Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 45: “Mì do Tạ đại trạng nguyên lang tự tay làm, huynh xem, đã nở hết rồi.”



Chưa bao giờ được ai ôm trong lòng, cưỡi ngựa phi nước đại trong làn tuyết bay, Thẩm Minh Châu khó khăn thò đầu ra từ chiếc áo choàng được quấn quá kín.
Nhìn ra xa, cảnh đường phố đều bao phủ trong một tầng sương mù buổi sớm, xen lẫn khói bếp từ vài hộ dân, lan tỏa đến tận chân trời xa xăm, nàng chẳng thể thấy được điểm cuối.
“Cẩn thận kẻo bị lạnh,” giữa tiếng vó ngựa, một đôi tay ôm chặt lấy nàng,.
Tạ Thanh Lâm cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn tò mò ngó nghiêng trong lòng mình, giúp nàng kéo chặt áo choàng.
“Muội đã không còn là trẻ con nữa,” lẩm bẩm một câu, Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy người này quản nàng quá nhiều.
Hắn dựa gần như vậy, nàng mơ hồ ngửi thấy mùi tuyết tùng thanh mát nhàn nhạt. Cả người nàng chợt cứng đờ, vừa rồi vì quá vội vàng nên chưa kịp phản ứng. Lúc này yên tĩnh lại, nàng mới nghe thấy thanh âm leng keng từ thanh kiếm đeo bên hông hắn vang lên bên tai, như thể ngày trước ở Tạ Hầu phủ, khi trời vừa tờ mờ sáng, hắn vung kiếm tạo một đường kiếm hoa gọn gàng, rồi mỉm cười với nàng đang ngồi nhìn bên cạnh, sau đó tùy ý ném kiếm, để nó trở về vỏ.
Ánh mắt Thẩm Minh Châu khẽ động, trước đây nàng chưa từng nghĩ vì sao mình lại thích người này, chỉ mù quáng lao vào, đến khi rút lui thì lại chẳng nhớ nổi nguyên do.
Khoảnh khắc lại bị mùi tuyết tùng quen thuộc bao bọc, Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy lồng ngực rắn chắc của người phía sau hơi làm nàng khó chịu, bất giác nàng ngọ nguậy không thoải mái, lại lẩm bẩm một câu.
“Đừng dựa gần thế, chật chội lắm.”
Tạ Thanh Lâm siết chặt dây cương, giữa tiếng gió nghe được lời phàn nàn của người trong lòng, khẽ cười trầm, sự rung động nơi lồng ngực khiến Thẩm Minh Châu hơi bực mình, nàng nghiêng người về phía trước.
Người có chút xấu xa kia khẽ thúc vào bụng ngựa, vốn hắn định đi chậm để thời gian này kéo dài hơn, nhưng nếu khiến cô nương này hoảng hốt mà chủ động ôm lấy mình, cũng là một lựa chọn không tồi.
Đến tửu lâu đã hẹn trước, Thẩm Minh Châu nhìn sắc trời, hóa ra đến sớm hơn rất nhiều, không khỏi trách móc nhìn người vừa phi ngựa nhanh như bay bên cạnh.
Tạ Thanh Lâm sờ sờ mũi, nghĩ một lát rồi nói: “Hay là khi nào muội rảnh, ta dạy muội cưỡi ngựa nhé?”
Ánh mắt Thẩm Minh Châu khựng lại trên những bông tuyết chưa kịp phủi đi trên mặt hắn, nàng quay mặt đi, mím môi nhưng cũng không nói là không được.
Thấy nàng không nói thêm, Tạ Thanh Lâm nói với tiểu nhị tửu lâu đang nhiệt tình)đứng chờ bên cạnh:
“Mang lên một bình trà hoa nóng, thêm vài món điểm tâm ngọt.” T
hấy Thẩm Minh Châu tò mò nhìn qua, hắn ôn hòa nói:
“Ăn chút đồ ngọt sẽ ấm người hơn.” Tạ Thanh Lâm không thích ăn ngọt, nhưng Thẩm Minh Châu thì thích.
Mấy ngày đến tiệm của nàng, mười lần thì chín lần nàng uống trà hoa, nếu hắn còn không biết sở thích của nàng, thì thực sự không xứng ngồi bên cạnh nàng nữa.
