( Đam Mỹ ) Vô Sỉ Công Gặp Vô Sỉ Thụ.
Chương 17: Video (2)
Chương 17: Tránh trời không khỏi nắng Chung cư, một ngày sau. Có vẻ như là đuổi tà xong cảm thấy bản thân cũng mạnh dạn tự tin lên vài phần, giấc ngủ cũng không tính là quá tồi tệ. Thái Quang quyết tâm chỉnh đốn lại tâm tình của bản thân, cố gắng gọi về sự tự tin trước giờ thừa thãi. Sài Gòn tuy mười bốn triệu dân nhưng cứ thò mặt ra ngoài là lại gặp hắn, đã thế thì ông đây không ra ngoài, Đúng, chỉ cần không ra ngoài thì làm đéo sao mà gặp được! Thái Quang lâu rồi cũng không xem phim, đời đối với cậu lâu lâu rồi chỉ có khoái mỗi việc giả gái kiếm tiền, hỏi cậu son môi màu nào đang hot trend thì cậu biết chứ còn bảo phim gì đang nổi thì chịu. Tìm phim hài đi! Thái Quang vừa mới khẳng khái bóc một gói bim bim, vừa bóc vừa xoa xoa tay quyết chí đâm đầu vào cái bộ phim mới bật. Ting ting! Ting ting! Tiếng tin nhắn cả zalo lẫn facebook đều rung một lượt, Thái Quang lười học vô cùng, lại sợ rằng bỏ lỡ bài kiểm tra nào, liền ấn vào. Mấy đoạn video lập tức nhảy ra, âm thanh sống động, hình ảnh sắc nét: Còn không kịp click vào video thứ hai hay thứ ba, Miếng bim bim rơi khỏi miệng, mắt lồi ra vài mini, Thái Quang lăn ra chết lâm sàng, không kịp giãy. ======== Biệt thự, bàn ăn. Bữa tối hôm nay thật quá ngon lành! Bác Ba đứng nép hẳn vào một bên, không đứng gần Nhất Vinh như ngày thường nữa , bởi vì Nhất Vinh bây giờ thực sự quái đản! Ba chén cơm đẫy đà đã vơi, đã thế còn tủm tỉm cười liên tục ! Nhất là mỗi khi nhìn vào cái điện thoại bên cạnh , Nhất Vinh mà thường ngày bác Ba thấy chỉ có thể ở hai dạng: Một là không ra cái rắm gì, hai là trí thức đến lừa người. Đào đâu ra cái kiểu cười vô tư như thế? Tóm lại là không ổn, cách xa một chút vẫn hơn. Nhất Vinh hiếm khi ăn ở nhà mà ăn từ khai vị đến cả trái cây tráng miệng, no nê thỏa mãn mới ngẩng lên : - Bác Ba? - Vâng, cậu chủ. - Quần áo lúc tối cháu tắm, bác đã giặt chưa? - Chưa đâu, nếu cậu chủ muốn mặc lại bộ ấy tôi sẽ lập tức đi giặt và sấy liền. Nhất Vinh cười gian, xua tay: - Để đó đi, một lát có người đến giặt. Bác Ba mặt nhăn lại khó hiểu: - Ở đây giặt sấy là gì đều có đủ đồ, cậu chủ cần gì phải thuê bên ngoài? Nhất Vinh nháy mắt một cái: - Thuê mà không mất tiền mới hay chứ! - ??!!! Bác Ba cũng không nói nhiều nữa, xem cái bộ dạng kia… chậc, không phải là lại đi làm khó dễ con nhà người ta đó chứ? Bao nhiêu đứa con trai nhìn thuận mắt đến đây khóc rạp tìm người, bác Ba cũng chẳng lạ gì , Thôi thì… phận làm người ở, con bác học đại học còn đang cần tiền chu cấp hàng tháng kia kìa! Chỉ là thương quá đi! ====== Như thế này. Thái Quang chết lâm sàng rồi, khẳng định là hồn vía lên mây rồi, cũng khẳng định luôn là… cái kẻ rên ư ử ư ử trong video đó - chuẩn xác – là chính cái mặt mình! Thái Quang y như tượng gỗ không hồn, trong đầu trong mắt trôi qua rồi lại trôi lại mấy hình ảnh dâm đãng kia. Nếu như đoạn video đó bị tung ra. Bùm một cái, cậu hót nhất trên mạng , báo chí sẽ thi nhau câu view “ trai đẹp bị đâm đến bắn” . Nghĩ đến cảnh Ngọc Đường thụi thẳng ba quả vào mặt, Hải Minh tròn mắt nhìn cậu lắp bắp “ ối bê đê á” , cảnh mấy thằng Triều thằng Lịch há mồm rớt cằm, mấy thằng trong lớp vừa xem video vừa tuốt súng, các cô nàng mà cậu đã đang và sẽ cưa cẩm sẽ nhất loạt bĩu môi nhìn xuống mông cậu, Ok! , cậu không muốn sống nữa! . Hay là tự tử? Hay là giết hắn rồi tự tử? Hay là ôm lấy kiu, à nhầm , lấy chân hắn mà van xin? Nhất Vinh! tên khốn ấy rõ ràng là cố ý, rõ ràng là có sắp đặt sẵn rồi… Hay là cá chết lưới rách, nếu hắn dám đăng cái video đó lên, mình sẽ công khai cho toàn thiên hạ biết kẻ đâm mình chính là hắn ? Nhưng mà ai tin mình đây ? trời ơi! , hắn đã chỉnh sửa làm mờ rất chi là công phu , cơ bản nhìn thế nào cũng không ra kẻ kia là hắn! Thái Quang thực sự hỗn loạn, ngay cả khi bị bọn bảo kê tóm đánh cũng không đáng sợ như vậy, Cậu không kỳ thị Gay , nhưng nếu nói bản thân đột nhiên rơi vào tình huống người người cùng ngắm đuýt mình nở hoa thì đương nhiên là cực kỳ không thể chấp nhận! Với lại, Thái Quang lúc này mới có được một tia cảm giác trên gương mặt đờ đẫn. Với lại, Cậu không muốn phải nghe thêm bất kỳ một lần nào nữa cái câu nói tuyệt vọng ấy “ Nó cũng giống thằng bố nó mà thôi! Đều là cái dạng bỏ đi” . ---- Ting ting! Tiếng tin nhắn đến rất nhanh, cắt ngang thứ cảm giác còn chưa kịp tràn đến mi mắt cậu. Thái Quang run rẩy cầm đến cái điện thoại… lẽ nào… nhanh như thế đã phát tán ra rồi? Là số lạ. ???!!!! Thái Quang cố gắng căng mắt hết cỡ xem mình có đọc nhầm chữ nào không, tin nhắn tiếp theo đã vọt tới :???!!! Thái Quang chân nhanh hơn não, bưng cả cái cơ thể vẫn còn chưa hoàn hồn đó mà nhảy bổ ra ngoài. Chưa tung! Con mẹ nó còn chưa tung! Vẫn còn đường sống, vẫn còn đường sống a…. Chân đi dép lê, tay vít ga chiếc SH phi vèo vèo trên đường, dẫu biết rằng cái đường sống kia thật khó, nhưng chí ít thì cậu vẫn còn có thể ngẩng mặt làm người!!!!! ======= Biệt thự. Thái Quang thở hổn hển , vứt thẳng chiếc xe SH thường ngày quý giá nâng niu dạt vào phía cổng, cũng còn may cái biệt thự chết tiệt này nằm kề đường lớn, địa chỉ nhìn qua liền nhớ vậy nên cậu mới thuận lợi mà phi vèo tới đây. Hộc hộc, Tay đặt trên chiếc chuông cổng mà nghiêng người thở dốc, còn chưa có kịp bấm, một giọng nói phía trong đã vang ra : - Hai tám phút bốn chín giây. Chậc, không tệ! Thái Quang thở mệt còn chưa kịp trả lời, Nhất Vinh liền đã bồi thêm một nhát: - Lần sau chỉ cho cậu 25 phút thôi. - ???! Cánh cổng vừa mở, Thái Quang nhìn cái bản mặt nhơn nhơn đó mà kìm không nổi, nắm đấm lập tức vung ra. - Thằng chó! Nhất Vinh y như đi guốc trong lòng cậu, đoán được mới kinh, còn né rất chi là bài bản, tóm chặt. Khóe môi nhếch lên : - Video. - ??!!!! Thái Quang cứng còng người! Nhất Vinh đắc ý cực điểm, xoay lưng giấu đi nụ cười sung sướng, ngoắc tay: - Nhanh, còn vào giặt đồ! Thái Quang con mẹ nó điên rồi!!!!!! ======= Chỗ giặt đồ được thiết kế ở một góc trên tầng thượng, có máy giặt sấy hiện đại , giàn phơi cũng có giàn kéo ra- vào để tránh mưa gió. Thế nhưng đương nhiên là Thái Quang không được phép sử dụng máy giặt. Gió ban tối thổi mát rượi, một kẻ đứng tựa vào cái máy giặt, một kẻ lụi hụi ngồi xổm vò từng tí. Nhất Vinh lâu lâu lại đá chân chỉ tay một cái: - Kia, giặt bẩn thế. Thái Quang giận tím người chà mạnh một cái, chửi ầm : - Đuma là do mày ở bẩn ! Nhất Vinh miết miết hai ngón tay: - Video. - ???!!!! Thái Quang nghiến răng nghiến lợi, đem dồn sức coi mấy cái quần xì trong chậu là mặt Nhất Vinh mà vò , vò , vò. Giặt xong rồi, phơi cũng xong rồi. Thái Quang mặt đỏ tía tái như nhịn lắm lau lau tay: - Xong rồi! , đưa mấy cái video đó cho tao! Nhất Vinh suýt thì cười phụt ra . Tên này rõ ràng là tên trộm cướp táo tợn, sao lại có cái vẻ mặt ngây thơ này kia chứ? . Thái Quang cau mày: - Nhanh lên! Hay còn cái đéo gì muốn giặt mang ra đây bố giặt hết! Cả tủ cũng được, mang hết ra đây! Nhất Vinh hai tay đang khoanh chéo, hạ xuống, áp người từng bước một. Thực chất thì cái khí thế này lại khiến cho mông Thái Quang chợt thấy đau đau: - Tránh xa bố ra! Nhất Vinh lạ lẫm nhận thấy cảm giác trong lồng ngực hình như có hơi đi sai nhịp, khuôn mặt cố tình làm ra dữ dằn này sao thấy cũng có phần không quá đáng ghét, cợt nhả: - Sao em ngây thơ vậy chứ? . Chỉ bằng giặt mấy cái đồ này mà anh sẽ trả mấy đoạn video đặc sắc đó cho em ư?. Thái Quang đẩy Nhất Vinh tránh xa một cái thật mạnh, tự oán hận chính mình, vừa nãy bị sao thế không biết? cái tên thối tha này dễ gì. Nắm tay quả quyết: - Tôi có năm mươi triệu để dành, ngày mai anh mang tới đây cho anh. Nhất Vinh nhún vai, chĩa một ngón tay chỉ xung quanh: - Cậu xem, với điều kiện của tôi thế này, còn cần năm mươi triệu của cậu sao? Thái Quang nhìn qua một lượt, cái biệt thự này quả thực là trên con đường dát vàng ra mua, nhưng… là của nhà hắn thật à? Cậu tưởng chỉ là dân ở ké thôi chứ?! Rồi! , xong! . Thái Quang hoài niệm được cái ví mà chính mình moi được của hắn, một lần đi chơi xuông mà mang theo hơn bốn mươi triệu. Thái Quang nhẩm tính, đau lòng đến xoăn cả trứng : - Một trăm triệu. Đúng một trăm triệu, đây là tất cả những gì tôi có rồi, còn có… được rồi!. Cả cái xe dưới kia, bán hết, chắc gom cũng được một trăm rưởi. Nhất Vinh coi sướng chưa? Kể cả khi được em bot ngon lành nhất quán bar X một thời tỏ tình đu bám, bản thân cũng chưa bao giờ vui vẻ như thế, Nay lại vì cái vẻ mặt khốn khổ vô bờ bến kia của Thái Quang lại cảm giác như mình trẻ ra mấy tuổi, Nhẹ nhàng lắc đầu: - Anh đây không cần tiền! Thái Quang : ???!!!!!! Nhất Vinh : Từ ngày mai, bất cứ khi nào anh gọi, em đều phải có mặt, nếu đến trễ, ây da, anh cũng không biết có tiện tay gửi mấy đoạn video đó về tận quê của em hay không ? Thái Bình, nhỉ?!. Thái Quang : Bất động. Nhất Vinh: Còn nữa, trong video kia em gọi anh là gì ấy nhỉ? Chồng ha? Thái Quang : Chết lâm sàng tập hai Nhất Vinh : Hừm, vậy từ giờ khi nào có hai người, gọi là chồng đi. Thái Quang : Đã chết - xin đừng níu kéo =========//========
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương