Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám Pk Lão Đại Ta
Chương 34:
- Này, cậu nghe gì chưa Tề Hạo và Tần Vũ là Boylove đó. - Nghe nghe, tớ thật không dám tin đấy a. Hai người vừa là bạn thân vừa hotboy nổi tiếng vậy mà... - Phải a, đáng tiếc. Tớ thật sự rất thích Tề Hạo. - Tớ khuyên cậu từ bỏ đi a. Sao cậu có thể thắng Tần Vũ được chứ? - Đau lòng. Ở một gốc hành lang hai cô bạn gái thì thầm nói chuyện với nhau. Không chỉ có hai cô cả trường Thiên Khải ba ngày nay luôn bàn tán không ngừng nghỉ, chủ đề nóng hổi hiện nay là hai anh chàng hotboy nổi tiếng vừa được Nhi An thổi thêm độ nóng. - A, mau, im lặng. Hai người đó kià. - Hai người họ có biết lộ quan hệ chưa? - Tớ nghi là chưa. Ba người Tề Hạo, Minh Hoàng và Tần Vũ cùng nhau đi dọc dãy hành lang. Kỳ lạ, tại sao cứ có cảm giác mọi người đang nói gì đó về mình a? Bình thường họ cũng hay bị mọi người để tâm đi nhưng... ba ngày nay có vẻ không ổn lắm. Cảm giác sao? - Hạo, cậu có thấy mọi người nhìn chúng ta hơi lạ không? Tần Vũ đi gần lại Tề Hạo nhỏ giọng nói thầm với anh. Tần Vũ không biết rằng hành động rất đỗi bình thường của mình lại bị mọi người nhìn khác đi. - Này, có phải hơi quá không? Ở nơi công cộng cũng cần thiết chế một chút a. Bạn nam A nhíu nhíu mày nói nhỏ với tụi bạn. - Cũng phải, chắc tình cảm tốt lắm. Cậu có nghĩ Minh Hoàng biết việc này không? Bạn nữ B nhẹ hỏi. - Tớ nghĩ là không biết đâu. Nếu biết chắc Minh Hoàng không tự nhiên như vậy. Bạn nữ C chen vào. - Tớ thắc mắc. Tại sao Tề Hạo không chọn Minh Hoàng mà lại chọn Tần Vũ? Chẳng phải hai người cũng rất thân không phải sao? Bạn nam A nhìn ba " nhân vật chính " rồi nhìn tụi bạn nói. Kỳ lạ, Minh Hoàng cũng đâu thua gì Tần Vũ, so về nhan sắc, tài năng, gia cảnh cũng đâu chênh lệch. Có cảm tình đặc biệt với Tần Vũ hơn? Kỳ lạ, Minh Hoàng cũng đâu thua gì Tần Vũ, so về nhan sắc, tài năng, gia cảnh cũng đâu chênh lệch. Có cảm tình đặc biệt với Tần Vũ hơn? - Cậu này ngốc, thích ai giải thích được sao? Chắc bình thường hai người Hạo và Vũ hợp nhau hơn nên lâu ngày nảy sinh tình cảm a. Bạn nữ C lên tiếng. Thấy mọi người nhìn họ bàn tán càng xôn xao Tề Hạo nhíu nhíu mày, anh có cảm giác bất an a. - Này, hai cậu làm gì sao? Có vẻ như mọi người đang bàn về hai cậu a? Minh Hoàng khó chịu hỏi Tần Vũ. - Tớ không biết. Kệ đi, bình thường chúng ta cũng đâu được yên, thêm vài điều cũng vậy thôi. Tần Vũ thở dài một hơi trả lời Minh Hoàng. Anh cũng cảm thấy không ổn nhưng... không biết là không ổn chỗ nào. Đành âm thầm điều tra a. ( Dao Dao: Vũ ca ca, anh nếu biết "vụ bình thường " này nguy cỡ nào sẽ tức trào máu đấy! ) Cả ba nhanh chóng rời đi. - Cậu thấy không, nói lớn quá làm chi? Họ phát hiện là toi a. - Biết biết. * Nhi An ngồi im trong lớp, tâm trạng vô cùng phấn khởi lặng lẽ quan sát thành qủa dày công tạo dựng tin đồn của bản thân. Hố hố hố....! Nhìn đi, thật sự quá đẳng cấp mà. Chỉ cần hai ba câu mà tin đồn đã đến dạng này rồi. Ai trong trường gìơ cũng biết tin đồn tình cảm nóng hôi hổi này, làm sao nhỉ? Có cần chế thêm vài ba phiên bản nữa không? Có cần câu thêm vài ba kịch bản kiếm lợi không nhỉ? Lần trước là ôm nhau phòng thí nghiệm hóa, kia nữa là tán tỉnh góc sân vắng, nữa là hôn nhau lúc tan trường vắng người.... ừm, cũng không tệ. Cần thêm vài cái thu hút người nghe nữa. Nhi An, thật không biết đầu óc thế này sao mi lại học dốt văn nhở? Ngang trái đúng là ngang trái. Nhi An lẩm nhẩm một hồi rồi thở dài sau lại gỉơ mặt quỷ cười hớn hởn. Tề Hạo, anh kỳ này coi như chết rồi. Bà đây nói rồi, trêu bà thì bà đây sẽ cho mi biết thế nào là khóc không ra nước mắt. Không biết gìơ này tên ôn thần biết tin chưa? Chắc chưa đâu, tin này lớn, đâu ai muốn đắc tội hắn nên chắc không trước mặt hắn mà nói đâu. Đúng vậy, cứ âm thầm lặng lẽ để cả trường biết đi rồi biết chưa muộn. ( Dao Dao: vậy mà chưa muộn sao tỷ? Hạo ca số ca khổ.) Hừ, tưởng bà dễ dãi muốn hiếp đáp? Nằm mơ thật, mọt sách đâu phải chỉ đọc, cái tốt là biết áp dụng kia, là hủ nữ mờ, đâu thể khinh thường óc tưởng tượng đi. Mà nghĩ cũng thấy có lỗi, kéo Tần Vũ vào việc này tội thật. Một soái ca như vậy mà lại bị ghép với tên ôn thần đó thật xuống giá. Haiz... cũng tại mình, nếu lỡ tương lai Tần Vũ không có bạn gái thì thật có lỗi. Tần Vũ, anh tha thứ cho tôi, tôi đâu cố ý, cũng tại tên bạn tốt của anh nên mới ra cơ sự này. Anh hãy xét kỹ tôi cũng là người bị hại nên hãi thông cảm. Tôi nếu có đi chùa sẽ cầu cho anh tương lai đừng ế vợ, hay yên tâm, tôi có trách nhiệm lắm. Nhi An âm thần chấp tay thỉnh cầu sự tha thứ của Tần Vũ trong lòng thành tâm tưởng tưởng. Haiz... chắc bỏ qua nhỉ? Nghe nói Tần Vũ ôn hòa nhã nhặn, chắc không tính toán đâu. Haiz... chắc bỏ qua nhỉ? Nghe nói Tần Vũ ôn hòa nhã nhặn, chắc không tính toán đâu. - Làm gì thế Nhi An? Thương Cảnh không biết từ đâu xuất hiện nghiêng người nói khẽ vào tai Nhi An. - Oái... a...! Trời sập! Nhi An hoảng hồn nhảy dựng lên suýt nữa là ngã xuống đất. Tên này cũng không thua gì tên ôn thần kia a. Cứ bí bí hiểm hiểm dọa chết người. Thương Cảnh cười cười trước biểu hiện của cô. Thú vị. Từ xa anh đã thấy cô làm hành động kỳ lạ không mấy chú ý xung quanh nên muốn dọa một chứ nào ngờ... biểu hiện của cô lại... bất ngờ vậy. Có nên xem xét thường xuyên dọa cô không a? - Cậu làm gì? Sao lại ngồi một mình? Vừa nói Thương Cảnh nhanh chóng ngồi đối diện, dựa người vào cửa sổ nghiêng đầu nói chuyện với Nhi An. Nhìn kỹ Thương Cảnh Nhi An thầm cảm thán. Khuôn mặt gốc cạnh, mày kiếm cương nghị, bạc môi quyến rũ, da màu đồng năng động, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm như vũ trụ kia khiến người khác không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì mà cứ bị hãm sâu vào đó. Nhi An càng nhìn càng ngây ngẩn. Chẹp, phải công nhận tên Thương Cảnh này cũng là một soái ca a. Nhìn hắn lúc này mơ màng quyến rũ đẹp phải biết. Trường này thật sự là nơi quy tụ trai đẹp mà. Chọn trường này cũng tốt đi dù loại bỏ nếu không gặp ôn thần kia sẽ tốt hơn bao nhiêu nhưng thôi kệ, mình yêu cái đẹp vì vậy ngắm trai đẹp cũng là nghệ thuật của cái đẹp a. - Sao không trả lời? Nhìn thấy cô ngắm mình đến quên đi Thương Cảnh nhếch môi. Cô gái này cũng mê trai đẹp sao? - Hả? A... không, không có gì. Chết thật, sao tự nhiên lại đi ngắm hắn quên trời quên đất vậy. Nếu hắn nghĩ mình mê trai thì chết! Đính chính bản thân chỉ mê ngắm trai thôi. - Sao hốt hoảng vậy? Muốn ngắm tớ thì tớ cho cậu tiếp tực ngắm, tớ không tính phí đâu. Thương Cảnh cười trêu chọc. - Ai ngắm gì? Cậu đùa a? Thấy chưa..thể nào cũng nghĩ mình mê trai mà. - Không cần phải chối. - Không cần phải chối. - Ai phải chối a? Nhất quyết không nhận xem cậu làm gì tôi. - Thật không? Thừa nhận cũng đâu chết. - Ai phải thừa nhận. - Ngắm cáu đẹp không cần giấu đâu. - Cậu tự kỷ đấy hả? Sau một lúc trêu đùa cô Thương Cảnh đột nhiên bật thốt ra một câu không đầu không đuôi. - Cậu... đang quen với Tề Hạo? Hả? Thấy Nhi An trợn mắt nhìn lại mình, Thương Cảnh cảm thấy bản thân hơi thất thố. Sao.đột nhiên lại hỏi a? Dù bản thân rất muốn biết nhưng làm vậy không mấy tốt. Tên này, sao tự nhiên hỏi vậy a? Hắn nghe tin đồn boylove của Tề Hạo cảm thấy tội cho mình nên đến an ủi? Không phải tốt vậy chứ? - Thật sự đang quen sao? Kệ đi, dù sao hỏi cũng đã hỏi. Bản thân mình thật sự muốn biết cô ấy có quen Tề Hạo hay không? Dù sao tin đồn kia là giả hay thật cũng không tốt cho Nhi An. - Hả? À thì.... tất nhiên... Rầm!!!!! Cửa lớp bỗng bị ai đó kéo mạnh ra. - Trần! Vũ! Nhi! An! Em mau ra đây cho tôi. Tề Hạo đứng ở cửa lớp hừng hực lửa giận trừng mắt gằn từng tiếng hét lên tên Nhi An.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương