Đắng Lòng

Chương 130: Vẫn Luôn Đợi Mẹ



Không nhắc đến thì thôi, hễ mà nhắc đến cái là cái miệng nhỏ của Tiểu Lệ Tuyết hệt như mọc da non vậy.

Mỗi khi khoe với mọi người xung quanh về người mẹ vĩ đãi của mình, đôi mắt đen long lanh của Tiểu Lệ Tuyết ánh lên trông rất có hồn, hệt như những vì sao nhỏ đều được thu hết vào con mắt to tròn xinh xắn này.

“Mẹ của em là một người vô cùng hoàn hảo. Mẹ nói, em là một tiểu thiên thần trong lòng mẹ. Chính vì vậy, mẹ luôn gọi em là Angle. Không chỉ có mẹ chiều chuộng, em còn có dì nhỏ nữa. Dì nhỏ luôn miệng gọi em là Cục Bột Nhỏ, cứ hễ gặp em là nhéo hai bên má của em đến đỏ ửng. Phiền phức chết đi được!”

Giọng nói chanh chua vang lên, Tiểu Lệ Tuyết vừa kể lể và đung đưa chân, sau một hồi khoe mẽ mẹ và dì nhỏ của mình, con bé lại thở giọng than phiền.

“Nhưng mỗi lần mẹ tức giận, trông mẹ hung dữ, đáng sợ vô cùng!”

Tiểu Lệ Tuyết mồm miệng nói như tép nhảy, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm đang dần cận kề.

Thanh Mộc Đào chống hai tay bên hông, sắc mặt cùng với ánh mắt đã thay đổi sau khi nghe được những lời bốc phốt của đứa con thơ. Con bé nói không sai, bình thường phải nói Thanh Mộc Đào rất hiền lành, hiền như bụt vậy. Không chọc giận thì thôi, hễ có người gan lớn trêu ghẹo Thanh Mộc Đào, y như rằng cho thấy người đó đang chê đời mình quá dài, lớn mật dám khởi động một cơ quan ngầm nguy hiểm ẩn sâu trong người cô vậy. Mỗi lần Thanh Mộc Đào phẫn nộ, trông cô cực kỳ đáng sợ, hệt như tử thần cầm lưỡi hái đi đòi mạng vậy.

Thanh Mộc Đào thẹn quá hoá giận, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô từ một người mẹ vĩ đại trong lời khoe mẽ của con gái ngay lập tức biến thành ác quỷ đi tìm đứa trẻ hư mang về tính sổ.

“Hồ, Lệ, Tuyết! Con có gan nhắc lại lần nữa cho mẹ nghe!”

Nghe thấy tiếng gầm gừ giận dữ của mẹ, Tiểu Lệ Tuyết vẫn không mảy may ngó ngàng đến người phía sau, ung dung bàn tán đến giọng điệu tức giận vừa phát ra.

“Mỗi lần mẹ giận là giọng mẹ đều như vậy, anh nghe có thấy ớn lạnh, có thấy đáng sợ không… ui da…”

Con bé chửa kịp nói hết câu, đầu ngay lập tức đón nhận cái cốc đau điếng người.

Tiểu Lệ Tuyết vừa ôm đầu vừa ngoảnh mặt lại nhìn người phía sau, phát hiện ra người này không còn là mẹ của mình nữa, mà thay vào đó một con ác quỷ mọc hai cái sừng dài nhọn hoắt trông thật đáng sợ.

“Angle, con giỏi lắm! Dám nói xấu sau lưng mẹ!”

“Ma… mami…”

Toàn thân Thanh Mộc Đào toát ra luồng khí chết chóc, cô bé ngay lập tức bị doạ sợ. Tiểu Lệ Tuyết ba chân bốn cẳng muốn trốn sau lưng tiểu ca ca, coi cậu bé làm bia đỡ đạn. Nhưng cái chân ngắn tũn chạy không có kịp, Tiểu Lệ Tuyết bị sư tử hà đông tóm lấy cổ áo, chỉ dùng sức nhẹ đã xách bổng con bé lên như xách cổ mèo.

“Con càng ngày càng giỏi đó Angle! Có phải con không coi mẹ ra gì có phải không? Hay chê cuộc đời này quá dài?”

Tiếng gầm của sư tử hà đông gần ngay trước mắt, sắc mặt của Tiểu Lệ Tuyết tái nhợt, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Mami, hạ hoả, hạ hoả!”

“Con nói mẹ khi giận lên trông rất hung dữ, mẹ làm sao mà hạ hoả được chứ? Nói đi, muốn ăn đòn hay là phạt quỳ trước cửa nhà đến sáng đây?”

“Cái gì cũng không muốn hết! Mami, tha cho con đi!”

“Đến lúc con nói xấu có nghĩ đến cơn thịnh nộ của mẹ không? Cái tội không biết suy nghĩ kỹ trước khi nói, cũng chẳng thèm nghĩ tới hậu quả đang chờ ở phía trước. Khen thay cái gan của con càng ngày càng lớn rồi! Hôm nay lão nương quyết dạy cho con một bài học nhớ đời, để xem sau này con dám nói xấu sau lưng người khác không!”

“Con… con… huhu… mami đáng sợ quá…”

Nhận thấy khuôn mặt của cô ngày càng đáng sợ hơn, Tiểu Lệ Tuyết biết số đời của mình đã sắp sửa đến lúc tàn. Ngựa quen lối cũ, Tiểu Lệ Tuyết dùng đến biện pháp cũ rích, cố nặn ra những giọt nước mắt cá sấu lấy lòng bà mẹ đại nhân này. Nhưng đổi lại một cái véo má thật đau điếng.

“Có thôi đi không? Con tưởng giả vờ khóc là mẹ tha à? Chiêu này cũ rích rồi, đổi bài mới đi con gái à!”

Cơn tức giận chưa được dập tắt, Thanh Mộc Đào kẹp đứa con gái bé bỏng vào nách, không nặng nhẹ gì mà đánh vài cái thật đau vào cái mông nhỏ kia.

“Con quỷ cái này! Về nhà mẹ sẽ dạy con một bài học!”

Con bé vẫn oa oa khóc, Thanh Mộc Đào cũng chẳng thèm để ý đến điệu bộ nước mắt cá sấu của con bé. Tiểu thiên thần càng khóc, cô càng vỗ mông con bé mạnh hơn.

“Aaaa, cứu mạng! Đông ca ca, cứu em!”

Lúc này Thanh Mộc Đào mới nhớ tới mình đang ở nơi công cộng, tiếng náo loạn của hai mẹ con cô đã gây sự chú ý mọi người xung quanh. Bất đắc dĩ Thanh Mộc Đào cố kìm chế lại cơn tức giận, mở miệng nói lời xin lỗi qua loa, lúc này tầm nhìn của cô dừng lại trên người thằng bé.

Cô tiến lại gần, cố gắng nặn một nụ cười, ái náy lên tiếng: “Bé con, những lời linh tinh mà con gái cô vừa nói, cháu đừng để bụng nha!”

Thanh Mộc Đào có chút bối rối. Cô bối rối không phải vì con gái nói xấu mình với người lạ, mà vì ánh nhìn đăm chiêu của cậu nhóc đẹp trai này. Thằng bé nhìn đăm chiêu lấy cô không chớp mắt, giống như trong mắt thằng bé, cô là người quan trong nhất vậy.

Thấy thằng bé không trả lời, Thanh Mộc Đào quơ quơ tay trước tầm nhìn, khó hiểu hỏi: “Đừng nhìn cô chằm chằm cô như vậy cứ, nhóc con! À đúng rồi, sao có mình cháu ở đây vậy? Ba mẹ cháu đâu? Cháu bị lạc đường sao?”

Lục Triết Đông ngồi đần người tại chỗ, ánh mắt đỏ ửng nhìn người phụ nữ trước mặt. Mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng lại, chỉ có thằng bé và người phụ nữ tồn tại. Bao nhiêu cảm xúc đè nén bấy lâu nay bỗng nhiên đổ bể, toàn thân Lục Triết Đông không ngừng run rẩy, thằng bé đứng lên, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể. Chẳng hiểu sao lúc này hai chân của Lục Triết Đông lại mềm nhũn như nhẵm vào đầm lầy, không có sức lực chạy đến bên cạnh người phụ nữ kia. Lục Triết Đông muốn ôm người phụ nữ kia, muốn xác định mùi hương trên cơ thể của cô, muốn xem khoảng cách của hai người có tồn tại một sợi dây gắn kết được gọi là tình mẫu tử hay không, nhưng cớ sao đôi chân này chẳng thể cử động nổi, hệt như có cây đinh vô hình nào đó, cắm xuyên qua da thịt, ghim chặt lấy lòng bàn chân thằng bé vào mặt đất.

Không khí xung quanh cứ như bị lỗ đen vũ trụ rút cạn vậy, Lục Triết Đông chẳng thể thở nổi, miệng mở ra hít lấy hít để nguồn khí khan hiếm. Đến cuối cùng, Lục Triết Đông không thể khống chế nổi cảm xúc ngổng ngang trong người, cơ thể không một chút sức lực ngã xuống.

Cũng may thằng bé có chút ý thức, hai tay chống trên mặt đất, cố gắng nâng đỡ cơ thể của mình đứng dậy.

Ba của cậu đã từng dạy, ngã ở đâu phải tự đứng dậy ở đó, tuyệt đối không được yếu đuối trước bất kì tình huống nào.

Mắt nhìn thấy cơ thể của thằng bé chuẩn bị ngã xuống, Thanh Mộc Đào hốt hoảng cúi người xuống muốn đỡ lấy. Nhưng tay cô lại vướng Tiểu Lệ Tuyết nên không kịp đỡ lấy người thằng bé. Thanh Mộc Đào đặt cô con gái nhỏ sang một bên, sau đó ngồi xổm trước mặt thằng bé, tay đưa ra nâng đỡ cơ thể của nó lên.

“Cậu bé, trong người không được khoẻ sao? Cô đưa cháu đến bệnh viện nhé!”

Cổ tay của Lục Triết Đông được bao bọc hơi ấp, một cảm giác ấm áp quen thuộc chỉ mỗi khi chìm vào giấc ngủ thằng bé mới có cơ hội được cảm nhận. Giờ phút này, Lục Triết Đông không kìm nén nổi cảm xúc nữa, trực tiếp nhào vào lòng Thanh Mộc Đào, hai tay ôm chặt lấy cổ cô không chịu buông.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!”

Thanh Mộc Đào không kịp phản ứng trước hành động thô lỗ của thằng bé, sức nặng đột ngột xông đến khiến cho cô không giữ được cơ thể thăng bằng, trực tiếp ngã ngửa về phía sau. Một tay cô ôm lấy cơ thể của thằng bé, tay còn lại chống về phía sau, nâng đỡ cơ thể. Do qua bất ngờ cho nên lúc này Thanh Mộc Đào ngột bệt xuống đất, tay vẫn còn ôm khư khư lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy kia.

Càng ngạc nhiên hơn, đứa trẻ này ôm chặt lấy Thanh Mộc Đào không buông, vừa khóc vừa ấm ức gọi mẹ, hệt như đang sợ lạc mất mẹ ở chốn đông người vậy.

Thanh Mộc Đào là một người cực kì thích con nít, khi đối mặt nhóc con mít ướt này, cô không cầm lòng được mà đưa tay còn lại lên vuốt dọc sống lưng, coi mình như một người mẹ mẫu mực mà nhẹ nhàng vỗ về, an ủi thằng bé.

“Con trai, sao tự nhiên lại khóc rồi?”

Cô nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ xa lạ này, nhưng không hiểu sao, trái tim của cô lại cảm thấy đau nhói đến thế, hệt như là đã đánh mất thứ gì đó cực kì quan trọng vậy. Nghe tiếng nấc nghẹn của thằng bé, Thanh Mộc Đào bất giác cảm thấy sống mũi cay cay, cảm xúc trong cô lúc này cực kì khó diễn tả được, hai tay không nghe theo bộ não điều khiển mà vòng ra sau ôm chặt lấy cơ thể của thằng bé, cằm để trên đỉnh đầu nó.

Thanh Mộc Đào cảm thấy khó hiểu, tại sao cô lại muốn ôm đứa này đến như vậy.

Cô không biết lý do vì sao một cảm xúc không tên cứ bao phủ lấy tâm trí của mình. Muốn được ôm đứa trẻ này vào lòng, càng lâu càng tốt.

Lục Triết Đông hai tay vẫn bấu chặt lấy cổ của cô, khuôn mặt đầm đìa nước mặt chân vùi vào hõm cổ của cô, tham lam hít hà mùi hương có trên cơ thể của Thanh Mộc Đào.

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ… mẹ đừng bỏ con có được không…”

Trên người cô vẫn còn lưu lại một chút mùi hương hoa nhài từ sữa tắm, Lục Triết Đông lại chẳng thể nào ngửi được mùi hương thơm dịu nhẹ mà trong mơ mình đã ngửi thấy.

Một đứa trẻ gặp ai cũng gọi là mẹ, khi ở thành phố cũ, Thanh Mộc Đào đã từng gặp qua rất nhiều lần. Trong đầu cô chỉ nghĩ đơn giản, những đứa trẻ sinh ra không có mẹ ở bên chăm sóc, trong lòng của tụi trẻ luôn cảm thấy thiếu thốn tình thương bao la của người mẹ. Chính vì vậy ngày ngày những đứa trẻ đó luôn đến những nơi đông người, lựa chọn những người phụ nữ có ngoại hình na ná giống với mẹ mình, muốn được người đó ôm vào lòng để có cơ hội được cảm nhận tình thương yêu, chiều chuộng của người mẹ.

Mỗi khi có một đứa trẻ đến trước mặt cô, bàn tay nhỏ dè dặn vươn ra kéo lấy một góc áo của cô, khuôn mặt đáng thương khiến cho bao trái tim của người mẹ phải tan chảy. Ánh mắt cầu xin nhìn chằm chằm vào cô, tụi nhỏ sẽ nhỏ giọng cất tiếng.

“Cô ơi, cô có thể ôm cháu được không? Cháu muốn được cảm nhận cái ôm ấm áp của người mẹ!”

Nhưng lần đầu có đứa trẻ gọi Thanh Mộc Đào một tiếng ‘mẹ’, phải chẳng nó đã trải qua một cuộc sống vô cùng thảm thương, luôn khao khát có mẹ bên cạnh.

Mà Thanh Mộc Đào cũng thể giải thích nổi tâm trạng của mình lúc này, cô chỉ biết, ôm cậu nhóc trong tay, đáy lòng cô luôn có cảm giác mình muốn được nâng niu, cưng chiều thằng bé từ rất lâu rồi.

Cô hôn lên đỉnh đầu của thằng bé, dịu dàng hỏi thăm: “Bảo bối, vừa nãy ngã con có đau ở đâu không?”

Lục Triết Đông sụt sịt mũi, thằng bé không trả lời lại, lặng lẽ lắng đầu.

Toàn thân thằng bé co rúm lại, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Thanh Mộc Đào, khiến cho trái tim của cô tan chảy, nước mắt của cô không ý thức được mà xẹt qua khóe mắt.

Nhưng Thanh Mộc Đào cũng đâu có biết rằng, con gái cô cực kỳ ích kỷ, không thích mẹ mình chia sẻ tình cảm yêu thương cho bất kì một ai khác. Con bé chỉ muốn một mình nó được mẹ âu yếm, cưng chiều. Mặc dù Tiểu Lệ Tuyết rất thích người anh đẹp trai vừa mới gặp này, nhưng mắt thấy Lục Triết Đông ôm chặt lấy mẹ của mình không buông, đã thế mở miệng câu nào đều gọi ‘mẹ’. Có đứa trẻ nào không ghen tuông cơ chứ, đã thế con bé được xem như bảo bối của mẹ mình vậy. Chính vì vậy Tiểu Lệ Tuyết nảy sinh ra một cảm giác đề phòng với thằng bé, chỉ sợ trong thời gian ngắn ngủi đối phương không biết phân biệt phải trái mà cướp mẹ của con bé đi mất.

Trông Tiểu Lệ Tuyết lúc này chẳng khác nào một quả bóng bay được bơm căng hơi, con bé phụng phịu đi đến, hai tay chống cạnh sườn, nhìn mẹ mình mà giận dữ nói.

“Mami, mami! Mami không được ôm anh trai nhỏ!”

Vừa nói, con bé vừa giậm chân, mắt liết nhìn sang Lục Triết Đông.

“Anh Triết Đông, anh xấu quá! Tại sao anh cứ ôm chặt lấy mami của em vậy?”

Lúc này Thanh Mộc Đào mới sực nhớ đến rằng bản thân mình còn có một đứa con gái, nhưng khi ôm thằng bé này vào lòng, dường như cô lại quên mất sự tồn tại của Tiểu Lệ Tuyết vậy.

Cô nghiêng đầu sang nhìn con bé, vươn tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ đang xì một làn khói tức giận kia.

“Ngoan nào con gái! Để mẹ ôm anh trai này một lúc. Chúng ta cùng đợi ba mẹ của anh ấy đến đây, rồi hai mẹ con mình đi ăn đêm tiếp được không?”

Lời nói vừa dứt, Lục Triết Đông ngay lập tức rời tay khỏi cổ cô, ôm chặt lấy thắt lưng của cô, dường như không để cô đi vậy.

“Không được! Mẹ không được đi, con không cho phép!”

“Mẹ ơi, đừng bỏ con được không? Bao năm qua con vẫn đợi mẹ quay về, ba cũng rất nhớ mẹ!”

Đối mặt với những lời than khóc của thằng bé, Thanh Mộc Đào chỉ biết bất lực thở dài. Cô cũng không để tâm đến những lời nói đó, lòng bàn tay ấm áp bợ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, ngón tay vươn ra lau giọt nước mắt đang chảy xuống.

“Được rồi! Mẹ sẽ không đi đâu hết! Bảo bối à, con đừng khóc nữa! Ây da, mới thế mà cả mặt đã đầy nước mắt rồi! Trông con khóc chẳng ra dáng chính nhân quân tử gì cả!”

Nghe những lời ghẹo yêu của người phụ nữ, Lục Triết Đông từ trước đến nay đã thiếu thốn tình thương của người mẹ, nay gặp lại người mẹ trong mơ của mình, thằng bé vứt hết mọi tôn nghiêm cao ngạo thường ngày ba mình đã dạy bảo, oa oa bật khóc hệt như đứa trẻ lên ba bị cướp bình sữa vậy. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt như những viên đậu nhỏ từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Thanh Mộc Đào nhìn dáng vẻ ông cụ non mít ướt này, trong lòng không nhịn được mà bật cười. Cô xem đứa trẻ này như châu báu, nhẹ nhàng nâng niu trên tay. Thanh Mộc Đào cúi xuống, đem chóp mũi của mình chạm vào sống mũi cao dài của Lục Triết Đông, sau đó lại hôn lên giữa trai, hai bên má, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt thằng bé.

“Thôi nào con trai! Càng dỗ con càng khóc lớn như vậy sao? Bảo bối à, nếu như con vẫn còn khóc, mẹ không còn cách nào khác, đành phải bỏ con ở lại rồi!”

Quả nhiên lời nói của Thanh Mộc Đào có hiệu quả. Lục Triết Đông không muốn mất đi mẹ, cậu bé ngay lập tức nín khóc, sụt sịt mũi nói.

“Mẹ đừng bỏ con mà! Con sẽ không khóc nữa!”

Thanh Mộc Đào mỉm cười, cô xoa xoa hai cái má của thằng bé: “Bảo bối của mẹ ngoan thật đó!”

Tiểu Lệ Tuyết đừng bên ngoài không ngừng giậm chân phục phịu. Con bé không muốn chia sẻ mẹ cho bất cứ một ai, không biết đứa trẻ này lấy đâu ra sức lực, chạy đến kéo Lục Triết Đông ra khỏi vòng tay của cô, sau đó nắm lấy tay mẹ, dùng sức lôi đi.

“Mami, báo động! Báo động! Còn muốn đi vệ sinh! Nhanh lên, nhanh lên! Con muốn đi vệ sinh! Con không thể nhịn được nữa rồi! Aaaa!”

“Nào, Angle, con bình tĩnh đã nào!”

Thanh Mộc Đào chật vật đứng dậy, đang muốn dắt thằng bé đi theo, nhưng Tiểu Lệ Tuyết nào có cho cô cơ hội, con bé nắm cả hai tay cô, ra sức kéo cô đi. Bất đắc dĩ, Thanh Mộc Đào phải theo chân đứa con gái nhỏ. Vừa đi, cô vừa ngoảnh lại về phía sau, thấy thằng bé vẫn còn chạy theo mình, cô có chút không yên lòng, lên tiếng khuyên ngăn.

“Bảo bối, con đừng chạy theo mẹ! Mẹ đưa em đi vệ sinh, lát nữa sẽ cùng em quay lại!”

Bước chân của Lục Triết Đông khự lại, dù trong lòng nó rất muốn đuổi theo, nhưng khi nghe thấy người phụ nữ dặn, cho dù không muốn nhưng thằng bé đành miễn cưỡng nghe theo. Lục Triết Đông chỉ sợ, nếu như cậu cứ cứng đầu đuổi theo, chỉ sợ làm mẹ tức giận. Nếu như mẹ đã giận thì sẽ vứt bỏ lại cậu phía sau như mọi khi.

“Mẹ ơi… con vẫn luôn đợi mẹ…”

Lục Triết Đông tự an ủi bản thân mình, sau đó quay trở lại hàng ghế vừa nãy, ôm lấy chiếc hộp xám vào trong lòng, ánh mắt mong ngóng nhìn về phía nơi Thanh Mộc Đào vừa mới khuất dạng.

Cậu đưa tay lên, nắm chặt lấy viên đá pha lê hình giọt nước vào trong lòng bàn tay, tủi thân co người lại, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Mình phải đợi mẹ quay lại! Mình phải đợi mẹ quay lại!”

Cứ như vậy, Lục Triết Đông đã ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ. Công viên ngày càng thưa thớt người, gió đêm cũng thổi mạnh hơn. Vậy mà thằng bé vẫn cứng đầu ngồi lì ở đó không chịu ra về.

Đến hơn mười giờ khuya, Lục Triết Tần thấy thời gian đã muộn không thấy con trai trở về. Trong lòng anh có chút lo lắng, ngay lập tức truy cập vị trí hiện tại của Lục Triết Đông, thấy thằng bé đang ở công viên. Anh vội vàng lấy áo khoác lên người, ngay lập tức rời khỏi thư phòng.

Lúc đi đến phòng khách, vừa hay chạm mặt Cố Doãn Doãn đang định trở về biệt thư riêng của mình. Thấy anh xuống, Cố Doãn Doãn ngay lập tức lên tiếng.

“Giờ này anh vẫn ra ngoài sao? Cho tôi đi chung xe một quãng đường!”

Hôm nay cả hai người đều đi gặp cổ đông, phải đến chín giờ tối mới về đến nhà. Cố Doãn Doãn trở về biệt thự của người đàn ông cũng chỉ vì muốn gặp mặt Lục Triết Đông. Nhưng không thấy bóng dáng của thằng bé, trong đầu cô chỉ nghĩ đơn giản, hai ngày cuối tuần ắt hẳn thằng bé về biệt thự Lục gia ở cùng ông bà nội rồi.

“Tiểu Đông vẫn chưa về! Tôi đi đón thằng bé!”

Cố Doãn Doãn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn bám theo phía sau người đàn ông, vừa đi cô vừa hỏi.

“Hai ngày cuối tuần tôi tưởng Tiểu Đông sẽ trở về Lục gia?”

“Chỉ khi nào tôi trở về thì nó mới đi theo!”

Lục Triết Tần leo lên xe, Cố Doãn Doãn cũng leo lên theo.

“Anh định đi đón thằng bé ở đâu chứ?”

Lục Triết Tần khởi động xe, sau đó trả lời ngắn gọn một câu: “Công viên!”

Cố Doãn Doãn sửng sốt: “Công viên? Giờ này cũng đã vắng người rồi, thằng bé ở đó làm gì chứ? Gió đêm độc và nguy hiểm lắm!”

Lục Triết Tần không nói gì, anh đạp ga xe, điều chỉnh vô lăng, lái xe rời khỏi gara.

Khoảng cách từ biệt thự đến công viên mất ba mươi phút, nhưng do đường xá về đêm có chút vắng, Lục Triết Tần lái xe với tốc độ cao, chỉ mất chưa đầy mười lăm phút đã đến nơi.

Công viên chỉ mở cửa đến mười một giờ đêm, người đàn ông liếc nhìn đồng hồ trên xe, còn mười lăm phút nữa là đến giờ đóng cửa. Lục Triết Tần nhanh chóng xuống xe, chạy đến hàng ghế Lục Triết Đông đang ngồi.

“Đông Đông, ba đã dặn con biết bao nhiêu lần rồi hả? Lần thứ mấy rồi? Ba không cấm con đi ra ngoài chơi, nhưng phải có khuôn phép, phải về nhà trước chín giờ tối cơ mà?”

Lục Triết Đông ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ tức giận của ba mình, đôi mắt của thằng bé khóc đến độ sưng phù lên. Một tay ôm hòm đựng đất sét, tay còn lại nắm chặt viên đá pha lê ở trước ngực, nhìn Lục Triết Tần mà mếu máo khóc.

“Ba… mẹ… mẹ lại bỏ rơi Tiểu Đông rồi!”

Lục Triết Tần cau mày, dù trong lòng anh rất khó chịu về việc cậu nhóc dám làm trái ý mình, nhưng anh không phải là một người cha khó tính giáo huấn con cái giữa đêm khuya thanh tĩnh này. Lục Triết Tần cởi áo bên ngoài, khoác lên người thằng bé.

“Đi về!”

Thằng nhóc nắm chặt lấy cổ tay của Lục Triết Tần, lắc đầu từ chối: “Không! Con không về! Mẹ nói mẹ sẽ quay lại! Nếu con mà về, mẹ quay lại không tìm thấy con, mẹ sẽ giận con!”

“Đông Đông, nghe lời! Đi về!”

“Không! Con đang đợi mẹ!”

Lục Triết Tần không nhịn được mà gắt gỏng: “Mẹ con đã mất rồi!”

Lục Triết Đông kiên quyết nói: “Hơn một tiếng trước con đã gặp được mẹ! Mẹ còn ôm con vào lòng!”

“Con ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ chỉ để đợi người đó thôi sao?”

Lục Triết Tần đương nhiên không tin vào những lời nói của con trai rồi. Anh cho rằng đầu óc của thằng bé không được tỉnh táo. Dù sao Lục Triết Đông cũng chỉ là một thằng nhóc lên năm tuổi, thấy bạn bè luôn có đầy đủ cha mẹ đưa ra công viên chơi, bản thân nó thiếu vắng tình thương mẹ từ nhỏ, cho nên trong phút chạnh lòng sinh ra ảo giác, nhận nhầm người phụ nữ nào đó thành mẹ của mình.

Lục Triết Tần vươn tay ra, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu thằng bé, giọng nói dịu dàng an ủi.

“Con có còn nhớ trên người mẹ mặc bộ đồ nào không?”

Anh chỉ hỏi cho lấy lệ, chỉ cần thằng bé trả lời lại anh sẽ lấy lý do để thuyết phục nó về nhà.

Lục Triết Đông gật đầu, thằng bé kể loại toàn bộ mọi chuyện xảy ra lúc nãy cho anh nghe. Nó nói mẹ đã trở về, còn mang theo một bé gái xinh xắn đáng yêu, thấy cậu nhóc ngã liền đến đỡ, vỗ về an ủi. Lục Triết Đông không kể bé gái đó tên gì, chỉ kể chi tiết quá trình thằng bé ôm người phụ nữ đó thật chặt. Cậu nhóc còn khẳng định, chắn chắn như đinh đóng cột rằng, cậu có thể cảm nhận được từng cử chỉ, biểu cảm trên khuôn mặt, ánh mắt đến hơi thở, đều giống hệt như người mẹ thường xuất hiện trong giấc mơ.

“Con ngửi thấy mùi thơm trên người mẹ rất giống với mùi hoa nhài!”

Nghe được câu nói này, Lục Triết Tần bất giác cong môi cười, anh vươn tay bế thằng bé lên, sau đó nói.

“Vậy thì con nhầm rồi! Trên người của mẹ con không có mùi hương đó! Nó là một mùi hương khác!”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...