Đáng Tiếc Ta Xinh Đẹp Như Hoa
Chương 7
Lâm Cẩn Chi không phải không biết tâm tư của Hàn Tranh—— rất có thể Hàn Tranh có cảm tình rất sâu với hắn.
Nhưng Lâm Cẩn Chi cũng đồng thời biết được, Hàn Tranh tạo phản một nửa là vì hắn, còn một nửa là vì vị nghĩa huynh bị Sở Yến hại chết kia.
"Ngươi muốn biết cái này để làm gì?"
Mặc dù trước đây Lâm Cẩn Chi là thư đồng của Lăng Vương, nhưng hiện tại lại vô cùng chán ghét Lăng Vương, bởi vậy giờ nói ra cái gì cũng đối chọi gay gắt: "Lăng Vương thần cơ diệu toán, chung quy sẽ không phải không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Lăng Vương u ám, tràn đầy chán ghét nhìn về phía hắn.
Hắn càng chán ghét, Lâm Cẩn Chi lại thấy có một khoái cảm khó giải thích.
Chỉ bởi vì, hắn dễ như trở bàn tay mà có được thứ mà người khác hy vọng xa vời
"Hàn Tranh tạo phản."
Những lời này rơi xuống, đáy mắt Lăng Vương lóe lên tia kinh ngạc: "Ngươi muốn làm gì?"
Trong mắt Lâm Cẩn Chi hiện lên một sự đau đớn: "Ta đã biết sai rồi, nhưng nước đổ khó hốt, Hàn Tranh không có khả năng sẽ bỏ qua cho bệ hạ. Cho nên...... Ta chỉ muốn biết chân tướng."
Lăng Vương cười lạnh một tiếng, Hàn Tranh tạo phản quả nhiên có Lâm Cẩn Chi tham dự.
Nếu không, trái tim của đứa nhỏ kia vốn đã cứng rắn giống như sắt đá, sao có thể còn bị người khác chọc một đao ở sau lưng.
"Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết?"
"Lăng Vương điện hạ, ngươi hãm hại ta như vậy, khiến bệ hạ nghĩ rằng ta phản bội y, nói đến cùng ngươi cũng là một kẻ ích kỷ, chắc hẳn ngươi đã sớm tính đến cục diện bây giờ, lại còn tạo ra kế ly gián như vậy."
Lăng Vương nở một nụ cười cổ quái: "Công tử Võ An Hầu ấm áp tao nhã năm đó, lại có thể nói ra những lời chói tai thế này ư."
Hắn càng chĩa mũi nhọn vào chính hắn ta, Lâm Cẩn Chi càng xác định hắn thật sự là yêu Sở Yến.
"Ta không còn là Lâm Cẩn Chi của năm đó, thậm chí còn làm loại chuyện đó với bệ hạ."
"Ngươi cùng y, làm?" Lăng Vương sắc mặt tức khắc trở nên đáng sợ, kéo vóc người cao gầy, lập tức tiêu soái đi thẳng đến trước mặt Lâm Cẩn Chi.
Lâm Cẩn Chi tuy rằng bị Lăng Vương kéo lấy cổ áo, biểu cảm trên mặt lại hoàn toàn không có biến đổi: "Đúng, sao nào?"
Bỗng nhiên Lăng Vương gắt gao cắn chặt lấy răng, cặp mắt kia nhiễm đầy đố kỵ.
"Y, là, của, ta." Hắn thốt ra từng chữ một.
Dường như động tĩnh bên trong đã làm kinh động người bên ngoài, thời điểm Trình Hàn vừa bước vào, trực tiếp rút ra trường kiếm bên hông áp vào yết hầu của Lăng Vương: "Thỉnh Lăng Vương điện hạ buông công tử ra."
Lăng Vương không chút sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Trình Hàn: "Tuy ta bị giam cầm nhưng lại là người hoàng thất, ngươi dám chỉa kiếm vào ta?"
Trình Hàn: "Bệ hạ đã phân phó, bảo đảm an nguy của công tử."
Lời nói của Trình hàn, làm sắc mặt hai người đối diện đồng thời thay đổi.
Lăng Vương nếm tới là mùi vị đầy chua xót, còn Lâm Cẩn Chi lại vui mừng mỗi thứ một chút.
Trong lòng chợt dâng lên một cổ chua xót nhàn nhạt, loại tình huống này, Trình Hàn hẳn là sẽ không nói dối. Sở Yến thật sự yêu hắn sâu đậm, nhưng hết lần này đến lần khác là tự tay hắn đã phá hủy tình yêu này.
Nếu, trước đây hắn không tin lời Lăng Vương nói thì thật tốt biết bao?
Khi Lăng Vương buông hắn ra, Lâm Cẩn Chi được Trình Hàn hộ tống trở về trong cung.
Trong lòng Lâm Cẩn Chi cũng không dễ chịu, dọc theo đường đi trước sau vẫn cúi đầu xuống.
Lần trước Hàn Tranh động thủ với Cao Hoa, nếu như hắn vắng mặt trong một thời gian dài, còn không biết Hàn Tranh sẽ làm những gì với bệ hạ.
Lâm Cẩn Chi cứ như vậy trở về cung, còn phải giả bộ thành dáng vẻ chán ghét Sở Yến, để cho Hàn Tranh thả lỏng cảnh giác.
Hắn nhìn thấy những thái giám bên trong dường như muốn lấy ngọc thế làm chuyện đó với Sở Yến theo mệnh lệnh của Hàn Tranh, Lâm Cẩn Chi bỗng nhiên đau thương đến khó nhịn: "Các ngươi đang làm cái gì?"
"Đây...... Là đại tướng quân sai chúng ta làm......"
Đáy mắt Lâm Cẩn Chi hiện lên băng lạnh: "Cút!"
Bọn thái giám bị dọa đến run bần bật, liên tục cáo lui.
Lâm Cẩn Chi từ tẩm điện đi vào, thấy Sở Yến bị xiềng xích trói chặt, hắn bỗng nhiên không biết rốt cuộc tình cảm của mình đối với y là cái gì.
Hắn vô cùng phức tạp, nhưng vẫn còn một chuyện cần Lâm Cẩn Chi xác định —— hắn cực kỳ áy náy.
Dường như Sở Yến cảm nhận được hắn tới đây, không khí vẫn trầm lặng như cũ.
Ở trong lòng y, Lâm Cẩn Chi cùng Hàn Tranh đều là những người như nhau, đã giết chết Cao Hoa.
Lâm Cẩn Chi rũ đôi mắt xuống, đáy mắt giấu đi áy náy cùng đau xót, thật cẩn thận đi qua mở ra xiềng xích trên chân y.
Chân tay cùng phần cổ Sở Yến đều bị khóa lại, trong đó một chìa khóa ở bên người hắn ta, ngoài ra các chìa khóa còn lại thì ở bên người Hàn Tranh.
Tẩm điện này trước đây là do Sở Yến xây cho hắn, Sở Yến vẫn luôn đe dọa sẽ nhốt hắn vào bên trong. Rốt cuộc y vẫn không cam lòng làm như vậy, hiện tại nghĩ đến, Sở Yến có lẽ chỉ muốn hù dọa hắn thôi.
Sở Yến nhìn Lâm Cẩn Chi ngồi xổm xuống, tự mình cởi bỏ những sợi dây xích này, trong mắt y rốt cuộc cũng mang theo vài phần nghi ngờ.
Lâm Cẩn Chi muốn làm gì?
Hắn không phải...... Chán ghét y sao?
Tâm Sở Yến chìm xuống đáy cốc, tự nhủ bản thân ngàn vạn lần đừng bao giờ tin tưởng kẻ lừa đảo này.
Điều hắn ta thường làm trước tiên là cho y hy vọng, cuối cùng lại tự tay đẩy y xuống vách núi, để y rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Lâm Cẩn Chi không phải muốn cứu y, mà hắn muốn chính là làm nhục y thật sâu hơn nữa.
Khi xích chân được mở ra, Hàn Tranh đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Lâm Cẩn Chi vốn dĩ còn muốn nói chuyện với Sở Yến, nhưng sự xuất hiện của Hàn Tranh khiến thân thể hắn cứng đờ.
"Cẩn Chi, ngươi mở xiềng xích ra là muốn làm gì?"
Lâm Cẩn Chi đứng lên: "Đương nhiên là muốn trả thù y tốt hơn."
Đáy mắt Hàn Tranh hiện lên nghi ngờ: "Thật sự?"
"Đương nhiên, hôn quân này làm loại chuyện đó với ta, đường đường là nam nhi ta bị y khinh nhục như vậy, đương nhiên phải đến đây tra tấn y một chút."
Thời điểm Lâm Cẩn Chi đang nói lời này, dùng dư quang thấy sắc mặt Sở Yến tái nhợt cực kỳ.
Bỗng nhiên trong lòng hắn rất đau, phảng phất như bị ai dùng kim đâm vậy.
Thì ra Sở Yến cảm thấy đau, hắn biết cảm giác đó sẽ càng lúc càng đau. Nhưng mà vì làm Hàn Tranh thả lỏng cảnh giác, hắn không thể không nói như vậy.
Sau khi nghe được lời nói của Lâm Cẩn Chi, lúc này Hàn Tranh gật đầu: "Tín Vương bên kia không dễ đối phó, ta đi trước."
"Được."
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Cẩn Chi cùng Sở Yến, Lâm Cẩn Chi lại không biết giải thích từ đâu.
"Bệ hạ, ta......"
"Thì ra ngươi thật sự nghĩ như vậy, trước hết phải tốt với ta rồi lại đẩy ta xuống vực sâu, trước nay ngươi đều là loại người như vậy. Ta đã sớm quen rồi."
Đã sớm quen rồi?
Loại chuyện này, có thể thành thói quen sao?
Trái tim Lâm Cẩn Chi đột nhiên đau đến nổi không nói nên lời, nhưng động tác tiếp theo của Sở Yến, khiến Lâm Cẩn Chi càng cứng đờ người hơn.
Y đẩy rồi đè ở trên người hắn, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia cứ như vậy mà nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Cẩn Chi trong lòng tự giễu, bởi hắn đã làm nhiều chuyện quá đáng, có bị Sở Yến đè cũng coi như là trừng phạt đúng tội.
Lâm Cẩn Chi nhận mệnh nhắm lại hai mắt, tay đối phương nhẹ nhàng cởi ra đai lưng của hắn, khiến trong lòng Lâm Cẩn Chi càng thêm tuyệt vọng.
Hắn tự nhủ với chính mình rằng, đây là điều mình đáng được nhận.
Mặc dù chính là Lâm gia có lỗi với Sở Yến, nhưng Sở Yến đè ở trên người hắn làm những việc đó, không khiến cho Lâm Cẩn Chi cảm thấy ngọt ngào, ngược lại là bóng ma sâu thẳm cùng cảm giác ghê tởm.
Hắn mạnh mẽ kiềm chế, tự nhủ không được đẩy Sở Yến ra.
Ngay sau đó, hắn phát hiện chỗ kia của mình tiến vào một chỗ ấm áp.
Lâm Cẩn Chi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thấy đuôi mắt Sở Yến mang theo vài phần diễm lệ, trong mắt đầy sương mù mờ mịt. Quần áo trên người rất mỏng, quần áo buông hờ hững ra một nửa lộ ra một mảng lớn da thịt, khiến y giống như yêu tinh hút tinh lực người.
Cổ họng Lâm Cẩn Chi cuộn lên, hô hấp rối loạn nhìn mỹ nhân trước mặt.
Hắn cho rằng Sở Yến là muốn......
Nhưng không nghĩ tới lại thành như vậy.
Môi Sở Yến rất trắng, y tự giễu cười rộ lên: "Ngươi xem, ta lại cưỡng bức ngươi, lại cưỡng bức ngươi làm loại chuyện này với ta......Tại sao ngươi lại không hận ta?"
Hô hấp Lâm Cẩn Chi hỗn loạn, bởi vì nguyên do quá thoải mái.
"Cẩn Chi......" Trên môi Sở Yến toát ra một biệt danh thân mật như người yêu.
Lần đầu tiên Lâm Cẩn Chi cảm thấy, tên của hắn cũng có thể dễ nghe như vậy.
"Không thoải mái sao?"
Sở Yến tự giễu mỉm cười, đưa tay về phía Lâm Cẩn Chi, xiềng xích trên tay nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Cẩn Chi nhận thấy bàn tay đặt trên mặt mình vô cùng lạnh lẽo, giống như một người đã chết.
Nhưng thân thể y lại rất ấm áp bao vây lấy chỗ kia của hắn.
"Tại sao làm như vậy?"
"Ta hận chính mình, tại sao lại không thể ra tay với ngươi, tại sao lại còn......" Thích ngươi.
Sắc môi Sở Yến cực kỳ trắng bệch, chịu đựng không được liền nôn ra một ngụm máu.
Rực rỡ, nóng bỏng, trực tiếp nôn thẳng vào ngực Lâm Cẩn Chi.
Đôi mắt Lâm Cẩn Chi co rút dữ dội, muốn chạm vào người đó.
Nhưng thân thể Sở Yến lay động hai lần, thân thể gầy yếu trực tiếp ngã vào trong lòng ngực của Lâm Cẩn Chi. Phảng phất trông giống như một con diều bị đứt chỉ, những sợi tóc đen lòa xòa xõa xuống, tất cả đều vụn vặt rơi trên ngực hắn.
Mà Sở Yến, lại gắt gao nhắm đôi mắt lại.
Lâm Cẩn Chi mở to mắt, trong lòng kịch liệt run rẩy lên: "Tỉnh tỉnh......"
Bộ dạng này của Sở Yến, giống như nói với Lâm Cẩn Chi ——
Ngươi không phải muốn trả thù ta sao?
Tới đi.
[ Giá trị hối hận của Lâm Cẩn Chi: Ba trái tim. ]
[ Thật vất vả mới nặn ra một ngụm máu, dễ dàng với ta lắm sao?! Lần sau có thể ra loại phục vụ kết hợp hộc máu hay không!? ]
[ Không có loại kết hợp như vậy, chủ nhân xin hãy dựa vào kỹ thuật diễn của chính mình...... Hơn nữa, chủ nhân vừa nôn ra trước mặt Lâm Cẩn Chi. ]
Sở Yến cười hì hì nói: [ Đúng vậy thì sao nè? Hình ảnh này nhất định sẽ làm Lâm Cẩn Chi đau đớn đến mức muốn chết mà không được, hối hận đến cực điểm, còn có thể cả đời này không thể quên được, không bỏ xuống được, vĩnh viễn nhớ nhung. ]
[!! ] Rốt cuộc người này tính toán đến loại tình trạng gì vậy!
[ Có phải mi đang lải nhải ở trong lòng ta tính toán quá nhiều hay không? ]
m thanh Hệ thống run run một cái: [ Không có nha! ]
[ Hình ảnh này đáng được xem trọng chính là nôn ra phải thật đẹp mắt, đặc biệt phải có một chút nhu nhược kiên cường đến điềm đạm đáng yêu. ]
Hệ thống nhịn không được lại muốn phun tào, cái quái gì gọi là nôn ra phải thật đẹp mắt chứ?
[ Chủ nhân, chúng ta làm hệ thống Phật tốt có được không? ]
[Hệ thống phật tốt là cái gì? ]
[ Bất cứ điều gì, có thể, là không liên quan, tóm lại là đừng có đùa giỡn quá trớn nữa. ]
Sở Yến: "......"
🌻HOÀN CHƯƠNG 7🌻
Nhưng Lâm Cẩn Chi cũng đồng thời biết được, Hàn Tranh tạo phản một nửa là vì hắn, còn một nửa là vì vị nghĩa huynh bị Sở Yến hại chết kia.
"Ngươi muốn biết cái này để làm gì?"
Mặc dù trước đây Lâm Cẩn Chi là thư đồng của Lăng Vương, nhưng hiện tại lại vô cùng chán ghét Lăng Vương, bởi vậy giờ nói ra cái gì cũng đối chọi gay gắt: "Lăng Vương thần cơ diệu toán, chung quy sẽ không phải không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Lăng Vương u ám, tràn đầy chán ghét nhìn về phía hắn.
Hắn càng chán ghét, Lâm Cẩn Chi lại thấy có một khoái cảm khó giải thích.
Chỉ bởi vì, hắn dễ như trở bàn tay mà có được thứ mà người khác hy vọng xa vời
"Hàn Tranh tạo phản."
Những lời này rơi xuống, đáy mắt Lăng Vương lóe lên tia kinh ngạc: "Ngươi muốn làm gì?"
Trong mắt Lâm Cẩn Chi hiện lên một sự đau đớn: "Ta đã biết sai rồi, nhưng nước đổ khó hốt, Hàn Tranh không có khả năng sẽ bỏ qua cho bệ hạ. Cho nên...... Ta chỉ muốn biết chân tướng."
Lăng Vương cười lạnh một tiếng, Hàn Tranh tạo phản quả nhiên có Lâm Cẩn Chi tham dự.
Nếu không, trái tim của đứa nhỏ kia vốn đã cứng rắn giống như sắt đá, sao có thể còn bị người khác chọc một đao ở sau lưng.
"Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết?"
"Lăng Vương điện hạ, ngươi hãm hại ta như vậy, khiến bệ hạ nghĩ rằng ta phản bội y, nói đến cùng ngươi cũng là một kẻ ích kỷ, chắc hẳn ngươi đã sớm tính đến cục diện bây giờ, lại còn tạo ra kế ly gián như vậy."
Lăng Vương nở một nụ cười cổ quái: "Công tử Võ An Hầu ấm áp tao nhã năm đó, lại có thể nói ra những lời chói tai thế này ư."
Hắn càng chĩa mũi nhọn vào chính hắn ta, Lâm Cẩn Chi càng xác định hắn thật sự là yêu Sở Yến.
"Ta không còn là Lâm Cẩn Chi của năm đó, thậm chí còn làm loại chuyện đó với bệ hạ."
"Ngươi cùng y, làm?" Lăng Vương sắc mặt tức khắc trở nên đáng sợ, kéo vóc người cao gầy, lập tức tiêu soái đi thẳng đến trước mặt Lâm Cẩn Chi.
Lâm Cẩn Chi tuy rằng bị Lăng Vương kéo lấy cổ áo, biểu cảm trên mặt lại hoàn toàn không có biến đổi: "Đúng, sao nào?"
Bỗng nhiên Lăng Vương gắt gao cắn chặt lấy răng, cặp mắt kia nhiễm đầy đố kỵ.
"Y, là, của, ta." Hắn thốt ra từng chữ một.
Dường như động tĩnh bên trong đã làm kinh động người bên ngoài, thời điểm Trình Hàn vừa bước vào, trực tiếp rút ra trường kiếm bên hông áp vào yết hầu của Lăng Vương: "Thỉnh Lăng Vương điện hạ buông công tử ra."
Lăng Vương không chút sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Trình Hàn: "Tuy ta bị giam cầm nhưng lại là người hoàng thất, ngươi dám chỉa kiếm vào ta?"
Trình Hàn: "Bệ hạ đã phân phó, bảo đảm an nguy của công tử."
Lời nói của Trình hàn, làm sắc mặt hai người đối diện đồng thời thay đổi.
Lăng Vương nếm tới là mùi vị đầy chua xót, còn Lâm Cẩn Chi lại vui mừng mỗi thứ một chút.
Trong lòng chợt dâng lên một cổ chua xót nhàn nhạt, loại tình huống này, Trình Hàn hẳn là sẽ không nói dối. Sở Yến thật sự yêu hắn sâu đậm, nhưng hết lần này đến lần khác là tự tay hắn đã phá hủy tình yêu này.
Nếu, trước đây hắn không tin lời Lăng Vương nói thì thật tốt biết bao?
Khi Lăng Vương buông hắn ra, Lâm Cẩn Chi được Trình Hàn hộ tống trở về trong cung.
Trong lòng Lâm Cẩn Chi cũng không dễ chịu, dọc theo đường đi trước sau vẫn cúi đầu xuống.
Lần trước Hàn Tranh động thủ với Cao Hoa, nếu như hắn vắng mặt trong một thời gian dài, còn không biết Hàn Tranh sẽ làm những gì với bệ hạ.
Lâm Cẩn Chi cứ như vậy trở về cung, còn phải giả bộ thành dáng vẻ chán ghét Sở Yến, để cho Hàn Tranh thả lỏng cảnh giác.
Hắn nhìn thấy những thái giám bên trong dường như muốn lấy ngọc thế làm chuyện đó với Sở Yến theo mệnh lệnh của Hàn Tranh, Lâm Cẩn Chi bỗng nhiên đau thương đến khó nhịn: "Các ngươi đang làm cái gì?"
"Đây...... Là đại tướng quân sai chúng ta làm......"
Đáy mắt Lâm Cẩn Chi hiện lên băng lạnh: "Cút!"
Bọn thái giám bị dọa đến run bần bật, liên tục cáo lui.
Lâm Cẩn Chi từ tẩm điện đi vào, thấy Sở Yến bị xiềng xích trói chặt, hắn bỗng nhiên không biết rốt cuộc tình cảm của mình đối với y là cái gì.
Hắn vô cùng phức tạp, nhưng vẫn còn một chuyện cần Lâm Cẩn Chi xác định —— hắn cực kỳ áy náy.
Dường như Sở Yến cảm nhận được hắn tới đây, không khí vẫn trầm lặng như cũ.
Ở trong lòng y, Lâm Cẩn Chi cùng Hàn Tranh đều là những người như nhau, đã giết chết Cao Hoa.
Lâm Cẩn Chi rũ đôi mắt xuống, đáy mắt giấu đi áy náy cùng đau xót, thật cẩn thận đi qua mở ra xiềng xích trên chân y.
Chân tay cùng phần cổ Sở Yến đều bị khóa lại, trong đó một chìa khóa ở bên người hắn ta, ngoài ra các chìa khóa còn lại thì ở bên người Hàn Tranh.
Tẩm điện này trước đây là do Sở Yến xây cho hắn, Sở Yến vẫn luôn đe dọa sẽ nhốt hắn vào bên trong. Rốt cuộc y vẫn không cam lòng làm như vậy, hiện tại nghĩ đến, Sở Yến có lẽ chỉ muốn hù dọa hắn thôi.
Sở Yến nhìn Lâm Cẩn Chi ngồi xổm xuống, tự mình cởi bỏ những sợi dây xích này, trong mắt y rốt cuộc cũng mang theo vài phần nghi ngờ.
Lâm Cẩn Chi muốn làm gì?
Hắn không phải...... Chán ghét y sao?
Tâm Sở Yến chìm xuống đáy cốc, tự nhủ bản thân ngàn vạn lần đừng bao giờ tin tưởng kẻ lừa đảo này.
Điều hắn ta thường làm trước tiên là cho y hy vọng, cuối cùng lại tự tay đẩy y xuống vách núi, để y rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Lâm Cẩn Chi không phải muốn cứu y, mà hắn muốn chính là làm nhục y thật sâu hơn nữa.
Khi xích chân được mở ra, Hàn Tranh đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Lâm Cẩn Chi vốn dĩ còn muốn nói chuyện với Sở Yến, nhưng sự xuất hiện của Hàn Tranh khiến thân thể hắn cứng đờ.
"Cẩn Chi, ngươi mở xiềng xích ra là muốn làm gì?"
Lâm Cẩn Chi đứng lên: "Đương nhiên là muốn trả thù y tốt hơn."
Đáy mắt Hàn Tranh hiện lên nghi ngờ: "Thật sự?"
"Đương nhiên, hôn quân này làm loại chuyện đó với ta, đường đường là nam nhi ta bị y khinh nhục như vậy, đương nhiên phải đến đây tra tấn y một chút."
Thời điểm Lâm Cẩn Chi đang nói lời này, dùng dư quang thấy sắc mặt Sở Yến tái nhợt cực kỳ.
Bỗng nhiên trong lòng hắn rất đau, phảng phất như bị ai dùng kim đâm vậy.
Thì ra Sở Yến cảm thấy đau, hắn biết cảm giác đó sẽ càng lúc càng đau. Nhưng mà vì làm Hàn Tranh thả lỏng cảnh giác, hắn không thể không nói như vậy.
Sau khi nghe được lời nói của Lâm Cẩn Chi, lúc này Hàn Tranh gật đầu: "Tín Vương bên kia không dễ đối phó, ta đi trước."
"Được."
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Cẩn Chi cùng Sở Yến, Lâm Cẩn Chi lại không biết giải thích từ đâu.
"Bệ hạ, ta......"
"Thì ra ngươi thật sự nghĩ như vậy, trước hết phải tốt với ta rồi lại đẩy ta xuống vực sâu, trước nay ngươi đều là loại người như vậy. Ta đã sớm quen rồi."
Đã sớm quen rồi?
Loại chuyện này, có thể thành thói quen sao?
Trái tim Lâm Cẩn Chi đột nhiên đau đến nổi không nói nên lời, nhưng động tác tiếp theo của Sở Yến, khiến Lâm Cẩn Chi càng cứng đờ người hơn.
Y đẩy rồi đè ở trên người hắn, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia cứ như vậy mà nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Cẩn Chi trong lòng tự giễu, bởi hắn đã làm nhiều chuyện quá đáng, có bị Sở Yến đè cũng coi như là trừng phạt đúng tội.
Lâm Cẩn Chi nhận mệnh nhắm lại hai mắt, tay đối phương nhẹ nhàng cởi ra đai lưng của hắn, khiến trong lòng Lâm Cẩn Chi càng thêm tuyệt vọng.
Hắn tự nhủ với chính mình rằng, đây là điều mình đáng được nhận.
Mặc dù chính là Lâm gia có lỗi với Sở Yến, nhưng Sở Yến đè ở trên người hắn làm những việc đó, không khiến cho Lâm Cẩn Chi cảm thấy ngọt ngào, ngược lại là bóng ma sâu thẳm cùng cảm giác ghê tởm.
Hắn mạnh mẽ kiềm chế, tự nhủ không được đẩy Sở Yến ra.
Ngay sau đó, hắn phát hiện chỗ kia của mình tiến vào một chỗ ấm áp.
Lâm Cẩn Chi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thấy đuôi mắt Sở Yến mang theo vài phần diễm lệ, trong mắt đầy sương mù mờ mịt. Quần áo trên người rất mỏng, quần áo buông hờ hững ra một nửa lộ ra một mảng lớn da thịt, khiến y giống như yêu tinh hút tinh lực người.
Cổ họng Lâm Cẩn Chi cuộn lên, hô hấp rối loạn nhìn mỹ nhân trước mặt.
Hắn cho rằng Sở Yến là muốn......
Nhưng không nghĩ tới lại thành như vậy.
Môi Sở Yến rất trắng, y tự giễu cười rộ lên: "Ngươi xem, ta lại cưỡng bức ngươi, lại cưỡng bức ngươi làm loại chuyện này với ta......Tại sao ngươi lại không hận ta?"
Hô hấp Lâm Cẩn Chi hỗn loạn, bởi vì nguyên do quá thoải mái.
"Cẩn Chi......" Trên môi Sở Yến toát ra một biệt danh thân mật như người yêu.
Lần đầu tiên Lâm Cẩn Chi cảm thấy, tên của hắn cũng có thể dễ nghe như vậy.
"Không thoải mái sao?"
Sở Yến tự giễu mỉm cười, đưa tay về phía Lâm Cẩn Chi, xiềng xích trên tay nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Cẩn Chi nhận thấy bàn tay đặt trên mặt mình vô cùng lạnh lẽo, giống như một người đã chết.
Nhưng thân thể y lại rất ấm áp bao vây lấy chỗ kia của hắn.
"Tại sao làm như vậy?"
"Ta hận chính mình, tại sao lại không thể ra tay với ngươi, tại sao lại còn......" Thích ngươi.
Sắc môi Sở Yến cực kỳ trắng bệch, chịu đựng không được liền nôn ra một ngụm máu.
Rực rỡ, nóng bỏng, trực tiếp nôn thẳng vào ngực Lâm Cẩn Chi.
Đôi mắt Lâm Cẩn Chi co rút dữ dội, muốn chạm vào người đó.
Nhưng thân thể Sở Yến lay động hai lần, thân thể gầy yếu trực tiếp ngã vào trong lòng ngực của Lâm Cẩn Chi. Phảng phất trông giống như một con diều bị đứt chỉ, những sợi tóc đen lòa xòa xõa xuống, tất cả đều vụn vặt rơi trên ngực hắn.
Mà Sở Yến, lại gắt gao nhắm đôi mắt lại.
Lâm Cẩn Chi mở to mắt, trong lòng kịch liệt run rẩy lên: "Tỉnh tỉnh......"
Bộ dạng này của Sở Yến, giống như nói với Lâm Cẩn Chi ——
Ngươi không phải muốn trả thù ta sao?
Tới đi.
[ Giá trị hối hận của Lâm Cẩn Chi: Ba trái tim. ]
[ Thật vất vả mới nặn ra một ngụm máu, dễ dàng với ta lắm sao?! Lần sau có thể ra loại phục vụ kết hợp hộc máu hay không!? ]
[ Không có loại kết hợp như vậy, chủ nhân xin hãy dựa vào kỹ thuật diễn của chính mình...... Hơn nữa, chủ nhân vừa nôn ra trước mặt Lâm Cẩn Chi. ]
Sở Yến cười hì hì nói: [ Đúng vậy thì sao nè? Hình ảnh này nhất định sẽ làm Lâm Cẩn Chi đau đớn đến mức muốn chết mà không được, hối hận đến cực điểm, còn có thể cả đời này không thể quên được, không bỏ xuống được, vĩnh viễn nhớ nhung. ]
[!! ] Rốt cuộc người này tính toán đến loại tình trạng gì vậy!
[ Có phải mi đang lải nhải ở trong lòng ta tính toán quá nhiều hay không? ]
m thanh Hệ thống run run một cái: [ Không có nha! ]
[ Hình ảnh này đáng được xem trọng chính là nôn ra phải thật đẹp mắt, đặc biệt phải có một chút nhu nhược kiên cường đến điềm đạm đáng yêu. ]
Hệ thống nhịn không được lại muốn phun tào, cái quái gì gọi là nôn ra phải thật đẹp mắt chứ?
[ Chủ nhân, chúng ta làm hệ thống Phật tốt có được không? ]
[Hệ thống phật tốt là cái gì? ]
[ Bất cứ điều gì, có thể, là không liên quan, tóm lại là đừng có đùa giỡn quá trớn nữa. ]
Sở Yến: "......"
🌻HOÀN CHƯƠNG 7🌻
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương