Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió
Chương 6: Trong thế giới chỉ có hai màu đen trắng này...
Editor: spring | Beta-er: lnc
Lâm Khiếu Minh dùng đá ngăn trở vây lại phòng Lục Tẫn Triêu, dẫn đường vừa mới thức tỉnh vẫn chưa thể khống chế tinh thần lực phát tán, rất dễ bị phát hiện.
Lúc đi vào phòng ngủ chính, Lục Tẫn Triêu đang đùa với báo tuyết, thấy Lâm Khiếu Minh trở về, anh thu tay lại.
Đối với lính gác và dẫn đường, tinh thần thể tương đương với một hiện thân khác cho sự tồn tại của họ. Tất cả những gì tinh thần thể nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được sẽ biến thành cảm giác của lính gác và dẫn đường thông qua liên kết tinh thần.
"Hiện tại anh cũng không muốn bị những người khác phát hiện mình là một dẫn đường, đúng không?" Lâm Khiếu Minh ngồi xuống ghế cạnh mép giường, hai tay tự nhiên khoác lên chân, rõ ràng là tư thế thả lỏng cậu làm ra trong lúc lơ đãng, lại bày ra cảm giác ngột ngạt khó diễn tả bằng lời.
Từ thời khắc Lâm Khiếu Minh tỉnh lại, Lục Tẫn Triêu đã nhận ra cậu là một người có khí thế rất mạnh, như thể bên trong thân xác của một thiếu niên 18 tuổi chứa đựng một linh hồn vô cùng trưởng thành và trầm lắng.
"Ừ." Lục Tẫn Triêu gật đầu. Tất cả dẫn đường đều phải đăng ký tại Tháp, bị quản lý tập trung. Một khi bị phát hiện, cuộc sống hiện tại của anh chắc chắn sẽ thay đổi long trời lở đất.
Anh vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
"Tôi dạy cho anh khống chế sự phát tán của tinh thần lực trước. Bệnh viện của anh có phòng dành cho lính gác, nếu không thêm kiểm soát, anh rất dễ bị lính gác và dẫn đường trong đó phát hiện.
"Đưa tay cho tôi."
Lục Tẫn Triêu vươn tay, Lâm Khiếu Minh bắt lấy mặt trong cánh tay anh, thấp giọng nói: "Nắm lấy tay tôi."
Ngón tay Lục Tẫn Triêu nắm chặt, bấu lấy cánh tay Lâm Khiếu Minh. Xuyên qua vải áo mỏng manh, anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp căng cứng và nhiệt độ cơ thể của lính gác.
Những sợi tơ vô hình nảy sinh từ nơi hai người chạm vào nhau, quấn dọc theo cánh tay anh lên trên. Lần này không còn là cảm xúc mơ hồ trong giấc mơ nữa, Lục Tẫn Triêu rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của chúng.
Cảm giác khá huyền diệu, như thể biển ý thức bị nhẹ nhàng đụng vào, mặt biển lăn tăn gợn sóng,
"Anh cảm thấy không?"
"Đây là..."
"Tinh thần lực của tôi. Hiện tại anh thử đi cảm nhận, cố gắng mở rộng phạm vi hết sức có thể."
Lục Tẫn Triêu nhắm mắt lại, sau khi chủ động đóng lại thị giác, những cảm quan khác càng trở nên rõ ràng.
Ý thức của anh xuyên qua hạn chế của không gian, mặt nước gợn sóng, khuếch tán đến nơi rất xa rất xa...
Không gian màu xám gấp lại rồi bày ra, biến thành cảnh tượng của khu vực xung quanh. Đèn đường quen thuộc, ghế dài và hàng cây ven đường, xe ô tô riêng đỗ dưới tầng, thông báo cửa hàng chuyển phát nhanh dán trên tường, từng chi tiết một đều hoàn mỹ chiếu vào trong vùng tinh thần của anh.
Trong một mảnh xám trắng, xuất hiện lẻ tẻ vài đốm sáng, hoặc chói hoặc mờ, hoặc di động trên đường, hoặc ở trong phòng.
Trong đó, điểm sáng ngời nhất như một vầng mặt trời lóa mắt, ở ngay bên cạnh anh.
"Anh nhìn thấy cái gì?"
"Thành phố, và rất nhiều điểm sáng."
"Trong cảm thức tinh thần* của dẫn đường, đốm sáng đại diện cho cá thể có tinh thần lực, tinh thần lực càng mạnh sẽ càng sáng. Dựa vào điểm này, dẫn đường có thể dễ dàng phân biệt ra hộ vệ và cộng sự, hoặc lính gác và dẫn đường khác trong đám người."
*精神感知: tạm dịch là "cảm giác/nhận thức về mặt tinh thần", chúng mình mạn phép cùng từ "cảm thức tinh thần" nhé
Bàn tay Lục Tẫn Triêu đang nắm lấy Lâm Khiếu Minh siết chặt hơn một chút, đốm sáng nhất mà anh nhìn thấy vẫn ảm đạm và tối tăm hơn Lâm Khiếu Minh bên cạnh rất nhiều, gần như bị che lấp hoàn toàn.
Trong thế giới chỉ có hai màu đen trắng này, cậu lóa mắt như thể nguồn sáng duy nhất.
Lâm Khiếu Minh nói: "Hiện tại, anh chậm rãi thu nhỏ lại phạm vi cảm nhận, như khống chế tay mình rụt lại vậy."
Lục Tẫn Triêu cố gắng điều khiển, ngay cả khuôn mặt cũng dùng sức, lông mày nhíu lại với nhau.
Sau khi vùng tinh thần mở rộng đến điểm cực hạn, cuối cùng dừng lại. Thân thể anh dường như biến thành một vật chứa sâu không thấy đáy, trở thành trung tâm hấp dẫn khiến vùng chậm chạp co lại.
Mỗi khi thu nhỏ lại một chút, cảm giác trong vùng trở nên rõ ràng hơn, giống như một ly nước hình trụ tròn, trong tình huống lượng nước không đổi, diện tích ly nước càng nhỏ, mực nước lại càng sâu.
Lục Tẫn Triêu mơ hồ ý thức được, khi ngưng tụ vùng thành một diện tích khá nhỏ, tinh thần lực sẽ được tăng mạnh tới mức độ nhất định, hoàn thành nhiệm vụ khó khăn hơn.
"Dây nhỏ" Lâm Khiếu Minh dùng để chạm vào anh có khả năng tạo ra như vậy.
"Đúng rồi, cứ thu nhỏ lại từng chút một, lại nhỏ hơn nữa, mãi cho đến khi thu toàn bộ chúng về bên trong cơ thể của anh, dùng tấm chắn ngăn cản chúng phát tán ra bên ngoài."
Giọng nói trầm thấp của Lâm Khiếu Minh truyền vào tai, nhưng lại giống như cảm nhận trực tiếp thông qua cộng hưởng tinh thần.
Vùng đã thu nhỏ thành phạm vi bằng phòng ngủ chính, sự tồn tại của Lâm Khiếu Minh càng trở nên loá mắt, thậm chí Lục Tẫn Triêu còn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.
Trong cơ thể thiếu niên ẩn chứa tinh thần lực mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng, mà toàn bộ lực lượng khổng lồ như vậy đều được Lâm Khiếu Minh khống chế hoàn hảo.
Đá ngăn trở bày khắp phòng ngủ gia tăng độ khó, Lục Tẫn Triêu ngừng thở, trán anh chảy mồ hôi đầm đìa.
Gió biển thổi về phía anh, giờ phút này, anh điều khiển toàn bộ vùng biển này.
Trong nháy mắt tất cả tinh thần lực bị thu hồi về thế giới tinh thần, Lục Tẫn Triêu chợt thở sâu, mở to mắt.
"Khó thật đấy."
Giọng Lục Tẫn Triêu khẽ run run, hoàn toàn thu hồi lại tinh thần lực khiến anh lập tức rơi vào trạng thái mỏi mệt không thể đè nén, không muốn nhúc nhích ngón tay, bàn tay nắm lấy cánh tay Lâm Khiếu Minh mất hết sức lực.
Vừa rồi anh thành công à?
"Anh làm rất tuyệt." Lâm Khiếu Minh hơi kinh ngạc. Tinh thần lực của Lục Tẫn Triêu bị đè nén suốt 24 năm mới bộc phát ra ngoài, khiến anh mạnh hơn các dẫn đường bình thường vừa mới thức tỉnh khác không ít.
Lúc thức tỉnh càng mạnh càng khó khống chế. Nói cho cùng, Lâm Khiếu Minh vẫn là một lính gác, không thể làm mẫu cho dẫn đường Lục Tẫn Triêu, chỉ đành hướng dẫn bằng ngôn ngữ.
Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ rèn luyện cùng Lục Tẫn Triêu suốt cả ngày, không ngờ chỉ mới một lần đã thành công.
"Anh rất có thiên phú." Lâm Khiếu Minh buông tay ra, nhét cánh tay mất sức lực của Lục Tẫn Triêu vào trong chăn: "Cố gắng duy trì trạng thái thu lại toàn bộ tinh thần lực vào trong thế giới tinh thần, tấm chắn của anh khá mạnh, chỉ cần cất kỹ thì không ai có thể xuyên qua tấm chắn phát hiện thân phận dẫn đường của anh."
Lục Tẫn Triêu gật gật đầu, thấy vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Lâm Khiếu Minh, anh có thể suy đoán mình làm tương đối tốt.
Lần đầu thử đã thành công, dù Lục Tẫn Triêu từng trải qua rất nhiều sóng gió cũng không nhịn được mà kích động.
Đã bao lâu rồi anh chưa từng có cảm giác như vậy?
Lâm Khiếu Minh nói: "Trước tiên anh hãy thử xem có thể duy trì suốt một ngày không đã, nếu cảm giác sắp quá tải thì cũng không cần cắn răng kiên trì, không cần phải ép mình."
Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn cậu."
"Không sao cả, tôi đi rót cốc nước."
Lâm Khiếu Minh đứng dậy. Cậu đương nhiên biết hàm nghĩa thật sự của lời cảm ơn của Lục Tẫn Triêu, không chỉ bởi vì cậu hướng dẫn anh, mà còn vì cậu không thừa dịp kết hợp nhiệt để kết hợp.
Đối với lính gác và dẫn đường, kết hợp có thể được xem là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời. Kết hợp mang ý nghĩa từ đó linh hồn của họ gắn kết với nhau, chỉ có tử vong mới có thể chia rẽ hai người.
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Lục Tẫn Triêu ngồi trên giường, yên lặng nhìn theo bóng dáng của Lâm Khiếu Minh.
Lúc sắp chết dùng ý chí siêu việt người bình thường nói cho anh không đi bệnh viện, sống qua kỳ thay máu mãnh liệt dài đến nửa tháng, vừa tỉnh lại liền trải qua quá tải giác quan nhưng không hề rơi vào điên cuồng, tỉnh táo xử lý lần thức tỉnh và kết hợp nhiệt đột nhiên xuất hiện của anh... Lính gác chững chạc đến mức chẳng hề giống như một chàng trai 18 tuổi.
Sau khi bố qua đời, thiếu niên từ trên trời giáng xuống bước vào cuộc sống của anh như mang theo kỳ tích, nếu không phải Lâm Khiếu Minh, có lẽ cả đời này anh sẽ không thể thức tỉnh.
Lâm Khiếu Minh giúp anh chặn lại sóng lớn mãnh liệt cao trăm mét trên mặt biển, khi mà anh cảm thấy luống cuống bởi vì sự biến động đột ngột, dạy cho anh cách che giấu bản thân.
Thật may mắn khi có một người như vậy đến làm bạn bên cạnh mình.
Lục Tẫn Triêu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Kỳ nghỉ của anh còn ba ngày nữa mới kết thúc, trong khoảng thời gian này anh có thể nỗ lực học cách dùng tấm chắn để che giấu mình.
Báo tuyết không đi theo Lâm Khiếu Minh ra ngoài, nó nhảy lên giường, muốn tới gần Lục Tẫn Triêu. Cắt Bắc Cực giang rộng cánh uy hiếp, báo tuyết rụt rụt cổ, nhưng vẫn cẩn thận dựa lại gần.
Thoạt nhìn tinh thần thể của Lâm Khiếu Minh và tính cách của bản thân cậu hoàn toàn khác nhau, Lục Tẫn Triêu vươn tay, ngửa lòng bàn tay, báo tuyết nâng chân trước lên, đặt phần đệm thịt trên bàn tay anh, kêu hai tiếng.
"Tên của nó là gì?"
"Thất Sóc." Lâm Khiếu Minh bưng nước tới, đưa cho Lục Tẫn Triêu: "Tôi mở từ điển, tự nó chọn."
Lục Tẫn Triêu mỉm cười, quả là một biện pháp đặt tên hay. Anh uống nước, ngẫm nghĩ nên đặt cho tinh thần thể của mình cái tên như thế nào.
"Vân Tân."
Lục Tẫn Triêu nói thật nhỏ, anh nhìn về phía cắt Bắc Cực, hỏi: "Cái tên này thế nào?"
Trong thời kỳ xa xăm, Vân Tân được dùng để chỉ dải Ngân Hà, mà lúc cắt Bắc Cực bay lượn, thân hình thuần trắng của nó trông như đám mây, bay liệng trên biển trong thế giới tinh thần.
Cánh cắt Bắc Cực khẽ nhúc nhích, nó hơi rướn người lên, kêu một tiếng, có vẻ rất thích.
Nhất thời, không còn ai nói gì. Lục Tẫn Triêu đang thành lập cảm ứng với tinh thần thể, Lâm Khiếu Minh ngồi trên ghế chờ đợi.
Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn âm trầm, căn phòng không bật đèn nên khá tối tăm, bầu không khí này mang lại cảm giác hơi dịu dàng.
Lâm Khiếu Minh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình gắn liền với từ này.
Từ trước đến nay, cậu luôn cảm thấy, đây là nhược điểm đủ để cướp đi tính mạng của cậu.
Hành tinh số M342, mỏ Bora.
Mấy cỗ máy móc cao hơn 10m phát ra tiếng nổ ầm ầm, mũi khoan kim cương đục mở tầng nham thạch, không ngừng khoan xuống sâu hơn, vẩy ra nước bùn và đá vụn.
Trong ánh sáng trắng mãnh liệt của đèn pha, nam nam nữ nữ khom người đi xuyên qua đường hầm thấp bé hẹp hòi, khắp người toàn bụi bặm và nước bùn bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt và hàm răng là màu trắng.
Bên hông của từng người đều treo búa và xà beng, cái sọt trên lưng chứa đầy ắp khoáng thạch màu xanh lam, trọng lượng gần như ép thân thể bọn họ thành một cánh cung kéo quá căng.
Nước bùn nhỏ từ trên đỉnh hầm xuống, nện xuống mái tóc rối bù không nhìn ra màu sắc vốn có. Bụi mù trong không khí theo đường hô hấp chui vào phổi, chậm rãi lấp đầy cơ quan nội tạng của nhân loại thành một khối rắn đặc.
Người phụ nữ đi ra bằng đường tắt, cuối cùng cũng có thể hơi nâng người lên. Tóc ngắn ngang tai của cô bị nước bùn thấm ướt, dính lên mặt. Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán, cọ rửa khuôn mặt bẩn thỉu thành mấy vệt trắng uốn lượn.
Cô đi theo người phía trước đến bên cạnh hố sụt, cởi sọt ra, nghiêng đổ toàn bộ khoáng thạch đầy ắp vào, rốt cuộc có thể hoàn toàn đứng thẳng dậy.
Cô tiện tay vơ vội mái tóc ướt, đi đến nơi lấy cơm. Bóng dáng thấp bé chỉ đến mét sáu vô cùng nổi bật giữa một đám đàn ông, nhưng lại không quá rõ ràng, bởi vì còn rất nhiều người phụ nữ khác trong số các thợ mỏ ở đây.
Cô xắn ống tay áo bẩn thỉu lên, đường cong cánh tay khá rắn chắc. Cô cầm lấy đĩa thức ăn, lần lượt đi qua các quầy, nhận được một phần cơm cứng và hai món chay.
Cô đi đến nơi trống trải ngồi xổm xuống, đồ lao động bị kéo căng, bờ mông khỏe khắn căng đầy quần, hoàn toàn không dính dáng đến mấy chữ nhỏ nhắn xinh xắn, khẳng định cô có thể dùng một đấm đánh bay đàn ông trưởng thành.
Ăn xong tất cả mọi thứ trên đĩa trong ba phút, cô múc một gáo nước uống từ thùng nước, bất kể qua bao lâu, mùi nước khử trùng và lưu huỳnh luôn khiến cô buồn nôn.
Đốc công đứng bên cạnh hố sụt cầm roi da trong tay, giám thị mọi người đổ khoáng thạch, giày da sáng loáng dính tro bụi. Đám người ở bếp núc thì hùng hùng hổ hổ múc cơm.
Thừa dịp người trông coi thất thần, cô nhanh chóng tiến về một phương hướng nào đó, chỉ giây lát đã biến mất ở công trường mà không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý.
Cô một tay chống tảng đá, nhanh nhẹn lật người xuống đất, làm văng lên một đám bụi đất.
Trong địa đạo cực kỳ tốt, nhưng đôi mắt nhạy bén của lính gác vẫn đủ nhìn rõ hết thảy. Cô đi về phía trước mấy trăm mét, tránh đi tất cả cạm bẫy, quẹo vào ngã rẽ, khom người đẩy ra cửa gỗ lung lay sắp đổ.
Đây là một gian phòng ngập chìm trong đủ loại linh kiện và thiết bị điện tử, bản vẽ dán trên tường trở thành giấy dán tường rậm rạp chằng chịt, đầy đến gần như không tìm được chỗ đặt chân.
Ở trong căn phòng có thể gọi là chỗ đổ rác này, một người đàn ông đang ngồi nghiêng người trước bàn, đầu đeo kính bảo hộ, mân mê gì đó.
Cô vượt qua linh kiện, đi đến đó, móc ra một khoáng thạch màu lam từ trong túi, đặt trên bàn.
Người kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh ta tắt máy hàn điện, nhấc kính bảo hộ lên trên, cầm lấy khối khoáng thạch kia, dò xét một phen: "Chất lượng không tệ, lấy được từ khu trung tâm?"
Cô lắc đầu, hai tay nhanh chóng khoa tay múa chân mấy lần.
"Trộm từ chỗ người khác? Khá lắm." Anh ta bật cười ngắn ngủi, rồi cúi đầu xuống tiếp tục nghiên cứu đồ vật trong tay, cô kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh.
Linh cẩu màu nâu nhạt quanh quẩn ngoài cửa, một con rắn với những vòng vân đen trắng đan xen lặng yên chui ra từ trong góc, quấn quanh thân thể linh cẩu, đầu hình bầu dục duỗi đến bên cạnh đầu linh cẩu.
Linh cẩu thò đầu ra phía trước, lỗ mũi ướt nhẹp chạm vào môi lạnh như băng của rắn biển.
Hai tinh thần thể dây dưa không ảnh hưởng đến chủ nhân của bọn chúng, hơn mười phút sau, anh ta ngừng động tác trên tay lại.
Anh ta lấy kính bảo hộ xuống, đặt sang một bên: "Gần đây tên Myron kia đang lùng sục khắp nơi, anh không thể đi ra ngoài nữa. Hiện tại còn cần đại khái 16 khối quặng minh y độ tinh khiết cao, cố gắng hết sức hoàn thành trong tháng này."
Cô gật gật đầu, như thường ngày, tiếp thu xong mệnh lệnh liền muốn quay người rời đi.
Cô không thể rời khỏi thời gian quá dài, hậu quả bị phát hiện khá là nghiêm trọng, cô không muốn bị đánh.
"Này, Cẩu Tử." Tiếng nói lười biếng của người đàn ông kéo giật cô lại, anh ta ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."
Người phụ nữ được gọi là Cẩu Tử dừng bước, vòng lại bên cạnh anh ta.
Anh ta đưa tay nắm lấy cánh tay khỏe khoắn của cô, xúc tu tinh thần dò ra, quấn quanh lên trên như một con rắn, dễ như trở bàn tay xuyên thấu qua tấm chắn không hề đề phòng của đối phương, tiến vào thế giới tinh thần của cô.
Hỗn loạn tưng bừng, tiếng ồn ào tạp nham tràn ngập trong hầm mỏ, tia sáng mãnh liệt, mùi của đủ loại khí có độc, và cả đồ ăn khó nuốt đến mức có thể nôn ra cả dạ dày, đối với lính gác có năm giác quan mẫn cảm mà nói, tất cả đều là tra tấn không ra người ra dạng.
Sương đen bị đuổi tản đi, đường cong hỗn loạn quấn quanh nhau được chải vuốt trật tự, số lượng tin tức rác rưởi lớn được quét sạch.
Lúc dẫn đường buông tay ra, đôi mắt của cô sáng hơn mấy phần, rõ ràng dễ chịu hơn không ít.
"Thính giác hạ xuống mức 1, độ nhạy của khứu giác giảm một nửa, đóng lại vị giác, độ mẫn cảm với ánh sáng của thị giác giảm 3 điểm." Anh ta vẫn dùng giọng nói lười biếng ra lệnh cho lính gác, năm giác quan được dẫn đường điều chỉnh, tất cả đều duy trì ở mức độ lính gác dễ dàng tiếp thu.
Nữ thợ mỏ hơi tiến lên một bước, cô cúi người, khuôn mặt bẩn thỉu nhẹ nhàng dán hai gò má của anh, rồi quay người rời đi.
Rắn biển trườn quanh người linh cẩu, xuyên qua đống bừa bộn đầy đất, trở lại bên người anh ta, chui vào ống tay áo.
"Còn cần bộ động cơ mạnh hơn nữa..." Anh ta lẩm bẩm.
Lâm Khiếu Minh dùng đá ngăn trở vây lại phòng Lục Tẫn Triêu, dẫn đường vừa mới thức tỉnh vẫn chưa thể khống chế tinh thần lực phát tán, rất dễ bị phát hiện.
Lúc đi vào phòng ngủ chính, Lục Tẫn Triêu đang đùa với báo tuyết, thấy Lâm Khiếu Minh trở về, anh thu tay lại.
Đối với lính gác và dẫn đường, tinh thần thể tương đương với một hiện thân khác cho sự tồn tại của họ. Tất cả những gì tinh thần thể nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được sẽ biến thành cảm giác của lính gác và dẫn đường thông qua liên kết tinh thần.
"Hiện tại anh cũng không muốn bị những người khác phát hiện mình là một dẫn đường, đúng không?" Lâm Khiếu Minh ngồi xuống ghế cạnh mép giường, hai tay tự nhiên khoác lên chân, rõ ràng là tư thế thả lỏng cậu làm ra trong lúc lơ đãng, lại bày ra cảm giác ngột ngạt khó diễn tả bằng lời.
Từ thời khắc Lâm Khiếu Minh tỉnh lại, Lục Tẫn Triêu đã nhận ra cậu là một người có khí thế rất mạnh, như thể bên trong thân xác của một thiếu niên 18 tuổi chứa đựng một linh hồn vô cùng trưởng thành và trầm lắng.
"Ừ." Lục Tẫn Triêu gật đầu. Tất cả dẫn đường đều phải đăng ký tại Tháp, bị quản lý tập trung. Một khi bị phát hiện, cuộc sống hiện tại của anh chắc chắn sẽ thay đổi long trời lở đất.
Anh vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng.
"Tôi dạy cho anh khống chế sự phát tán của tinh thần lực trước. Bệnh viện của anh có phòng dành cho lính gác, nếu không thêm kiểm soát, anh rất dễ bị lính gác và dẫn đường trong đó phát hiện.
"Đưa tay cho tôi."
Lục Tẫn Triêu vươn tay, Lâm Khiếu Minh bắt lấy mặt trong cánh tay anh, thấp giọng nói: "Nắm lấy tay tôi."
Ngón tay Lục Tẫn Triêu nắm chặt, bấu lấy cánh tay Lâm Khiếu Minh. Xuyên qua vải áo mỏng manh, anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp căng cứng và nhiệt độ cơ thể của lính gác.
Những sợi tơ vô hình nảy sinh từ nơi hai người chạm vào nhau, quấn dọc theo cánh tay anh lên trên. Lần này không còn là cảm xúc mơ hồ trong giấc mơ nữa, Lục Tẫn Triêu rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của chúng.
Cảm giác khá huyền diệu, như thể biển ý thức bị nhẹ nhàng đụng vào, mặt biển lăn tăn gợn sóng,
"Anh cảm thấy không?"
"Đây là..."
"Tinh thần lực của tôi. Hiện tại anh thử đi cảm nhận, cố gắng mở rộng phạm vi hết sức có thể."
Lục Tẫn Triêu nhắm mắt lại, sau khi chủ động đóng lại thị giác, những cảm quan khác càng trở nên rõ ràng.
Ý thức của anh xuyên qua hạn chế của không gian, mặt nước gợn sóng, khuếch tán đến nơi rất xa rất xa...
Không gian màu xám gấp lại rồi bày ra, biến thành cảnh tượng của khu vực xung quanh. Đèn đường quen thuộc, ghế dài và hàng cây ven đường, xe ô tô riêng đỗ dưới tầng, thông báo cửa hàng chuyển phát nhanh dán trên tường, từng chi tiết một đều hoàn mỹ chiếu vào trong vùng tinh thần của anh.
Trong một mảnh xám trắng, xuất hiện lẻ tẻ vài đốm sáng, hoặc chói hoặc mờ, hoặc di động trên đường, hoặc ở trong phòng.
Trong đó, điểm sáng ngời nhất như một vầng mặt trời lóa mắt, ở ngay bên cạnh anh.
"Anh nhìn thấy cái gì?"
"Thành phố, và rất nhiều điểm sáng."
"Trong cảm thức tinh thần* của dẫn đường, đốm sáng đại diện cho cá thể có tinh thần lực, tinh thần lực càng mạnh sẽ càng sáng. Dựa vào điểm này, dẫn đường có thể dễ dàng phân biệt ra hộ vệ và cộng sự, hoặc lính gác và dẫn đường khác trong đám người."
*精神感知: tạm dịch là "cảm giác/nhận thức về mặt tinh thần", chúng mình mạn phép cùng từ "cảm thức tinh thần" nhé
Bàn tay Lục Tẫn Triêu đang nắm lấy Lâm Khiếu Minh siết chặt hơn một chút, đốm sáng nhất mà anh nhìn thấy vẫn ảm đạm và tối tăm hơn Lâm Khiếu Minh bên cạnh rất nhiều, gần như bị che lấp hoàn toàn.
Trong thế giới chỉ có hai màu đen trắng này, cậu lóa mắt như thể nguồn sáng duy nhất.
Lâm Khiếu Minh nói: "Hiện tại, anh chậm rãi thu nhỏ lại phạm vi cảm nhận, như khống chế tay mình rụt lại vậy."
Lục Tẫn Triêu cố gắng điều khiển, ngay cả khuôn mặt cũng dùng sức, lông mày nhíu lại với nhau.
Sau khi vùng tinh thần mở rộng đến điểm cực hạn, cuối cùng dừng lại. Thân thể anh dường như biến thành một vật chứa sâu không thấy đáy, trở thành trung tâm hấp dẫn khiến vùng chậm chạp co lại.
Mỗi khi thu nhỏ lại một chút, cảm giác trong vùng trở nên rõ ràng hơn, giống như một ly nước hình trụ tròn, trong tình huống lượng nước không đổi, diện tích ly nước càng nhỏ, mực nước lại càng sâu.
Lục Tẫn Triêu mơ hồ ý thức được, khi ngưng tụ vùng thành một diện tích khá nhỏ, tinh thần lực sẽ được tăng mạnh tới mức độ nhất định, hoàn thành nhiệm vụ khó khăn hơn.
"Dây nhỏ" Lâm Khiếu Minh dùng để chạm vào anh có khả năng tạo ra như vậy.
"Đúng rồi, cứ thu nhỏ lại từng chút một, lại nhỏ hơn nữa, mãi cho đến khi thu toàn bộ chúng về bên trong cơ thể của anh, dùng tấm chắn ngăn cản chúng phát tán ra bên ngoài."
Giọng nói trầm thấp của Lâm Khiếu Minh truyền vào tai, nhưng lại giống như cảm nhận trực tiếp thông qua cộng hưởng tinh thần.
Vùng đã thu nhỏ thành phạm vi bằng phòng ngủ chính, sự tồn tại của Lâm Khiếu Minh càng trở nên loá mắt, thậm chí Lục Tẫn Triêu còn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng.
Trong cơ thể thiếu niên ẩn chứa tinh thần lực mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng, mà toàn bộ lực lượng khổng lồ như vậy đều được Lâm Khiếu Minh khống chế hoàn hảo.
Đá ngăn trở bày khắp phòng ngủ gia tăng độ khó, Lục Tẫn Triêu ngừng thở, trán anh chảy mồ hôi đầm đìa.
Gió biển thổi về phía anh, giờ phút này, anh điều khiển toàn bộ vùng biển này.
Trong nháy mắt tất cả tinh thần lực bị thu hồi về thế giới tinh thần, Lục Tẫn Triêu chợt thở sâu, mở to mắt.
"Khó thật đấy."
Giọng Lục Tẫn Triêu khẽ run run, hoàn toàn thu hồi lại tinh thần lực khiến anh lập tức rơi vào trạng thái mỏi mệt không thể đè nén, không muốn nhúc nhích ngón tay, bàn tay nắm lấy cánh tay Lâm Khiếu Minh mất hết sức lực.
Vừa rồi anh thành công à?
"Anh làm rất tuyệt." Lâm Khiếu Minh hơi kinh ngạc. Tinh thần lực của Lục Tẫn Triêu bị đè nén suốt 24 năm mới bộc phát ra ngoài, khiến anh mạnh hơn các dẫn đường bình thường vừa mới thức tỉnh khác không ít.
Lúc thức tỉnh càng mạnh càng khó khống chế. Nói cho cùng, Lâm Khiếu Minh vẫn là một lính gác, không thể làm mẫu cho dẫn đường Lục Tẫn Triêu, chỉ đành hướng dẫn bằng ngôn ngữ.
Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ rèn luyện cùng Lục Tẫn Triêu suốt cả ngày, không ngờ chỉ mới một lần đã thành công.
"Anh rất có thiên phú." Lâm Khiếu Minh buông tay ra, nhét cánh tay mất sức lực của Lục Tẫn Triêu vào trong chăn: "Cố gắng duy trì trạng thái thu lại toàn bộ tinh thần lực vào trong thế giới tinh thần, tấm chắn của anh khá mạnh, chỉ cần cất kỹ thì không ai có thể xuyên qua tấm chắn phát hiện thân phận dẫn đường của anh."
Lục Tẫn Triêu gật gật đầu, thấy vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Lâm Khiếu Minh, anh có thể suy đoán mình làm tương đối tốt.
Lần đầu thử đã thành công, dù Lục Tẫn Triêu từng trải qua rất nhiều sóng gió cũng không nhịn được mà kích động.
Đã bao lâu rồi anh chưa từng có cảm giác như vậy?
Lâm Khiếu Minh nói: "Trước tiên anh hãy thử xem có thể duy trì suốt một ngày không đã, nếu cảm giác sắp quá tải thì cũng không cần cắn răng kiên trì, không cần phải ép mình."
Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn cậu."
"Không sao cả, tôi đi rót cốc nước."
Lâm Khiếu Minh đứng dậy. Cậu đương nhiên biết hàm nghĩa thật sự của lời cảm ơn của Lục Tẫn Triêu, không chỉ bởi vì cậu hướng dẫn anh, mà còn vì cậu không thừa dịp kết hợp nhiệt để kết hợp.
Đối với lính gác và dẫn đường, kết hợp có thể được xem là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời. Kết hợp mang ý nghĩa từ đó linh hồn của họ gắn kết với nhau, chỉ có tử vong mới có thể chia rẽ hai người.
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Lục Tẫn Triêu ngồi trên giường, yên lặng nhìn theo bóng dáng của Lâm Khiếu Minh.
Lúc sắp chết dùng ý chí siêu việt người bình thường nói cho anh không đi bệnh viện, sống qua kỳ thay máu mãnh liệt dài đến nửa tháng, vừa tỉnh lại liền trải qua quá tải giác quan nhưng không hề rơi vào điên cuồng, tỉnh táo xử lý lần thức tỉnh và kết hợp nhiệt đột nhiên xuất hiện của anh... Lính gác chững chạc đến mức chẳng hề giống như một chàng trai 18 tuổi.
Sau khi bố qua đời, thiếu niên từ trên trời giáng xuống bước vào cuộc sống của anh như mang theo kỳ tích, nếu không phải Lâm Khiếu Minh, có lẽ cả đời này anh sẽ không thể thức tỉnh.
Lâm Khiếu Minh giúp anh chặn lại sóng lớn mãnh liệt cao trăm mét trên mặt biển, khi mà anh cảm thấy luống cuống bởi vì sự biến động đột ngột, dạy cho anh cách che giấu bản thân.
Thật may mắn khi có một người như vậy đến làm bạn bên cạnh mình.
Lục Tẫn Triêu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Kỳ nghỉ của anh còn ba ngày nữa mới kết thúc, trong khoảng thời gian này anh có thể nỗ lực học cách dùng tấm chắn để che giấu mình.
Báo tuyết không đi theo Lâm Khiếu Minh ra ngoài, nó nhảy lên giường, muốn tới gần Lục Tẫn Triêu. Cắt Bắc Cực giang rộng cánh uy hiếp, báo tuyết rụt rụt cổ, nhưng vẫn cẩn thận dựa lại gần.
Thoạt nhìn tinh thần thể của Lâm Khiếu Minh và tính cách của bản thân cậu hoàn toàn khác nhau, Lục Tẫn Triêu vươn tay, ngửa lòng bàn tay, báo tuyết nâng chân trước lên, đặt phần đệm thịt trên bàn tay anh, kêu hai tiếng.
"Tên của nó là gì?"
"Thất Sóc." Lâm Khiếu Minh bưng nước tới, đưa cho Lục Tẫn Triêu: "Tôi mở từ điển, tự nó chọn."
Lục Tẫn Triêu mỉm cười, quả là một biện pháp đặt tên hay. Anh uống nước, ngẫm nghĩ nên đặt cho tinh thần thể của mình cái tên như thế nào.
"Vân Tân."
Lục Tẫn Triêu nói thật nhỏ, anh nhìn về phía cắt Bắc Cực, hỏi: "Cái tên này thế nào?"
Trong thời kỳ xa xăm, Vân Tân được dùng để chỉ dải Ngân Hà, mà lúc cắt Bắc Cực bay lượn, thân hình thuần trắng của nó trông như đám mây, bay liệng trên biển trong thế giới tinh thần.
Cánh cắt Bắc Cực khẽ nhúc nhích, nó hơi rướn người lên, kêu một tiếng, có vẻ rất thích.
Nhất thời, không còn ai nói gì. Lục Tẫn Triêu đang thành lập cảm ứng với tinh thần thể, Lâm Khiếu Minh ngồi trên ghế chờ đợi.
Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn âm trầm, căn phòng không bật đèn nên khá tối tăm, bầu không khí này mang lại cảm giác hơi dịu dàng.
Lâm Khiếu Minh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình gắn liền với từ này.
Từ trước đến nay, cậu luôn cảm thấy, đây là nhược điểm đủ để cướp đi tính mạng của cậu.
Hành tinh số M342, mỏ Bora.
Mấy cỗ máy móc cao hơn 10m phát ra tiếng nổ ầm ầm, mũi khoan kim cương đục mở tầng nham thạch, không ngừng khoan xuống sâu hơn, vẩy ra nước bùn và đá vụn.
Trong ánh sáng trắng mãnh liệt của đèn pha, nam nam nữ nữ khom người đi xuyên qua đường hầm thấp bé hẹp hòi, khắp người toàn bụi bặm và nước bùn bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt và hàm răng là màu trắng.
Bên hông của từng người đều treo búa và xà beng, cái sọt trên lưng chứa đầy ắp khoáng thạch màu xanh lam, trọng lượng gần như ép thân thể bọn họ thành một cánh cung kéo quá căng.
Nước bùn nhỏ từ trên đỉnh hầm xuống, nện xuống mái tóc rối bù không nhìn ra màu sắc vốn có. Bụi mù trong không khí theo đường hô hấp chui vào phổi, chậm rãi lấp đầy cơ quan nội tạng của nhân loại thành một khối rắn đặc.
Người phụ nữ đi ra bằng đường tắt, cuối cùng cũng có thể hơi nâng người lên. Tóc ngắn ngang tai của cô bị nước bùn thấm ướt, dính lên mặt. Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán, cọ rửa khuôn mặt bẩn thỉu thành mấy vệt trắng uốn lượn.
Cô đi theo người phía trước đến bên cạnh hố sụt, cởi sọt ra, nghiêng đổ toàn bộ khoáng thạch đầy ắp vào, rốt cuộc có thể hoàn toàn đứng thẳng dậy.
Cô tiện tay vơ vội mái tóc ướt, đi đến nơi lấy cơm. Bóng dáng thấp bé chỉ đến mét sáu vô cùng nổi bật giữa một đám đàn ông, nhưng lại không quá rõ ràng, bởi vì còn rất nhiều người phụ nữ khác trong số các thợ mỏ ở đây.
Cô xắn ống tay áo bẩn thỉu lên, đường cong cánh tay khá rắn chắc. Cô cầm lấy đĩa thức ăn, lần lượt đi qua các quầy, nhận được một phần cơm cứng và hai món chay.
Cô đi đến nơi trống trải ngồi xổm xuống, đồ lao động bị kéo căng, bờ mông khỏe khắn căng đầy quần, hoàn toàn không dính dáng đến mấy chữ nhỏ nhắn xinh xắn, khẳng định cô có thể dùng một đấm đánh bay đàn ông trưởng thành.
Ăn xong tất cả mọi thứ trên đĩa trong ba phút, cô múc một gáo nước uống từ thùng nước, bất kể qua bao lâu, mùi nước khử trùng và lưu huỳnh luôn khiến cô buồn nôn.
Đốc công đứng bên cạnh hố sụt cầm roi da trong tay, giám thị mọi người đổ khoáng thạch, giày da sáng loáng dính tro bụi. Đám người ở bếp núc thì hùng hùng hổ hổ múc cơm.
Thừa dịp người trông coi thất thần, cô nhanh chóng tiến về một phương hướng nào đó, chỉ giây lát đã biến mất ở công trường mà không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý.
Cô một tay chống tảng đá, nhanh nhẹn lật người xuống đất, làm văng lên một đám bụi đất.
Trong địa đạo cực kỳ tốt, nhưng đôi mắt nhạy bén của lính gác vẫn đủ nhìn rõ hết thảy. Cô đi về phía trước mấy trăm mét, tránh đi tất cả cạm bẫy, quẹo vào ngã rẽ, khom người đẩy ra cửa gỗ lung lay sắp đổ.
Đây là một gian phòng ngập chìm trong đủ loại linh kiện và thiết bị điện tử, bản vẽ dán trên tường trở thành giấy dán tường rậm rạp chằng chịt, đầy đến gần như không tìm được chỗ đặt chân.
Ở trong căn phòng có thể gọi là chỗ đổ rác này, một người đàn ông đang ngồi nghiêng người trước bàn, đầu đeo kính bảo hộ, mân mê gì đó.
Cô vượt qua linh kiện, đi đến đó, móc ra một khoáng thạch màu lam từ trong túi, đặt trên bàn.
Người kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh ta tắt máy hàn điện, nhấc kính bảo hộ lên trên, cầm lấy khối khoáng thạch kia, dò xét một phen: "Chất lượng không tệ, lấy được từ khu trung tâm?"
Cô lắc đầu, hai tay nhanh chóng khoa tay múa chân mấy lần.
"Trộm từ chỗ người khác? Khá lắm." Anh ta bật cười ngắn ngủi, rồi cúi đầu xuống tiếp tục nghiên cứu đồ vật trong tay, cô kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh.
Linh cẩu màu nâu nhạt quanh quẩn ngoài cửa, một con rắn với những vòng vân đen trắng đan xen lặng yên chui ra từ trong góc, quấn quanh thân thể linh cẩu, đầu hình bầu dục duỗi đến bên cạnh đầu linh cẩu.
Linh cẩu thò đầu ra phía trước, lỗ mũi ướt nhẹp chạm vào môi lạnh như băng của rắn biển.
Hai tinh thần thể dây dưa không ảnh hưởng đến chủ nhân của bọn chúng, hơn mười phút sau, anh ta ngừng động tác trên tay lại.
Anh ta lấy kính bảo hộ xuống, đặt sang một bên: "Gần đây tên Myron kia đang lùng sục khắp nơi, anh không thể đi ra ngoài nữa. Hiện tại còn cần đại khái 16 khối quặng minh y độ tinh khiết cao, cố gắng hết sức hoàn thành trong tháng này."
Cô gật gật đầu, như thường ngày, tiếp thu xong mệnh lệnh liền muốn quay người rời đi.
Cô không thể rời khỏi thời gian quá dài, hậu quả bị phát hiện khá là nghiêm trọng, cô không muốn bị đánh.
"Này, Cẩu Tử." Tiếng nói lười biếng của người đàn ông kéo giật cô lại, anh ta ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."
Người phụ nữ được gọi là Cẩu Tử dừng bước, vòng lại bên cạnh anh ta.
Anh ta đưa tay nắm lấy cánh tay khỏe khoắn của cô, xúc tu tinh thần dò ra, quấn quanh lên trên như một con rắn, dễ như trở bàn tay xuyên thấu qua tấm chắn không hề đề phòng của đối phương, tiến vào thế giới tinh thần của cô.
Hỗn loạn tưng bừng, tiếng ồn ào tạp nham tràn ngập trong hầm mỏ, tia sáng mãnh liệt, mùi của đủ loại khí có độc, và cả đồ ăn khó nuốt đến mức có thể nôn ra cả dạ dày, đối với lính gác có năm giác quan mẫn cảm mà nói, tất cả đều là tra tấn không ra người ra dạng.
Sương đen bị đuổi tản đi, đường cong hỗn loạn quấn quanh nhau được chải vuốt trật tự, số lượng tin tức rác rưởi lớn được quét sạch.
Lúc dẫn đường buông tay ra, đôi mắt của cô sáng hơn mấy phần, rõ ràng dễ chịu hơn không ít.
"Thính giác hạ xuống mức 1, độ nhạy của khứu giác giảm một nửa, đóng lại vị giác, độ mẫn cảm với ánh sáng của thị giác giảm 3 điểm." Anh ta vẫn dùng giọng nói lười biếng ra lệnh cho lính gác, năm giác quan được dẫn đường điều chỉnh, tất cả đều duy trì ở mức độ lính gác dễ dàng tiếp thu.
Nữ thợ mỏ hơi tiến lên một bước, cô cúi người, khuôn mặt bẩn thỉu nhẹ nhàng dán hai gò má của anh, rồi quay người rời đi.
Rắn biển trườn quanh người linh cẩu, xuyên qua đống bừa bộn đầy đất, trở lại bên người anh ta, chui vào ống tay áo.
"Còn cần bộ động cơ mạnh hơn nữa..." Anh ta lẩm bẩm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương