[Đam Mỹ] Mười Năm
Chương 1
Lúc Kiều Nhất Dã mở mắt thì chỉ còn mình anh đang nằm trên giường lớn, tiếng nước vang lên từ phòng tắm dần dần khiến anh tỉnh táo hẳn, cố gắng sắp xếp lại đống ký ức hỗn loạn trong đầu.
Vậy mà anh lại thật sự ngủ với bạn cũ hồi trung học đã lâu không gặp ư?
Buổi họp lớp tối qua anh uống nhiều quá, Bạch Khê, cậu bạn kiệm lời trong bữa tiệc đã chủ động đứng lên đỡ anh về phòng nghỉ. Cậu giúp anh cởi bớt áo ngoài rồi không hiểu sao hai người lại lăn lên trên giường…
Cho dù Kiều Nhất Dã thích đàn ông nhưng nhiều năm như thế anh vẫn luôn độc thân, cũng chưa từng quan hệ với bất cứ ai cả.
Ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn đêm qua.
Còn chưa nghĩ xong nên cư xử thế nào với mối quan hệ giữa hai người thì Bạch Khê mặc áo choàng của khách sạn đã bước ra từ phòng tắm. Áo choàng rộng mở để lộ phần da ngực đỏ lên vì hơi nước khiến Kiều Nhất Dã nhớ đến chuyện tối qua, anh chỉ cần véo nhẹ là có thể lưu lại những dấu vết đo đỏ, cũng không biết là đến giờ những vệt đỏ đó đã biến mất hay chưa.
Không phải người ta bảo lần đầu làm chuyện này thì bên kia sẽ không xuống nổi giường sao? Người trước mắt đứng vững vàng thẳng tắp, dường như không ngờ là anh đã tỉnh dậy nên căng thẳng mà vò đầu ngón tay.
Hay đây không phải lần đầu của Bạch Khê? Nhưng mà phản ứng tối qua của cậu ấy rất trúc trắc… Chẳng lẽ là do mình không được?
Nhìn đuôi tóc còn nhỏ nước trước mắt, anh quyết định không nghĩ nữa mà vẫy tay với Bạch Khê ý bảo cậu lại gần, muốn sấy tóc cho cậu. Đến khi xốc chăn lên thì anh mới nhớ ra trên người mình chẳng mặc đồ gì cả, hơi xấu hổ kéo chăn về che lại. Cũng may là Bạch Khê vừa nhìn đã hiểu ý, đi lấy cho anh một cái áo choàng tắm để mặc.
Lúc mặc đồ Kiều Nhất Dã tranh thủ cúi đầu nhìn tám múi cơ bụng của mình, không lẽ Bạch Khê không vừa lòng với dáng người này sao, nhưng tối qua có vẻ cậu ấy thích sờ lắm mà, tại sao bây giờ lại không thèm liếc mắt một cái chứ?
Tiếng vù vù của máy sấy tóc rốt cuộc cũng phá tan sự yên tĩnh trong phòng, Kiều Nhất Dã nhẹ nhàng xoa xoa tóc Bạch Khê rồi lại sợ sấy lâu quá sẽ làm cậu bị bỏng, thỉnh thoảng còn thay đổi hướng sấy.
Ngón tay đêm qua ở trong cơ thể cậu giờ lại đang dạo chơi trên mái tóc, dòng suy nghĩ trong đầu Bạch Khê lại quay về với chuyện hoang đường hôm qua.
Cậu vốn không định đến buổi họp lớp này, dù sao thì gần đây công việc cũng khá bận, thế nhưng khi nghe Kiều Nhất Dã cũng đến thì đã vội sửa lời đồng ý rồi.
Lâu lắm rồi cậu không được gặp Kiều Nhất Dã.
Lần gặp mặt gần nhất đã là mấy năm trước, cậu thoáng nhìn thấy anh ở trạm tàu điện ngầm rộng lớn, chắc Kiều Nhất Dã không nhìn thấy cậu đâu nhưng Bạch Khê thì lại lập tức nhận ra anh.
Nhưng Bạch Khê lại không cất tiếng gọi, chỉ đứng im tại chỗ nhìn bóng anh chậm rãi rời đi.
Cậu là người nhát gan.
Một người nhát gan yêu thầm Kiều Nhất Dã mười năm.
Tối qua lúc cậu đến thì xung quanh Kiều Nhất Dã đã có không ít bạn bè đang ôn truyện, Kiều Nhất Dã luôn luôn là anh chàng đẹp trai rạng rỡ như mặt trời, là người được săn đón trong đám đông.
Khó khăn lắm ánh mắt hai người mới chạm nhau rồi gật đầu xem như là chào hỏi.
Sau đó đôi mắt cậu chẳng thể rời khỏi Kiều Nhất Dã.
Cậu không khỏi run lên khi thấy ánh nhìn của Kiều Nhất Dã dừng lại nơi lớp trưởng, đến khi Kiều Nhất Dã uống say muốn rời đi thì lại không nhịn được mà đi theo chăm sóc anh, lòng chỉ muốn được cùng anh ngồi nghỉ ngơi chốc lát.
Có thể Kiều Nhất Dã nhớ cậu, cũng có thể không nhớ, dù sao cậu vẫn luôn là một người tàng hình ngồi trong lớp.
Cậu không còn nhớ rõ trong hai người rốt cuộc là ai bắt đầu trước, chắc hẳn là do cậu không cưỡng lại được sự hấp dẫn ấy, không thể giấu đi mong muốn tận đáy lòng mà lao tới. Nhưng cậu lại nhớ rõ Kiều Nhất Dã đã gọi tên cậu hết lần này đến lần khác, tỉ mỉ hôn lên từng centimet cơ thể cậu.
Những cảnh sau đó càng nghĩ càng đỏ mặt, đến lúc Kiều Nhất Dã để máy sấy xuống thì cậu mới hoàn hồn: “Sao mặt đỏ thế này? Nóng quá à?”
Bạch Khê lắc đầu rồi sờ sờ tóc mình, khi mở miệng giọng nói vẫn hơi khàn: “Không sao, cảm ơn.”
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Kiều Nhất Dã thì cậu lại luống cuống, nhận ra người ngồi đây không nên là cậu.
Kiều Nhất Dã đã có người anh thích, Kiều Nhất Dã có một ánh trăng sáng.
Người đó không phải cậu.
Lúc ở trong phòng tắm Bạch Khê đã nghĩ kỹ rồi, cậu biết Kiều Nhất Dã là người rất có trách nhiệm nhưng cậu không cần anh phụ trách, cậu không muốn dùng chuyện này để trói buộc Kiều Nhất Dã.
“Đêm qua…”
“Chuyện đêm qua tôi sẽ chịu trách nhiệm. Bạch Khê, có lẽ, có lẽ chúng ta có thể thử… yêu đương xem? Chắc là tôi không hiểu cậu rõ lắm nhưng…”
“Không cần đâu, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi. Chúng ta đều là người trưởng thành, là chuyện tôi tình anh nguyện rất bình thường. ” Sự ngượng ngùng của một giây trước đã biến mất, ánh mắt Bạch Khê cực kỳ bình tĩnh, “Quên đi, coi như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.”
Bạch Khê nói xong thì đứng dậy cởi áo choàng tắm ra, không tránh đi Kiều Nhất Dã mà mặc lại bộ đồ tối hôm qua. Kiều Nhất Dã sững sờ một lát, cầm điện thoại gọi đồ ăn sáng rồi giữ lấy cổ tay Bạch Khê đang đeo dở thắt lưng.
“Cùng ăn sáng rồi hẵng đi, không thể để bụng đói được.”
Bữa sáng trôi qua trong bầu không khí kỳ quái, hai người không ai nói chuyện như thể dù có nói gì đi nữa cũng không ổn.
Có lẽ do tối qua mệt mỏi, có lẽ do khó chịu trong lòng, Bạch Khê mới ăn một ít đã dừng lại.
“Ăn ít vậy?” Kiều Nhất Dã ngạc nhiên nhìn chiếc đũa nhúc nhích chẳng được mấy lần trước mặt Bạch Khê.
Bạch Khê lắc đầu rồi lại gật đầu, đứng dậy mặc áo khoác vào ý muốn rời khỏi đây.
Chắc là ở với mình không thoải mái lắm, Kiều Nhất Dã nghĩ vậy nên không ngăn cản cậu. Không lẽ do mình làm không tốt nên cậu ấy ghét mình luôn… Kiều Nhất Dã bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng tóm lấy góc áo của người sắp rời đi: “Còn đau không?”
Bạch Khê ngẩn người một lát mới hiểu ra Kiều Nhất Dã đang ám chỉ cái gì, màu hồng lại hiện trên gương mặt, cắn môi lắc đầu.
Kiều Nhất Dã nghĩ ngợi rồi vẫn lấy điện thoại của mình đưa cho đối phương: “Cho tôi số điện thoại của cậu đi, sau này tiện liên lạc.”
Bạch Khê do dự nhưng cuối cùng cũng không từ chối, không biết liệu Kiều Nhất Dã có nhớ bọn họ đã kết bạn wechat rồi hay không. Thừa lúc gõ số cậu lại ngẩng lên nhìn trộm anh, lần gặp mặt tiếp theo không biết đến bao giờ, có khi lúc đó anh đã kết hôn cũng không chừng.
“Cậu còn thích lớp trưởng không?” Rốt cuộc Bạch Khê vẫn không nhịn được mà hỏi câu này.
Kiều Nhất Dã đang mải dùng số điện thoại để tìm nick wechat nên không nghe thấy rõ, ngẩng đầu hỏi cậu với ánh mắt khó hiểu: “Gì cơ?”
Bạch Khê lắc đầu, không nói gì nữa mà rời đi.
Vậy mà anh lại thật sự ngủ với bạn cũ hồi trung học đã lâu không gặp ư?
Buổi họp lớp tối qua anh uống nhiều quá, Bạch Khê, cậu bạn kiệm lời trong bữa tiệc đã chủ động đứng lên đỡ anh về phòng nghỉ. Cậu giúp anh cởi bớt áo ngoài rồi không hiểu sao hai người lại lăn lên trên giường…
Cho dù Kiều Nhất Dã thích đàn ông nhưng nhiều năm như thế anh vẫn luôn độc thân, cũng chưa từng quan hệ với bất cứ ai cả.
Ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn đêm qua.
Còn chưa nghĩ xong nên cư xử thế nào với mối quan hệ giữa hai người thì Bạch Khê mặc áo choàng của khách sạn đã bước ra từ phòng tắm. Áo choàng rộng mở để lộ phần da ngực đỏ lên vì hơi nước khiến Kiều Nhất Dã nhớ đến chuyện tối qua, anh chỉ cần véo nhẹ là có thể lưu lại những dấu vết đo đỏ, cũng không biết là đến giờ những vệt đỏ đó đã biến mất hay chưa.
Không phải người ta bảo lần đầu làm chuyện này thì bên kia sẽ không xuống nổi giường sao? Người trước mắt đứng vững vàng thẳng tắp, dường như không ngờ là anh đã tỉnh dậy nên căng thẳng mà vò đầu ngón tay.
Hay đây không phải lần đầu của Bạch Khê? Nhưng mà phản ứng tối qua của cậu ấy rất trúc trắc… Chẳng lẽ là do mình không được?
Nhìn đuôi tóc còn nhỏ nước trước mắt, anh quyết định không nghĩ nữa mà vẫy tay với Bạch Khê ý bảo cậu lại gần, muốn sấy tóc cho cậu. Đến khi xốc chăn lên thì anh mới nhớ ra trên người mình chẳng mặc đồ gì cả, hơi xấu hổ kéo chăn về che lại. Cũng may là Bạch Khê vừa nhìn đã hiểu ý, đi lấy cho anh một cái áo choàng tắm để mặc.
Lúc mặc đồ Kiều Nhất Dã tranh thủ cúi đầu nhìn tám múi cơ bụng của mình, không lẽ Bạch Khê không vừa lòng với dáng người này sao, nhưng tối qua có vẻ cậu ấy thích sờ lắm mà, tại sao bây giờ lại không thèm liếc mắt một cái chứ?
Tiếng vù vù của máy sấy tóc rốt cuộc cũng phá tan sự yên tĩnh trong phòng, Kiều Nhất Dã nhẹ nhàng xoa xoa tóc Bạch Khê rồi lại sợ sấy lâu quá sẽ làm cậu bị bỏng, thỉnh thoảng còn thay đổi hướng sấy.
Ngón tay đêm qua ở trong cơ thể cậu giờ lại đang dạo chơi trên mái tóc, dòng suy nghĩ trong đầu Bạch Khê lại quay về với chuyện hoang đường hôm qua.
Cậu vốn không định đến buổi họp lớp này, dù sao thì gần đây công việc cũng khá bận, thế nhưng khi nghe Kiều Nhất Dã cũng đến thì đã vội sửa lời đồng ý rồi.
Lâu lắm rồi cậu không được gặp Kiều Nhất Dã.
Lần gặp mặt gần nhất đã là mấy năm trước, cậu thoáng nhìn thấy anh ở trạm tàu điện ngầm rộng lớn, chắc Kiều Nhất Dã không nhìn thấy cậu đâu nhưng Bạch Khê thì lại lập tức nhận ra anh.
Nhưng Bạch Khê lại không cất tiếng gọi, chỉ đứng im tại chỗ nhìn bóng anh chậm rãi rời đi.
Cậu là người nhát gan.
Một người nhát gan yêu thầm Kiều Nhất Dã mười năm.
Tối qua lúc cậu đến thì xung quanh Kiều Nhất Dã đã có không ít bạn bè đang ôn truyện, Kiều Nhất Dã luôn luôn là anh chàng đẹp trai rạng rỡ như mặt trời, là người được săn đón trong đám đông.
Khó khăn lắm ánh mắt hai người mới chạm nhau rồi gật đầu xem như là chào hỏi.
Sau đó đôi mắt cậu chẳng thể rời khỏi Kiều Nhất Dã.
Cậu không khỏi run lên khi thấy ánh nhìn của Kiều Nhất Dã dừng lại nơi lớp trưởng, đến khi Kiều Nhất Dã uống say muốn rời đi thì lại không nhịn được mà đi theo chăm sóc anh, lòng chỉ muốn được cùng anh ngồi nghỉ ngơi chốc lát.
Có thể Kiều Nhất Dã nhớ cậu, cũng có thể không nhớ, dù sao cậu vẫn luôn là một người tàng hình ngồi trong lớp.
Cậu không còn nhớ rõ trong hai người rốt cuộc là ai bắt đầu trước, chắc hẳn là do cậu không cưỡng lại được sự hấp dẫn ấy, không thể giấu đi mong muốn tận đáy lòng mà lao tới. Nhưng cậu lại nhớ rõ Kiều Nhất Dã đã gọi tên cậu hết lần này đến lần khác, tỉ mỉ hôn lên từng centimet cơ thể cậu.
Những cảnh sau đó càng nghĩ càng đỏ mặt, đến lúc Kiều Nhất Dã để máy sấy xuống thì cậu mới hoàn hồn: “Sao mặt đỏ thế này? Nóng quá à?”
Bạch Khê lắc đầu rồi sờ sờ tóc mình, khi mở miệng giọng nói vẫn hơi khàn: “Không sao, cảm ơn.”
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Kiều Nhất Dã thì cậu lại luống cuống, nhận ra người ngồi đây không nên là cậu.
Kiều Nhất Dã đã có người anh thích, Kiều Nhất Dã có một ánh trăng sáng.
Người đó không phải cậu.
Lúc ở trong phòng tắm Bạch Khê đã nghĩ kỹ rồi, cậu biết Kiều Nhất Dã là người rất có trách nhiệm nhưng cậu không cần anh phụ trách, cậu không muốn dùng chuyện này để trói buộc Kiều Nhất Dã.
“Đêm qua…”
“Chuyện đêm qua tôi sẽ chịu trách nhiệm. Bạch Khê, có lẽ, có lẽ chúng ta có thể thử… yêu đương xem? Chắc là tôi không hiểu cậu rõ lắm nhưng…”
“Không cần đâu, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi. Chúng ta đều là người trưởng thành, là chuyện tôi tình anh nguyện rất bình thường. ” Sự ngượng ngùng của một giây trước đã biến mất, ánh mắt Bạch Khê cực kỳ bình tĩnh, “Quên đi, coi như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.”
Bạch Khê nói xong thì đứng dậy cởi áo choàng tắm ra, không tránh đi Kiều Nhất Dã mà mặc lại bộ đồ tối hôm qua. Kiều Nhất Dã sững sờ một lát, cầm điện thoại gọi đồ ăn sáng rồi giữ lấy cổ tay Bạch Khê đang đeo dở thắt lưng.
“Cùng ăn sáng rồi hẵng đi, không thể để bụng đói được.”
Bữa sáng trôi qua trong bầu không khí kỳ quái, hai người không ai nói chuyện như thể dù có nói gì đi nữa cũng không ổn.
Có lẽ do tối qua mệt mỏi, có lẽ do khó chịu trong lòng, Bạch Khê mới ăn một ít đã dừng lại.
“Ăn ít vậy?” Kiều Nhất Dã ngạc nhiên nhìn chiếc đũa nhúc nhích chẳng được mấy lần trước mặt Bạch Khê.
Bạch Khê lắc đầu rồi lại gật đầu, đứng dậy mặc áo khoác vào ý muốn rời khỏi đây.
Chắc là ở với mình không thoải mái lắm, Kiều Nhất Dã nghĩ vậy nên không ngăn cản cậu. Không lẽ do mình làm không tốt nên cậu ấy ghét mình luôn… Kiều Nhất Dã bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng tóm lấy góc áo của người sắp rời đi: “Còn đau không?”
Bạch Khê ngẩn người một lát mới hiểu ra Kiều Nhất Dã đang ám chỉ cái gì, màu hồng lại hiện trên gương mặt, cắn môi lắc đầu.
Kiều Nhất Dã nghĩ ngợi rồi vẫn lấy điện thoại của mình đưa cho đối phương: “Cho tôi số điện thoại của cậu đi, sau này tiện liên lạc.”
Bạch Khê do dự nhưng cuối cùng cũng không từ chối, không biết liệu Kiều Nhất Dã có nhớ bọn họ đã kết bạn wechat rồi hay không. Thừa lúc gõ số cậu lại ngẩng lên nhìn trộm anh, lần gặp mặt tiếp theo không biết đến bao giờ, có khi lúc đó anh đã kết hôn cũng không chừng.
“Cậu còn thích lớp trưởng không?” Rốt cuộc Bạch Khê vẫn không nhịn được mà hỏi câu này.
Kiều Nhất Dã đang mải dùng số điện thoại để tìm nick wechat nên không nghe thấy rõ, ngẩng đầu hỏi cậu với ánh mắt khó hiểu: “Gì cơ?”
Bạch Khê lắc đầu, không nói gì nữa mà rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương