Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 75: Phiên ngoại bảy: Bạn cũ từ Giang Nam đến, cùng nhau đi thăm thú kinh đô



Khi trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng mưa tí tách. Đến giờ, dù trời vẫn âm u vì mưa, Tạ Thanh Lâm mơ màng tỉnh giấc, chợt nhớ ra hôm nay cả hai người đều được nghỉ phép. Hắn không nhịn được mà quay sang nhìn Thẩm Minh Châu đang nằm bên cạnh. Tối qua, nàng giận hắn vì vẽ lông mày cho nàng không đẹp, chỉ cho phép hắn “một lần”…
Nhìn nàng còn đang say giấc, hơi thở nhẹ nhàng, gương mặt hồng hào mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt Tạ Thanh Lâm không khỏi trở nên sâu thẳm.
Thấy Thẩm Minh Châu vẫn chưa tỉnh, hắn khẽ đưa tay chạm vào má nàng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt từ cằm nàng xuống dưới, đầu ngón tay hơi thô ráp ch*m r** v**t v* làn da mềm mại của nàng. Cho đến khi nàng cảm thấy hơi nhột, mơ màng mở mắt.
Tạ Thanh Lâm không hề vội vã, hắn vốn là người kiên nhẫn nhất. Tay hắn ch*m r** v**t v* dọc theo sống lưng nàng, cuối cùng ôm nàng vào lòng, khẽ cắn lấy vành tai tròn trịa của nàng – nơi nhạy cảm nhất của Thẩm Minh Châu. Chỉ cần hắn khẽ chạm vào, hắn đã cảm nhận được hơi thở của nàng dần trở nên nóng bỏng, khiến chính hắn cũng không kiềm chế được mà đắm chìm theo.
Hắn vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo cả người Thẩm Minh Châu vào lòng, rồi kịp thời cúi xuống hôn lên khóe môi nàng. Một loạt động tác nồng nhiệt khiến nàng hoàn toàn chìm đắm. Đến khi quần áo bị cởi ra trong cơn mơ màng, Thẩm Minh Châu tựa vào vai hắn, thần trí có chút mơ hồ. Khi hắn lại cúi xuống hôn nàng lần nữa, nàng chợt nhận ra gương mặt hắn gần trong gang tấc, khí chất thanh tao như gió mát trăng rằm vẫn còn đó. Chỉ có đôi mắt thường ngày lạnh lùng giờ đây ánh lên những tia sáng đủ để khiến trái tim nàng rung động.
Thấy Thẩm Minh Châu có chút thất thần, Tạ Thanh Lâm không nhịn được mà dùng thêm chút sức, cố ý mạnh mẽ chạm vào điểm yếu nhất của nàng. Khi nghe thấy tiếng nàng như bị nghẹn lại trong khoảnh khắc, hắn lại như không nỡ, chậm rãi điều chỉnh nhịp điệu của mình. Nhưng chính sự trêu đùa qua lại này lại càng khiến người ta khó chịu.
Thẩm Minh Châu tỉnh táo trở lại trong từng đợt sóng nhiệt, hai tay ôm lấy cổ hắn, hơi thở hòa nhịp với Tạ Thanh Lâm, nhẹ nhàng phả lên cổ hắn, tựa như những gợn sóng trong dòng suối nước nóng, kéo dài không tan. Sự mềm mại ấy khiến Tạ Thanh Lâm gần như không thể chịu nổi. Hắn chỉ cảm thấy người trong lòng mình không giống một con người, mà như một đám mây, hoặc một dòng nước. Đám mây ấy không hề bay xa, cam tâm tình nguyện để hắn giữ chặt trong lòng, thậm chí sẵn sàng vì hắn mà ở lại trần gian. Cảm giác này khiến Tạ Thanh Lâm khó mà diễn tả, hắn chỉ khẽ gọi tên Thẩm Minh Châu, nhận được một tiếng đáp chậm rãi.
Lúc này, hắn biết, trong lòng nàng cũng có hắn.
Khi mây mưa trong phòng tan đi, tiếng mưa ngoài cửa sổ dường như cũng nhỏ lại. Thẩm Minh Châu tỉnh táo trở lại, chỉ cảm thấy eo mình hơi nhức mỏi. Nghĩ lại mấy ngày nay nàng luôn bận rộn, tối qua lại không cho hắn “phóng túng”, nên sáng nay rảnh rỗi nàng đành để mặc hắn tự do một lần. Nàng yên ổn nằm đó, nhìn Tạ Thanh Lâm nhẹ nhàng lấy nước nóng, lau sạch sẽ cho nàng, rồi vội vàng chỉnh đốn bản thân trước khi lại gần nàng.
Lúc này, nàng có chút buồn ngủ, vừa định nằm ngủ thêm một lát, thì bị hắn khẽ hôn lên má. Nàng lười biếng mở mắt, tức giận đẩy tên “kẻ xấu” đang quấy rầy giấc ngủ của mình. Nhưng Tạ Thanh Lâm không chịu buông tha, ghé sát tai nàng nói:
“Minh Châu, dù ta sinh ra không tuấn tú, nhưng trên giường hầu hạ nàng thế này, có phải cũng rất hợp ý nàng không?”
Thẩm Minh Châu: “?!”
Sáng sớm tinh mơ, hắn bị điên rồi sao? Có cần mời thái y đến khám không? Hay là đến chùa thắp một nén hương? Tạ Thanh Lâm vẫn còn canh cánh chuyện tối qua, không nhịn được mà tiếp tục:
“Chẳng lẽ không phải? Ta thấy nàng cũng rất thoải mái mà?”
Thẩm Minh Châu nghẹn lời, mặt nóng bừng, đây là những lời gì chứ!
“Chàng, chàng nói nữa ta giận thật đấy.”
Nhưng không ngờ, Tạ Thanh Lâm nghiêm túc nhìn nàng, cố gắng chứng minh rằng mình ở “mặt này” cũng có ích, không chỉ có mỗi gương mặt khiến nàng thích.
Hắn ôm chặt Thẩm Minh Châu, vùi đầu vào cổ nàng, ngửi hương thơm trên người nàng, không chịu buông tay:
“Nàng có thoải mái không? Minh Châu, đừng ngại, đây là chuyện giữa phu thê, ta cần biết, nàng có…”
“Được rồi, được rồi, đừng hỏi nữa.” Thẩm Minh Châu có chút tự bỏ cuộc, mặt đỏ bừng để mặc hắn ôm mình. Tạ Thanh Lâm càng được đà, cười sảng khoái, nhưng vẫn không chịu buông, ghé sát tai nàng hỏi tiếp:
“Dù ta có mặt xanh nanh vàng, Minh Châu có chịu gả cho ta không?”
Hắn là một bình dấm chua sao! Tối qua nàng chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ hắn phản ứng lớn đến thế, hóa ra sáng nay bận rộn cả buổi chỉ vì chuyện này!
Nhìn bộ dạng cười trộm của hắn, Thẩm Minh Châu thở dài, cảm thấy không thể đi ngược lại lương tâm mình. Dù sao có vài chuyện không thể nói dối. Nhưng nàng vẫn muốn ngủ thêm, bèn lườm hắn, qua loa đáp:
“Nhưng ta thích phu quân sinh ra tuấn tú như thế này, vừa nhìn đã thích. Chẳng lẽ bắt ta phải thay đổi?”
Dù biết nàng đang qua loa, Tạ Thanh Lâm vẫn dễ dàng bị dỗ vui. Hắn nhiệt tình hôn phu nhân của mình, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, trong cơn mưa nhỏ đầu hạ, cả hai lại ngủ thêm một giấc.
“Ta biết ngay nàng thích ta mà.”
