Ký Ức Đẹp Nhất
Chương 25
Biên tập: Thiên Duyên
_____
Sáng hôm sau, trên bàn Từ Gia có thêm một túi to, bên trong có bánh mì và sữa chua, Từ Gia sững sờ một lúc, quay đầu hỏi Vệ Lăng Dương:
“Cậu mua hả?”
“Hửm?” Vệ Lăng Dương lại gần nhìn, phát hiện trong túi to có một tờ giấy, mở ra nhìn thì thấy viết trên đó ba chữ —— Thật xin lỗi.
Bữa sáng kèm theo xin lỗi.
Vệ Lăng Dương lập tức hiểu ra, đây là bữa sáng Tề Gia Bảo mua để xin lỗi Từ Gia, gồm hai ổ bánh mì và hai hộp sữa chua, chắc là mua cho cả phần hắn luôn, thấy vậy Vệ Lăng Dương nhịn không được nói thầm:
“Tiểu tử này biết điều lắm chứ.”
“Cậu nói gì đó?” Hắn nói rất nhỏ, Từ Gia không nghe rõ, nhìn tờ giấy trên tay hắn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Không có gì.” Vệ Lăng Dương đưa tờ giấy cho cậu, “Có lẽ ai đó làm chuyện có lỗi với cậu nên mua đồ nhận lỗi.”
Từ Gia nghi ngờ nhìn chữ viết trên tờ giấy, suy xét một hồi, thật sự nghĩ không ra ai làm chuyện có lỗi với mình để xin lỗi.
Chẳng qua cậu không nghĩ được nhiều, vì tiếng chuông giờ đọc bài buổi sáng đã vang lên.
Người ta thường bảo xuân thu khiến bạn mệt mỏi, nhưng mệt mỏi cũng kèm theo buồn ngủ, nhất là giờ đọc bài buổi sáng khiến người ta buồn ngủ vô cùng, trong phòng học, ngoài số ít người hăng hái đọc to vang vọng, phần lớn còn lại đều uể oải há mồm, giọng nói hầu như bị lấn át bởi tiếng ve ngoài cửa gào thét ngày đêm không biết mỏi mệt, vừa nghe tiếng chuông hết giờ vang, cả đám như bị tắt chốt, thanh âm véo von lập tức im bặt.
“Nộp bài luận tuần đi, các học sinh để bài luận tuần của mình lên trên bàn, tôi đi qua thu.”
Phía trước truyền giọng Lương Tú Tú, nhỏ không những là lớp trưởng mà còn là đại diện tiết ngữ văn, phụ trách các công việc như thu bài tập, bài thi cho giáo viên.
Mọi người nghe lời đặt bài tập lên góc phải bàn học, Lương Tú Tú thu một loạt theo hàng, tới chỗ Từ Gia và Vệ Lăng Dương thì ngừng lại.
Nhìn Vệ Lăng Dương lười biếng tựa trên ghế cầm vở quạt gió, không hiểu sao làm nhỏ nhớ tới dáng vẻ chơi bóng nghiêm túc hôm thứ sáu của Vệ Lăng Dương, khi đó Vệ Lăng Dương mang đến cho người ta cảm giác sắc bén và tài năng lộ rõ, khác một trời một vực với bộ dạng mặt mày mất kiên nhẫn vì sắp bị nóng chảy này.
Lại nói lúc còn học cấp 2 Vệ Lăng Dương cũng thường chơi bóng, chẳng qua khi đó nhỏ không tới xem mà thôi.
Vệ Lăng Dương thấy Lương Tú Tú đứng bất động cạnh bàn mình, động tác quạt vở ngừng lại, cho rằng nhỏ lại tới tìm Từ Gia nên dứt khoát cầm bài luận tuần trên bàn mình và Từ Gia nhét vào ngực nhỏ, sau đó lên tiếng đuổi người:
“Đi đi đi, đứng ở đây chắn gió mất rồi lớp trưởng à!”
“……” Lương Tú Tú liếc xéo hắn, thở phì phì đi chỗ khác, nghĩ thầm chớp mắt vừa rồi mắt mình nhất định bị mù mới cảm thấy Vệ Lăng Dương rất đẹp trai, đây quả thực là tên khốn chẳng thể hòa bình ở chung.
Vệ Lăng Dương không biết suy nghĩ của nhỏ, đợi nhỏ đi rồi mới nghiêng qua nói với Từ Gia:
“Lương Tú Tú không có ý tốt với cậu, cậu bớt qua lại với nhỏ đó đi.”
“Không có ý tốt?” Nghe cách hắn dùng từ, Từ Gia nhướn mày nhìn, “Là làm sao?”
“Giống như nữ yêu tinh thấy thịt Đường Tăng vậy đó.” Vệ Lăng Dương nói.
“……” Từ Gia nhìn Lương Tú Tú ở đằng xa thu bài tập xong rồi đi về, sâu sắc cảm thấy nếu Lương Tú Tú nghe được câu hình dung này, nhỏ nhất định sẽ xé xác Vệ Lăng Dương.
Lương Tú Tú đặt bài luận tuần đã thu đủ lên bàn giáo viên, trở về chỗ mình, nghĩ tới Lục Đình Xuyên và Vệ Lăng Dương ở cùng một ký túc xá, liền quay đầu hỏi y:
“Lục Đình Xuyên, cậu ở ký túc xá cùng với Vệ Lăng Dương thấy thế nào?”
“Không tốt lắm.” Lục Đình Xuyên đang làm đề thi, không ngẩng đầu đáp.
“Tớ cũng đoán thế, tính tình cậu ta rất đáng ghét, chẳng nói được lời dễ nghe.” Lương Tú Tú nói.
Lục Đình Xuyên giải xong một đề, ngẩng đầu nhìn nhỏ, nói trúng tim đen:
“Không phải cậu ta không biết nói, mà là không cần thiết nói với cậu.” Trước mặt Từ Gia, Vệ Lăng Dương nói nhiều lời hay lắm.
“……” Lương Tú Tú bị y đâm một dao đáp lại, “Cậu cũng chẳng biết nói lời nào hay y như cậu ta.”
Lục Đình Xuyên nhún vai, tiếp tục làm đề.
Tiết đầu buổi sáng là ngữ văn, cũng chính là môn của chủ nhiệm lớp – Cô Lâm, trước khi bắt đầu cô gọi Từ Gia đọc diễn cảm, sau đó mới học bài hôm nay.
Từ Gia đứng dậy, cầm sách bắt đầu đọc. Giọng cậu trong trẻo mang theo dịu dàng, không có vẻ khàn khàn của thời kỳ thiếu niên đổi giọng, nó êm tai như gió thổi rừng trúc hoặc tiếng ngọc thạch va chạm, lúc đọc diễn cảm cậu cắn chữ rõ ràng, trầm bổng đúng tiêu chuẩn, không như mọi người chỉ lo ứng phó cho qua chứ không hề có tiết tấu và tình cảm trong giờ đọc bài buổi sớm thường ngày, cậu làm người nghe vô cùng thoải mái và mang theo cảm giác hưởng thụ.
Giọng đọc Từ Gia vang vọng trong lớp học lặng thinh, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ khắc lên mặt nghiêng của cậu, phủ thêm một tầng sáng ấm áp lên lông tơ nhỏ bé trên gương mặt ấy, làm cho hơi thở cả người lộ ra vẻ sạch gọn điềm đạm.
Vệ Lăng Dương chống cằm nhìn sườn mặt Từ Gia, từ sợi tóc màu đen đến mũi, rồi lại đến đôi môi đang đọc diễn cảm mà mấp máy lên xuống, trong lòng cảm thán quả nhiên Từ Gia là người có ngoại hình đẹp nhất mình từng biết, ngay cả đồng phục trắng xanh xấu không đành lòng nhìn thẳng cũng bất ngờ trở nên đẹp đẽ.
Chẳng trách Tiểu Bạng Tử viết thư tình cho cậu, ai mà chẳng có lòng thích cái đẹp, chính hắn trước đây cũng không phải thế sao? Cảm thấy Từ Gia đẹp, nên sinh ra ý nghĩ muốn gần gũi với cậu, kể cả khi cậu đánh mình cũng không giận, đã thế trước kia mình còn nịnh nọt cậu lắm kìa.
Nghĩ đến đây, Vệ Lăng Dương nín nhịn yên lặng bật cười, đến nổi bả vai hơi run run.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe Từ Gia đọc diễn cảm, không ai chú ý tới hành động của hắn, chỉ mình Từ Gia phát hiện. Từ Gia dùng khóe mắt lườm hắn, lấy chân đá nhẹ hắn một cái dưới gầm bàn, nhắc nhở hắn chú ý kỷ luật lớp.
Phản ứng của Vệ Lăng Dương là dùng chân móc lấy chân cậu, cố gắng ngừng cười, mặt ra vẻ như nghiêm trang lắm.
Thời gian hai tiết trôi qua rất nhanh, tiết sau mọi người tụm năm tụm ba kéo nhau đi toilet, ngoài hành lang có không ít học sinh đi ra cho thoáng khí, vài nam sinh thì nhàm chán tụ tập ở góc cầu thang, thường gọi tên một nữ sinh nào đó, làm cho mọi người ầm ĩ cả lên. Vệ Lăng Dương và Từ Gia vừa đến lầu hai, đột nhiên bị người ta cản đường, hai nữ sinh đùn đẩy nhau tiến lên, tay một nữ sinh trong đó còn cầm lá thư, đánh bạo hỏi Vệ Lăng Dương:
“Vệ Lăng Dương, cậu có rảnh không? Tớ có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Theo motif cũ thì sau lời dạo đầu sẽ tới màn tỏ tình, hồi cấp 2 Vệ Lăng Dương gặp qua không ít, mặc kệ là chặn đường thổ lộ hay nhờ người chuyển thư tình hắn đều đã gặp hết rồi.
Thật ra hiện tượng này tương đối phổ biến trong trường học, ngay cả lớp bọn họ cũng có vài cặp tình nhân, càng không cần nói tới bóng dáng mấy đôi hay tản bộ trên sân trường sau giờ tự học tối, đây cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Chẳng qua hiện giờ hắn không có ý định yêu ai, cũng không muốn làm lỡ người ta, nên nói thẳng:
“Không rảnh.”
Nữ sinh có lẽ không ngờ hắn thẳng thắn như thế nên hơi đờ ra một lúc, hỏi theo bản năng:
“Cậu định đi đâu?”
“Đi WC chứ đâu.” Vệ Lăng Dương khó hiểu nhìn cô, “Trong giờ học không được đi WC, tôi còn có thể đi giờ nào? Đi trước đây.” Nói xong liền xuống lầu cùng Từ Gia, không quan tâm đối phương bày ra biểu tình gì.
Trên đường đi WC, hai tay Vệ Lăng Dương đan nhau đặt sau ót, càm ràm với Từ Gia rằng không rõ mấy người muốn yêu đương này nghĩ cái gì, với hắn mà nói thà về nhà chơi game offline còn thú vị hơn hai người dính qua dính lại.
“Cậu có thể về hỏi Châu Vu.” Từ Gia đề nghị, “Cậu ấy nhất định có thể thao thao bất tuyệt giải thích cho cậu.”
Khi học quân sự Châu Vu quen được một cô bạn gái, là nữ sinh ở lớp bên cạnh. Khi đó lớp hai người họ cùng nhau hợp lại hát theo nhịp, nữ sinh kia đột nhiên ngất xỉu, Châu Vu phản ứng trước tiên chạy tới cõng người ta vào phòng y tế, sau đó nữ sinh vì cảm ơn mà mời hắn uống trà sữa, thế là thành một đôi, từ đó Châu Vu trở thành người đầu tiên của phòng ký túc họ thoát khỏi kiếp FA.
Vệ Lăng Dương nhớ tới vẻ mặt cười ngu của Châu Vu mỗi khi nhắc tới bạn gái, ghét bỏ “xì” một tiếng:
“Tớ lười hỏi, thời gian tươi đẹp sao không dùng để chơi bóng chơi game, lãng phí biết bao, cậu nói đúng không?”
Từ Gia luôn xem học tập là chính không bình luận gì về lời hắn.
“Có điều cô bạn vừa rồi đẹp thật.” Vệ Lăng Dương lại nói thêm, da trắng trắng, dáng cao cao, tóc đen dài, trông khoan khoái, thật giống …
Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn Từ Gia bên cạnh, đầu óc nổi lên một suy nghĩ như bị trúng tà, nếu Từ Gia để tóc dài nhất định sẽ còn đẹp hơn cô ta.
“Cậu sao thế?” Từ Gia cũng dừng lại, quay đầu hỏi hắn.
“Không có không có.” Đối diện ánh mắt Từ Gia, Vệ Lăng Dương thấy chột dạ khó hiểu, lắc mạnh đầu hòng trục xuất ý nghĩ lộn xộn đột nhiên xông vào trí óc, rồi vội vàng đi nhanh về phía WC, “Đi mau đi mau, mắc tè muốn chết.”
“……” Từ Gia ù ù cạc cạc theo sau.
……
Chương trình học dần đi vào quỹ đạo, so với cấp 2, áp lực khi lên cấp 3 nhiều hơn một ít, giáo viên không tránh khỏi thường xuyên nhắc mọi người giữ vững căn bản khi còn học lớp 10, đỡ cho tới 12 không theo kịp tiến độ, lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn.
Những lời khuyên thế này học sinh đều nghe vào tai, chịu học thì đương nhiên sẽ học, nhưng không muốn học thì có nói nhiều cũng vô dụng.
Mà Vệ Lăng Dương lại là cái người không muốn học kia.
Năm học lớp 9, vì muốn học cùng trường cấp 3 với Từ Gia mà trong khoảng thời gian cuối cùng đó, hắn ngày đêm hăng hái đọc sách thi đậu Thị Nhất Cao, hiện giờ vừa lên lớp 10, hắn lại bắt đầu lơ là, thành tích khoa học tự nhiên còn ổn, nhưng thành tích các môn xã hội lại giảm xuống rõ rệt, trái ngược Từ Gia vẫn luôn giữ vững thành tích hạng đầu trong lớp, hắn lại xếp hạng ba mươi có lẻ.
Cấp 3 khác với cấp 2, gần như có thể nói là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời, thái độ học tập qua được ngày nào hay ngày đó của Vệ Lăng Dương làm Hà Mẫn Ngọc rầu nát tim, khuyên can mãi không xong, thế là cô chuyển mục tiêu sang Từ Gia, nhờ Từ Gia giúp cô trông chừng Vệ Lăng Dương, đừng để hắn lơi lỏng, cũng đừng để hắn chuồn khỏi trường lên mạng chơi game.
“Dì Mẫn đừng lo lắng quá, Dương Dương tư duy tốt, chỉ cần cậu ấy muốn học thì sẽ tiến bộ rất nhanh.” Từ Gia an ủi, lời này không phải giả, Vệ Lăng Dương từng dùng thực lực chứng minh sức bật của hắn rất mạnh.
“Vấn đề là nó không chịu học.” Sao Hà Mẫn Ngọc không biết con mình thông minh, nhưng có thông minh cũng không chịu được hắn làm bừa như thế, nhịn không được thở dài, “Nếu nó hiểu chuyện bằng một nửa con thì dì tất nhiên không phải bận tâm rồi. Tóm lại con giúp dì trông chừng nó kĩ càng, nếu nó ở trường dám cặp bè kết phái không làm việc đàng hoàng, con về nói dì biết, dì đánh nó.”
Nhớ trước kia có lần Vệ Lăng Dương trèo cây đào tổ chim, không cẩn thận ngã đập trán, đợi vết thương khỏi rồi liền bị Hà Mẫn Ngọc cầm thước quất vào lòng bàn tay, Từ Gia không kìm được mím môi cười, đáp:
“Vâng, con biết rồi.”
“Dì yên tâm, con sẽ giúp dì trông cậu ấy.”
Vệ Lăng Dương thay quần áo ra, thấy mẹ mình lôi kéo Từ Gia đứng ở phòng khách, điệu bộ trịnh trọng ra mặt, bèn đi qua hỏi:
“Đang nói xấu gì con đó?”
“Mẹ nhờ Gia Gia đốc thúc con học tập, đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện đi chơi.” Hà Mẫn Ngọc lườm hắn, lại nhớ ra một chuyện, “Còn nữa, không được yêu đương, tuổi này của các con là lúc để học, biết chưa?”
“Biết rồi biết rồi.” Vệ Lăng Dương luôn miệng đồng ý, “Nếu còn không đi sẽ bị muộn đó, có chuyện gì về rồi nói sau.”
“Vậy bọn con đi trước nha dì Mẫn.” Từ Gia nói.
“Đi đi, tối nhớ cùng Dương Dương về ăn cơm.” Hà Mẫn Ngọc tiễn hai người ra cửa.
Xuống lầu, Vệ Lăng Dương hỏi Từ Gia:
“Vừa rồi có phải mẹ tớ lại bảo cậu trông chặt tớ, đừng để tớ ra ngoài chơi game không?”
“Không khác mấy, thành tích cậu quá kém nên dì Mẫn lo lắm.” Từ Gia gật đầu, khi còn học cấp 2, Vệ Lăng Dương mê game trên máy tính, gặp dịp hẻm nhỏ đối diện trường có một tiệm net, hắn và Chu Tử Dao thường chuồn êm lên mạng, cuối cùng bị Hà Mẫn Ngọc bắt về dạy dỗ một trận.
Cũng vì sợ Vệ Lăng Dương nghiện lên mạng, Hà Mẫn Ngọc ngăn Vệ Trọng Tề có ý định mua máy tính cho Vệ Lăng Dương.
“Cũng đâu kém lắm đâu, không khác mấy so với trước kia.” Vệ Lăng Dương bĩu môi.
“Trước kia cũng rất kém.” Từ Gia nhất định không cho hắn mặt mũi.
“……” Vệ Lăng Dương trợn trắng mắt, “Đang là cuối tuần, chúng mình không thể nói chuyện khác ư?”
“Nói cái gì?”
“Ví dụ như lát nữa nếu tớ thắng cậu, tối cậu giúp tớ làm bài tập?”
Sau kỳ thi lên lớp 10, hai người đăng ký lớp luyện Taekwondo, một tuần học năm ngày, sau khi nhập học liền đổi thành cuối tuần, dù là chiều cao hay thể lực Vệ Lăng Dương đều hơn hẳn Từ Gia, nếu hai người so tài thì hắn thắng Từ Gia là cái chắc, có thể nói là đánh cho kêu bang * bang.
Từ Gia nghe vậy lườm hắn, phun hai chữ:
“Mơ đi.”
Vệ Lăng Dương: “……” Việc học thì cứ chây ỳ một đống, vậy mà công chúa nhỏ vẫn khó nói chuyện như trước đây.
_____
Suy nghĩ của tác giả:
Vệ Lăng Dương: Yêu đương có gì mà vui, nhàm chán!
Từ Gia: Ờ
Vệ Lăng Dương: Gia Gia Gia Gia Gia, mình yêu nhau đi mòa!
Từ Gia: Nhàm chán.
Vệ Lăng Dương: QAQ
_____
Sáng hôm sau, trên bàn Từ Gia có thêm một túi to, bên trong có bánh mì và sữa chua, Từ Gia sững sờ một lúc, quay đầu hỏi Vệ Lăng Dương:
“Cậu mua hả?”
“Hửm?” Vệ Lăng Dương lại gần nhìn, phát hiện trong túi to có một tờ giấy, mở ra nhìn thì thấy viết trên đó ba chữ —— Thật xin lỗi.
Bữa sáng kèm theo xin lỗi.
Vệ Lăng Dương lập tức hiểu ra, đây là bữa sáng Tề Gia Bảo mua để xin lỗi Từ Gia, gồm hai ổ bánh mì và hai hộp sữa chua, chắc là mua cho cả phần hắn luôn, thấy vậy Vệ Lăng Dương nhịn không được nói thầm:
“Tiểu tử này biết điều lắm chứ.”
“Cậu nói gì đó?” Hắn nói rất nhỏ, Từ Gia không nghe rõ, nhìn tờ giấy trên tay hắn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Không có gì.” Vệ Lăng Dương đưa tờ giấy cho cậu, “Có lẽ ai đó làm chuyện có lỗi với cậu nên mua đồ nhận lỗi.”
Từ Gia nghi ngờ nhìn chữ viết trên tờ giấy, suy xét một hồi, thật sự nghĩ không ra ai làm chuyện có lỗi với mình để xin lỗi.
Chẳng qua cậu không nghĩ được nhiều, vì tiếng chuông giờ đọc bài buổi sáng đã vang lên.
Người ta thường bảo xuân thu khiến bạn mệt mỏi, nhưng mệt mỏi cũng kèm theo buồn ngủ, nhất là giờ đọc bài buổi sáng khiến người ta buồn ngủ vô cùng, trong phòng học, ngoài số ít người hăng hái đọc to vang vọng, phần lớn còn lại đều uể oải há mồm, giọng nói hầu như bị lấn át bởi tiếng ve ngoài cửa gào thét ngày đêm không biết mỏi mệt, vừa nghe tiếng chuông hết giờ vang, cả đám như bị tắt chốt, thanh âm véo von lập tức im bặt.
“Nộp bài luận tuần đi, các học sinh để bài luận tuần của mình lên trên bàn, tôi đi qua thu.”
Phía trước truyền giọng Lương Tú Tú, nhỏ không những là lớp trưởng mà còn là đại diện tiết ngữ văn, phụ trách các công việc như thu bài tập, bài thi cho giáo viên.
Mọi người nghe lời đặt bài tập lên góc phải bàn học, Lương Tú Tú thu một loạt theo hàng, tới chỗ Từ Gia và Vệ Lăng Dương thì ngừng lại.
Nhìn Vệ Lăng Dương lười biếng tựa trên ghế cầm vở quạt gió, không hiểu sao làm nhỏ nhớ tới dáng vẻ chơi bóng nghiêm túc hôm thứ sáu của Vệ Lăng Dương, khi đó Vệ Lăng Dương mang đến cho người ta cảm giác sắc bén và tài năng lộ rõ, khác một trời một vực với bộ dạng mặt mày mất kiên nhẫn vì sắp bị nóng chảy này.
Lại nói lúc còn học cấp 2 Vệ Lăng Dương cũng thường chơi bóng, chẳng qua khi đó nhỏ không tới xem mà thôi.
Vệ Lăng Dương thấy Lương Tú Tú đứng bất động cạnh bàn mình, động tác quạt vở ngừng lại, cho rằng nhỏ lại tới tìm Từ Gia nên dứt khoát cầm bài luận tuần trên bàn mình và Từ Gia nhét vào ngực nhỏ, sau đó lên tiếng đuổi người:
“Đi đi đi, đứng ở đây chắn gió mất rồi lớp trưởng à!”
“……” Lương Tú Tú liếc xéo hắn, thở phì phì đi chỗ khác, nghĩ thầm chớp mắt vừa rồi mắt mình nhất định bị mù mới cảm thấy Vệ Lăng Dương rất đẹp trai, đây quả thực là tên khốn chẳng thể hòa bình ở chung.
Vệ Lăng Dương không biết suy nghĩ của nhỏ, đợi nhỏ đi rồi mới nghiêng qua nói với Từ Gia:
“Lương Tú Tú không có ý tốt với cậu, cậu bớt qua lại với nhỏ đó đi.”
“Không có ý tốt?” Nghe cách hắn dùng từ, Từ Gia nhướn mày nhìn, “Là làm sao?”
“Giống như nữ yêu tinh thấy thịt Đường Tăng vậy đó.” Vệ Lăng Dương nói.
“……” Từ Gia nhìn Lương Tú Tú ở đằng xa thu bài tập xong rồi đi về, sâu sắc cảm thấy nếu Lương Tú Tú nghe được câu hình dung này, nhỏ nhất định sẽ xé xác Vệ Lăng Dương.
Lương Tú Tú đặt bài luận tuần đã thu đủ lên bàn giáo viên, trở về chỗ mình, nghĩ tới Lục Đình Xuyên và Vệ Lăng Dương ở cùng một ký túc xá, liền quay đầu hỏi y:
“Lục Đình Xuyên, cậu ở ký túc xá cùng với Vệ Lăng Dương thấy thế nào?”
“Không tốt lắm.” Lục Đình Xuyên đang làm đề thi, không ngẩng đầu đáp.
“Tớ cũng đoán thế, tính tình cậu ta rất đáng ghét, chẳng nói được lời dễ nghe.” Lương Tú Tú nói.
Lục Đình Xuyên giải xong một đề, ngẩng đầu nhìn nhỏ, nói trúng tim đen:
“Không phải cậu ta không biết nói, mà là không cần thiết nói với cậu.” Trước mặt Từ Gia, Vệ Lăng Dương nói nhiều lời hay lắm.
“……” Lương Tú Tú bị y đâm một dao đáp lại, “Cậu cũng chẳng biết nói lời nào hay y như cậu ta.”
Lục Đình Xuyên nhún vai, tiếp tục làm đề.
Tiết đầu buổi sáng là ngữ văn, cũng chính là môn của chủ nhiệm lớp – Cô Lâm, trước khi bắt đầu cô gọi Từ Gia đọc diễn cảm, sau đó mới học bài hôm nay.
Từ Gia đứng dậy, cầm sách bắt đầu đọc. Giọng cậu trong trẻo mang theo dịu dàng, không có vẻ khàn khàn của thời kỳ thiếu niên đổi giọng, nó êm tai như gió thổi rừng trúc hoặc tiếng ngọc thạch va chạm, lúc đọc diễn cảm cậu cắn chữ rõ ràng, trầm bổng đúng tiêu chuẩn, không như mọi người chỉ lo ứng phó cho qua chứ không hề có tiết tấu và tình cảm trong giờ đọc bài buổi sớm thường ngày, cậu làm người nghe vô cùng thoải mái và mang theo cảm giác hưởng thụ.
Giọng đọc Từ Gia vang vọng trong lớp học lặng thinh, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ khắc lên mặt nghiêng của cậu, phủ thêm một tầng sáng ấm áp lên lông tơ nhỏ bé trên gương mặt ấy, làm cho hơi thở cả người lộ ra vẻ sạch gọn điềm đạm.
Vệ Lăng Dương chống cằm nhìn sườn mặt Từ Gia, từ sợi tóc màu đen đến mũi, rồi lại đến đôi môi đang đọc diễn cảm mà mấp máy lên xuống, trong lòng cảm thán quả nhiên Từ Gia là người có ngoại hình đẹp nhất mình từng biết, ngay cả đồng phục trắng xanh xấu không đành lòng nhìn thẳng cũng bất ngờ trở nên đẹp đẽ.
Chẳng trách Tiểu Bạng Tử viết thư tình cho cậu, ai mà chẳng có lòng thích cái đẹp, chính hắn trước đây cũng không phải thế sao? Cảm thấy Từ Gia đẹp, nên sinh ra ý nghĩ muốn gần gũi với cậu, kể cả khi cậu đánh mình cũng không giận, đã thế trước kia mình còn nịnh nọt cậu lắm kìa.
Nghĩ đến đây, Vệ Lăng Dương nín nhịn yên lặng bật cười, đến nổi bả vai hơi run run.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe Từ Gia đọc diễn cảm, không ai chú ý tới hành động của hắn, chỉ mình Từ Gia phát hiện. Từ Gia dùng khóe mắt lườm hắn, lấy chân đá nhẹ hắn một cái dưới gầm bàn, nhắc nhở hắn chú ý kỷ luật lớp.
Phản ứng của Vệ Lăng Dương là dùng chân móc lấy chân cậu, cố gắng ngừng cười, mặt ra vẻ như nghiêm trang lắm.
Thời gian hai tiết trôi qua rất nhanh, tiết sau mọi người tụm năm tụm ba kéo nhau đi toilet, ngoài hành lang có không ít học sinh đi ra cho thoáng khí, vài nam sinh thì nhàm chán tụ tập ở góc cầu thang, thường gọi tên một nữ sinh nào đó, làm cho mọi người ầm ĩ cả lên. Vệ Lăng Dương và Từ Gia vừa đến lầu hai, đột nhiên bị người ta cản đường, hai nữ sinh đùn đẩy nhau tiến lên, tay một nữ sinh trong đó còn cầm lá thư, đánh bạo hỏi Vệ Lăng Dương:
“Vệ Lăng Dương, cậu có rảnh không? Tớ có thể nói chuyện riêng với cậu không?”
Theo motif cũ thì sau lời dạo đầu sẽ tới màn tỏ tình, hồi cấp 2 Vệ Lăng Dương gặp qua không ít, mặc kệ là chặn đường thổ lộ hay nhờ người chuyển thư tình hắn đều đã gặp hết rồi.
Thật ra hiện tượng này tương đối phổ biến trong trường học, ngay cả lớp bọn họ cũng có vài cặp tình nhân, càng không cần nói tới bóng dáng mấy đôi hay tản bộ trên sân trường sau giờ tự học tối, đây cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Chẳng qua hiện giờ hắn không có ý định yêu ai, cũng không muốn làm lỡ người ta, nên nói thẳng:
“Không rảnh.”
Nữ sinh có lẽ không ngờ hắn thẳng thắn như thế nên hơi đờ ra một lúc, hỏi theo bản năng:
“Cậu định đi đâu?”
“Đi WC chứ đâu.” Vệ Lăng Dương khó hiểu nhìn cô, “Trong giờ học không được đi WC, tôi còn có thể đi giờ nào? Đi trước đây.” Nói xong liền xuống lầu cùng Từ Gia, không quan tâm đối phương bày ra biểu tình gì.
Trên đường đi WC, hai tay Vệ Lăng Dương đan nhau đặt sau ót, càm ràm với Từ Gia rằng không rõ mấy người muốn yêu đương này nghĩ cái gì, với hắn mà nói thà về nhà chơi game offline còn thú vị hơn hai người dính qua dính lại.
“Cậu có thể về hỏi Châu Vu.” Từ Gia đề nghị, “Cậu ấy nhất định có thể thao thao bất tuyệt giải thích cho cậu.”
Khi học quân sự Châu Vu quen được một cô bạn gái, là nữ sinh ở lớp bên cạnh. Khi đó lớp hai người họ cùng nhau hợp lại hát theo nhịp, nữ sinh kia đột nhiên ngất xỉu, Châu Vu phản ứng trước tiên chạy tới cõng người ta vào phòng y tế, sau đó nữ sinh vì cảm ơn mà mời hắn uống trà sữa, thế là thành một đôi, từ đó Châu Vu trở thành người đầu tiên của phòng ký túc họ thoát khỏi kiếp FA.
Vệ Lăng Dương nhớ tới vẻ mặt cười ngu của Châu Vu mỗi khi nhắc tới bạn gái, ghét bỏ “xì” một tiếng:
“Tớ lười hỏi, thời gian tươi đẹp sao không dùng để chơi bóng chơi game, lãng phí biết bao, cậu nói đúng không?”
Từ Gia luôn xem học tập là chính không bình luận gì về lời hắn.
“Có điều cô bạn vừa rồi đẹp thật.” Vệ Lăng Dương lại nói thêm, da trắng trắng, dáng cao cao, tóc đen dài, trông khoan khoái, thật giống …
Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn Từ Gia bên cạnh, đầu óc nổi lên một suy nghĩ như bị trúng tà, nếu Từ Gia để tóc dài nhất định sẽ còn đẹp hơn cô ta.
“Cậu sao thế?” Từ Gia cũng dừng lại, quay đầu hỏi hắn.
“Không có không có.” Đối diện ánh mắt Từ Gia, Vệ Lăng Dương thấy chột dạ khó hiểu, lắc mạnh đầu hòng trục xuất ý nghĩ lộn xộn đột nhiên xông vào trí óc, rồi vội vàng đi nhanh về phía WC, “Đi mau đi mau, mắc tè muốn chết.”
“……” Từ Gia ù ù cạc cạc theo sau.
……
Chương trình học dần đi vào quỹ đạo, so với cấp 2, áp lực khi lên cấp 3 nhiều hơn một ít, giáo viên không tránh khỏi thường xuyên nhắc mọi người giữ vững căn bản khi còn học lớp 10, đỡ cho tới 12 không theo kịp tiến độ, lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn.
Những lời khuyên thế này học sinh đều nghe vào tai, chịu học thì đương nhiên sẽ học, nhưng không muốn học thì có nói nhiều cũng vô dụng.
Mà Vệ Lăng Dương lại là cái người không muốn học kia.
Năm học lớp 9, vì muốn học cùng trường cấp 3 với Từ Gia mà trong khoảng thời gian cuối cùng đó, hắn ngày đêm hăng hái đọc sách thi đậu Thị Nhất Cao, hiện giờ vừa lên lớp 10, hắn lại bắt đầu lơ là, thành tích khoa học tự nhiên còn ổn, nhưng thành tích các môn xã hội lại giảm xuống rõ rệt, trái ngược Từ Gia vẫn luôn giữ vững thành tích hạng đầu trong lớp, hắn lại xếp hạng ba mươi có lẻ.
Cấp 3 khác với cấp 2, gần như có thể nói là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời, thái độ học tập qua được ngày nào hay ngày đó của Vệ Lăng Dương làm Hà Mẫn Ngọc rầu nát tim, khuyên can mãi không xong, thế là cô chuyển mục tiêu sang Từ Gia, nhờ Từ Gia giúp cô trông chừng Vệ Lăng Dương, đừng để hắn lơi lỏng, cũng đừng để hắn chuồn khỏi trường lên mạng chơi game.
“Dì Mẫn đừng lo lắng quá, Dương Dương tư duy tốt, chỉ cần cậu ấy muốn học thì sẽ tiến bộ rất nhanh.” Từ Gia an ủi, lời này không phải giả, Vệ Lăng Dương từng dùng thực lực chứng minh sức bật của hắn rất mạnh.
“Vấn đề là nó không chịu học.” Sao Hà Mẫn Ngọc không biết con mình thông minh, nhưng có thông minh cũng không chịu được hắn làm bừa như thế, nhịn không được thở dài, “Nếu nó hiểu chuyện bằng một nửa con thì dì tất nhiên không phải bận tâm rồi. Tóm lại con giúp dì trông chừng nó kĩ càng, nếu nó ở trường dám cặp bè kết phái không làm việc đàng hoàng, con về nói dì biết, dì đánh nó.”
Nhớ trước kia có lần Vệ Lăng Dương trèo cây đào tổ chim, không cẩn thận ngã đập trán, đợi vết thương khỏi rồi liền bị Hà Mẫn Ngọc cầm thước quất vào lòng bàn tay, Từ Gia không kìm được mím môi cười, đáp:
“Vâng, con biết rồi.”
“Dì yên tâm, con sẽ giúp dì trông cậu ấy.”
Vệ Lăng Dương thay quần áo ra, thấy mẹ mình lôi kéo Từ Gia đứng ở phòng khách, điệu bộ trịnh trọng ra mặt, bèn đi qua hỏi:
“Đang nói xấu gì con đó?”
“Mẹ nhờ Gia Gia đốc thúc con học tập, đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện đi chơi.” Hà Mẫn Ngọc lườm hắn, lại nhớ ra một chuyện, “Còn nữa, không được yêu đương, tuổi này của các con là lúc để học, biết chưa?”
“Biết rồi biết rồi.” Vệ Lăng Dương luôn miệng đồng ý, “Nếu còn không đi sẽ bị muộn đó, có chuyện gì về rồi nói sau.”
“Vậy bọn con đi trước nha dì Mẫn.” Từ Gia nói.
“Đi đi, tối nhớ cùng Dương Dương về ăn cơm.” Hà Mẫn Ngọc tiễn hai người ra cửa.
Xuống lầu, Vệ Lăng Dương hỏi Từ Gia:
“Vừa rồi có phải mẹ tớ lại bảo cậu trông chặt tớ, đừng để tớ ra ngoài chơi game không?”
“Không khác mấy, thành tích cậu quá kém nên dì Mẫn lo lắm.” Từ Gia gật đầu, khi còn học cấp 2, Vệ Lăng Dương mê game trên máy tính, gặp dịp hẻm nhỏ đối diện trường có một tiệm net, hắn và Chu Tử Dao thường chuồn êm lên mạng, cuối cùng bị Hà Mẫn Ngọc bắt về dạy dỗ một trận.
Cũng vì sợ Vệ Lăng Dương nghiện lên mạng, Hà Mẫn Ngọc ngăn Vệ Trọng Tề có ý định mua máy tính cho Vệ Lăng Dương.
“Cũng đâu kém lắm đâu, không khác mấy so với trước kia.” Vệ Lăng Dương bĩu môi.
“Trước kia cũng rất kém.” Từ Gia nhất định không cho hắn mặt mũi.
“……” Vệ Lăng Dương trợn trắng mắt, “Đang là cuối tuần, chúng mình không thể nói chuyện khác ư?”
“Nói cái gì?”
“Ví dụ như lát nữa nếu tớ thắng cậu, tối cậu giúp tớ làm bài tập?”
Sau kỳ thi lên lớp 10, hai người đăng ký lớp luyện Taekwondo, một tuần học năm ngày, sau khi nhập học liền đổi thành cuối tuần, dù là chiều cao hay thể lực Vệ Lăng Dương đều hơn hẳn Từ Gia, nếu hai người so tài thì hắn thắng Từ Gia là cái chắc, có thể nói là đánh cho kêu bang * bang.
Từ Gia nghe vậy lườm hắn, phun hai chữ:
“Mơ đi.”
Vệ Lăng Dương: “……” Việc học thì cứ chây ỳ một đống, vậy mà công chúa nhỏ vẫn khó nói chuyện như trước đây.
_____
Suy nghĩ của tác giả:
Vệ Lăng Dương: Yêu đương có gì mà vui, nhàm chán!
Từ Gia: Ờ
Vệ Lăng Dương: Gia Gia Gia Gia Gia, mình yêu nhau đi mòa!
Từ Gia: Nhàm chán.
Vệ Lăng Dương: QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương