(Đam Mỹ) Song Sinh Xuyên Sách - Sei.

Chương 3



Thật ấm. Bàn tay của người này thật ấm. Lòng của Duẫn Hạo và Minh Hạo bỗng dâng lên một cảm giác xúc động khó tả. Lần đầu tiên họ có cảm giác này. Chẳng nhẽ đây chính là cái ôm từ cái được gọi là gia đình sao.

Triệu Thạc cảm thấy đôi vai của hai đứa em của mình run run lên, nghĩ là mình ôm chặt quá liền thả ra. Phát hiện nước mắt từ đôi mắt lục bảo xinh đẹp kia rơi nước mắt từ bao giờ. Y sững sờ, luống cuống một lúc, rồi đưa tay lên xoa xoa đầu hai đứa em. Ngày xưa mỗi lần hai đứa nhỏ này khóc, y luôn xoa đầu chúng nó thế này, chúng nó lập tức sẽ nín khóc, cười toe toét với y.

Duẫn Hạo và Minh Hạo cười tươi. Bàn tay người này thật ấm, thật ngọt ngào. Trong kí ức của thân chủ, người anh này rất tốt, thường ngày rất ít cười, khuôn mặt quay năm suốt tháng một biểu cảm: liệt. Nhưng khi cười lại vô cùng ấm áp, không phải nụ cười trào phúng, không phải cái cười nhếch mép khinh người. Mà là nụ cười thực sự của y, nụ cười chỉ dành cho gia đình.

Bỗng nhiên có một đám bác sĩ y tá đi vào, Triệu Thạc thấy vậy liền đi ra khỏi chỗ giường bệnh, dựng lưng vào tường, tay khoanh lại với nhau, miệng phun ra ba chữ đầy lạnh lùng: "Làm cho tốt."

Đám bác sĩ run bần bật. Cái người này sao lại đáng sợ quá vậy. Lúc nãy còn thấy đang yêu chiều xoa đầu hai thằng nhóc này, giờ lại như muốn giết người vậy. Tôi chỉ là bác sĩ thôi mà. Đừng dọa tôi thế chứ. Người giàu các người thật khinh người mà. o(╥﹏╥)o

Bác sĩ bảo hai anh em há miệng ra, rồi dùng đèn pin soi vào trong, rồi kiểm tra tim, lồng ngực và vài thứ khác trên cơ thể hai người một lần nữa. Bác sĩ khá vui vẻ.

"Tôi cứ nghĩ các cậu hôn mê một tháng thần trí cũng ảnh hưởng nhiều cơ. Cơ thể các cậu tốt đấy. Có phải ngày xưa có phải từng học võ không? Bị đánh nhiều như vậy mà không bị gãy cái xương nào. Còn..."

Nói đến đây vị bác sĩ liền ngừng nói. Nét mặt biểu lộ sự e ngại hướng về phía mà Minh Hạo đang ngồi: "Sau này, cậu đừng nên quan hệ tình dục nữa. Thật ra là nên cẩn thận một chút. Ít nhất là một năm đừng nên động tới sex, cửa huyệt của cậu đã bị rách đến thảm thương gần như không thể cứu vãn được nữa. Cũng may cơ thể cậu có tố chất khá tốt. Chỉ cần bôi thuốc thường xuyên trong vòng một năm và tuyệt đối các ly với tình dục thì lập tức sẽ khỏi lại."

Minh Hạo gật gật đầu. Chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy cánh tay trái của mình cứ run run lên. Cậu vội giữ chặt lấy nó, ép nó ngừng cử động, ngẩng đầu lên nở một nụ cười gượng ngạo.

"Cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhở. Tôi sẽ chú ý."

Bác sĩ vừa thu đồ vừa nói: "Với tình trạng của các cậu hiện giờ thêm hai đợt kiểm tra nữa nếu không có gì thay đổi sẽ được xuất viện. Không có gì nữa thì tôi đi nhớ."

Vị bác sĩ ôm đồ chạy trốn chết ra khỏi phòng bệnh của hai anh em song sinh, thầm rủa đám y tá không có tâm bỏ lại ông một mình trong cái phòng đó. Nói chứ không phải đùa, suốt cả buổi, ông toát hết cả mồ hôi lạnh ra đây. Cái vị anh trai kia thật quá đáng sợ đi mà. Nếu như hai người em hòa nhã thì vị anh hai này lại lạnh đến giết người. Ông đâu phải kẻ hiếp dâm đâu mà cứ nhìn ông như vậy chứ. Thật đáng thương cho cái thân già này mà. Cứ tưởng đến Bắc Kinh làm việc sẽ có những ngày tháng êm ả vì không phải đối mặt với một cái tảng băng dữ tợn nào đó. Ai ngờ vừa thoát khỏi tảng băng này thì lại dính phải người nhà của tảng băng khác. Mà cái tảng băng vừa rồi còn kinh khủng hơn cả cái tảng băng mà ông phải phục vụ như một bác sĩ riêng của gia đình đó. Người trẻ bây giờ làm lớn rồi không thèm coi trọng người lớn tuổi hơn rồi.

Sau khi bác sĩ đi khỏi, Triệu Thạc đi đến bên giường bệnh, đưa tay xoa xoa má hai anh em song sinh: "Đói chưa?"

Duẫn Hạo và Minh Hạo gật đầu nhẹ. Qủa thật lúc mới tỉnh dậy bụng hai người có cảm giác đói đói. Triệu Thạc ngồi xuống ghế bên cạnh hai cái giường bệnh, nói: "Đợi một chút nữa sẽ có người mang đồ ăn đến cho hai đứa."

Hai anh em song sinh chỉ biết gật đầu. Nửa ngày trời Duẫn Hạo mới dám mở miệng hỏi nhỏ.

"Anh hai, chúng ta đang ở đâu vậy?"

Triệu Thạc cầm lấy một quả táo ở trong giỏ hoa quả mà y mang đến, cầm dao vừa gọt táo vừa nói: "Bệnh viện Trung ương Bắc Kinh."

Minh Hạo và Duẫn Hạo ngỡ ngàng, nếu như họ nhớ không nhầm thì nam phụ đang ở Trùng Khánh nằm ở Tây Nam Trung Quốc mà, còn anh của nam phụ ở miền Nam Trung Quốc, sao lúc tỉnh lại ở Bắc Kinh nằm ở Hoa Bắc. Sao cứ cảm thấy sai sai sao ấy. ⊙︿⊙

"Bắc Kinh?"

"Ừm." Dường như nhận thấy ánh mắt không tin nổi từ hai đứa em. Triệu Thạc không nhanh không chậm giải thích "Anh có công việc ở Bắc Kinh. Để hai đứa ở bệnh viện Trùng Khánh anh không yên tâm nên làm giấy chuyển bệnh nhân sang Bắc Kinh tiện bề chăm sóc."

Hai anh em song sinh ậm ừ trong miệng. Ngẫm thấy lời giải thích như vậy cũng rất hợp lý. Dù sao thì công việc của một tổng tài rất bận rộn, không thể chạy đi chạy lại nơi xa xôi vậy được. Bỗng nhiên lại cảm thấy tội lỗi.

"Em xin lỗi."

"Không cần xin lỗi." Triệu Thạc cắt quả táo sau khi đã gọt sạch vỏ ra từng miếng nhỏ rồi để chúng vào một cái đĩa "Hai đứa không làm gì sai. Đám người đánh đập hai đứa, anh đã tìm ra."

"Anh định làm gì họ?" Minh Hạo lo lắng. Cho dù việc này không liên quan đến cậu nhưng nó lại liên quan đến cái thân xác này. Tính cách của vị anh hai này không có gì là nổi trội trong kí ức của chủ nhân cái xác này. Chỉ có vài mảnh kí ức khi còn bé là vị anh hai này khá là ôn nhu. Nhưng cái gì mà chẳng thay đổi. Bây giờ y là tổng tài trên vạn người dưới không biết là ai, bỗng nhiên có kẻ động vào em trai y thì kể cả người đó là một người ôn nhu cũng khó tránh khỏi việc trả thù.

"Việc này em không cần lo. Bất quá cho chúng gãy vài cái sương là cùng." Y đưa đĩa táo về phía hai anh em song sinh "Ăn tạm cái này đi. Tí nữa sẽ có đồ ăn trưa cho hai đứa."

Duẫn Hạo và Minh Hạo gật đầu. Cầm miếng táo lên vừa gặm vừa nhìn vị anh trai kia. Oa, bây giờ họ mới nhìn kĩ. Người này quả thật rất đẹp trai nha. Da trắng, mũi cao, môi không dày cũng không mỏng, mắt phượng mày ngài. Và đặc biệt là đôi mắt lục bảo sáng càng làm cho gương mặt của vị huynh này càng trở nên đẹp hơn. Dù là già trẻ trai gái không ai là không bị cuốn hút bởi vẻ đẹp và đôi mắt lục bảo kia. Nếu đem nhan sắc của vị huynh này so với nam chính thì chỉ có hơn một bậc chứ không hề có chuyện kém cạnh.

Đôi mắt lục bảo không thể kiếm ở đâu ra người có được đôi mắt đó trên mảnh đất Trung Hoa rộng lớn này và nó chỉ được di truyền từ đời này sang đời khác của một dòng tộc hoàng gia. Những thông tin về đôi mắt lục bảo kia đều được đề cập trong cuốn tiểu thuyết "Nước mắt hoa lệ" khi miêu tả ngoại hình của nam phụ. Cuốn truyện cũng nói nam chính đại nhân trước khi gặp nữ chính – tình yêu đích thực của cuộc đời mình, trong một lần đi gặp đối tác trong bar mà nam phụ làm việc, đã nhìn thấy đôi mắt lục bảo đặc biệt của cậu làm cho thích thú. Liền đem về chơi đùa. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chuyện này quá sức phi lý. Cái gì mà hoàng gia hoàng tộc, nghe như truyện cổ tích kể cho con nít nghe ấy. Thôi thì truyện ngôn tình máu chó mà, cái gì mà không thể xảy ra được chứ.

Ăn gần hết chỗ táo trong giỏ hoa quả thì cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, một người cao to, tuy mặc vest nhưng vẫn trong thể giấu được những bắp tay đang nổi lên kia. Duẫn Hạo và Minh Hạo liếc nhìn nhau, thầm khen ngợi: Chất vải tốt.

Người này lúc vào cúi người một góc chuẩn chín mươi độ, trên tay xách ba cái cặp lồng giữ nhiệt, nhanh chóng đặt cặp lồng lên kệ tủ, lúc ra cũng cúi chín mươi độ. Thanh niên nghiêm túc à. Cặp song sinh nghĩ. Có cần phải thế không. Ngượng chết đi được.

Triệu Thạc đứng lên, mở từng cặp lồng ra, một mùi thơm ngọt ngào từ cặp lồng bay ra, làm cho cái bụng nhỏ của hai anh em song sinh đang đói liền réo lên ầm ầm. Triệu Thạc đưa cho Duẫn Hạo và Minh Hạo mỗi người một cặp lồng.

A. Thì ra là cháo trứng muối thịt băm. Oa, thật ngon. Lần đầu tiên họ được ăn cháo trứng muối thịt băm, thật ngon quá đi. Lúc nhỏ cực khổ, cháo trắng có ăn là tốt rồi làm sao có thể mơ tưởng đến món xa xỉ như vậy. Cho đến khi có công việc ổn định cũng chẳng có thời gian nấu cháo để ăn. Bây giờ được thưởng thức không ngờ nó lại tuyệt như vậy. Lần đầu tiên có người phục vụ, lần đầu tiên được ăn cháo trứng muối thịt băm, mặc dù đến thế giới này có chút miễn cưỡng nhưng đổi lại được trải nghiệm cuộc sống của con nhà giàu cũng khá tuyệt đấy chứ.

Triệu Thạc nhìn Duẫn Hạo và Minh Hạo ăn ngon, ăn đến nỗi má phúng phính cả lên. Không nhịn được mà đưa tay chọc chọc má hai đứa nhỏ vài cái, môi cũng cong lên không phẩy năm xentimet biểu hiện sự vui vẻ.

Người ta thường bảo, căng da bụng trùng da mắt. Sau khi ăn bữa trưa xong, hai anh em Duẫn Hạo và Minh Hạo đều cảm thấy buồn ngủ, dụi dụi mắt. Triệu Thạc xoa xoa đầu em trai, nói.

"Ngủ đi. Anh đi làm. Tối lại đến thăm hai đứa."

Minh Hạo vừa uống thuốc xong, nghe y nói vậy liền hỏi: "Anh đi làm sao?"

"Ừm. Nghỉ ngơi tốt. Xong việc ở đây anh sẽ đưa hai đứa về HongKong. Ngủ đi. Anh phải đi làm rồi."

Y kéo tấm chăn đang nằm yên vị ở góc tường lên, đắp cho hai anh em song sinh.

"Ngủ ngon."

"Hai đi làm vui vẻ ạ." Duẫn Hạo và Minh Hạo cười tươi. Được một người quan tâm, lo lắng thật tuyệt. Trong vài giây ngắn gủi, họ bỗng nhiên muốn ở bên cạnh người này mãi mãi.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...