Lời này cũng có lý, khi trà được mang lên, Thẩm Minh Châu nhìn qua làn hơi nước nóng hổi, thấy người bên cạnh cũng uống trà hoa như mình, bất giác có chút ngỡ ngàng.
Tạ Thanh Lâm nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, biết là thương nhân nàng hẹn gặp đã đến, mình ở đây không tiện, liền đứng dậy nói với Thẩm Minh Châu:
“Muội xong việc thì gọi ta một tiếng, ta đưa muội về.”
Nghĩ rằng sẽ mất nhiều thời gian, Thẩm Minh Châu lo sẽ làm lỡ việc của hắn, “Hay là huynh về trước, lát nữa muội gọi người tìm một cỗ xe ngựa là được.”
Nhưng Tạ Thanh Lâm dường như không nghe thấy, thần sắc như thường, vẫn ôn hòa nói: “Đừng quên gọi ta là được.”
Thẩm Minh Châu nhìn bóng lưng hắn xoay người rời đi, nhất thời ngẩn ra, không biết phải làm sao, nhưng lại cảm thấy có người chờ mình ở nơi không xa, khiến lòng nàng sinh ra chút ấm áp.
Thực ra nàng cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tạ Thanh Lâm. Người từng lạnh lùng kiêu ngạo trong ký ức giờ đã dần mờ nhạt, thay vào đó là sự ôn hòa xen lẫn chút nhiệt tình, thực sự khác xa ngày trước. Nhưng trong lòng Thẩm Minh Châu vẫn không thể vượt qua rào cản ấy, nàng không rõ vì sao, như cách nàng từng không hiểu vì sao mình lại mù quáng yêu hắn. Giờ đây, nàng cũng không hiểu vì sao lại sợ hắn đến quá gần mình.
Dù thế nào, nàng phải đối diện với một sự thật: có lẽ Tạ Thanh Lâm thực sự như hắn nói, đã thích nàng, Thẩm Minh Châu.
Tiếng bước chân bên ngoài dần đến gần, là các lão thuyền trưởng đã hẹn trước, bất chấp tuyết rơi đến đây. Thẩm Minh Châu đặt chén trà xuống, lúc này mới hiểu vì sao Tạ Thanh Lâm vội vàng rời đi. Hắn không muốn làm phiền nàng, khiến lòng nàng không khỏi ấm lên.
Khi bàn bạc về hợp tác, vì lợi ích đôi bên, các lão thuyền trưởng đều vui vẻ làm ăn với vị Minh Châu huyện chủ mới được sắc phong này. Dù sao, khi bạc được chia hợp lý, lại có chút liên hệ với hoàng thân quốc thích, việc qua lại với nha môn cũng thuận lợi hơn.
Thẩm Minh Châu lấy ra khế ước đã chuẩn bị sẵn, mọi người hào hứng ký tên mình, ai nấy đều cảm thấy vô cùng hài lòng. Nghĩ đến mùa xuân sang năm, nàng có thể mở rộng tiệm ra những nơi xa hơn, điều mà trước đây Thẩm Minh Châu chưa từng dám mơ tới.
Những lão thuyền trưởng cầm khế ước cũng cảm thấy yên tâm, mùa đông đã định được việc làm cho mùa xuân, lòng không còn lo lắng. Thậm chí Thẩm cô nương còn hẹn rằng ngày mai sẽ gửi tiền đặt cọc. Nhất thời, trong phòng không ai là không vui vẻ.
Cuộc bàn bạc kéo dài cả buổi sáng, vốn định đã gặp ở tửu lâu thì mời mọi người một bữa cơm, các lão thuyền trưởng biết nàng là một cô nương nên đều cư xử đúng mực, dùng bữa xong không ai đề nghị uống rượu.
Vì thế, khi họ rời đi, cũng chỉ vừa qua giờ ngọ. Thấy tuyết ngoài trời đã ngừng, Thẩm Minh Châu nghĩ đến việc ghé qua Vân Tưởng Các xem sao, rồi trở về sân viện nàng thuê, nơi nàng luôn cảm thấy mới thực sự là nhà mình.
Nhưng vừa bước ra khỏi gian phòng tửu lâu, nàng đã thấy một người ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong đại sảnh, luôn nhìn về phía nàng. Thấy nàng ra, hắn nhanh nhẹn đứng dậy hỏi: “Có phải muốn về rồi không?”
Thẩm Minh Châu có chút ngạc nhiên, người này hóa ra vẫn luôn đợi nàng ngoài này. “Biểu huynh, huynh vẫn chưa về sao?” Thần sắc nàng rất bất ngờ.
“Không yên tâm về muội” Tạ Thanh Lâm không nói vì sao không đi, cũng không nói mình rảnh hay không, chỉ nhìn Thẩm Minh Châu mỉm cười
“Muội muốn đi đâu, ta đưa muội đi.” Không nói gì khác, có người sẵn lòng đưa nàng đi lại giúp Thẩm Minh Châu tiết kiệm không ít thời gian, nàng dứt khoát không từ chối.
Mọi việc xong xuôi, nàng trở về sân viện của mình, vốn định bảo Tạ Thanh Lâm về trạm dịch, không ngờ hắn đứng ở khung cửa, dù cười ôn hòa nhưng không có ý định rời đi chút nào.
“Minh Châu, ta hơi đói rồi.” Tạ Thanh Lâm liếc nhìn sân viện nhỏ, ý tứ rõ ràng, muốn vào ngồi một lát.
Hôm nay quả thực nhờ hắn rất nhiều, Thẩm Minh Châu không từ chối, nhưng vừa định đi nấu gì đó, không ngờ hắn đã vào bếp trước.
Điều này khiến nàng ngạc nhiên, quân tử tránh xa nhà bếp, nàng không ngờ hắn lại biết nấu nướng.
Tạ Thanh Lâm mỉm cười, “Hồi ở đất Thục quá bận, thường không kịp giờ ăn, nên đành tự học, mì nước đơn giản thì vẫn làm được.” Thực ra hắn không nói ra sự thật, không phải không kịp giờ ăn, mà lúc đó bị đày đến đất Thục, người nơi đó chỉ nhìn mặt mà đối xử, chẳng cho hắn bữa ăn nào ra hồn.
Nhưng khi Thẩm Minh Châu đang cầm sổ sách mới xem xét, Tạ Thanh Lâm lặng lẽ mang đến cho nàng một bát mì nước nóng, liếc nhìn thứ nàng cầm, trong lòng nảy ra ý định, nói: “Muội nên trực tiếp thuê người làm thợ dệt, như vậy sẽ có nguồn vải ổn định.”
“Thợ dệt?” Thẩm Minh Châu lộ vẻ ngạc nhiên, nàng chưa từng nghĩ đến hướng này.
“Vậy thì phải thuê một nhóm người ở địa phương.”
“Minh Châu, muội nên biết vì sao thời điểm này vải lại rẻ nhất, đúng không?” Tạ Thanh Lâm đưa đôi đũa qua, đặt bát mì đã làm xong trước mặt nàng.
“Vì bây giờ là mùa nông nhàn, ở Giang Nam gần như nhà nào cũng dệt vải làm nghề phụ để kiếm sống, tá điền rảnh rỗi nên sản lượng vải cũng nhiều.” Thẩm Minh Châu phấn chấn, nói ra hiểu biết của mình.
Tạ Thanh Lâm gật đầu: “Đến mùa xuân, vải sẽ đắt nhất. Dù muội tích trữ vải từ bây giờ, hoa văn mùa xuân có thể thay đổi, đến lúc đó không còn hợp thời.”
Hắn chỉ vào vài chỗ Thẩm Minh Châu đánh dấu “Đây cũng là lý do muội không tích trữ lụa, mà mua nhiều vải bông hoa văn đơn giản.”
Thẩm Minh Châu gật đầu, đây đúng là vấn đề. “Muội biết đấy, trong số phần thưởng của Hoàng hậu nương nương cho muội, có một trang viên ở Giang Nam, tuy diện tích không lớn, nhưng rất gần với khu rừng dâu mẫu thân muội để lại.”
“Vì thế muội thuê người, không chỉ để dệt vải, cũng có thể dùng trang viên này mua thêm các khu đất xung quanh.”
Tạ Thanh Lâm kiên nhẫn lập kế hoạch cho nàng, hắn từng thấy bản đồ địa hình khu vực này ở nha môn, nhờ vào trí nhớ rất tốt của mình, hắn vẽ lại những gì đã thấy cho Thẩm Minh Châu.
“Ý là, ban đầu ta chỉ cần vận hành trang viên, sau đó thuê người là có thể tự cung tự cấp vải vóc sao?”
Nghĩ đến đây, Thẩm Minh Châu không khỏi động lòng, nhưng nàng lại nghĩ đến điều khác, nghi hoặc nói: “Nhưng thuế nhân đinh của tá điền thuê cũng do gia chủ trả, với diện tích lớn như vậy, ta lo không đủ bạc.”
Tạ Thanh Lâm mỉm cười: “Muội quên rồi sao, giờ muội là huyện chủ.”
Theo quy định triều đình, huyện chủ được miễn thuế nhân đinh cho trăm người, điều này khiến Thẩm Minh Châu vui mừng bất ngờ. “Muội lại quên mất chuyện này.”
Nhưng nghĩ đến trang viên, dù không phải nộp thuế nhân đinh, thuế đất cũng là một khoản lớn, Thẩm Minh Châu không nhịn được nói: “May mà giờ muội kiếm được chút bạc, không thì thuế từ đất đai cũng đủ khiến muội khốn đốn. Chỉ thương những tá điền không có đất, dù không có đất vẫn phải nộp thuế nhân đinh.”
Thấy Thẩm Minh Châu bị dẫn dắt, Tạ Thanh Lâm kiên nhẫn giải thích: “Thuế nhân đinh giờ đã giảm nhiều, chính vì tá điền không có đất. Thánh thượng từng muốn cải cách, nhưng phần lớn đất đai đều nằm trong tay các thế gia quý tộc.”
Hắn không nói thêm, nhưng Thẩm Minh Châu hiểu ý, nếu thực sự cải cách, gần như là đối đầu với cả tầng lớp quyền quý. Trước đây nếu nàng không có trang viên, có lẽ không hiểu vì sao các quyền quý phản đối cải cách đến vậy, giờ có rồi, nàng lại hiểu.
“Muội nghĩ nếu ai cũng có đất, không phải như tá điền làm việc cho người khác mà vẫn có lương thực của mình, như vậy sẽ tốt hơn.” Nàng lộ ra thần thái khác lạ, khiến Tạ Thanh Lâm không khỏi ngây người.
Kiên trì giữ vững bản tâm, không chạy theo lợi nhỏ, chẳng phải là điều hắn từng theo đuổi sao? “Muội nói đúng,” Tạ Thanh Lâm gật đầu, “Minh Châu, ta không ngờ muội lại có suy nghĩ như vậy.”
Thấy hắn khen mình, Thẩm Minh Châu biết hắn luôn thấu hiểu, vui vẻ cười, nhưng thấy mì trong bát đã nở, xót xa kêu lên:
“Mì do Tạ đại trạng nguyên lang tự tay làm, huynh xem, đã nở hết rồi.”
“Ta làm lại bát khác cho muội” Tạ Thanh Lâm đứng dậy định lấy lại, nhưng tay lại chạm vào tay Thẩm Minh Châu đang cầm bát. Cả hai chỉ cảm thấy sau cuộc trò chuyện này, chỗ chạm vào nhau nóng bỏng lạ thường, vội rút tay về.
“Không sao,” một lúc sau, Thẩm Minh Châu hơi ngượng ngùng nó, “Chưa nguội, ăn nhanh đi.”
Ngoài trời gió tuyết dường như đã ngừng, trong phòng ấm áp hài hòa, cả hai lặng lẽ ăn bát mì không quá ngon, không ai nói thêm gì.
Nhưng lúc này ở kinh thành, phủ Trấn quốc tướng quân từng bị Vương Xương Bình xử lý, lại lén lút câu kết với Giang Thiếu An.
Để thuyết phục vị thiếu chủ nhà Giang này, họ thậm chí lén tiết lộ toàn bộ kế hoạch của Vương Xương Bình cho hắn.
Thế là trong đêm, chủ mẫu nhà Giang bất chấp mưa tuyết đường trơn, vội vã chạy về bản gia ở Giang Nam, bởi trời sắp đổi thay hoàn toàn rồi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...