Dám Yêu Em Không
Chương 24: Buông
“Vì sao chúng ta lại nhắm mắt khi ngủ, khi khóc, khi tưởng tượng, khi hôn nhau, khi cầu nguyện? Bởi vì những gì đẹp nhất trên thế gian này chẳng thể nào nhìn thấy bằng mắt mà phải được con tim cảm nhận. Và với anh, em là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này.”-Khuyết danh-*********“Chưa bao giờ em thấy lạc lõng hơn thế.Khi anh ở bên,em lại cố đẩy anh xa thật xa,làm anh đau,làm anh giận,làm anh phát điên.Đến khi anh không còn ở bên em, em chỉ còn thấy anh qua cái bóng nhạt nhòa trên mặt nước hồ trong suốt do em mường tượng ra..Nước mắt em rơi làm nhòa hình bóng mà em ngỡ như đã rất thân quen ấy…Là em sai..hay anh sai…?”……………“Ê, Nhi! Phía trước bà..có..bức tường….”Cô bạn thân Linh chưa kịp nhắc nó hết câu thì nó đã đâm sầm phải bức tường trước mặt, sưng u một cục đau điếng.Được một lúc sau….“Cẩn thận trước mặt kìa Thiên Nhi!”Vừa định bước xuống cầu thang thì nó bước hụt chân, sực tỉnh tức khắc, may mắn là nó đã bám được vào thanh vịn cầu thang, nếu không có mà dập mông, ê ẩm hết hai bên “bàn tọa” yêu quý của nó.Nhỏ bạn vội chạy tới đỡ nó dậy, không ngừng quở trách nó:“Bà đấy! Hôm nay làm sao thế không biết ?!? Vừa nãy chẳng may có mà ngã thì ai đỡ cho bà được ?!? Mọi lần bà nhanh nhẹn lắm mà, hôm nay bà làm sao ấy?”Cái tật ngây ngẩn ngẩn ngây của nó đâu có phải là do bẩm sinh đâu, chỉ là kể từ ngày hôm qua mà kết quả cho ra nó của ngày hôm nay.“Ừm…..kì lạ lắm.Tôi cứ cảm thấy..như vừa mất một cái gì ấy…”-ý nó ám chỉ ngày hôm qua Vũ chia tay với nó.“Thế á ?!? Thế bà mất cái gì ? Có quan trọng lắm không??”-Khổ thân nó,gặp ngay đúng bà bạn chậm hiểu, khờ khạo, lại còn nói không đầu không cuối nên nhỏ tưởng nó mất đồ dùng gì.“Tôi…cũng không biết…Chẳng hiểu sao nó lại khiến tôi ra thế này..”“Đồ của mình mà bà cũng không biết là quan trọng hay sao ?!? Con nhỏ này,có phải do đám fan của Quân gây ra không ??? Để tôi nghĩ kế giúp bà!”“Làm..gì đi…Chứ nếu thế này, tôi không làm được việc gì mất..”-Đầu óc như bay trên mây, nó buộc miệng nói mà không hề biết nhỏ bạn lại hiểu nhầm sang một ý khác.Linh suy nghĩ một hồi lâu, rồi búng tay “tách” một phát như vừa nghĩ ra sáng kiến nào đó, vỗ vai nó đầy tự tin:“Thiên Nhi,yên tâm! Tôi hứa sẽ giúp bà đòi lại công bằng,để tụi nó không còn bắt nạt bà,dám lấy đồ dùng sách vở gì của bà nữa!”Cái kết cuối cùng của cuộc hội thoại này đã minh chứng cho câu tục ngữ: “ông nói gà,bà nói vịt”, mà nó không hề hay biết vô tình chính nó và Linh lại tạo ra rắc rối khác cho cả hai đứa nó.Nói xong nhỏ quay người chạy tót đi để lại nó mặt ngây thộn đến phờ phạc.Không phải là nó hiểu những gì mà Linh vừa nói, mà là nó vừa chợt nhớ ra tối nay,nó phải đến nhà Mạnh Quân. Đến giờ nó vẫn còn chưa biết phải làm gì, vậy mà chỉ vì Hoàng Vũ mà khiến nó không tài nào tập trung được nổi vào công việc đơn giản là để ý đường.………………..Ở trong bếp lúc này, nó đang định làm bánh tiramisu vị trà xanh để hôm nay đem đến nhà Quân.Khuấy đều hỗn hợp trứng và sữa nhưng đầu óc nó vẫn để đi đâu.Nó nghĩ đến Vũ, nghĩ đến cô bạn thân đã trở về của hắn mà sực giật mình cố gắng lắc đầu thật mạnh,xóa đi những suy nghĩ không hay ấy.Quay ra nhìn chú mèo Totoro Vũ tặng nó để trên kệ tủ, nó chợt nhớ lại những dòng chữ hắn viết cho nó mà lại có cảm giác muốn quay về ngày ấy quá. Nhờ những dòng chữ ấy mà nó đã vực lại tinh thần rất nhiều. Còn bây giờ thì sao?Mấy hôm nay, Vũ cũng không đến đón nó như mọi lần, cũng phải thôi, giờ nó chỉ là cô bạn gái “cũ”, ừ, thì vẫn chỉ là “đã từng” là bạn gái.Nó cũng chưa tính đến việc sau này sẽ đối diện với hắn thế nào ở chỗ làm thêm. Dù chỉ là làm bạn gái cho cậu ta vì bị ép buộc, cũng là để chọc tức Khánh Vĩ, nhưng những cảm giác của nó sau mối quan hệ này lại càng kì lạ hơn.Nghĩ lại thì, có phải nó đã dựa dẫm quá nhiều vào cậu ta không ? Những khi nó vui,buồn,khóc hay cười, người nó nghĩ đầu tiên lại là Hoàng Vũ mà không phải là ai khác, nó cũng không thể hiểu….Sau khi bỏ bánh ra khỏi tủ lạnh, nó nếm thử một ít bánh mẫu nó để riêng. Mặn…mặn quá! Mặn đến khé cổ !Nó lao nhanh đến bình nước, tu ừng ực hai,ba cốc nước lọc rồi mới thở phào, giật mình nhìn lại. Cái lọ trắng trắng mà nó vừa đổ vào ấy…là lọ muối !! Chắc vừa nãy không để ý, nó lấy nhầm lọ muối này mà không hề hay biết.Chứng tỏ nó đã phải cho rất nhiều nên mới mặn kinh khủng đến vậy.“Vũ, dù cậu không xuất hiện trước mặt tôi nữa nhưng vẫn muốn hành hạ tôi đến thế sao?!? Cậu…được lắm!”Vậy là đổ đi mất một mẻ bánh của nó, rồi lại phải làm lại từ đầu.Nó bật cười nhưng trong lòng lại bức bối đến khó chịu. Vì đột nhiên hình ảnh của Vũ quấn quýt với cô gái đó đột nhiên lại hiện hữu trong đầu nó càng khiến nó tức giận. Chỉ là lúc cáu giận là lúc người ta hay đưa ra những quyết định liều lĩnh nhất.Nó cũng thế. Để thoát khỏi cảm giác này, thì nó phải bắt đầu một mối quan hệ mới. Vậy ai là sự lựa chọn thích hợp ở đây ngoài Hoàng Vũ ?….Nó bặm môi, tay nắm chặt mép bàn đến đỏ ửng…………………“Hắt xì!!”Không hiểu sao,Hoàng Vũ lại có cảm giác rất lạ. Cậu day day mũi mình, ngước nhìn lên bầu trời đêm ở nhà mình. Mấy ngày nay, cậu không đến đón Thiên Nhi, chỉ đơn giản là vì cậu không biết đối diện với cô ấy thế nào sau khi nói lời chia tay, đã thế lại còn không để cho hắn nói hết.Ý của Vũ là, vì hắn cảm thấy có lỗi với Thiên Nhi nên muốn chia tay với cô ấy để theo đuổi cô ấy lại từ đầu, để cô ấy tự nguyện đồng ý quen với cậu một cách đường hoàng.Ai dè, câu nói ấy như châm thêm dầu vào lửa, đã cháy lại còn cháy to hơn.Hôm đó, hắn vừa nói xong thì nó đã cáu giận quát lại cậu ta,rồi chạy biến đi khi không để Vũ kịp giải thích gì. Nguyên văn lời nó nói là thế này:“Được…được rồi! Dù sao cậu cũng có cô ấy, vậy..tôi cũng có người của mình!Đừng tưởng ngoài cậu ra thì không có người khác tốt hơn cậu đấy nhé! Mạnh Quân thuộc đúng mẫu người gia đình mà tôi luôn mong muốn, chứ không có như cậu!! Tôi..tôi sẽ quen với anh ấy cho cậu xem!!!”Ai da!! Nghĩ đến thôi là đã thấy tức! Cô ấy..dám nói vậy với hắn sao? Cô ấy không biết máu ghen của một thằng con trai sẽ lớn đến mức nào nếu cô ấy cứ tiếp tục đùa giỡn với cảm xúc của hắn như thế chứ ??Mà với tính cách của cô ấy…có khi nào cô lại làm thật không?…Hắn đập đầu lên bàn, vò vò mái tóc mình rồi lại thở dài ngao ngán nhìn ra ngoài cửa sổ.“Thiên Nhi! Em thật giống như cây xương rồng, bên ngoài cứng rắn lạnh lùng nhưng bên trong lại tinh khiết, chân thật đến mức khiến người khác phát điên vì em!!Vậy mà tôi vẫn liều lĩnh để yêu em, lạ thật đấy…”……………………..Trong phòng ngủ, Mạnh Quân ngắm nhìn mình trong gương với đủ các loại quần áo bày ra ướm lên người, không quên hỏi ý kiến Henry xem bộ nào hắn mặc được nhất. Đắn đo mãi mới chọn được cho mình một bộ vest màu xanh dương đậm đi cùng sơ mi trắng, hắn đột nhiên trở nên căng thẳng.Thiên Nhi ngày hôm nay sẽ đến nhà hắn dùng cơm, hắn lại càng phải chứng tỏ bản lĩnh cũng như phong thái của mình kia chứ? Chỉ là hắn thấy vui lạ.Sao có cảm giác như hôm nay sẽ là ngày may mắn của hắn vậy nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương