Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 50: "Như có ma quỷ xui khiến, nàng nhìn vào gương mặt hắn, khẽ gật đầu."



Thẩm Minh Châu chưa từng nghĩ Tạ Thanh Lâm lại có một mặt như vậy.
Hắn lại dám đòi nàng chịu trách nhiệm, đây là lời một lang quân nên nói ra sao?
Nàng dứt khoát không thèm để ý đến người đang bị ngớ ngẩn này, trước tiên đi tìm Vương Xương Bình để bàn giao việc Trường Lạc công chúa dặn, dù sao việc chính vẫn quan trọng hơn.
Tạ Thanh Lâm cũng biết những việc này, nên chỉ ngồi một bên, dùng ánh mắt oán trách nhìn nàng, khiến Thẩm Minh Châu cảm thấy có chút bồn chồn.
Khi đứng dậy rời đi, nàng nhanh nhẹn đến mức khiến Vương Xương Bình ở bên cạnh bật cười. Nhưng vì nể mặt sư đệ, hắn đợi nàng đi rồi mới cười thành tiếng.
“Tạ sư đệ à, sao thế? Một trạng nguyên lang như ngươi lại bị người ta ghét bỏ thành thế này?”
Nói xong, hắn giả vờ quan sát vết bầm dưới mắt Tạ Thanh Lâm, tiếp tục:
“Quả nhiên, Minh Châu huyện chủ ghét ngươi cũng là đáng.”
Nghe ra giọng điệu trêu chọc của sư huynh, Tạ Thanh Lâm hừ lạnh, nhưng không phản bác được, chỉ nói:
“Điều động quân doanh đến, từ nơi đóng quân gần nhất đến đây cũng cần năm ngày. Mấy ngày này chúng ta tuyệt đối không được để lộ sơ hở. Giang Triều, lão hồ ly này, thật không thể xem thường.”
Vương Xương Bình gật đầu:
“Đúng vậy, dù Giang Thiếu An chưa về Giang Nam nhưng lão hồ ly này vẫn nghĩ mình còn cơ hội lật ngược tình thế.”
Tạ Thanh Lâm cười khẩy, nhìn thấu lão hồ ly đó: “Lật ngược cái gì, chẳng qua dùng Giang Thiếu An làm con cờ thôi. Nếu không, sao dám dẫn binh bao vây dịch trạm.”
Hắn nói tiếp: “Lão hồ ly này độc ác hơn chúng ta tưởng nhiều.”
“Dù cáo già xảo quyệt đến đâu, luôn có thợ săn chế phục” Vương Xương Bình nhấp ngụm trà, thần sắc lộ vẻ chắc thắng.
“Nhưng nếu cáo chết hết, chó săn cũng chẳng còn tác dụng.” Tạ Thanh Lâm hiểu, xử lý nhà họ Giang thì được, nhưng phải để Hoàng thượng tự ra lệnh, để lại một phần cho họ sống lay lắt. Nếu không, mấy đại thế gia cuối cùng sẽ chĩa lưỡi dao vào hai nhà Vương – Tạ của họ.
“Đám nhi tử bất tài của phủ Trấn Quốc tướng quân hình như đều muốn xin một chức quan nhờ thế lực của gia đình?” Tạ Thanh Lâm chợt nhớ ra, nói. “Đến lúc đó, Giang Nam sẽ trống nhiều vị trí quan viên. Huynh thấy, nếu đưa đám người đó đến, họ sẽ đấu đá sống chết với đám còn lại của nhà họ Giang không?”
Vương Xương Bình khen: “Chả trách sư phụ nói sư đệ thanh xuất vu lam (học trò vượt thầy). Ta chỉ tuyên truyền bê bối nhà phủ Trấn Quốc tướng quân để khiến họ khốn đốn, còn ngươi, chiêu này thật quá cao minh!”
Phần còn lại của nhà họ Giang chắc chắn sẽ nghĩ phủ Trấn Quốc tướng quân bán đứng họ, dẫn đến thất bại thảm hại. Khi đó, lực lượng còn lại của phủ Trấn Quốc tướng quân ở Binh bộ đủ để đấu với họ trong một thời gian dài. Thật là rút củi đáy nồi!
Suy nghĩ một lúc, Vương Xương Bình thấy sắc mặt Tạ Thanh Lâm tái nhợt khó coi, bèn hỏi:
“Sao thế?”
Tạ Thanh Lâm ho vài tiếng, kéo áo chặt hơn. Hôm qua hắn không dám để Thẩm Minh Châu một mình, miễn cưỡng khoác áo choàng, mặc áo ướt cả đêm, hôm nay chắc phát sốt.
“Không sao, cảm lạnh thôi, không ảnh hưởng gì nhiều.”
Đúng là cứng đầu, Vương Xương Bình lười biếng nhìn sư đệ, nghĩ hắn đã giúp mình xử lý mớ hỗn độn của trấn Quốc tướng quân phủ, chi bằng giúp hắn một tay, bèn nói:
“Có lúc, muốn một người động lòng, phải để nàng ấy biết.”
Hắn tiếp: “Nếu không, sao nàng ấy mềm lòng được?” Tạ Thanh Lâm ngẩn ra, chợt hiểu ý, cảm tạ rồi rời đi.
Nghe nói hôm nay Mai Nương báo, ngoài dịch trạm bị đám quan sai bao vây, chắc do nhà họ Giang phái đến.
Trong lúc rảnh rỗi Thẩm Minh Châu xem vài trang sổ sách, thấy chán lại muốn tìm vài cuốn tạp thư đọc. Nhưng vì chuyện đêm qua, nàng ngại mặt không hỏi Tạ Thanh Lâm, tự đến thư phòng trong viện tìm sách. Thư phòng mấy ngày nay chỉ có Tạ Thanh Lâm ra vào, bên bàn chất đống công văn, nàng không động đến, chỉ tìm trên giá sách. Không cẩn thận, nàng chạm vào một cuộn tranh đang dựa vào tường.
Nàng vội cúi xuống nhặt, thấy người trong tranh có chút quen mắt, tò mò mở ra xem. Dưới cây đào, một cô nương xinh đẹp mắt ngấn nước đang cười, trông rất quen.
Thẩm Minh Châu ngẩn ra, người này chẳng phải nàng sao!
Nhìn mép tranh hơi cong, chắc chắn do người thường xuyên chạm vào, nàng cảm thấy lòng như bị gì chạm phải, nhất thời không nghe tiếng bước chân sau lưng. Tạ Thanh Lâm ho nhẹ vài tiếng, nàng mới giật mình, vội cuộn tranh lại, luống cuống. Nhưng nàng nghĩ, người trên tranh rõ là nàng, kẻ nên hoảng mới phải là Tạ Thanh Lâm.
Thẩm Minh Châu khẽ nghiêng người, tránh nhìn thẳng hắn, mắt ánh nước, mở lời trước:
“Biểu huynh có tạp thư nào cho ta xem không?” Nàng muốn đánh lạc hướng. Nhưng Tạ Thanh Lâm không bỏ qua, tiếp tục ho:
“Tranh ta vẽ thế nào?”
Thẩm Minh Châu thấy hắn đáng ghét, hừ một tiếng: “Tàm tạm.”
Đây là lời hắn hay nói nàng trước đây, giờ nàng nói ra, lại có cảm giác khác lạ.
Tạ Thanh Lâm gật đầu, dường như rất hài lòng:
“Đương nhiên tàm tạm, không bằng người thật ba phần sắc.”
Lời này khiến Thẩm Minh Châu đỏ má, định trừng hắn, nhưng thấy hắn nghiêm túc nhìn nàng, thần sắc thành thật, nhất thời không biết làm sao.
Tạ Thanh Lâm chăm chú, ánh mắt mang ý cười nhạt, nhưng tình yêu mãnh liệt không hề che giấu, trào dâng nhấn chìm nàng.
“Minh Châu, ta biết Tạ Thanh Lâm này thiếu sót quá nhiều, nhưng từ khi nhận ra tình cảm của ta dành cho muội, ta tuyệt đối không có hai lòng. Muội thông minh lanh lợi, giỏi xử lý mọi việc. Ta biết, sau này muội có thể chọn rất nhiều người. Nhưng, muội có thể thử cho ta một cơ hội nữa không? Không cần muội chấp nhận ta, chỉ cần cho ta cơ hội, được không?”
Ánh mắt hắn khiến Thẩm Minh Châu suýt mềm lòng. Nàng cắn môi, nếu trước đây, khi nàng yêu hắn, hắn nói những lời này, nàng chắc chắn sẽ vui mừng nhảy nhót, lao đến bên hắn không chút do dự. Nhưng nay nàng đã trải qua quá nhiều, không thể vô tư yêu hắn nữa. Nàng sợ bị bỏ rơi lần nữa, hoặc như Triệu Ôn, khi đối mặt người khác, không ngần ngại chỉ trích nàng. Nếu điều đó xảy ra sau khi nàng yêu lại, Thẩm Minh Châu không dám tưởng tượng mình sẽ sụp đổ thế nào. Đủ rồi. Nàng không dám.
Mắt nàng thoáng buồn, không muốn lại lao đầu vào, để cuối cùng chỉ mình nàng bị bỏ lại.
Chưa kịp mở miệng, Tạ Thanh Lâm vốn thông minh, biết nàng sắp từ chối nên cố nén xót xa lảng sang chuyện khác:
“Chiếc vòng ta sửa cho muội, may mà tối qua lúc muội đánh ta không đeo.”
Nỗi buồn thoáng tan, Thẩm Minh Châu ngạc nhiên: “Ta còn đánh huynh sao?”
Như tìm được cớ mách lẻo, Tạ Thanh Lâm tiến gần nàng, chưa để nàng phản ứng, chỉ vào vết bầm dưới mắt trái:
“Nhìn đi, chính muội đánh đấy.”
Thẩm Minh Châu chưa từng uống rượu, chột dạ cúi mắt. Nàng không biết mình say lại đánh người, huống chi đánh người không đánh mặt, vậy mà nàng làm mắt hắn bầm tím. Nhưng nàng nghi ngờ, nheo mắt nhìn vết bầm:
“Hay là do huynh muốn thừa cơ làm bậy, nên bị ta đánh?”
Sao còn cắn ngược lại? Tạ Thanh Lâm lúc này hối hận vì từng dạy nàng phá án, giờ toàn bị nàng dùng lên mình.
Hắn bực bội: “Chính muội nắm tay ta, một lúc sau kêu nóng, nhất định sờ mặt ta. Ta chưa kịp phản kháng, muội đã đấm thẳng vào mắt ta.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Châu đỏ mặt, nghĩ chắc mình làm được chuyện đó.
“Ai bảo huynh cứ ôm ta!” Nàng nhớ vài mảnh ký ức rời rạc đêm qua, hình như hắn ôm nàng ngồi trong thùng nước lạnh.
Chưa nói xong, Tạ Thanh Lâm càng tủi thân, ho vài tiếng, cố ý dùng nội lực làm mặt tái nhợt hơn:
“Ta sợ muội lạnh, Minh Châu.” Thẩm Minh Châu đột nhiên hiểu vì sao hắn ho, hóa ra đêm qua bị lạnh mà sinh bệnh, càng chột dạ.
Nàng liếc hắn, ngang ngạnh: “Đó là do huynh thân thể yếu.”
Tạ Thanh Lâm bị chọc giận: “Ta làm sao yếu được? Từ năm tuổi ta luyện võ không ngừng, muội thấy ta bao giờ bệnh chưa?”
Thẩm Minh Châu chợt nhớ lần chăm sóc hắn, đắc ý:
“Lúc mùa xuân chẳng phải huynh bị cảm lạnh sao, còn là ta chăm huynh.”
Nhớ ra vì sao lần đó bệnh, Tạ Thanh Lâm tìm được lý do:
“Lần đó muội về muộn, ta đứng đợi trong mưa lâu lắm.” Hắn nhỏ giọng, cẩn thận:
“Hơn nữa, ta nghĩ muội thích Giang Thiếu An, nên buồn cả đêm không ngủ.”
Hắn cũng biết lo được lo mất như nàng sao? Thẩm Minh Châu cảm thấy lòng run lên, muốn lùi lại, nhưng sau lưng là bàn sách, không còn đường lui. Khoảng cách với hắn quá gần, nàng không biết đặt ánh mắt đâu. Sự hoang mang trong giọng hắn làm tan vỡ lớp kén nàng bọc chặt, nàng cảm thấy có gì đó trong lòng muốn vỗ cánh bay ra. Giờ đây sự trầm ổn và lạnh lùng trong hắn không còn, chỉ còn đôi môi mím chặt, lo lắng chờ câu trả lời của nàng.
Thẩm Minh Châu cảm thấy nên nói gì đó, trong đầu mơ hồ.
Rõ ràng đêm qua say rượu như mộng, giờ nàng đột nhiên nhớ ra hắn bị nàng làm rối áo. Tóc đen vương trên gương mặt môi hồng răng trắng của hắn, hắn khép mắt, đôi mắt đỏ rực nhìn nàng, trông như hồ ly câu hồn trong truyện.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Thẩm Minh Châu nhướng mày, liếc hắn. “Giờ nhìn huynh đúng là thuận mắt hơn, còn cơ hội, để xem tâm trạng ta sau này thế nào đã.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...