Thẩm Minh Châu trong chăn lén lườm một cái, người này đúng là trẻ con, thật không có cách nào. Người đàn ông thanh lãnh kiêu ngạo năm xưa đâu rồi, sao lại đổi thành kẻ mặt dày và trẻ con thế này?
Nghĩ đến việc đang ở trong tiểu viện của mình, cả hai vợ chồng đơn giản là nằm nướng trên giường. Bình thường cả hai người thi nhau chăm chỉ, nhưng hôm nay mãi đến giữa giờ Tỵ, họ mới dậy rửa mặt.
Sau khi dùng bữa sáng, người hầu ngoài cửa báo có khách gửi bái thiếp cho Thẩm Minh Châu, nói là một vị biểu tỷ họ Tôn từ Giang Nam đến. Nghe vậy, Thẩm Minh Châu đoán ngay là Tôn Trượng Thanh tỷ tỷ đến, nàng vội vàng thu dọn, chạy ra cửa đón tiếp. Trong lúc nàng tiếp khách, Tạ Thanh Lâm nhận được tin từ ám vệ lão Thập, nói rằng ám vệ lão Lục – người đã rời khỏi đội ám vệ – cũng từ Giang Nam đến kinh thành, gửi lời hỏi thăm đến phủ Tạ hầu.
Trong ký ức của Tạ Thanh Lâm, thời điểm ám vệ lão Lục rời đi dường như rất trùng hợp, chính là lúc Tôn Trượng Thanh – bằng hữu của phu nhân hắn – muốn chiêu rể nhập thừa (tìm chồng về ở rể). Hắn thong dong bước đi, mỉm cười nói với ám vệ lão Thập:
“Nếu đã vậy, sao không mời hắn đến Tạ hầu phủ? Dù sao hắn từng có ơn cứu mạng cả nhà chúng ta, đương nhiên xem như bằng hữu của Tạ Thanh Lâm ta.”
Lời này rất đường hoàng. Thành thật mà nói, thân phận ám vệ tuy cao hơn thị vệ, đều là tâm phúc của chủ nhân, nhưng họ thường tiếp xúc với những việc mờ ám, thậm chí có gia đình không cho phép ám vệ sống sót rời đi. Tạ hầu phủ khai ân, cho phép một số người rời đi, đã là ân huệ lớn. Là người kế thừa duy nhất của nhà họ Tạ, thái độ của Tạ Thanh Lâm lúc này quyết định tương lai của các ám vệ.
Ám vệ lão Thập kìm nén niềm vui, càng cảm thấy vinh dự khi được trung thành với nhà họ Tạ. “Thuộc hạ nhất định không phụ sứ mệnh, sẽ đi ngay.”
Vừa gặp Tôn Trượng Thanh phong trần từ xa đến, Thẩm Minh Châu cảm thấy mắt mình đỏ lên. Khi thành hôn, nàng chỉ gửi hồng bao thể hiện tâm ý đến Tôn tỷ tỷ, không ngờ Tôn tỷ tỷ không quản đường xa ngàn dặm, gửi tặng nàng một chiếc tủ chạm khắc mạ vàng. Tôn Trượng Thanh nói, đó là món đồ hồi môn mẫu thân nàng làm cho nàng khi bà còn sống. Ở Giang Nam, chỉ có nhà mẹ đẻ của cô dâu mới làm tủ cho tân nương, tượng trưng cho việc tân nương sau này có thể giữ riêng một khoản tiền của mình.
“Tôn tỷ tỷ, đường xa như vậy, sao tỷ lại nghĩ đến việc đến đây?”
Kéo nàng ta ngồi xuống bên bàn, gọi người mang trà mới, Thẩm Minh Châu gặp lại cố nhân, lòng vui mừng khôn xiết. Tôn Trượng Thanh tự rót một chén trà từ bình trên bàn, hào sảng uống một ngụm rồi nói:
“Không giấu gì muội, ta năm nay đã ba mươi, tiếp tục làm mấy chuyện đánh đánh giết giết trên giang hồ, cảm thấy vừa mệt tâm vừa mệt sức. Nên ta quyết định chiêu rể, tìm một người thật thà, giúp ta làm mấy việc lặt vặt.”
“Trước đó, thị vệ nhà muội nói muốn theo ta làm việc, quả thật rất chăm chỉ, tay chân lanh lẹ.”
“Nhưng khi ta chiêu rể, hắn cứ nhất định chen vào. Ta nghĩ thôi bỏ đi, hắn nhỏ hơn ta năm tuổi làm sao thành được.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Châu không nhịn được mà tò mò: “Thị vệ nào? Sao ta không có ấn tượng?”
“Là tên phu xe.” nhắc đến ám vệ lão Lục, Tôn Trượng Thanh nở nụ cười hài lòng trên gương mặt hào sảng: “Chính là kẻ trông lanh lợi hơn một chút.”
Thẩm Minh Châu che miệng cười, trêu:
“Ta không phân biệt được ai lanh lợi, nhưng Tôn tỷ tỷ trong lòng đã tính toán xong, thấy hắn lanh lợi đúng không?”
Bị nói vậy, Tôn Trượng Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy có gì đó khác lạ. Nàng uống cạn chén trà, nói:
“Haiz, không cần lo mấy chuyện này. Ta thấy hắn thuận mắt, hắn cũng tình nguyện, nên ta chiêu hắn làm rể.”
Thẩm Minh Châu quan sát kỹ, thấy sắc mặt Tôn Trượng Thanh quả thật hồng hào hơn trước, ngay cả đôi tay vốn thô ráp giờ cũng trở nên mềm mại.
“Chắc hẳn tỷ đã tìm được người vừa ý.”
Nàng vui vẻ, cầm tay Tôn Trượng Thanh quan sát
“Ta thấy tỷ đúng là hồng hào hơn trước nhiều.”
Ngừng một lát, nàng hỏi tiếp:
“Thế sao tỷ lại đến kinh thành?”
Tôn Trượng Thanh bĩu môi, có chút tức giận:
“Trước đây ta muốn làm gì thì làm, ai ngờ giờ trong bụng có thai, không dám làm mấy việc nặng nữa.”
Thẩm Minh Châu nghe vậy, mắt mở to, nhìn bụng nàng chẳng hề lộ ra, vẫn giữ vẻ ngang tàng:
“Tôn tỷ tỷ, tỷ mang thai sao còn dám đi đường xa như vậy!”
Nói xong, nàng vội lấy chiếc gối mềm nàng hay dùng, nhất định đặt sau lưng Tôn Trượng Thanh, rồi lấy chén trà lạnh trên bàn đi.
“Mang thai mà uống trà lạnh thế này sao được? Tôn tỷ tỷ, cứ thế này đi, tỷ ở lại đây với ta. Mai ta sẽ mời thái y chuyên môn từ phủ Trường Lạc công chúa đến bắt mạch bình an cho tỷ!”
Bộ dạng cẩn thận của nàng khiến Tôn Trượng Thanh bật cười lớn.
“Ôi chao, cứ như muội thế này, ta thành búp bê sứ để trên bàn dỗ trẻ con ở Giang Nam rồi.” Nàng ta cười không ngừng, đôi lông mày vốn sắc lạnh giờ cũng dịu đi nhiều.
“Có gì đâu mà yếu ớt thế chứ. Đứa bé trong bụng Tôn Trượng Thanh ta, chắc chắn không phải người yếu đuối như vậy, muội đừng lo chuyện bao đồng.”
Hai người trò chuyện vui vẻ, thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong khi đó, Tạ Thanh Lâm ngóng trông phu nhân đến cùng hắn dùng bữa trưa, nhưng không ngờ Thẩm Minh Châu đã quên béng hắn, kéo Tôn Trượng Thanh đi chọn địa điểm làm tư gia ở kinh thành.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...