Dàn Harem Nam

Chương 5: Đuôi Chỉ Mù Và Ba Thằng Hóng Hớt. End Truyện



Chương 5: Ông trùm và cánh cửa

Nghe lời Tân, đại ca Tâm “thư” bắt đầu viết những dòng đầu tiên như sau:

- Tôi tên Tâm “thư”. Tám năm trước”.

Tân thấy vậy, liền ngăn lại:

- Anh dừng có viết theo kiểu Mở bài, Thân bài, Kết bài làm gì. Trước hết hãy tạo bất ngờ cho độc giả trước.

Tâm “thư” gãi đầu, nói:

- Anh không hiểu lắm! Em làm cái ví dụ đi!

Tân đáp:

- Ừm! Thế biệt danh của anh là Tâm “thư” phải không? Vậy bây giờ anh hãy viết tên anh và 2 chữ tâm thư theo 2 dạng chữ thường và chữ hoa. Lưu ý là khi viết hoa chỉ viết hoa chữ cái đầu thôi nhé!

Theo lời Tân, Tâm liền viết 3 chữ như sau: Tâm “thư”, tâm thư, và Tâm Thư.

Sau khi viết xong, Tân liền đặt ra vấn đề:

- Anh nhìn vào 3 chữ này, hãy cho em biết cách đọc nó ra làm sao? Viết nó như thế nào? Hãy giải thích cho em biết. Anh hãy giải thích bắt đầu từ 2 chữ tâm thư.

Nghe Tân nói, Tâm “thư” vừa chỉ vào chữ cái vừa bắt đầu giải thích:

- Tâm “thư”, tâm thư, Tâm Thư. Ba chữ này đều đọc là “tâm thư”. Nhưng chữ “tâm thư” đầu (Tâm “thư”) thì chữ “Tâm” là tên anh, còn thư là thư sinh. Còn chữ “tâm thư’ thứ 2 (tâm thư) vẫn đọc là “tâm thư” nhưng ý nghĩa nó lại khác. Nó có nghĩa là lá thư mà mình gửi gắm tâm tình, tình cảm của chính mình vào nó. Hiểu nôm na là như vậy. Còn chữ tâm thư thứ 3 (Tâm Thư) nó chỉ là tên thường được đặt cho con gái.

- Vậy được rồi! Giờ anh hãy hình dung ra bối cảnh và bắt đầu viết đi. – Tân nói.

Tâm “thư” bắt đầu viết những dòng đầu như sau:

“Chào mừng các bạn đến với chuyên mục “Chuyện đời tôi”. Chương trình được phát sóng vào lúc 9 giờ tối chủ nhật hằng tuần trên kênh tv. Tôi là Quang Tuấn, là người dẫn chương trình chuyên mục này. Nếu như 2 số trước, chúng ta đã biết về cuộc đời của cầu thủ Quang Hải ở đội tuyển U23 Việt Nam thì hôm nay chúng ta sẽ gặp gỡ một vị đại ca khét tiếng trong giới buôn người đã cải tà quy chính trở về làm Chủ tịch Tập đoàn Sàn Truyện Hoàng Tâm Và cũng như thường lệ, chúng ta sẽ dành ra 2 buổi để gặp gỡ và trò chuyện với vị Chủ tịch này. Bây giờ, các bạn trẻ ơi, hãy cho một tràng pháo tay để đón anh chàng Đinh Hoàng Tâm bước lên sân khấu nào. Ngay lâp tức, Tâm “thư” bước lên bục sân khấu với phong thái của 1 vị chủ tịch chứ không còn là 1 tên buôn người khét tiếng nữa. Sau khi lên bục, Quang Tuấn liền bắt tay và mời chủ tịch ngồi vào ghế nóng. Xong xuôi đâu đó, Quang Tuấn mới hỏi:

- Thưa anh, theo như hồ sơ anh ghi thì biệt danh của anh là Tâm “thư”. Vậy anh có thể cho em và các khán giả trong trường quay biết tại sao anh lại có biệt danh đó không ạ?”

Tâm “thư” cười và nói:

- Thực ra biệt danh của tôi nó xuất phát từ cái thời mà tôi còn học mẫu giáo rồi. Lúc đó tôi rất thích đọc sách và mỗi lần đọc sách như vậy, tôi lại đeo kính dù tôi không bị cận.

- Thế đeo cho ngầu à! – Quang Tuấn hỏi vui.

- Chắc vậy rồi! – Tâm “thư” đáp lại.

Cả trường quay ngay lập tức rộ tiếng cười.

Sau đó, Quang Tuấn hỏi tiếp:

- Trước đây, anh từng tham gia vào tệ nạn buôn người. Cơ duyên nào đưa anh đến với nghề phạm pháp đó?

- Thực ra là do thằng bạn thôi. Lúc đó, gia đình tôi khá nghèo, cha tôi mất sớm, mẹ tôi bị ung thư. Trong lúc đó, nhà tôi chỉ có tôi là con một. Tôi đã thử các cách kiếm tiền trên mạng để giúp mẹ tôi chữa bệnh ung thư nhưng không thành công. Nhưng trong tình cảnh khó khăn đó, thằng bạn tôi nó chỉ tôi đi vào con đường này. Lúc đầu, định đi để giúp mẹ tôi chữa bệnh ung thư thôi. Nhưng nghĩ lại cái cảnh gia đình tôi khá nghèo, mẹ tôi luôn bị người khác coi thường, nên tôi dấn thân vào nghề này luôn. – Tâm thư đáp lại

- Vậy anh làm ở đó được bao lâu? – Quang Tuấn lại hỏi tiếp lần nữa.

- Để anh xem! Cũng đã được 8 năm rồi! 23 tuổi thì bắt đầu nghề này! Năm 24 tuổi sau khi tốt nghiệp đại học thì bắt đầu trở thành trùm trong giới buôn người. Năm 26 tuổi bắt đầu rời khỏi nghề này, và 1 năm sau là thành lập Tập Đoàn Sàn Truyện Hoàng Tâm. Anh làm ngành này cũng được 4 năm rồi. – Tâm “thư” vừa suy nghĩ vừa nói

Quang Tuấn hỏi tiếp:

- Vậy lí do gì khiến anh bỏ nghề buôn người để đến với ngành viết tiểu thuyết vậy?

Tâm “thư” đáp lại:

- Đó là nhờ một người con gái.

Quang Tuấn tò mò hỏi:

- Vậy anh có thể cho em và khán giả biết tên người đó không ạ? Và cô ấy có đến trường quay này không ạ?

Tâm “trư” trả lời tiếp:

- Cô ấy tên …”

Viết đến đây, Tâm “thư” bỗng hỏi Tận:

- Ủa! Mà em tên gì?

- Dạ, em tên Dương Hồng Ly – Tân đáp.

Nói vậy Tâm thư viết tiếp:

“Nghe Tâm “thư” kể về chuỗi thời gian làm việc của anh ấy. Quang Tuấn hỏi tiếp:

- Vậy lí do gì khiến anh bỏ nghề buôn người để đến với ngành viết tiểu thuyết vậy?”

Viết đến đây, Tân vội hét lớn:

- Stop! Stop! Stop! Sao anh viết lặp lại vậy?

Nghe Tân hét lớn, Tâm “thư” vội vàng giải thích:

- Thì anh viết sang phần 2 mà! Chẳng qua là anh chưa biết đặt tên chương là gì thôi chứ đâu như mấy cái quảng cáo nhảm đâu?

- Tự nhiên đang viết truyện, lôi cái quảng cáo vào làm gì? – Tân thắc mắc.

- Thì em thấy đó. quảng cáo thì quảng cáo, chẳng ai cấm cả nhưng ít ra cũng để người ta nói hết câu mới quảng cáo chứ! Đằng này người ta nói chưa hết câu đã nhảy vào quảng cáo. Mất nết dễ sợ! - Tâm “thư” trả lời.

Nghe Tâm “thư” nói vậy, Tân suy nghĩ một lát rồi nói:

- Thế anh ví dụ đi!

- Ví dụ à! Ờ… thì giả sử em là Hoa Thiên Cốt. Anh là Bạch Tử Hoạ. Anh đến tỏ tình với em! Anh sẽ nói với em như sau – Tâm “thư” nói xong liền minh hoạ bằng cách lùi ra xa 1 tí rồi chạy chậm lại chỗ Tân hét lên:

- Hoa Thiên… Cục xì lầu ông bê lắp, cục xì lầu là ông bê lắp. Cục xì lầu ông bê lắp, cục xì lầu là ông bê lắp. Cục xì… Ừm, hưm… Ừm, hưm… Bạn bị khan tiếng ư! Hãy mua ngay thuốc ho Linh Ngọc Đơn. Thuốc ho Linh Ngọc Đơn giúp trị ho khan, ho có đờm, ho ra máu. Sản phẩm có bán trên toàn quốc. …Cốt! Anh yêu em!

Tân phì cười, nói:

- Quảng cáo đúng là vô duyên thật! Nhưng mà khàn tiếng sao lại mua thuốc ho.

- Thì có gì đâu khó hiểu! Quảng cáo nó thường làm quá lên 1 chút rồi chèn thêm 1 chút sự vô lý để câu khách ấy mà. Anh còn nhớ cái thời nhỏ, xem cái quảng cáo hình như quảng cáo Cool Air, thằng học sinh nó ngủ gật trong lớp. Ông thầy gọi dậy cho nó viên kẹo Cool Air! Thế là nó làm bài kiểm tra được 10 điểm liền. Hay như Rồng Đỏ, uống vào đá bay thiên thạch. Giờ em ra em mua Rồng Đỏ về, em uống thử đi, rồi ra chuồng bò đá con bò thử nó có bay hông hay là em bay?

Tân ngay lập tức đáp lại:

- Chắc bị bò đá chứ đá bò cái gì!

Cả 2 cười ồ lên và Tân ngả vào lòng Tâm “thư” và nghĩ: “Má ơi! Giống đam mỹ vãi!”

Bên dưới gầm giường, 2 thằng Phong, Đức đang thầm thì:

- Coi kìa! Coi kìa mày! Đại ca và con bé đó tình củm chưa kìa! – Đức nói

Phong trả lời:

- Hic, ước gì cô ấy là con trai thì tao không phải đau tim như thế này rồi! Tim tao đau quá man!

Đức liền nói:

- Thôi đi mày, dâm vừa phải thôi. Bộ mày là hủ à!

- Hủ cái đầu mày! Thôi xem tiếp đi! – Phong nói.

Thấy cảnh hay, Đức liền lấy điện thoại ra chụp. Hoá ra Tâm “thư” và Tân nhìn nhau 1 lát rồi nhắm mắt lại, hai môi tiến lại gần nhau. Đôt nhiên, tay Tân để lên miệng Tâm “thư” và nói:

- Ủa, mà sao khi anh Phong kéo em vào định hấp em mà gọi tên Linh vậy ạ?

Bên dưới Đức “thái” gắt:

- Định mệnh mất cảnh hay! Mà Linh là ai vậy mày?

- Ghệ tao đó! Thôi xem tiếp đê! Hồi nãy đại ca trả lời sao nhể? – Phong hỏi.

- Tao cũng không rõ nữa! Lo nói chuyện với mày có nghe ổng nói đâu – Đức đáp.

- Tao biết nè! – Một cái đầu thò ra từ dưới gầm giường nói với Đức “thái”.

Đức “thái” và Phong “dâm” giật mình hỏi:

- Hưng “vù”! Mày ở đâu chui ra vậy?

- Tao mới núp ở dưới bàn đấy? – Hưng đáp.

- Mày núp dưới bàn sao tao không thấy mày. Với lại mày qua đây bằng cách nào? – Phong hỏi.

Hưng trả lời:

- Mày không thấy là đúng rồi! Bàn phủ khăn mà! Còn tại sao tao ở chỗ mày thì là do ta bò qua mà!

- Mày bò kiểu gì sao tao hổng thấy? – Đức hỏi.

- Thì mày với Phong chăm chú nhìn đại ca với con bé ngọt nước nói chuyện chứ có nhìn xuống dưới bàn đâu mà thấy. – Hưng đáp

- Vậy hả? Mà mày bò nhanh dữ! Tao với Phong chỉ mới nói có 1 câu thôi mà! – Đức nói.

Hưng vênh mặt lên nói:

- Mày quên tên tao là gì à?

- À! Hưng “vù”! Chạy nhanh mà bò cũng nhanh ha – Đức trả lời.

Cả 3 cười ồ lên một tiếng thì đột nhiên, Phong ra dấu im lặng, nói:

- Cười khẽ thôi! Đại ca phát hiện bây giờ. Chúng ta xem tiếp đi.

Đúng lúc đó. Đức mới hỏi Hưng rằng:

- Ủa!? Hồi nãy mày nói biết là mày biết cái chuyện gì vậy?

- Chuyện thằng Phong nè! Nó đi hấp con Ly mà gọi tên con Linh đấy – Hưng đáp.

- Thế đại ca trả lời sao? – Phong hỏi.

- Ổng nói là anh cũng hổng biết nữa. Thấy nó ngủ lề đường nên nhận về làm đệ tử ấy mà! – Hưng nói.

- À! Tao nhớ ra rồi! Lúc đó, tao say quá, tao ngủ ngoài bụi, ổng đi ngang qua vấp tao, té sấp mặt lờ. Ổng còn định chửi “Cái cục đá…” thì giật mình thấy tao! Lúc đó tao cũng hận phụ nữ lắm nên tao mới làm đệ tử ổng. – Phong nhớ lại.

- Thế có chuyện gì mà mày hận phụ nữ thế? – Đức hỏi.

Phong kể tiếp:

- Nhớ lại vẫn còn buồn. Hồi đó, tao với Linh quen nhau ở trong quán phở. Lúc đó. cô ấy là nhân viên bán phở, còn tao chỉ là một thằng mồ côi cha mẹ, tao chỉ có sống với dì tao. Nhưng dì tao cũng nghèo lắm, chồng cô ấy cũng chê cô ấy nghèo nên bỏ đi để đến với tiểu thư. Người tao yêu cũng vậy, cô ấy không hề nói một tiếng nào, lẳng lặng cùng cha mẹ làm đám cưới với người khác. Khi tao đến chơi thì thấy họ đang làm Lễ Vu Quy. Tao gặng hỏi thì vệ sĩ của họ nói rằng tao nghèo quá nên cô ấy không muốn sống với tao. Tao đau lắm, nhưng biết làm sao? Nghèo cũng là một cái tội mà! Tao đi lang thang khắp nơi, vào quán uống bia rượu giải sầu. Vì tao không có tiền trả nên bị người khác đánh đập và vứt ra ngoài lề đường. Lúc đó là lúc tao gặp đại ca. Sau khi về với đại ca, mỗi khi tao ra đường là lại có ảo giác. Cứ thấy người con gái nào trẻ đẹp là tao tiến tới hấp diêm. Lúc đó, đầu tao chỉ câu nói: “Linh à! Chỉ có gạo nấu thành cơm thì em mới thuộc về anh”. Nhưng đến lúc tao cởi phăng đồ người ta rồi thì tao chợt tỉnh lại rồi chốt một câu: “Lộn người rồi! Xin lỗi cô!”. Sau đó bỏ chạy, vì thế mà có cái tên Phong “dâm” này nè”.

Đức nghe thấy thế, liền hỏi lại:

- Lúc mày bắt cóc con Ly, mày có xin lỗi nó đâu?

- Thì lúc đó tao bị đập một cú tỉnh mịa nó mất, nói cái gì nữa? – Phong ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp:

- Mà nghĩ lại cũng lạ, từ lúc gặp cô ấy, không hiểu sao bóng Linh khi xưa lại biến mất. Sắc đẹp của cô ấy như liều thuốc chữa bệnh trái tim tao.

Hai người kia – Hưng và Đức đồng thanh đáp:

- Mắc ói quá mày ơi! Sến súa!

Đúng lúc này cảnh sát đột nhiên ập vào căn cứ và nói:

- Các anh đã bị bắt vì tội buôn người.

Tân chạy tới đáp:

- Anh xem thử có còn con nào trong này không mà nói tôi buôn người vậy?

Các toán cảnh sát thi nhau lục soát căn cứ chỉ tìm ra mỗi đứa tên Ly. Cảnh sát trưởng hỏi:

- Thế cô gái xinh đẹp này là ai?

Tâm “thư” nói:

- Người yêu của tôi.

Ngay lập tức, một giọng nói vang lên: “-Nói láo!” – Đó là giọng của Chương. Theo sau Chương chính là Hồng. Cha của Chương nghe thấy liền quay lại, hỏi:

- Con nói vậy nghĩa là sao?

- Dạ! Cô này chính là bị tay sai của ổng bắt cóc đem về đây. Con đã theo dõi nên biết được! – Chương nói.

- Vậy, sao con hổng báo cho ba biết? – Cha của Chương hỏi lại.

- Dạ, điện thoại con hết pin ạ! Với lại Hồng cũng hổng mang theo điện thoại – Chương đáp lại rồi sau đó nói tiếp:

- Mà ba này! Coi chừng đó là cái bẫy của ông trùm đó, có thể hắn.thả ra rồi sau đó bắt lại cũng nên đấy.

Tân nghe nói vậy. liền tiến tới sát vị cảnh sát trưởng và Chương, chớp chớp hai con mắt, tỏ vẻ dễ thương, đồng thời liếc xéo Hồng rồi nói:

- Bẫy đâu mà bẫy! Chính tôi là người khuyên anh ấy thả họ ra đấy!

Vị cảnh sát trưởng liền đáp lại:

- Xinh thế này trùm nghe là phải rồi! Nhìn cô ấy xinh mà ba muốn bỏ mẹ con để cưới cô ấy luôn quá, Chương à.

Tân chưa kịp nói thì vị cảnh sát trưởng quay lại tiếp lời:

- Nhưng giờ ta phải trị tội cái thằng tác giả cái đã. Tưởng đâu có cảnh hành động hấp dẫn. Ai dè nó cho gái xinh vào phá đám.

Sau đó, tác giả bị cảnh sát bắt vào tù và bị tịch thu bản thảo.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...