[Đam Mỹ] Vô Đề
Chương 6
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thẩm Đình, cậu chạy đi đâu vậy?" Quản lý trừng mắt đập xấp tài liệu lên bàn, "Nghỉ làm không phép, có phải cậu không muốn làm nữa không?"
Thẩm Đình rụt cổ nói xin lỗi, anh đã làm xong công tác tư tưởng bị sa thải, cũng không giải thích, chờ bị mắng.
"Nếu không phải dạo này bận rộn thiếu nhân lực, tôi nhất định sẽ xào cậu!" Quản lý chỉ chỉ cửa, "Còn ngây người cái gì, khấu trừ nửa tháng lương, mau lăn về chỗ của cậu đi."
Thẩm Đình ngược lại không nhúc nhích.
Tục ngữ nói không thay đổi trong lặng lẽ thì sẽ ở trong thay đổi trong bùng nổ*, Thẩm Đình chịu đủ lắm rồi, lần này muốn bùng nổ.
*Nguyên văn 不在沉默中变态就在沉默中爆发
"Thật không tiện, tôi từ chức, không làm nữa." Thẩm Đình cười nhẹ, nói xong câu này liền rời đi, cảm thấy bản thân mình thật ngu xuất sắc. Làm cháu trai lâu như, cũng nên để cho anh làm một ông nội một lần.
"Cậu nói cái gì? Cậu dám từ chức, thằng nhóc cậu to gan quá rồi, cậu, quay lại đây cho tôi!"
"Dù sao cũng đến hạn hợp đồng rồi." Thẩm Đình đi tới cửa, quay đầu lại nói một câu, "Tạm biệt."
Quản lý còn chưa kịp phản ứng lại, không nghĩ tới quả hồng mềm sắp bị bóp nát đột nhiên cứng lên, tức xì khói mà vò đầu, cào đến tóc giả cũng rớt xuống.
Thẩm Đình trở về vị trí thu dọn đồ đạc, tạm biệt các đồng nghiệp, mọi người đều không nỡ để anh đi, nhất là mấy nữ đồng nghiệp đều sắp nước mắt như mưa. Thẩm Đình ôm thùng đồ rời khỏi văn phòng, hít một hơi thật sâu, trong lòng là sự thoải mái chưa từng có.
Nhưng mà sảng khoái đi qua chính là hiện thực khổ cực, anh lại quay về lúc bắt đầu tìm việc. Cũng may, học lực anh không kém, kinh nghiệm làm việc cũng không ít, mấy đơn xin việc gửi đi cũng được đáp lại, rất nhanh lại bắt đầu công việc và cuộc sống mới.
Công ty mới không có áp lực và quản lý hung ác, cùng đồng nghiệp mới ở chung cũng rất hòa hợp, làm Thẩm Đình cảm thấy rất thoả mãn, đối với cuộc sống cũng tràn đầy hi vọng. Nhưng anh chậm rãi cảm nhận được có gì đó không đúng, quản lý mới đối với mình hình như có vẻ khách khí quá mức, công việc giao đến đều nhẹ nhàng, chưa từng kêu tăng ca, cũng không nặng nhẹ câu nào. Thật giống không phải là mình đến làm công, mà là tới trải nghiệm cuộc sống.
Tầm hơn nửa tháng sau, Thẩm Đình mới biết tại sao mình được phân biệt đối xử ở công ty, bởi vì ông chủ nhỏ của công ty này, thế mà là Hàn Vũ.
Hơn nữa nghe đồng nghiệp nói, gần đây công ty vừa mới chuyển giao cho Hàn Vũ phụ trách. Nói cách khác, bây giờ Hàn Vũ là sếp của Thẩm Đình.
Cái này đúng là... chó táp* mà...
*Nguyên văn 日了狗了: be raped by a dog.
Thẩm Đình nhìn Hàn Vũ đang thị sát công tác cách đó không xa, trong đầu chạy qua mười ngàn câu đcm, cảm giác như tự nhảy vào miệng cọp.
Vừa thấy Hàn Vũ đi về hướng này, Thẩm Đình nhanh chóng dùng kẹp tài liệu che mặt, hi vọng cậu ấy không biết mình đến công ty cậu ấy làm việc.
Tuy rằng này hơn nửa tháng qua Hàn Vũ cũng không tiếp tục tìm anh làm phiền, nhưng Thẩm Đình luôn cảm thấy, cậu ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Đợi một hồi thấy không động tĩnh gì, Thẩm Đình ngắm hai mắt ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, không ngờ quay đầu liền nhìn thấy Hàn Vũ đang đứng ở phía sau, trên mặt là một nụ cười ẩn ý.
Thẩm Đình suýt chút nữa sợ đến đột quỵ, đứng lên thành thành thật thật nói: "Chào sếp."
Hàn Vũ cười cười, đột nhiên xoa đầu anh: "Làm việc cho giỏi." Nói xong thì bước đi như cơn gió.
Thẩm Đình mở to hai mắt, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, sờ sờ tóc mình, bên cạnh là những đồng nghiệp cũng kinh ngạc giống anh.
Đây là hành động gì vậy?
Anh bảo bản thân chớ suy nghĩ nhiều, lo làm việc cho tốt. Buổi chiều đang cảm thấy có chút đói bụng, trên bàn bỗng nhiên được đặt xuống hiện một dĩa bánh ngọt, anh ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký nháy mắt mấy cái với mình, rồi nở nụ cười rất ám muội.
Anh hoang mang, đây lại là ý gì?
Tiếp đó, thư ký ghé sát tới một chút, nói với anh một câu: "Sếp đưa cho anh á."
"..." Thẩm Đình nhìn mấy khối bánh nhỏ kia, nuốt nước bọt, hoàn toàn bối rối.
Tới giờ tan ca, Thẩm Đình đã sớm làm xong việc của mình, theo lý mà nói thì không còn việc gì là có thể về, nhưng trước đây anh tăng ca quen rồi, luôn cảm thấy mọi người đều đang bận rộn mà mình lại về trước thì rất là khó xử. Vì vậy, anh đi hỏi một vòng xem có ai cần mình phụ giúp hay không, một đồng nghiệp nhờ anh giúp đóng dấu vài phần tài liệu, anh mới vừa muốn đi qua giúp liền bị một cánh tay chặn lại.
"Việc của ai nấy làm." Hàn Vũ trả tài liệu lại cho người kia, kéo Thẩm Đình đi.
Thẩm Đình bị hắn kéo đi một đoạn, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, không biết vì sao, tim đập có chút nhanh.
Hàn Vũ kéo anh vào thang máy, bấm nút xuống lầu một, im lặng đứng một bên. Thẩm Đình nhìn hắn từ gương thang máy, nhìn thấy một đôi gò má gần như hoàn mỹ, nhất thời có chút không biết làm sao, cũng không biết hắn rốt cuộc là ý gì.
"Buổi tối muốn ăn gì?" Hàn Vũ bỗng nhiên nói.
"Hả?"
"Tôi hỏi anh muốn ăn gì?" Hàn Vũ sáp tới, "Mỗi lần tan ca anh đều ăn vặt ven đường, không tốt cho sức khỏe, sau này tôi dẫn anh đi ăn cơm."
"..." Thẩm Đình không tự chủ cách hắn xa một chút, "Không cần, cậu là sếp, cùng tôi ăn cơm không ổn đâu."
Hàn Vũ nới lỏng cà vạt, tiếp tục sáp tới: "Có ổn hay không do tôi quyết định."
Thẩm Đình nhanh chóng lui về sát góc, hai người mạc danh kỳ hiệu biến thành tư thế kabedon*, Thẩm Đình cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, cũng may thang máy đã đến lầu một, cửa mở ra, Hàn Vũ lui về, cười cười đi ra.
Hàn Vũ bảo anh ở cổng công ty đợi mình đi lấy xe, Thẩm Đình liên tục nói không cần, Hàn Vũ hoàn toàn không phản ứng. Thẩm Đình ngốc tại chỗ, đi không được, không đi cũng không được. Không lâu sau xe dừng trước mặt, anh nghĩ nghĩ, vẫn leo lên xe.
"Cái đó, có phải cậu đang hiểu lầm cái gì không?" Thẩm Đình quyết định nói rõ ràng với hắn, "Tôi... tôi là thẳng."
"Ò." Hàn Vũ thuận miệng đáp một tiếng, lái xe đến đường cái.
"Ý của tôi là, tôi không thích đàn ông." Thẩm Đình nhấn mạnh, "Cho nên cậu không cần đối tốt với tôi như vậy."
Hàn Vũ cười: "Anh thật là tự tin, khẳng định tôi thích anh đến vậy à?"
Mặt Thẩm Đình đỏ chót, anh vốn gom hết sức mới lấy đủ dũng khí mà mặt dày nói ra những lời đó, kết quả Hàn Vũ chỉ cần một câu như vậy làm anh tự vả "bốp bốp".
"Cơ mà, anh nói không sai." Hàn Vũ lại tới một câu, "Tôi đúng là đang theo đuổi anh."
Thẩm Đình: "..."
Nhây vậy vui lắm hả?
"Tôi theo đuổi anh và anh có thích tôi hay không không có liên quan." Hàn Vũ dừng xe trước một nhà hàng, xuống xe giúp Thẩm Đình mở cửa. Thẩm Đình còn hơi hoang mang, theo bản năng xuống xe, lại thấy mặt Hàn Vũ áp đến, suýt nữa liền đụng vào nhau.
"Hơn nữa tôi tin, anh nhất định sẽ thích tôi."
Vẻ mặt và lời nói của hắn đều rất tự tin, cũng không biết rốt cuộc là lấy tự tin từ nơi nào, Thẩm Đình trợn mắt trong lòng, "Nhất định là cậu hiểu lầm rồi, chúng ta trước kia không phải..." Anh muốn nói kẻ thù, suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy dùng từ này có chút quá nghiêm trọng, cứ nghĩ mãi một hồi cũng không nghĩ ra từ thích hợp, đành hàm hồ nói, "Cậu bất ngờ nói những lời này, có phải là đang muốn đùa giỡn tôi không?"
Hàn Vũ cười, bắt lấy dây lưng áo khoác của anh kéo anh ra ngoài: "Tôi nghiêm túc."
Có một loại cảm giác gọi là bất tri bất giác, vì hắn đã nhiều lần đọc nhật ký và những bức thư tình chưa từng gửi đi của em gái, nên tình cảm đối với Thẩm Đình cũng trong vô thức mà trở nên phức tạp. Lúc trước hắn cứ xoắn xuýt mãi với chuyện của em gái, hiện tại thì tất cả đều đã kết thúc rồi, những gì hắn còn lại đối với Thẩm Đình cũng chỉ có thích thôi.
Hạt giống được chôn sâu một khi đã nảy mầm sẽ không thể cắt đứt, cũng chỉ có thể mặc cho nó sinh trưởng, không thể ngăn cản.
Hành động này của hắn tựa như dắt chó khiến Thẩm Đình vừa bực mình vừa buồn cười, kéo quần áo về, sau một lúc lại bị hắn nắm tay kéo vào nhà hàng.
Bên trong nhà hàng rất yên tĩnh, rất có dáng vẻ sang trọng, nên Thẩm Đình cũng không tiện ồn ào, giãy giụa mấy lần không thoát được, đành mặc hắn lôi kéo, ngồi xuống.
Hàn Vũ thành thục gọi món xong, ngồi ở phía đối diện chăm chăm nhìn anh. Thẩm Đình không thoải mái đẩy kính, dứt khoát uống nước, cảm giác tim đập dồn dập như đánh trống vẫn không giảm xuống.
"Anh đỏ mặt rồi." Hàn Vũ bỗng nhiên nói một câu, Thẩm Đình xém phun nước ra ngoài, anh không muốn nói mấy loại lý do quá nóng gì gì đó. Bởi vì anh thực sự rất hồi hộp.
Cũng may món ăn rất nhanh đã được mang lên, Thẩm Đình tìm được chuyện làm nên dứt khoát nhét đồ ăn vào miệng, không nhìn tới nụ cười xấu xa của gia hỏa ngồi đối diện kia.
Ăn xong ra về, trời cũng đã tối, đường phố ánh lên sắc nghê hồng, so với tới ban ngày càng có thêm chút mùi vị múa hát thanh bình. Thẩm Đình ăn quá nhiều nên có chút căng bụng, không muốn ngồi xe nữa, Hàn Vũ cũng không tiếp tục dùng phương thức bá đạo tổng tài của hắn để nhét anh lên xe, mà cùng anh tản bộ tiêu cơm.
*Nghê hồng: neon
"Đây xem như là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta đi." Hàn Vũ luôn là kiểu "không nói những lời làm cho người khác kinh ngạc đến chết thì sẽ không thôi", lần thứ hai làm Thẩm Đình sợ đến suýt đau sốc hông.
"Hẹn hò cái gì, cậu đừng có được đà lấn tới." Thẩm Đình thực sự có chút cạn lời, "Tôi đã nói rồi, tôi không thích đàn ông."
Hàn Vũ nói: "Tôi biết anh không thích đàn ông, nhưng tôi sẽ khiến anh phải thích tôi."
Đây rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin vậy, mua một tặng một Giang Chiết Hỗ miễn phí vận chuyển* à?
*Nguyên văn 江浙沪包邮 (Giang Chiết Hỗ bao bưu): có nghĩa là miễn phí vận chuyển ở các khu vực thuộc các thành phố/ tỉnh Giang Chiết Hỗ (Giang Tô, Chiết Giang, Thượng hải).
Thẩm Đình không muốn cùng hắn lảm nhảm tiếp, bước tới hàng ghế dài ven đường ngồi xuống. Không lâu sau,trong công viên bên cạnh vang lên tiếng nhạc, một nhóm lớn các bác trai, bác gái bắt đầu nhảy múa ở quảng trường, âm nhạc sống động khiến cái bụng căng tròn của Thẩm Đình như muốn nhảy ra theo mấy lần.
Anh cảm thấy vai mình bị cái gì đụng phải, quay đầu thì thấy một cái tay khoát trên vai anh, Hàn Vũ ở bên cạnh nhìn về phía khác, ra vẻ chuyện không liên quan gì tới mình, thật giống như cái tay kia cũng không phải của mình.
Thẩm Đình dở khóc dở cười, thật không nghĩ tới Hàn Vũ cũng có lúc ấu trĩ như thế, anh giật giật vai muốn để hắn tự lấy tay xuống, kết quả là tay không rút về, trái lại còn ôm lấy vai anh.
"Cậu..." Anh vừa định kháng nghị liền thấy mắt tối sầm lại, mặt Hàn Vũ che mất ánh đèn trên đỉnh đầu bọn họ, một hơi ấm phả vào mặt, ngay sau đó mặt trái liền bị cọ một cái.
Mãi đến tận khi Hàn Vũ lui về, Thẩm Đình mới lấy lại tinh thần, bây giờ còn bị trộm hôn nữa, biết đi đâu nói lí đây?
"Nhìn đi, anh cũng không chán ghét tôi." Hàn Vũ nở nụ cười đắc ý, đôi mắt phát sáng, "Nếu là trai thẳng thực thụ, lúc này anh đã đánh gãy răng tôi rồi."
"Thôi khỏi, tôi đánh không lại cậu." Thẩm Đình đứng lên thoát khỏi khuỷu tay của hắn, kiềm nén bực bội, có hơi cam chịu nói, "Có điều, tôi có thể kiện cậu tội quấy rối."
"Anh có thể đi kiện, nhưng mà theo tôi được biết, nước mình tới giờ chưa từng có vụ nào mà đàn ông bị quấy rối cả." Hàn Vũ vẫn ung dung, "Nếu như tôi muốn quấy rối anh, lúc ở khu nghỉ dưỡng tôi đã —— thịt anh rồi."
Thẩm Đình bị hắn nói trực tiếp như vậy khiến mặt anh không khỏi nóng lên. Nhớ đến khi đó mình bị cậu ta đặt dưới thân, cảm xúc tích góp trong hốc mắt ửng hồng của cậu ta, còn có nụ hôn bất ngờ kia.
Xem ra cậu ta nói thích mình, là thật...
Chết rồi! Chết rồi!
Vậy mà được một người đàn ông yêu thích, Thẩm Đình quả thực nghẹn lời.
"Em thật sự thích anh." Hàn Vũ đứng lên, giọng nói trở nên đặc biệt nghiêm túc, "Cho em một cơ hội được không?"
Đối diện với đôi mắt láy mà sâu sắc của hắn, Thẩm Đình có cảm giác nghẹt thở trong phút chốc, giống như bị cuốn vào đôi mắt kia.
Bên tai là các loại thần khúc ầm ĩ, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, Thẩm Đình nói: "Muốn cơ hội, trừ phi bây giờ cậu đi nhảy quảng trường cho tôi xem."
Hình tượng của Hàn Vũ là phú nhị đại có tiền kiêm ông chủ lớn, kêu hắn đi nhảy quảng trường quả thực là giống như bắt hắn cởi đồ trần truồng chạy trên đường, nhất định là chuyện không thể nào. Thẩm Đình đưa ra câu đố này cũng là có ý uyển chuyển cự tuyệt, còn cảm thấy mình đặc biệt lanh trí.
Hàn Vũ sửng sốt một lát, nhìn nhóm người nhảy quảng trường bên kia một chút, bất đắc dĩ nói: "Anh thật là biết làm khó người ta." Thế mà một khắc sau, hắn liền cởi áo khoác âu phục nhét vào trong tay Thẩm Đình, đi về phía công viên.
Thẩm Đình: "..."
Cái đm, đi nhảy thiệt hả!
Anh vội vàng đi qua, nhìn Hàn Vũ dáng người cao lớn đuổi tới đội ngũ, còn thật sự nhảy theo động tác của nhóm bác gái, động tác cứng ngắc, tay chân còn có chút không hài hòa, trông đặc biệt buồn cười, nhanh chóng trở thành trung tâm quảng trường, xung quanh toàn là tiếng cười, cũng có không ít người lấy điện thoại ra quay chụp lại hình ảnh anh chàng tướng mạo suất khí nhưng lại cùng mấy bác gái nhảy quảng trường hiểm có này.
Thẩm Đình cũng không nhịn được cười, quả thực cũng muốn lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này, ngày mai đưa cho từng đồng nghiệp xem.
Bên kia Hàn Vũ càng nhảy càng nhuần nhuyễn, đã có thể theo kịp nhịp điệu cơ bản, còn thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Đình như đang khoe khoang. Thẩm Đình thấy có không ít người xung quanh cũng chú ý tới chính mình, không muốn mất mặt cùng hắn, trực tiếp chuồn đi.
Chạy được một đoạn, anh chợt nhớ trong tay vẫn còn ôm áo khoác của Hàn Vũ, đang nghĩ có nên quay lại trả cho hắn hay không, phía sau bỗng nhiên có người đâm tới, trực tiếp ôm lấy anh.
Trên người Hàn Vũ mang theo mùi thuốc lá và mùi mồ hôi nhàn nhạt, còn mang theo một loại hơi thở nam tính, Thẩm Đình bất ngờ bị đụng đến hoa mắt, tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
"Anh chạy cái gì?" Hàn Vũ ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói, "Em đã nhảy rồi, anh nói chuyện phải giữ lời."
Hô hấp nóng rực như rắn quấn quanh hai má và bên tai anh, làm tim Thẩm Đình ngứa ngáy, có chút hoảng hốt, có chút luống cuống. Vậy mà Hàn Vũ vẫn cứ không chịu yên, liếm một cái lên lỗ tai anh.
Thẩm Đình tựa như bị chó liếm, giật mình đẩy Hàn Vũ ra. Hàn Vũ cười, nhặt áo khoác rơi trên mặt đất, vừa giũ áo vừa nói: "Thì ra lỗ tai của anh nhạy cảm như vậy."
Thẩm Đình thực muốn trùm quần áo lên đầu hắn đập hắn một trận, miệng hùm gan sứa nói: "Cậu đừng có mà được voi đòi tiên, cái tôi nói là cơ hội, không phải... không phải là cho phép cậu đụng tay đụng chân..."
"Dù sao cũng sẽ làm đến bước này, chi bằng làm sớm một chút." Hàn Vũ vẫn giữ vẻ bại hoại văn nhã, chậm rãi đi tới, "Nếu sớm biết thử thách chỉ là nhảy quảng trường, em đã trực tiếp nói muốn chịch anh."
"..."
Thẩm Đình đúng là muốn phát điên, thấy Hàn Vũ càng ngày càng đến gần, anh nhìn thấy cách đó không xa có một trạm xe buýt, đúng lúc có một chiếc đang ngừng, đầu óc nóng lên liền chạy thẳng lên xe, chuồn trước đã.
Hàn Vũ không ngờ anh sẽ sợ đến thế, bất đắc dĩ cười. Xem ra trên con đường truy vợ này, trọng trách thì nặng mà đường thì xa, vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Thẩm Đình đáng thương lên phải chuyến xe đi ngược hướng nhà anh, phải đổi vài trạm mới về tới nhà. Vừa vào cửa đổi giày liền ngồi sụp lên ghế salông, cả buổi sau vẫn không muốn động. Dù không tình nguyện, nhưng trong đầu anh toàn là dáng vẻ của Hàn Vũ.
Sống nhiều năm như vậy, anh từng quen bạn gái, nhưng chưa từng cảm thấy mình sẽ thích đàn ông, sao lại đột nhiên bị một người đàn ông quấn lấy vậy?
Người đàn ông này còn là anh trai của học trò cũ của mình.
Càng thảm hơn, hắn còn là cấp trên của mình.
Đây là sao vậy?
Thẩm Đình nắm tóc, cảm thấy nhân sinh thực là đủ các loại hố, vừa ra được cái hố này liền rơi vào một cái hố khác, hơn nữa bạn mãi cũng không biết được cái hố này sâu bao nhiêu, còn có thể leo ra hay không.
_______________
Chú thích:
Kabedon (壁ドン): là một thuật ngữ tiếng Nhât, diễn tả tình huống khi người A ép người B vào tường (壁) và người A đập vào tường tạo ra âm thanh "don" (ドン).
Kabedon (1) và các biến thể của nó
"Thẩm Đình, cậu chạy đi đâu vậy?" Quản lý trừng mắt đập xấp tài liệu lên bàn, "Nghỉ làm không phép, có phải cậu không muốn làm nữa không?"
Thẩm Đình rụt cổ nói xin lỗi, anh đã làm xong công tác tư tưởng bị sa thải, cũng không giải thích, chờ bị mắng.
"Nếu không phải dạo này bận rộn thiếu nhân lực, tôi nhất định sẽ xào cậu!" Quản lý chỉ chỉ cửa, "Còn ngây người cái gì, khấu trừ nửa tháng lương, mau lăn về chỗ của cậu đi."
Thẩm Đình ngược lại không nhúc nhích.
Tục ngữ nói không thay đổi trong lặng lẽ thì sẽ ở trong thay đổi trong bùng nổ*, Thẩm Đình chịu đủ lắm rồi, lần này muốn bùng nổ.
*Nguyên văn 不在沉默中变态就在沉默中爆发
"Thật không tiện, tôi từ chức, không làm nữa." Thẩm Đình cười nhẹ, nói xong câu này liền rời đi, cảm thấy bản thân mình thật ngu xuất sắc. Làm cháu trai lâu như, cũng nên để cho anh làm một ông nội một lần.
"Cậu nói cái gì? Cậu dám từ chức, thằng nhóc cậu to gan quá rồi, cậu, quay lại đây cho tôi!"
"Dù sao cũng đến hạn hợp đồng rồi." Thẩm Đình đi tới cửa, quay đầu lại nói một câu, "Tạm biệt."
Quản lý còn chưa kịp phản ứng lại, không nghĩ tới quả hồng mềm sắp bị bóp nát đột nhiên cứng lên, tức xì khói mà vò đầu, cào đến tóc giả cũng rớt xuống.
Thẩm Đình trở về vị trí thu dọn đồ đạc, tạm biệt các đồng nghiệp, mọi người đều không nỡ để anh đi, nhất là mấy nữ đồng nghiệp đều sắp nước mắt như mưa. Thẩm Đình ôm thùng đồ rời khỏi văn phòng, hít một hơi thật sâu, trong lòng là sự thoải mái chưa từng có.
Nhưng mà sảng khoái đi qua chính là hiện thực khổ cực, anh lại quay về lúc bắt đầu tìm việc. Cũng may, học lực anh không kém, kinh nghiệm làm việc cũng không ít, mấy đơn xin việc gửi đi cũng được đáp lại, rất nhanh lại bắt đầu công việc và cuộc sống mới.
Công ty mới không có áp lực và quản lý hung ác, cùng đồng nghiệp mới ở chung cũng rất hòa hợp, làm Thẩm Đình cảm thấy rất thoả mãn, đối với cuộc sống cũng tràn đầy hi vọng. Nhưng anh chậm rãi cảm nhận được có gì đó không đúng, quản lý mới đối với mình hình như có vẻ khách khí quá mức, công việc giao đến đều nhẹ nhàng, chưa từng kêu tăng ca, cũng không nặng nhẹ câu nào. Thật giống không phải là mình đến làm công, mà là tới trải nghiệm cuộc sống.
Tầm hơn nửa tháng sau, Thẩm Đình mới biết tại sao mình được phân biệt đối xử ở công ty, bởi vì ông chủ nhỏ của công ty này, thế mà là Hàn Vũ.
Hơn nữa nghe đồng nghiệp nói, gần đây công ty vừa mới chuyển giao cho Hàn Vũ phụ trách. Nói cách khác, bây giờ Hàn Vũ là sếp của Thẩm Đình.
Cái này đúng là... chó táp* mà...
*Nguyên văn 日了狗了: be raped by a dog.
Thẩm Đình nhìn Hàn Vũ đang thị sát công tác cách đó không xa, trong đầu chạy qua mười ngàn câu đcm, cảm giác như tự nhảy vào miệng cọp.
Vừa thấy Hàn Vũ đi về hướng này, Thẩm Đình nhanh chóng dùng kẹp tài liệu che mặt, hi vọng cậu ấy không biết mình đến công ty cậu ấy làm việc.
Tuy rằng này hơn nửa tháng qua Hàn Vũ cũng không tiếp tục tìm anh làm phiền, nhưng Thẩm Đình luôn cảm thấy, cậu ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Đợi một hồi thấy không động tĩnh gì, Thẩm Đình ngắm hai mắt ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, không ngờ quay đầu liền nhìn thấy Hàn Vũ đang đứng ở phía sau, trên mặt là một nụ cười ẩn ý.
Thẩm Đình suýt chút nữa sợ đến đột quỵ, đứng lên thành thành thật thật nói: "Chào sếp."
Hàn Vũ cười cười, đột nhiên xoa đầu anh: "Làm việc cho giỏi." Nói xong thì bước đi như cơn gió.
Thẩm Đình mở to hai mắt, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, sờ sờ tóc mình, bên cạnh là những đồng nghiệp cũng kinh ngạc giống anh.
Đây là hành động gì vậy?
Anh bảo bản thân chớ suy nghĩ nhiều, lo làm việc cho tốt. Buổi chiều đang cảm thấy có chút đói bụng, trên bàn bỗng nhiên được đặt xuống hiện một dĩa bánh ngọt, anh ngẩng đầu, nhìn thấy thư ký nháy mắt mấy cái với mình, rồi nở nụ cười rất ám muội.
Anh hoang mang, đây lại là ý gì?
Tiếp đó, thư ký ghé sát tới một chút, nói với anh một câu: "Sếp đưa cho anh á."
"..." Thẩm Đình nhìn mấy khối bánh nhỏ kia, nuốt nước bọt, hoàn toàn bối rối.
Tới giờ tan ca, Thẩm Đình đã sớm làm xong việc của mình, theo lý mà nói thì không còn việc gì là có thể về, nhưng trước đây anh tăng ca quen rồi, luôn cảm thấy mọi người đều đang bận rộn mà mình lại về trước thì rất là khó xử. Vì vậy, anh đi hỏi một vòng xem có ai cần mình phụ giúp hay không, một đồng nghiệp nhờ anh giúp đóng dấu vài phần tài liệu, anh mới vừa muốn đi qua giúp liền bị một cánh tay chặn lại.
"Việc của ai nấy làm." Hàn Vũ trả tài liệu lại cho người kia, kéo Thẩm Đình đi.
Thẩm Đình bị hắn kéo đi một đoạn, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, không biết vì sao, tim đập có chút nhanh.
Hàn Vũ kéo anh vào thang máy, bấm nút xuống lầu một, im lặng đứng một bên. Thẩm Đình nhìn hắn từ gương thang máy, nhìn thấy một đôi gò má gần như hoàn mỹ, nhất thời có chút không biết làm sao, cũng không biết hắn rốt cuộc là ý gì.
"Buổi tối muốn ăn gì?" Hàn Vũ bỗng nhiên nói.
"Hả?"
"Tôi hỏi anh muốn ăn gì?" Hàn Vũ sáp tới, "Mỗi lần tan ca anh đều ăn vặt ven đường, không tốt cho sức khỏe, sau này tôi dẫn anh đi ăn cơm."
"..." Thẩm Đình không tự chủ cách hắn xa một chút, "Không cần, cậu là sếp, cùng tôi ăn cơm không ổn đâu."
Hàn Vũ nới lỏng cà vạt, tiếp tục sáp tới: "Có ổn hay không do tôi quyết định."
Thẩm Đình nhanh chóng lui về sát góc, hai người mạc danh kỳ hiệu biến thành tư thế kabedon*, Thẩm Đình cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, cũng may thang máy đã đến lầu một, cửa mở ra, Hàn Vũ lui về, cười cười đi ra.
Hàn Vũ bảo anh ở cổng công ty đợi mình đi lấy xe, Thẩm Đình liên tục nói không cần, Hàn Vũ hoàn toàn không phản ứng. Thẩm Đình ngốc tại chỗ, đi không được, không đi cũng không được. Không lâu sau xe dừng trước mặt, anh nghĩ nghĩ, vẫn leo lên xe.
"Cái đó, có phải cậu đang hiểu lầm cái gì không?" Thẩm Đình quyết định nói rõ ràng với hắn, "Tôi... tôi là thẳng."
"Ò." Hàn Vũ thuận miệng đáp một tiếng, lái xe đến đường cái.
"Ý của tôi là, tôi không thích đàn ông." Thẩm Đình nhấn mạnh, "Cho nên cậu không cần đối tốt với tôi như vậy."
Hàn Vũ cười: "Anh thật là tự tin, khẳng định tôi thích anh đến vậy à?"
Mặt Thẩm Đình đỏ chót, anh vốn gom hết sức mới lấy đủ dũng khí mà mặt dày nói ra những lời đó, kết quả Hàn Vũ chỉ cần một câu như vậy làm anh tự vả "bốp bốp".
"Cơ mà, anh nói không sai." Hàn Vũ lại tới một câu, "Tôi đúng là đang theo đuổi anh."
Thẩm Đình: "..."
Nhây vậy vui lắm hả?
"Tôi theo đuổi anh và anh có thích tôi hay không không có liên quan." Hàn Vũ dừng xe trước một nhà hàng, xuống xe giúp Thẩm Đình mở cửa. Thẩm Đình còn hơi hoang mang, theo bản năng xuống xe, lại thấy mặt Hàn Vũ áp đến, suýt nữa liền đụng vào nhau.
"Hơn nữa tôi tin, anh nhất định sẽ thích tôi."
Vẻ mặt và lời nói của hắn đều rất tự tin, cũng không biết rốt cuộc là lấy tự tin từ nơi nào, Thẩm Đình trợn mắt trong lòng, "Nhất định là cậu hiểu lầm rồi, chúng ta trước kia không phải..." Anh muốn nói kẻ thù, suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy dùng từ này có chút quá nghiêm trọng, cứ nghĩ mãi một hồi cũng không nghĩ ra từ thích hợp, đành hàm hồ nói, "Cậu bất ngờ nói những lời này, có phải là đang muốn đùa giỡn tôi không?"
Hàn Vũ cười, bắt lấy dây lưng áo khoác của anh kéo anh ra ngoài: "Tôi nghiêm túc."
Có một loại cảm giác gọi là bất tri bất giác, vì hắn đã nhiều lần đọc nhật ký và những bức thư tình chưa từng gửi đi của em gái, nên tình cảm đối với Thẩm Đình cũng trong vô thức mà trở nên phức tạp. Lúc trước hắn cứ xoắn xuýt mãi với chuyện của em gái, hiện tại thì tất cả đều đã kết thúc rồi, những gì hắn còn lại đối với Thẩm Đình cũng chỉ có thích thôi.
Hạt giống được chôn sâu một khi đã nảy mầm sẽ không thể cắt đứt, cũng chỉ có thể mặc cho nó sinh trưởng, không thể ngăn cản.
Hành động này của hắn tựa như dắt chó khiến Thẩm Đình vừa bực mình vừa buồn cười, kéo quần áo về, sau một lúc lại bị hắn nắm tay kéo vào nhà hàng.
Bên trong nhà hàng rất yên tĩnh, rất có dáng vẻ sang trọng, nên Thẩm Đình cũng không tiện ồn ào, giãy giụa mấy lần không thoát được, đành mặc hắn lôi kéo, ngồi xuống.
Hàn Vũ thành thục gọi món xong, ngồi ở phía đối diện chăm chăm nhìn anh. Thẩm Đình không thoải mái đẩy kính, dứt khoát uống nước, cảm giác tim đập dồn dập như đánh trống vẫn không giảm xuống.
"Anh đỏ mặt rồi." Hàn Vũ bỗng nhiên nói một câu, Thẩm Đình xém phun nước ra ngoài, anh không muốn nói mấy loại lý do quá nóng gì gì đó. Bởi vì anh thực sự rất hồi hộp.
Cũng may món ăn rất nhanh đã được mang lên, Thẩm Đình tìm được chuyện làm nên dứt khoát nhét đồ ăn vào miệng, không nhìn tới nụ cười xấu xa của gia hỏa ngồi đối diện kia.
Ăn xong ra về, trời cũng đã tối, đường phố ánh lên sắc nghê hồng, so với tới ban ngày càng có thêm chút mùi vị múa hát thanh bình. Thẩm Đình ăn quá nhiều nên có chút căng bụng, không muốn ngồi xe nữa, Hàn Vũ cũng không tiếp tục dùng phương thức bá đạo tổng tài của hắn để nhét anh lên xe, mà cùng anh tản bộ tiêu cơm.
*Nghê hồng: neon
"Đây xem như là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta đi." Hàn Vũ luôn là kiểu "không nói những lời làm cho người khác kinh ngạc đến chết thì sẽ không thôi", lần thứ hai làm Thẩm Đình sợ đến suýt đau sốc hông.
"Hẹn hò cái gì, cậu đừng có được đà lấn tới." Thẩm Đình thực sự có chút cạn lời, "Tôi đã nói rồi, tôi không thích đàn ông."
Hàn Vũ nói: "Tôi biết anh không thích đàn ông, nhưng tôi sẽ khiến anh phải thích tôi."
Đây rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin vậy, mua một tặng một Giang Chiết Hỗ miễn phí vận chuyển* à?
*Nguyên văn 江浙沪包邮 (Giang Chiết Hỗ bao bưu): có nghĩa là miễn phí vận chuyển ở các khu vực thuộc các thành phố/ tỉnh Giang Chiết Hỗ (Giang Tô, Chiết Giang, Thượng hải).
Thẩm Đình không muốn cùng hắn lảm nhảm tiếp, bước tới hàng ghế dài ven đường ngồi xuống. Không lâu sau,trong công viên bên cạnh vang lên tiếng nhạc, một nhóm lớn các bác trai, bác gái bắt đầu nhảy múa ở quảng trường, âm nhạc sống động khiến cái bụng căng tròn của Thẩm Đình như muốn nhảy ra theo mấy lần.
Anh cảm thấy vai mình bị cái gì đụng phải, quay đầu thì thấy một cái tay khoát trên vai anh, Hàn Vũ ở bên cạnh nhìn về phía khác, ra vẻ chuyện không liên quan gì tới mình, thật giống như cái tay kia cũng không phải của mình.
Thẩm Đình dở khóc dở cười, thật không nghĩ tới Hàn Vũ cũng có lúc ấu trĩ như thế, anh giật giật vai muốn để hắn tự lấy tay xuống, kết quả là tay không rút về, trái lại còn ôm lấy vai anh.
"Cậu..." Anh vừa định kháng nghị liền thấy mắt tối sầm lại, mặt Hàn Vũ che mất ánh đèn trên đỉnh đầu bọn họ, một hơi ấm phả vào mặt, ngay sau đó mặt trái liền bị cọ một cái.
Mãi đến tận khi Hàn Vũ lui về, Thẩm Đình mới lấy lại tinh thần, bây giờ còn bị trộm hôn nữa, biết đi đâu nói lí đây?
"Nhìn đi, anh cũng không chán ghét tôi." Hàn Vũ nở nụ cười đắc ý, đôi mắt phát sáng, "Nếu là trai thẳng thực thụ, lúc này anh đã đánh gãy răng tôi rồi."
"Thôi khỏi, tôi đánh không lại cậu." Thẩm Đình đứng lên thoát khỏi khuỷu tay của hắn, kiềm nén bực bội, có hơi cam chịu nói, "Có điều, tôi có thể kiện cậu tội quấy rối."
"Anh có thể đi kiện, nhưng mà theo tôi được biết, nước mình tới giờ chưa từng có vụ nào mà đàn ông bị quấy rối cả." Hàn Vũ vẫn ung dung, "Nếu như tôi muốn quấy rối anh, lúc ở khu nghỉ dưỡng tôi đã —— thịt anh rồi."
Thẩm Đình bị hắn nói trực tiếp như vậy khiến mặt anh không khỏi nóng lên. Nhớ đến khi đó mình bị cậu ta đặt dưới thân, cảm xúc tích góp trong hốc mắt ửng hồng của cậu ta, còn có nụ hôn bất ngờ kia.
Xem ra cậu ta nói thích mình, là thật...
Chết rồi! Chết rồi!
Vậy mà được một người đàn ông yêu thích, Thẩm Đình quả thực nghẹn lời.
"Em thật sự thích anh." Hàn Vũ đứng lên, giọng nói trở nên đặc biệt nghiêm túc, "Cho em một cơ hội được không?"
Đối diện với đôi mắt láy mà sâu sắc của hắn, Thẩm Đình có cảm giác nghẹt thở trong phút chốc, giống như bị cuốn vào đôi mắt kia.
Bên tai là các loại thần khúc ầm ĩ, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, Thẩm Đình nói: "Muốn cơ hội, trừ phi bây giờ cậu đi nhảy quảng trường cho tôi xem."
Hình tượng của Hàn Vũ là phú nhị đại có tiền kiêm ông chủ lớn, kêu hắn đi nhảy quảng trường quả thực là giống như bắt hắn cởi đồ trần truồng chạy trên đường, nhất định là chuyện không thể nào. Thẩm Đình đưa ra câu đố này cũng là có ý uyển chuyển cự tuyệt, còn cảm thấy mình đặc biệt lanh trí.
Hàn Vũ sửng sốt một lát, nhìn nhóm người nhảy quảng trường bên kia một chút, bất đắc dĩ nói: "Anh thật là biết làm khó người ta." Thế mà một khắc sau, hắn liền cởi áo khoác âu phục nhét vào trong tay Thẩm Đình, đi về phía công viên.
Thẩm Đình: "..."
Cái đm, đi nhảy thiệt hả!
Anh vội vàng đi qua, nhìn Hàn Vũ dáng người cao lớn đuổi tới đội ngũ, còn thật sự nhảy theo động tác của nhóm bác gái, động tác cứng ngắc, tay chân còn có chút không hài hòa, trông đặc biệt buồn cười, nhanh chóng trở thành trung tâm quảng trường, xung quanh toàn là tiếng cười, cũng có không ít người lấy điện thoại ra quay chụp lại hình ảnh anh chàng tướng mạo suất khí nhưng lại cùng mấy bác gái nhảy quảng trường hiểm có này.
Thẩm Đình cũng không nhịn được cười, quả thực cũng muốn lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này, ngày mai đưa cho từng đồng nghiệp xem.
Bên kia Hàn Vũ càng nhảy càng nhuần nhuyễn, đã có thể theo kịp nhịp điệu cơ bản, còn thỉnh thoảng nhìn về phía Thẩm Đình như đang khoe khoang. Thẩm Đình thấy có không ít người xung quanh cũng chú ý tới chính mình, không muốn mất mặt cùng hắn, trực tiếp chuồn đi.
Chạy được một đoạn, anh chợt nhớ trong tay vẫn còn ôm áo khoác của Hàn Vũ, đang nghĩ có nên quay lại trả cho hắn hay không, phía sau bỗng nhiên có người đâm tới, trực tiếp ôm lấy anh.
Trên người Hàn Vũ mang theo mùi thuốc lá và mùi mồ hôi nhàn nhạt, còn mang theo một loại hơi thở nam tính, Thẩm Đình bất ngờ bị đụng đến hoa mắt, tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
"Anh chạy cái gì?" Hàn Vũ ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói, "Em đã nhảy rồi, anh nói chuyện phải giữ lời."
Hô hấp nóng rực như rắn quấn quanh hai má và bên tai anh, làm tim Thẩm Đình ngứa ngáy, có chút hoảng hốt, có chút luống cuống. Vậy mà Hàn Vũ vẫn cứ không chịu yên, liếm một cái lên lỗ tai anh.
Thẩm Đình tựa như bị chó liếm, giật mình đẩy Hàn Vũ ra. Hàn Vũ cười, nhặt áo khoác rơi trên mặt đất, vừa giũ áo vừa nói: "Thì ra lỗ tai của anh nhạy cảm như vậy."
Thẩm Đình thực muốn trùm quần áo lên đầu hắn đập hắn một trận, miệng hùm gan sứa nói: "Cậu đừng có mà được voi đòi tiên, cái tôi nói là cơ hội, không phải... không phải là cho phép cậu đụng tay đụng chân..."
"Dù sao cũng sẽ làm đến bước này, chi bằng làm sớm một chút." Hàn Vũ vẫn giữ vẻ bại hoại văn nhã, chậm rãi đi tới, "Nếu sớm biết thử thách chỉ là nhảy quảng trường, em đã trực tiếp nói muốn chịch anh."
"..."
Thẩm Đình đúng là muốn phát điên, thấy Hàn Vũ càng ngày càng đến gần, anh nhìn thấy cách đó không xa có một trạm xe buýt, đúng lúc có một chiếc đang ngừng, đầu óc nóng lên liền chạy thẳng lên xe, chuồn trước đã.
Hàn Vũ không ngờ anh sẽ sợ đến thế, bất đắc dĩ cười. Xem ra trên con đường truy vợ này, trọng trách thì nặng mà đường thì xa, vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Thẩm Đình đáng thương lên phải chuyến xe đi ngược hướng nhà anh, phải đổi vài trạm mới về tới nhà. Vừa vào cửa đổi giày liền ngồi sụp lên ghế salông, cả buổi sau vẫn không muốn động. Dù không tình nguyện, nhưng trong đầu anh toàn là dáng vẻ của Hàn Vũ.
Sống nhiều năm như vậy, anh từng quen bạn gái, nhưng chưa từng cảm thấy mình sẽ thích đàn ông, sao lại đột nhiên bị một người đàn ông quấn lấy vậy?
Người đàn ông này còn là anh trai của học trò cũ của mình.
Càng thảm hơn, hắn còn là cấp trên của mình.
Đây là sao vậy?
Thẩm Đình nắm tóc, cảm thấy nhân sinh thực là đủ các loại hố, vừa ra được cái hố này liền rơi vào một cái hố khác, hơn nữa bạn mãi cũng không biết được cái hố này sâu bao nhiêu, còn có thể leo ra hay không.
_______________
Chú thích:
Kabedon (壁ドン): là một thuật ngữ tiếng Nhât, diễn tả tình huống khi người A ép người B vào tường (壁) và người A đập vào tường tạo ra âm thanh "don" (ドン).
Kabedon (1) và các biến thể của nó
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương