đã bại lộ hoàn toàn.
Người này hệt như cái bóng đi giữa ranh giới sáng và tối, khiến người ta phải điên cuồng muốn khám phá.
Ham muốn chinh phục trỗi dậy trong lòng Cận Sầm, lúc ánh mắt lướt qua nơi xương vai xanh ửng đỏ của Cận Sầm, khát khao chinh phục gần như muốn ăn mòn toàn bộ đầu óc cậu ta.
Nghiêm Diệc Sơ đến sát trước mặt Cận Sầm, cậu có thể nhìn thấy đôi môi của Cận Sầm, trên đôi môi mỏng cậu ta hiện ra chút vẻ đa tình hiếm thấy.
Cậu khàn giọng nói với Cận Sầm: "Sầm ca, tôi nghĩ cậu có ý với tôi."
......
"Tôi là GAY." Hơi thở của cậu phả lên cằm Cận Sầm, trong ánh mắt có chút câu dẫn. Lúc Nghiêm Diệc Sơ cười, nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt dường như muốn bay lên, lướt ngang tầm mắt Cận Sầm.
Cận Sầm ngồi im.
Lưng cậu ta giờ đây thẳng tắp, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm, không rõ cậu ta đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ có Cận Sầm biết cả người cậu ta giờ đây cứng đờ. Cậu ta sợ mình không kiềm chế được cảm xúc.
Nhưng cậu ta không lên tiếng bác bỏ, vì trong lòng cậu ta quả thực có những ý nghĩ về Nghiêm Diệc Sơ mà chưa từng nảy sinh với người khác.
Ví như lúc này, cậu ta vô cùng muốn để Nghiêm Diệc Sơ cũng cảm thụ được mùi vị ngứa ngáy tê mỏi toàn thân.
Cười lẳng lơ, lại còn phả hơi vào cằm và cổ cậu ta.
Thành thục như vậy, trước đây đã làm với ai?
Đôi mắt Cận Sầm càng tối sầm lại.
Thấy cậu ta không nói chuyện, Nghiêm Diệc Sơ cũng không vội.
Đâm lao phải theo lao, cậu đã chủ động xuất kích thì sẽ không lùi bước.
Nghiêm Diệc Sơ chà sát chiếc bật lửa trong tay, những vết xước hằn sâu khiến trái tim cậu vững chắc hơn.
Cậu suy nghĩ vòng vèo một hồi, cuối cùng nói: "Bằng không, chúng ta đánh cược vào kỳ thi cuối kỳ này đi."
Nghiêm Diệc Sơ nói với Cận Sầm bằng giọng điệu chắc chắn: "Chỉ cần tôi vẫn hạng nhất thì tụi mình yêu nhau, thế nào?—Dù sao, chú Cận cũng bảo cậu giúp đỡ tôi còn gì."
Cận Sầm vẫn không trả lời. Cậu ta chỉ chăm chú quan sát Nghiêm Diệc Sơ.
Từ đuôi mắt khiêu khích của nam sinh kia đến hàng lông mi thanh mảnh, lại đến nuốt ruồi nhỏ kia; từ sống mũi đẹp trai đến bờ môi quyến rũ, lại đến làn da ửng đỏ kia.
Trong lòng cậu ta xác định rằng mình không một chút ác cảm nào.
Cận Sầm im lặng quá lâu, lâu đến mức làm cho sự cố gắng bình tĩnh của Nghiêm Diệc Sơ có chút dao động.
Cậu biết Cận Sầm gần một học kỳ nhưng cậu vẫn không dám nói mình rất thân với Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ bắt đầu có chút hoài nghi có phải mình đã quá nóng vội rồi hay không, nhưng lúc cậu định phân bua thì Cận Sầm lên tiếng.
Chàng trai nhìn cậu bằng ánh mắt bình tĩnh xen lẫn chút nguy hiểm.
Cận Sầm nói: "Không cần."
......
Không cần? Không cần cái gì? Nghiêm Diệc Sơ lập tức có rất nhiều suy nghĩ—không cần cược kỳ thi cuối kỳ, không cần quen cậu... hay là...
Cận Sầm đứng dậy.
Cận Sầm rất cao, do khí chất mạnh mẽ nên lúc từ trên cao nhìn xuống tạo ra một sự áp bức mạnh mẽ, làm cho Nghiêm Diệc Sơ chợt thót tim.
Muốn rời đi sao? Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ có chút thất vọng suy nghĩ.
Ngờ đâu, giây tiếp theo, Cận Sầm kéo tay Nghiêm Diệc Sơ.
Tay chàng trai rất nóng, bàn tay lại to, dùng sức bao lấy cổ tay Nghiêm Diệc Sơ.
Cận Sầm kéo Nghiêm Diệc Sơ ra khỏi hàng ghế dài.
Xuyên qua lối đi náo nhiệt, đi ngang qua sàn nhảy nơi tiếng thét chói tai, âm thanh dồn dập, cô gái playboy tóc vàng mắt xanh bưng rượu ngang qua, dải ruy băng vàng bay từ sàn nhảy đến vai Cận Sầm, hệt như dải ánh sáng rơi xuống.
Sau khi đi như bay, cả hai đến sau lối thoát hiểm, Cận Sầm đóng cửa lại.
Cậu ta cúi người, thấy khuôn mặt có chút chưa kịp phản ứng của Nghiêm Diệc Sơ nở một nụ cười hiếm hoi.
Cậu rất ít cười nên khi cười hệt như băng tuyết tan chảy, giọt nước rơi xuống lá cây tí tách, tất cả đều tan vào mắt Cận Sầm.
Cậu ta nói với Nghiêm Diệc Sơ: "Có muốn yêu nhau với anh không, tôi thử chút biết ngay."
......
Thử? Thử gì?
Nghiêm Diệc Sơ chớp chớp mắt, trước mặt cậu chợt tối sầm lại, lông mi Cận Sầm rung rinh trên má cậu.
Có hơi ấm trên môi.
Rất nhẹ.
Nhưng đã khiến cả thế giới của Nghiêm Diệc Sơ đứng yên trong giây lát.
-----------
Cận Sầm từng chút một đến gần chàng trai đang cười híp mắt kia.
Thời gian trôi đi, bầu không khí hộp đêm dần trở nên náo nhiệt, Nghiêm Diệc Sơ ngậm thuốc lá ngồi kế bên cậu ta, ánh đèn mờ ảo không ngừng biến hóa trên mặt cậu.
Trên người Nghiêm Diệc Sơ có mùi xạ hương thoang thoảng, hơi giống mùi chanh. Cận Sầm nhìn kỹ cậu thì phát hiện thấy nốt ruồi nhỏ màu nâu nơi khóe mắt, lúc cụp mi, nốt ruồi kia như ẩn như hiện.
Trong khung cảnh đặc biệt này, tiếng nhạc đinh tai nhức óc không ngừng dồn dập, bầu không khí ám muội khiến Cận Sầm cảm thấy một luồng hưng phấn dồn thẳng lên não.
Cậu ta không hiểu vì sao mình lại đến Phí Điểm chỉ vì một câu nói.
Cậu ta rít một hơi, đầu thuốc cuộn lên điếu thuốc đang cháy, ánh sáng cam lóe lên, tiện chuyền đến điếu thuốc mà Nghiêm Diệc Sơ đang ngậm trên miệng.
Nghiêm Diệc Sơ cũng ăn ý rít một hơi, điếu thuốc đã được châm.
Khoảng cách gần như thế làm cho hơi thở cứ thế quyện vào nhau.
Khói thuốc xuyên qua phổi, cơn choáng xông lên não, nếu như là người mới hút có thể sẽ cảm thấy khó chịu, muốn ói, nhưng Cận Sầm lại cảm thấy thấy cảm giác choáng váng này càng tăng hưng phấn cho cậu ta.
Làn khói trắng chậm rãi phả ra từ trong miệng làm khuôn mặt Nghiêm Diệc Sơ có chút bị che khuất.
Hứa Thanh không biết đã biến mất từ lúc nào, trên ghế dài giờ đây chỉ còn hai người.
Nghiêm Diệc Sơ trầm ngâm nhìn Cận Sầm.
Cậu ta cầm điếu thuốc, thậm chí còn chưa hút vào, làn khói đã tan đi. Nghiêm Diệc Sơ có lẽ tưởng tượng được Hứa Thanh hẹn Cận Sầm đến đây thế nào, lúc bọn họ ở Xuyên Thành cũng hay chơi xấu nhau như vậy.
Sống là phải vui, đó là nguyên tắc mà cậu cùng với những người bạn Xuyên Thành của mình theo đuổi, mà loại người đã sớm biết rõ xu hướng tính dục của bản thân giống như Hứa Thanh thì càng ôm tâm tính được đàng điếm cho thoả thích, tình cũ không biết đổi qua bao nhiêu lần.
Nghiêm Diệc Sơ lúc này nhìn Cận Sầm.
Từ đầu đến chân của chàng trai, khuôn mặt, bàn tay cầm điếu thuốc hay ánh nhìn thoáng qua cũng làm tim cậu đập nhanh hơn, tất cả đều đánh trúng điểm yêu thích của cậu.
Mặc cho là con của chiến hữu ba cậu, nếu chỉ riêng việc gặp ở hộp đêm cũng khiến Nghiêm Diệc Sơ tin rằng mình nhất định sẽ theo đuổi người này.
Hứa Thanh rất hiểu cậu, chính vì điều này nên hắn mới hẹn Cận Sầm đến.
Nếu như Cận Sầm có ý với cậu thì Cận Sầm sẽ đến.
Chỉ cần cậu ta đến, bất kể loại 'ý' này là thiện cảm, muốn tìm hiểu hay không... là đủ rồi.
Nghiêm Diệc Sơ chưa bao giờ là người trì hoãn, do dự trong mọi việc.
Cậu ở Bắc Thành giả ngoan đã quá lâu, nếu không phải Hứa Thanh xuất hiện thì cậu cũng đã quên trước kia mình dữ dội ra sao.
Không phải là người theo đuổi sao? Nghiêm Diệc Sơ phun vòng khói, nhìn làn khói tan dần trong không khí, cậu trầm tư một lúc rồi cười nói với Cận Sầm: "Sầm ca, hôm nay mặc áo đôi với tôi à?"
......
Nghe được hỏi, Cận Sầm cầm điếu thuốc trong tay trở nên căng thẳng.
Cậu ta không ngờ Nghiêm Diệc Sơ lại đột nhiên nói thẳng như vậy nên có hơi ngớ ra.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Cận Sầm nở nụ cười gian xảo nhìn khuôn mặt thờ ơ của Nghiêm Diệc Sơ, cậu ta càng ngày càng cảm thấy kích thích.
Cậu ta nheo mắt nhìn Nghiêm Diệc Sơ, mặt không đổi sắc hỏi lại: "Không được sao, thầy tiểu Nghiêm?"
Cận Sầm trông không có gì thay đổi.
Điều này khiến tinh thần chiến đấu của Nghiêm Diệc Sơ càng tăng lên.
Nghiêm Diệc Sơ dập điếu thuốc, chống cằm nhìn Cận Sầm gật gật đầu, cố ý nói kéo dài: "Tất nhiên Sầm ca có thể làm điều này... nhưng... điều này sẽ làm cho tôi nghĩ đến ý khác đấy."
Cậu cố tình nhấn mạnh chữ 'ý'.
Giọng thường ngày của chàng trai rất ngớ ngớ, vậy mà sau khi bỏ lớp ngụy trang thì khác hoàn toàn với âm thanh khô khan. Giọng lạnh lùng của Nghiêm Diệc Sơ như có như không mang chút trêu chọc, hệt như ép quả dâu tây ngọt ngào vào ly nước chanh bạc hà, lập tức bầu không khí trở nên ngọt ngậy hẳn lên, kết hợp với âm điệu thấp sảng khoái, làm con người ta trở nên mê muội.
Cận Sầm nhìn dáng vẻ của Nghiêm Diệc Sơ, bất giác đưa lưỡi chạm lên răng trên cùng.
Đây là biểu hiện lúc cậu ta chuẩn bị bùng nổ cảm xúc.
Giọng của Cận Sầm giờ đây đã không còn giữ được bình tĩnh, trong âm thanh trầm khàn lẫn chút sự run rẩy khó thấy.
Cậu ta vội hỏi ngắn gọn Nghiêm Diệc Sơ: "Ý gì?"
Trước khi Nghiêm Diệc Sơ trả lời, cậu kéo kéo cổ áo hoodie của mình.
Nóng quá.
Cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi chạy dọc theo cổ, cổ áo Nghiêm Diệc Sơ kéo xuống không ít, làm lộ ra đường xương quai xanh thanh tú, giờ đây, làn da trắng nõn của cậu được phũ một lớp ửng đỏ.
Mình đang căng thẳng. Nghiêm Diệc Sơ nghĩ trong lòng.
Vì đã bắt đầu bằng những động cơ không trong sáng nên làm cậu không thể đối mặt với Cận Sầm bằng một trạng thái bình thường, tất cả đã được tích tụ cho sự bùng nổ ngày hôm nay.
Cậu luôn là người được tiếp cận, đây là lần đầu tiên cậu chủ động—điều này khiến cậu, người luôn tự xưng kinh nghiệm đầy mình trở nên hốt hoảng.
Nhưng càng lo lắng, cậu càng tỏ ra thờ ơ. Trong mắt Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ-người luôn giả vờ, giờ đây đã bại lộ hoàn toàn.
Người này hệt như cái bóng đi giữa ranh giới sáng và tối, khiến người ta phải điên cuồng muốn khám phá.
Ham muốn chinh phục trỗi dậy trong lòng Cận Sầm, lúc ánh mắt lướt qua nơi xương vai xanh ửng đỏ của Cận Sầm, khát khao chinh phục gần như muốn ăn mòn toàn bộ đầu óc cậu ta.
Nghiêm Diệc Sơ đến sát trước mặt Cận Sầm, cậu có thể nhìn thấy đôi môi của Cận Sầm, trên đôi môi mỏng cậu ta hiện ra chút vẻ đa tình hiếm thấy.
Cậu khàn giọng nói với Cận Sầm: "Sầm ca, tôi nghĩ cậu có ý với tôi."
......
"Tôi là GAY." Hơi thở của cậu phả lên cằm Cận Sầm, trong ánh mắt có chút câu dẫn. Lúc Nghiêm Diệc Sơ cười, nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt dường như muốn bay lên, lướt ngang tầm mắt Cận Sầm.
Cận Sầm ngồi im.
Lưng cậu ta giờ đây thẳng tắp, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm, không rõ cậu ta đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ có Cận Sầm biết cả người cậu ta giờ đây cứng đờ. Cậu ta sợ mình không kiềm chế được cảm xúc.
Nhưng cậu ta không lên tiếng bác bỏ, vì trong lòng cậu ta quả thực có những ý nghĩ về Nghiêm Diệc Sơ mà chưa từng nảy sinh với người khác.
Ví như lúc này, cậu ta vô cùng muốn để Nghiêm Diệc Sơ cũng cảm thụ được mùi vị ngứa ngáy tê mỏi toàn thân.
Cười lẳng lơ, lại còn phả hơi vào cằm và cổ cậu ta.
Thành thục như vậy, trước đây đã làm với ai?
Đôi mắt Cận Sầm càng tối sầm lại.
Thấy cậu ta không nói chuyện, Nghiêm Diệc Sơ cũng không vội.
Đâm lao phải theo lao, cậu đã chủ động xuất kích thì sẽ không lùi bước.
Nghiêm Diệc Sơ chà sát chiếc bật lửa trong tay, những vết xước hằn sâu khiến trái tim cậu vững chắc hơn.
Cậu suy nghĩ vòng vèo một hồi, cuối cùng nói: "Bằng không, chúng ta đánh cược vào kỳ thi cuối kỳ này đi."
Nghiêm Diệc Sơ nói với Cận Sầm bằng giọng điệu chắc chắn: "Chỉ cần tôi vẫn hạng nhất thì tụi mình yêu nhau, thế nào?—Dù sao, chú Cận cũng bảo cậu giúp đỡ tôi còn gì."
Cận Sầm vẫn không trả lời. Cậu ta chỉ chăm chú quan sát Nghiêm Diệc Sơ.
Từ đuôi mắt khiêu khích của nam sinh kia đến hàng lông mi thanh mảnh, lại đến nuốt ruồi nhỏ kia; từ sống mũi đẹp trai đến bờ môi quyến rũ, lại đến làn da ửng đỏ kia.
Trong lòng cậu ta xác định rằng mình không một chút ác cảm nào.
Cận Sầm im lặng quá lâu, lâu đến mức làm cho sự cố gắng bình tĩnh của Nghiêm Diệc Sơ có chút dao động.
Cậu biết Cận Sầm gần một học kỳ nhưng cậu vẫn không dám nói mình rất thân với Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ bắt đầu có chút hoài nghi có phải mình đã quá nóng vội rồi hay không, nhưng lúc cậu định phân bua thì Cận Sầm lên tiếng.
Chàng trai nhìn cậu bằng ánh mắt bình tĩnh xen lẫn chút nguy hiểm.
Cận Sầm nói: "Không cần."
......
Không cần? Không cần cái gì? Nghiêm Diệc Sơ lập tức có rất nhiều suy nghĩ—không cần cược kỳ thi cuối kỳ, không cần quen cậu... hay là...
Cận Sầm đứng dậy.
Cận Sầm rất cao, do khí chất mạnh mẽ nên lúc từ trên cao nhìn xuống tạo ra một sự áp bức mạnh mẽ, làm cho Nghiêm Diệc Sơ chợt thót tim.
Muốn rời đi sao? Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ có chút thất vọng suy nghĩ.
Ngờ đâu, giây tiếp theo, Cận Sầm kéo tay Nghiêm Diệc Sơ.
Tay chàng trai rất nóng, bàn tay lại to, dùng sức bao lấy cổ tay Nghiêm Diệc Sơ.
Cận Sầm kéo Nghiêm Diệc Sơ ra khỏi hàng ghế dài.
Xuyên qua lối đi náo nhiệt, đi ngang qua sàn nhảy nơi tiếng thét chói tai, âm thanh dồn dập, cô gái playboy tóc vàng mắt xanh bưng rượu ngang qua, dải ruy băng vàng bay từ sàn nhảy đến vai Cận Sầm, hệt như dải ánh sáng rơi xuống.
Sau khi đi như bay, cả hai đến sau lối thoát hiểm, Cận Sầm đóng cửa lại.
Cậu ta cúi người, thấy khuôn mặt có chút chưa kịp phản ứng của Nghiêm Diệc Sơ nở một nụ cười hiếm hoi.
Cậu rất ít cười nên khi cười hệt như băng tuyết tan chảy, giọt nước rơi xuống lá cây tí tách, tất cả đều tan vào mắt Cận Sầm.
Cậu ta nói với Nghiêm Diệc Sơ: "Có muốn yêu nhau với anh không, tôi thử chút biết ngay."
......
Thử? Thử gì?
Nghiêm Diệc Sơ chớp chớp mắt, trước mặt cậu chợt tối sầm lại, lông mi Cận Sầm rung rinh trên má cậu.
Có hơi ấm trên môi.
Rất nhẹ.
Nhưng đã khiến cả thế giới của Nghiêm Diệc Sơ đứng yên trong giây lát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương