Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Chương 78: Tâm tư
Tạ Tri Vi lắp bắp hỏi: “Thích, thích…… thích ai?”
Đổi lấy một câu trả lời chắc như đinh đóng cột: “Thích sư tôn, cuộc đời này đệ tử chỉ thích một mình sư tôn!”
Câu nói này Mục Hạc chưa bao giờ mở miệng nói ra.
Lúc Tạ Tri Vi còn sống hắn không dám nói, sau khi Tạ Tri Vi chết, càng không dám nói. Nhiều năm như vậy, hắn từng có ý định thông qua một ít bàng môn tả đạo để chiêu hồn Tạ Tri Vi, thế nhưng chưa bao giờ thành công.
Hắn liền suy đoán, có lẽ vì hắn không có năng lực báo thù, cho nên sư tôn tức giận không muốn gặp hắn. Nếu như đem những lời đại nghịch bất đạo vi phạm nhân luân này nói ra, sư tôn nhất định sẽ càng thêm chán ghét mà vứt bỏ hắn. Bởi vậy, cái ý niệm trong lòng này bị hắn mạnh mẽ dằn ép xuống, ẩn giấu suốt bốn năm.
Hồng Liên trong cơ thể hắn dung hợp không được tốt, thế cho nên tinh thần lực mà hắn luôn lấy làm tự hào đã xuất hiện sai lầm. Lúc đầu, hắn đã rất lâu rồi chưa từng nằm mơ, bỗng bắt đầu nằm mơ liên tục. Những cảnh tượng nghĩ lại mà kinh hãi từ kiếp trước đến kiếp này không ngừng lặp đi lặp lại tra tấn hắn, gương mặt nhuốm đầy máu của Tạ Tri Vi ở trong mơ lần sau lại rõ ràng hơn lần trước.
Không được mấy ngày, hắn ngay cả lúc ngẫu nhiên thất thần cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Tri Vi thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mắt.
Có được mấy món bảo vật, hơn nữa tu vi càng ngày càng cao thâm, cho đến lúc này, hắn đối với tình trạng cơ thể mình vô cùng hiểu rõ. Hắn rất nhanh đã ý thức được đây là do Hồng Liên và tinh thần lực chống chọi lẫn nhau sinh ra ảo giác, nhưng sâu trong tiềm thức hắn vẫn tự lừa mình dối người. Hắn nói với chính mình, đây là sư tôn mong nhớ hắn.
Nhưng mà hôm nay ảo giác quá tốt đẹp, sư tôn xuất hiện trước mắt không chỉ là một bóng dáng hư vô, cũng không phải toàn thân đẫm máu như trong cơn ác mộng kia.
Hắn vuốt e, ôm ấp, thậm chí hôn người.
Hắn nhịn không được đem những lời muốn nói từ rất lâu ra thổ lộ toàn bộ, sư tôn đã tức giận.
Đây…… Thật sự là sư tôn sao? Quả nhiên giống y như hắn phỏng đoán từ nhiều năm trước, sư tôn sẽ ném cho hắn cái phản ứng này?
Hay là do hắn suy nghĩ quá nhiều, ảo giác này chính là đủ loại bất an sâu trong nội tâm của hắn bị chiếu rọi ra?
“Sư tôn……” Mục Hạc khe khẽ kêu một tiếng, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm ấm khiến hắn nhịn không được rất muốn tăng thêm chút sức lực, xác nhận đây có phải là thật hay không. Rồi lại sợ chỉ cần hơi dùng sức một chút, thời khắc này tất cả đều sẽ hóa thành hư không.
Thế nhưng, mặt mày của “ảo giác” trong lòng ngực này vẫn y như cũ, thậm chí so với dáng vẻ trong trí nhớ càng thêm sống động linh hoạt. Người mặc dù yên lặng mặc cho mình thao túng, nhưng trong mắt lại có mấy phần ngạc nhiên, mấy phần bối rối, còn có nhỏ đến không dễ nhận ra…… tức giận.
“Đôi mắt sư tôn thật là xinh đẹp, ta đang nói cái gì vậy……” Mục Hạc nâng gương mặt của người trong lòng ngực lên, nói như mê như say: “Nếu như là khó coi, có thể khiến ta ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhớ đến bây giờ sao?”
Một bàn tay khác của hắn dọc theo cần cổ thon gầy một đường hướng xuống dưới, lòng bàn tay cách quần áo cơ hồ có thể sờ đến xương cốt. Đầu ngón tay đẩy ra vạt áo trước bị xé rách, chạm vào làn da tái nhợt, toàn thân người trong lòng ngực chấn động một cái. Hơi thở của hắn bỗng nhiên dồn dập, ánh mắt lại mê mang: “Y phục của ảo giác cũng bị rách sao?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe “Bốp ——” một tiếng, một cái tát mạnh mẽ đã giáng xuống.
Gương mặt Mục Hạc lập tức nóng rát.
Hắn tu luyện nhiều năm, sức lực bình thường sẽ không khiến hắn sinh ra cảm giác đau đớn —— đây là một bàn tay mang theo linh lực hùng hậu.
Tuy rằng không đến nỗi tổn thương da thịt, nhưng ánh mắt hắn cuối cùng đã trấn tĩnh.
“Ảo giác” không hề tiêu tán, còn bị hắn ôm trọn vẹn.
Thì ra đây thật sự là sư tôn, không phải là ảo giác!
Hắn vừa mừng vừa sợ cúi đầu, cái tát trên mặt kia đã sớm bị ném ra sau đầu. Tất cả những chuyện xảy ra ở ngoài Tạo Cực Thành giống như cưỡi ngựa xem hoa bị hắn nhớ lại nhanh như cắt.
—— quan tài trống không.
—— hắn tận mắt nhìn thấy mặt nạ Xích Viêm vỡ nát, gương mặt lộ ra phía dưới chính là gương mặt khiến hắn ngày đêm thương nhớ kia.
—— trong rừng trúc, người kia một lần nữa cầm Thanh Bình Kiếm, lấy tư thế tương tự như năm đó xuất hiện trước mặt hắn.
Thế nhưng lại gặp nhau một lần nữa, thái độ mà sư tôn đối xử với hắn hoàn toàn trái ngược.
Sư tôn muốn hắn “tự lo cho mình”, sư tôn không có tiếp tục lộ ra ý cười với hắn dù chỉ một chút, sau đó hắn sụp đổ ngay tại chỗ, xem sư tôn trở thành ảo giác, hắn đối với sư tôn……
Đồng tử Mục Hạc hơi hơi co rút, vừa cúi đầu xuống, đã đối diện với gương mặt tràn đầy tức giận của Tạ Tri Vi.
“Ngươi …… Nghịch đồ!”
Tạ Tri Vi mạnh mẽ đẩy hắn ra, một bên dốc hết toàn lực lui về phía sau, một bên túm lấy quần áo che lấp trước ngực một cách qua quýt.
Hắn thất tha thất thểu thối lui đến cửa ra vào, cảm thấy đầu váng mắt hoa, khắp toàn thân giống như bị sét đánh, ngay cả trong đầu cũng là một mảnh mây trời cuồn cuộn chớp giật sấm vang, đầy tiếng ầm ầm.
Vì sao kịch bản cứ luôn chạy lệch, vì sao nam chính bỏ qua đủ loại nữ nhân, vì sao nam chính lại luyện thành bút tích của hắn, nam chính nói với quan tài của hắn rằng mình không muốn sống nữa lại là vì sao.
Vì sao vì sao vì sao……
Trăm ngàn câu vì sao vì sao, sau khi nam chính nói thích hắn tất cả đều có đáp án.
Logic của toàn bộ áng văn này…… thông suốt.
Dưới cơn đả kích trầm trọng, sắc mặt Tạ Tri Vi trắng bệch, hai mắt đăm đăm, toàn bộ thân thể lắc lư lay động, phải dựa vào cửa mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Mục Hạc thấy thế, muốn tiến lên dìu hắn.
“Đừng tới đây! Cách xa ta một chút!”
Tạ Tri Vi cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Hạc, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Đúng vậy, ngay cả lúc trước mỗi khi cảm thấy Mục Hạc uy hiếp đến sự an toàn của bản thân hắn, hắn cũng chưa từng trải qua kinh hãi lớn như vậy.
Nếu như hắn chết đi, còn có thể trông cậy vào linh tuyền cứu sống. Nhưng lúc này nội tâm bị phủ kín bóng ma, trừ phi lấy đầu óc của hắn ra rửa sạch sẽ, nếu không hắn vĩnh viễn sẽ quên không được nam chính dùng giọng điệu thâm tình vốn nên nói với nữ chính để nói “thích” hắn.
Một bộ truyện ngựa giống hay ho, một nam chính truyện ngựa giống hay ho, tại sao đột nhiên phát triển trở thành như vậy?
Hắn chết trong bốn năm nay, trên người nam chính đã xảy ra chuyện gì!
Hoặc là nói, bốn năm trước nam chính cũng đã bắt đầu không đúng nhưng hắn không nhận ra điều đó?
Không thể nào, khi đó tuy rằng hắn không có cùng nam chính như hình với bóng, nhưng nhất cử nhất động của nam chính hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay!
Tạ Tri Vi nghi hoặc, chẳng lẽ do khí chất của anh đây quá xuất chúng, dẫn đến mặc dù mang cùng một khuôn mặt, nhưng so với Tạ Tri Vi hàng thật càng hấp dẫn hơn người, đến mức nam nữ ăn sạch?
Cái này có cái gì hay mà khoe!
Nuôi dưỡng nam chính ngựa giống thành gay!!! Đoạt diễn quả thực đã ghiền, nhưng mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ ngay cả suất diễn của các em gái cũng đoạt luôn!
Mấy suất diễn kia vốn cũng là suất diễn hỏng bét! Chiếm cứ một phần ba độ dài nguyên tác! Không biết ngày đêm! Ở dưới thân nam chính không chịu không chịu đâu!
Tạ Tri Vi bất giác lại đi liên tưởng tới những đoạn tình tiết không thể miêu tả dưới ngòi bút của Thảo Mãng Anh Hùng kia, từ trên giường đến dã ngoại, từ loại tư thế này sang loại tư thế khác…… Một vài hình ảnh tự động thay đổi thành bản thân hắn, nổi da gà rơi rớt đầy đất.
Hắn hung hăng nhắm mắt lại, xô cửa muốn chạy ra bên ngoài, nào biết dưới chân trống không, ngay sau đó hắn đã rơi vào trong quang ảnh của Hắc Liên.
Quang ảnh kia quấn lấy hắn từng tầng từng lớp, mặc dù chặt chẽ, lại rất mềm mại, khác rất xa so với lúc đằng đằng sát khí ở trong Huyết Hà Trì. Nhưng giờ đây, Tạ Tri Vi căn bản sẽ không vì chút đối đãi khác biệt này mà tỏ ra thân thiện với Mục Hạc.
Hắn mặt vô biểu tình nói: “Ngươi nên biết chuyện này sẽ không có khả năng, tuy rằng vi sư không biết mình đã sai lầm ở chỗ nào khiến cho ngươi hiểu lầm, nhưng ta thật sự không thích nam nhân.”
Mục Hạc lách mình tiến vào, quang ảnh màu đen chảy xuôi trên gương mặt minh tuấn của hắn, hắn nhìn chằm chằm Tạ Tri Vi, thoạt nhìn vô cùng khẩn trương.
“Đệ tử biết, nam nhân bình thường đều sẽ thích nữ nhân. Sư tôn nói cho đệ tử biết đó là ai đi, đệ tử bảo đảm nhất định…… sẽ không động tới nàng ấy.”
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến, thiếu niên ngươi nghiến răng nghiến lợi phô bày rõ ràng như vậy, ta tin ngươi mới có quỷ.
Lại nói, lão tử không thẹn với lương tâm, một lòng vùi đầu vào sự nghiệp. Cho dù ở kiếp trước, lão tử cũng là tai tiếng bằng không, diễn viên tốt của nhân dân. Chớ nói chi tình hình ở kiếp này vô cùng nghiêm trọng, càng phải cùng người khác phái phủi sạch quan hệ —— kịch bản sớm đã định ra, mỗi nữ nhân đều có khả năng phát triển quan hệ với ngươi ê này!
Tạ Tri Vi quả quyết nói: “Ai ta cũng không thích.”
Cho nên ngươi cũng nên chết cái tâm này đi, anh đây sẽ không cùng tên gay như ngươi thông đồng làm bậy!
“Vì sao?” Mục Hạc kéo lấy tay áo Tạ Tri Vi, không cam lòng truy hỏi, “Vậy vì sao sư tôn lại thu nhận đệ tử…… Còn đối xử tốt với đệ tử như vậy?”
“Ta chỉ xem ngươi như một đứa trẻ con, nếu như vậy không ổn, sau này vi sư chú ý là được.” Ánh mắt Tạ Tri Vi rơi vào khớp xương trắng bệch trên đôi tay Mục Hạc, nhịn không được nhắc nhở hắn, “Còn tăng thêm chút lực nữa, tay áo cũng bị ngươi xé rách.”
“Sư tôn thứ tội, đệ tử không phải cố ý……” Mục Hạc nhẹ buông tay. Bỗng nhìn thấy vạt áo trước bị rách nát của Tạ Tri Vi, phía dưới kia dường như còn có chút vết tích hơi hơi đỏ, hắn lập tức nhớ tới những chuyện vừa rồi mới làm với Tạ Tri Vi lúc thần chí không rõ. Lỗ tai bất giác bắt đầu nóng lên.
Tạ Tri Vi đang nổi giận phừng phừng, không hề hay biết, vẫn bày ra dáng vẻ làm thầy kẻ khác mà giảng đạo lý: “Ta với ngươi là sư đồ, lại đều là nam nhân, vốn không hợp với nhân luân. Còn nữa, ta cuộc đời này chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng ai như thế nào, việc này sau này đừng nhắc tới nữa!”
Mục Hạc cúi đầu, trầm thấp nói: “Sư tôn không thể…… suy nghĩ một chút sao.”
“Không thể.”
“Xem ta như một đứa trẻ con sao……” Mục Hạc im lặng một lát, bỗng nhiên giọng điệu cứng rắn lên, “Cho nên…… Đệ tử mới quyết định, sau này không cần phải bái sư tôn nữa!”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm, trong đó bao hàm cảm xúc phức tạp gần như có thể nuốt hết người khác.
“Ngươi muốn làm thế nào?” Tạ Tri Vi kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Nhưng dưới sự bao vây của Hắc Liên, hắn không thể động đậy dù chỉ một chút. Hắn không khỏi hoảng sợ, đây chính là nam chính, bây giờ có muốn mạng của hắn cũng không phải việc gì khó.
Nhưng nếu nam chính muốn làm việc khác…… Vậy tốt nhất là lấy mạng của hắn đi.
Khóe miệng Mục Hạc xuất hiện một chút độ cong, cả người sáp lại gần: “Có một số việc, sư tôn không thử thì làm sao mà biết? Người ngày xưa thanh tâm quả dục, sợ là chưa bao giờ nếm qua loại mùi vị này, nhưng đệ tử cũng không tin, sư tôn sẽ không có một chút cảm giác.” Lúc hắn nói xong chữ cuối cùng, một bàn tay đã đặt lên chỗ xương quai xanh của Tạ Tri Vi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác kia, có chút ngứa.
Tạ Tri Vi cuống lên: “Ngươi, ngươi muốn làm thế nào!”
“Xem đi, sư tôn vẫn có cảm giác.” Mục Hạc giống như thở dài mà nói, tiếp theo nghiêng người tới, cắn một ngụm lên vành tai của Tạ Tri Vi. Cảm thấy người trong lòng ngực nghiêng đầu trốn tránh, hắn cũng không để ý một chút nào, tiếp tục ôm người càng thêm chặt chẽ, “Bốn năm trước sư tôn mang đệ tử ngự kiếm, lúc đệ tử đứng ở phía sau nhìn sư tôn, đã muốn làm như vậy với sư tôn rồi.”
Tạ Tri Vi hối tiếc không kịp, xem ra không nên dẫn hắn ngự kiếm!
Đầu lưỡi Mục Hạc liếm qua xương quai xanh của hắn, “Trên Huyền Vân Sơn bị máu sói đen xối toàn thân, sư tôn có biết, lúc ấy trong đầu đệ tử đều là bộ dáng sư tôn tắm gội.”
Tạ Tri Vi khóc không ra nước mắt, xem ra không nên chủ quan để hắn thấy mình tắm rửa!
Động tác của Mục Hạc bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn chăm chú đôi mắt Tạ Tri Vi, giọng nói dần thấp xuống: “Sư tôn tuyệt đối không thể tưởng tượng được đệ tử đã trải qua cái gì, đệ tử vốn đã thề cả đời này sẽ không động tình với bất cứ ai, thẳng đến khi sư tôn xuất hiện, là sư tôn giúp cho đệ tử có thể sống lại.”
Tạ Tri Vi quả thực muốn chết, xem ra không nên diễn cái kịch bản nát bét này mới đúng!
Hắn vốn không nên xuyên việt vào đây, tất cả đều là lỗi của hắn! Hắn nhất định phải đi tìm Thảo Mãng Anh Hùng, đem hắn ta ra đập một trận mới được!
Còn nữa, cái này kêu sống lại sao? Thiếu niên toàn bộ nhân sinh của ngươi đều bị huỷ ngươi có biết không? Ngươi còn cười giống như ngươi đã cưới được bạch phú mỹ đi lên đỉnh phong nhân sinh vậy đó hả. Một thẳng nam ngựa giống ngồi ôm ba ngàn hậu cung vô cùng khí phách, lưu lạc thành một tên FA gay chết tiệt có gì đáng để vui mừng, ngươi nên có tâm một chút đi!
Lời tác giả: Chương này tui phải xử lý một chút, sợ bị đánh giá không hài hòa
Tui không phải cố ý muốn tạp văn nha, thật sự là quá khó khăn rồi, chương sau tiếp tục~
—
FM: Chương này tui sử dụng nguồn raw bên Tieba, phiên bản bên Tấn Giang đã bị tác giả cắt mấy đoạn tình thú vô cùng thảm thương:v
Đổi lấy một câu trả lời chắc như đinh đóng cột: “Thích sư tôn, cuộc đời này đệ tử chỉ thích một mình sư tôn!”
Câu nói này Mục Hạc chưa bao giờ mở miệng nói ra.
Lúc Tạ Tri Vi còn sống hắn không dám nói, sau khi Tạ Tri Vi chết, càng không dám nói. Nhiều năm như vậy, hắn từng có ý định thông qua một ít bàng môn tả đạo để chiêu hồn Tạ Tri Vi, thế nhưng chưa bao giờ thành công.
Hắn liền suy đoán, có lẽ vì hắn không có năng lực báo thù, cho nên sư tôn tức giận không muốn gặp hắn. Nếu như đem những lời đại nghịch bất đạo vi phạm nhân luân này nói ra, sư tôn nhất định sẽ càng thêm chán ghét mà vứt bỏ hắn. Bởi vậy, cái ý niệm trong lòng này bị hắn mạnh mẽ dằn ép xuống, ẩn giấu suốt bốn năm.
Hồng Liên trong cơ thể hắn dung hợp không được tốt, thế cho nên tinh thần lực mà hắn luôn lấy làm tự hào đã xuất hiện sai lầm. Lúc đầu, hắn đã rất lâu rồi chưa từng nằm mơ, bỗng bắt đầu nằm mơ liên tục. Những cảnh tượng nghĩ lại mà kinh hãi từ kiếp trước đến kiếp này không ngừng lặp đi lặp lại tra tấn hắn, gương mặt nhuốm đầy máu của Tạ Tri Vi ở trong mơ lần sau lại rõ ràng hơn lần trước.
Không được mấy ngày, hắn ngay cả lúc ngẫu nhiên thất thần cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Tri Vi thoắt ẩn thoắt hiện ở trước mắt.
Có được mấy món bảo vật, hơn nữa tu vi càng ngày càng cao thâm, cho đến lúc này, hắn đối với tình trạng cơ thể mình vô cùng hiểu rõ. Hắn rất nhanh đã ý thức được đây là do Hồng Liên và tinh thần lực chống chọi lẫn nhau sinh ra ảo giác, nhưng sâu trong tiềm thức hắn vẫn tự lừa mình dối người. Hắn nói với chính mình, đây là sư tôn mong nhớ hắn.
Nhưng mà hôm nay ảo giác quá tốt đẹp, sư tôn xuất hiện trước mắt không chỉ là một bóng dáng hư vô, cũng không phải toàn thân đẫm máu như trong cơn ác mộng kia.
Hắn vuốt e, ôm ấp, thậm chí hôn người.
Hắn nhịn không được đem những lời muốn nói từ rất lâu ra thổ lộ toàn bộ, sư tôn đã tức giận.
Đây…… Thật sự là sư tôn sao? Quả nhiên giống y như hắn phỏng đoán từ nhiều năm trước, sư tôn sẽ ném cho hắn cái phản ứng này?
Hay là do hắn suy nghĩ quá nhiều, ảo giác này chính là đủ loại bất an sâu trong nội tâm của hắn bị chiếu rọi ra?
“Sư tôn……” Mục Hạc khe khẽ kêu một tiếng, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm ấm khiến hắn nhịn không được rất muốn tăng thêm chút sức lực, xác nhận đây có phải là thật hay không. Rồi lại sợ chỉ cần hơi dùng sức một chút, thời khắc này tất cả đều sẽ hóa thành hư không.
Thế nhưng, mặt mày của “ảo giác” trong lòng ngực này vẫn y như cũ, thậm chí so với dáng vẻ trong trí nhớ càng thêm sống động linh hoạt. Người mặc dù yên lặng mặc cho mình thao túng, nhưng trong mắt lại có mấy phần ngạc nhiên, mấy phần bối rối, còn có nhỏ đến không dễ nhận ra…… tức giận.
“Đôi mắt sư tôn thật là xinh đẹp, ta đang nói cái gì vậy……” Mục Hạc nâng gương mặt của người trong lòng ngực lên, nói như mê như say: “Nếu như là khó coi, có thể khiến ta ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhớ đến bây giờ sao?”
Một bàn tay khác của hắn dọc theo cần cổ thon gầy một đường hướng xuống dưới, lòng bàn tay cách quần áo cơ hồ có thể sờ đến xương cốt. Đầu ngón tay đẩy ra vạt áo trước bị xé rách, chạm vào làn da tái nhợt, toàn thân người trong lòng ngực chấn động một cái. Hơi thở của hắn bỗng nhiên dồn dập, ánh mắt lại mê mang: “Y phục của ảo giác cũng bị rách sao?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe “Bốp ——” một tiếng, một cái tát mạnh mẽ đã giáng xuống.
Gương mặt Mục Hạc lập tức nóng rát.
Hắn tu luyện nhiều năm, sức lực bình thường sẽ không khiến hắn sinh ra cảm giác đau đớn —— đây là một bàn tay mang theo linh lực hùng hậu.
Tuy rằng không đến nỗi tổn thương da thịt, nhưng ánh mắt hắn cuối cùng đã trấn tĩnh.
“Ảo giác” không hề tiêu tán, còn bị hắn ôm trọn vẹn.
Thì ra đây thật sự là sư tôn, không phải là ảo giác!
Hắn vừa mừng vừa sợ cúi đầu, cái tát trên mặt kia đã sớm bị ném ra sau đầu. Tất cả những chuyện xảy ra ở ngoài Tạo Cực Thành giống như cưỡi ngựa xem hoa bị hắn nhớ lại nhanh như cắt.
—— quan tài trống không.
—— hắn tận mắt nhìn thấy mặt nạ Xích Viêm vỡ nát, gương mặt lộ ra phía dưới chính là gương mặt khiến hắn ngày đêm thương nhớ kia.
—— trong rừng trúc, người kia một lần nữa cầm Thanh Bình Kiếm, lấy tư thế tương tự như năm đó xuất hiện trước mặt hắn.
Thế nhưng lại gặp nhau một lần nữa, thái độ mà sư tôn đối xử với hắn hoàn toàn trái ngược.
Sư tôn muốn hắn “tự lo cho mình”, sư tôn không có tiếp tục lộ ra ý cười với hắn dù chỉ một chút, sau đó hắn sụp đổ ngay tại chỗ, xem sư tôn trở thành ảo giác, hắn đối với sư tôn……
Đồng tử Mục Hạc hơi hơi co rút, vừa cúi đầu xuống, đã đối diện với gương mặt tràn đầy tức giận của Tạ Tri Vi.
“Ngươi …… Nghịch đồ!”
Tạ Tri Vi mạnh mẽ đẩy hắn ra, một bên dốc hết toàn lực lui về phía sau, một bên túm lấy quần áo che lấp trước ngực một cách qua quýt.
Hắn thất tha thất thểu thối lui đến cửa ra vào, cảm thấy đầu váng mắt hoa, khắp toàn thân giống như bị sét đánh, ngay cả trong đầu cũng là một mảnh mây trời cuồn cuộn chớp giật sấm vang, đầy tiếng ầm ầm.
Vì sao kịch bản cứ luôn chạy lệch, vì sao nam chính bỏ qua đủ loại nữ nhân, vì sao nam chính lại luyện thành bút tích của hắn, nam chính nói với quan tài của hắn rằng mình không muốn sống nữa lại là vì sao.
Vì sao vì sao vì sao……
Trăm ngàn câu vì sao vì sao, sau khi nam chính nói thích hắn tất cả đều có đáp án.
Logic của toàn bộ áng văn này…… thông suốt.
Dưới cơn đả kích trầm trọng, sắc mặt Tạ Tri Vi trắng bệch, hai mắt đăm đăm, toàn bộ thân thể lắc lư lay động, phải dựa vào cửa mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Mục Hạc thấy thế, muốn tiến lên dìu hắn.
“Đừng tới đây! Cách xa ta một chút!”
Tạ Tri Vi cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Hạc, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Đúng vậy, ngay cả lúc trước mỗi khi cảm thấy Mục Hạc uy hiếp đến sự an toàn của bản thân hắn, hắn cũng chưa từng trải qua kinh hãi lớn như vậy.
Nếu như hắn chết đi, còn có thể trông cậy vào linh tuyền cứu sống. Nhưng lúc này nội tâm bị phủ kín bóng ma, trừ phi lấy đầu óc của hắn ra rửa sạch sẽ, nếu không hắn vĩnh viễn sẽ quên không được nam chính dùng giọng điệu thâm tình vốn nên nói với nữ chính để nói “thích” hắn.
Một bộ truyện ngựa giống hay ho, một nam chính truyện ngựa giống hay ho, tại sao đột nhiên phát triển trở thành như vậy?
Hắn chết trong bốn năm nay, trên người nam chính đã xảy ra chuyện gì!
Hoặc là nói, bốn năm trước nam chính cũng đã bắt đầu không đúng nhưng hắn không nhận ra điều đó?
Không thể nào, khi đó tuy rằng hắn không có cùng nam chính như hình với bóng, nhưng nhất cử nhất động của nam chính hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay!
Tạ Tri Vi nghi hoặc, chẳng lẽ do khí chất của anh đây quá xuất chúng, dẫn đến mặc dù mang cùng một khuôn mặt, nhưng so với Tạ Tri Vi hàng thật càng hấp dẫn hơn người, đến mức nam nữ ăn sạch?
Cái này có cái gì hay mà khoe!
Nuôi dưỡng nam chính ngựa giống thành gay!!! Đoạt diễn quả thực đã ghiền, nhưng mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ ngay cả suất diễn của các em gái cũng đoạt luôn!
Mấy suất diễn kia vốn cũng là suất diễn hỏng bét! Chiếm cứ một phần ba độ dài nguyên tác! Không biết ngày đêm! Ở dưới thân nam chính không chịu không chịu đâu!
Tạ Tri Vi bất giác lại đi liên tưởng tới những đoạn tình tiết không thể miêu tả dưới ngòi bút của Thảo Mãng Anh Hùng kia, từ trên giường đến dã ngoại, từ loại tư thế này sang loại tư thế khác…… Một vài hình ảnh tự động thay đổi thành bản thân hắn, nổi da gà rơi rớt đầy đất.
Hắn hung hăng nhắm mắt lại, xô cửa muốn chạy ra bên ngoài, nào biết dưới chân trống không, ngay sau đó hắn đã rơi vào trong quang ảnh của Hắc Liên.
Quang ảnh kia quấn lấy hắn từng tầng từng lớp, mặc dù chặt chẽ, lại rất mềm mại, khác rất xa so với lúc đằng đằng sát khí ở trong Huyết Hà Trì. Nhưng giờ đây, Tạ Tri Vi căn bản sẽ không vì chút đối đãi khác biệt này mà tỏ ra thân thiện với Mục Hạc.
Hắn mặt vô biểu tình nói: “Ngươi nên biết chuyện này sẽ không có khả năng, tuy rằng vi sư không biết mình đã sai lầm ở chỗ nào khiến cho ngươi hiểu lầm, nhưng ta thật sự không thích nam nhân.”
Mục Hạc lách mình tiến vào, quang ảnh màu đen chảy xuôi trên gương mặt minh tuấn của hắn, hắn nhìn chằm chằm Tạ Tri Vi, thoạt nhìn vô cùng khẩn trương.
“Đệ tử biết, nam nhân bình thường đều sẽ thích nữ nhân. Sư tôn nói cho đệ tử biết đó là ai đi, đệ tử bảo đảm nhất định…… sẽ không động tới nàng ấy.”
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến, thiếu niên ngươi nghiến răng nghiến lợi phô bày rõ ràng như vậy, ta tin ngươi mới có quỷ.
Lại nói, lão tử không thẹn với lương tâm, một lòng vùi đầu vào sự nghiệp. Cho dù ở kiếp trước, lão tử cũng là tai tiếng bằng không, diễn viên tốt của nhân dân. Chớ nói chi tình hình ở kiếp này vô cùng nghiêm trọng, càng phải cùng người khác phái phủi sạch quan hệ —— kịch bản sớm đã định ra, mỗi nữ nhân đều có khả năng phát triển quan hệ với ngươi ê này!
Tạ Tri Vi quả quyết nói: “Ai ta cũng không thích.”
Cho nên ngươi cũng nên chết cái tâm này đi, anh đây sẽ không cùng tên gay như ngươi thông đồng làm bậy!
“Vì sao?” Mục Hạc kéo lấy tay áo Tạ Tri Vi, không cam lòng truy hỏi, “Vậy vì sao sư tôn lại thu nhận đệ tử…… Còn đối xử tốt với đệ tử như vậy?”
“Ta chỉ xem ngươi như một đứa trẻ con, nếu như vậy không ổn, sau này vi sư chú ý là được.” Ánh mắt Tạ Tri Vi rơi vào khớp xương trắng bệch trên đôi tay Mục Hạc, nhịn không được nhắc nhở hắn, “Còn tăng thêm chút lực nữa, tay áo cũng bị ngươi xé rách.”
“Sư tôn thứ tội, đệ tử không phải cố ý……” Mục Hạc nhẹ buông tay. Bỗng nhìn thấy vạt áo trước bị rách nát của Tạ Tri Vi, phía dưới kia dường như còn có chút vết tích hơi hơi đỏ, hắn lập tức nhớ tới những chuyện vừa rồi mới làm với Tạ Tri Vi lúc thần chí không rõ. Lỗ tai bất giác bắt đầu nóng lên.
Tạ Tri Vi đang nổi giận phừng phừng, không hề hay biết, vẫn bày ra dáng vẻ làm thầy kẻ khác mà giảng đạo lý: “Ta với ngươi là sư đồ, lại đều là nam nhân, vốn không hợp với nhân luân. Còn nữa, ta cuộc đời này chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng ai như thế nào, việc này sau này đừng nhắc tới nữa!”
Mục Hạc cúi đầu, trầm thấp nói: “Sư tôn không thể…… suy nghĩ một chút sao.”
“Không thể.”
“Xem ta như một đứa trẻ con sao……” Mục Hạc im lặng một lát, bỗng nhiên giọng điệu cứng rắn lên, “Cho nên…… Đệ tử mới quyết định, sau này không cần phải bái sư tôn nữa!”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm, trong đó bao hàm cảm xúc phức tạp gần như có thể nuốt hết người khác.
“Ngươi muốn làm thế nào?” Tạ Tri Vi kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Nhưng dưới sự bao vây của Hắc Liên, hắn không thể động đậy dù chỉ một chút. Hắn không khỏi hoảng sợ, đây chính là nam chính, bây giờ có muốn mạng của hắn cũng không phải việc gì khó.
Nhưng nếu nam chính muốn làm việc khác…… Vậy tốt nhất là lấy mạng của hắn đi.
Khóe miệng Mục Hạc xuất hiện một chút độ cong, cả người sáp lại gần: “Có một số việc, sư tôn không thử thì làm sao mà biết? Người ngày xưa thanh tâm quả dục, sợ là chưa bao giờ nếm qua loại mùi vị này, nhưng đệ tử cũng không tin, sư tôn sẽ không có một chút cảm giác.” Lúc hắn nói xong chữ cuối cùng, một bàn tay đã đặt lên chỗ xương quai xanh của Tạ Tri Vi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác kia, có chút ngứa.
Tạ Tri Vi cuống lên: “Ngươi, ngươi muốn làm thế nào!”
“Xem đi, sư tôn vẫn có cảm giác.” Mục Hạc giống như thở dài mà nói, tiếp theo nghiêng người tới, cắn một ngụm lên vành tai của Tạ Tri Vi. Cảm thấy người trong lòng ngực nghiêng đầu trốn tránh, hắn cũng không để ý một chút nào, tiếp tục ôm người càng thêm chặt chẽ, “Bốn năm trước sư tôn mang đệ tử ngự kiếm, lúc đệ tử đứng ở phía sau nhìn sư tôn, đã muốn làm như vậy với sư tôn rồi.”
Tạ Tri Vi hối tiếc không kịp, xem ra không nên dẫn hắn ngự kiếm!
Đầu lưỡi Mục Hạc liếm qua xương quai xanh của hắn, “Trên Huyền Vân Sơn bị máu sói đen xối toàn thân, sư tôn có biết, lúc ấy trong đầu đệ tử đều là bộ dáng sư tôn tắm gội.”
Tạ Tri Vi khóc không ra nước mắt, xem ra không nên chủ quan để hắn thấy mình tắm rửa!
Động tác của Mục Hạc bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn chăm chú đôi mắt Tạ Tri Vi, giọng nói dần thấp xuống: “Sư tôn tuyệt đối không thể tưởng tượng được đệ tử đã trải qua cái gì, đệ tử vốn đã thề cả đời này sẽ không động tình với bất cứ ai, thẳng đến khi sư tôn xuất hiện, là sư tôn giúp cho đệ tử có thể sống lại.”
Tạ Tri Vi quả thực muốn chết, xem ra không nên diễn cái kịch bản nát bét này mới đúng!
Hắn vốn không nên xuyên việt vào đây, tất cả đều là lỗi của hắn! Hắn nhất định phải đi tìm Thảo Mãng Anh Hùng, đem hắn ta ra đập một trận mới được!
Còn nữa, cái này kêu sống lại sao? Thiếu niên toàn bộ nhân sinh của ngươi đều bị huỷ ngươi có biết không? Ngươi còn cười giống như ngươi đã cưới được bạch phú mỹ đi lên đỉnh phong nhân sinh vậy đó hả. Một thẳng nam ngựa giống ngồi ôm ba ngàn hậu cung vô cùng khí phách, lưu lạc thành một tên FA gay chết tiệt có gì đáng để vui mừng, ngươi nên có tâm một chút đi!
Lời tác giả: Chương này tui phải xử lý một chút, sợ bị đánh giá không hài hòa
Tui không phải cố ý muốn tạp văn nha, thật sự là quá khó khăn rồi, chương sau tiếp tục~
—
FM: Chương này tui sử dụng nguồn raw bên Tieba, phiên bản bên Tấn Giang đã bị tác giả cắt mấy đoạn tình thú vô cùng thảm thương:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương