Dâng Trào
Chương 38: Cô vĩnh viễn không thể bước vào thế giới của anh
24.04.2024
Editor: Fino
"Mày nói cái gì?" Trần Nghiên ngước mắt lên, giọng điệu lạnh tới cực điểm.
"Nếu cô mày không phải là tiểu tam, sao nhà bọn tao có thể thành ra nông nỗi này, ba tao sao có thể nằm viện?" Hai mắt Lộ Từ đỏ hoe, vẻ mặt hung ác, túm lấy cổ áo Trần Nghiên, "Còn mày nữa, tất cả những chuyện này cũng liên quan đến mày."
Đầu óc của Tống Tịnh Nguyên hỗn loạn vì lượng thông tin quá lớn.
Tiểu tam.
Cô.
Còn có Trần Xu Phàm lúc trước cô nghe được từ miệng Lộ Từ.
Hóa ra người phụ nữ cô nhìn thấy trong nhiều bức ảnh ở nhà Trần Nghiên chính là cô của anh. Nhưng dù thế nào cô cũng không thể liên hệ người phụ nữ dịu dàng đó với từ "tiểu tam" này.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Trần Nghiên đã đấm vào thái dương của Lộ Từ, trong nháy mắt để lại một vết đỏ rõ ràng, anh túm lấy cổ áo Lộ Từ đẩy ngã xuống đất, hai mắt hơi híp lại, giọng điệu hung ác: "Tao nghe nói dạo gần đây tình trạng của Lộ Hành An không tốt lắm?"
Sau đó anh gằn từng chữ: "Đó đều là quả báo của ông ta, ông ta nên đền mạng cho cô của tao."
"Mày nghĩ mày tốt đẹp lắm sao?" Lộ Từ vật lộn với anh, âm lượng cao hiếm có, "Nếu như không có mày, chuyện sẽ phát sinh thành thế này chắc, cô của mày sẽ chết chắc?"
"Câm miệng." Trần Nghiên liên tục vung nắm đấm về phía cậu ta, hai người đánh nhau quá dữ dội, người qua đường căn bản không dám can ngăn.
"Trần Nghiên!" Tống Tịnh Nguyên chạy tới kéo anh, "Đừng đánh nữa."
Nhưng sức lực của Trần Nghiên quá lớn, hơn nữa tâm tình kích động, giống như quái thú mất đi lý trí, anh cũng không thèm để ý tới cô, cánh tay dùng sức vung lên, Tống Tịnh Nguyên không thể khống chế lui về phía sau vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cô cũng không để ý quá nhiều, tiến lên, trực tiếp ôm lấy eo Trần Nghiên: "Trần Nghiên, cậu đừng đánh nữa!"
Cuối cùng, cô không biết đã dùng bao nhiêu sức lực để tách hai người ra, trên mặt Trần Nghiên còn hằn chứa thù địch, xương mày và sống mũi đổ máu, máu đỏ tươi rỉ ra, đặc biệt chói mắt trên nước da trắng lạnh của anh.
Tình trạng của Lộ Từ còn thê thảm hơn anh, sống mũi bị bầm tím, gò má cũng sưng tấy lên rất nhiều.
Trần Nghiên nhíu chặt mày, xung quanh tràn ngập sự tức giận: "Lộ Từ, mày nhớ cho kỹ, cho dù nhà mày có xảy ra chuyện gì, đó đều là báo ứng của bọn mày."
"Còn nữa, nếu mày còn nhắc đến cô của tao, tao giết mày đấy mày tin không?"
"Đừng nói nữa." Tống Tịnh Nguyên lấy một gói khăn giấy trong túi ra, nhón chân giúp anh lau vết máu trên trán, nhíu mày, "Đau không?"
Lộ Từ phủi bụi đất trên người, dùng ngón tay lau vết thương trên mặt: "Tống Tịnh Nguyên, cậu thật sự để ý đến cậu ta như vậy sao? Để tôi nói cho cậu biết, Trần Nghiên là kẻ sát nhân, cô của cậu ta đã bị cậu ta giết!"
Trần Nghiên biến sắc, lửa giận trong anh lại bùng lên, gân xanh trên trán nổi lên: "Lộ Từ, mày muốn chết?"
Tống Tịnh Nguyên vươn tay tách hai người ra: "Trần Nghiên, cậu bình tĩnh một chút!"
"Loại người như mày tốt nhất nên cô độc cả đời. " Lộ Từ hung ác nói: "Mày không xứng được người khác quan tâm, càng không xứng được người khác thích. Mày nên ở trong địa ngục cả đời đi."
"Đừng nói nữa." Tống Tịnh Nguyên dường như không thể chịu đựng được nữa, "Lộ Từ, tôi xin cậu, tạm thời rời khỏi đây trước được không?"
Lộ Từ dường như có chút khó tin: "Tại sao cậu không tin những gì tôi nói? Tất cả những gì tôi nói đều là..."
"Thật xin lỗi." Tống Tịnh Nguyên lạnh nhạt nói, "Tôi không muốn nghe."
"Mày cút." Trần Nghiên chỉ vào Lộ Từ nói: "Tốt nhất đừng để tao gặp lại mày."
Tống Tịnh Nguyên kéo Trần Nghiên ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, vết thương trên mặt anh vẫn còn rỉ máu, khăn giấy cũng không ngăn được. Cô nhẹ nhàng nói: "Cậu ở đây đợi tôi một chút, tôi đi mua thuốc cho cậu."
Nói xong, cô xoay người chạy đến ngã tư đường tìm hiệu thuốc, thuần thục hỏi mua chút đồ xử lí vết thương, lúc đi ra, chóp mũi đã thấm một tầng mồ hôi, không may lại gặp đèn đỏ, bất đắc dĩ chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.
Mỗi giây trôi qua đều giống như cực hình, cuối cùng cũng đợi được đèn xanh, Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng trở lại băng ghế vừa rồi, lúc này mới phát hiện bóng dáng của Trần Nghiên đã biến mất không thấy đâu.
Đầu óc cô "Ong" một tiếng.
Cô nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Khi màn đêm buông xuống, áp suất không khí rất thấp, gió lạnh thổi qua người cô nhưng cô không cảm thấy ớn lạnh, cô chặn một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, hoảng loạn hỏi: "Dì ơi, xin hỏi dì có nhìn thấy một nam sinh vóc dáng rất cao, mặc áo khoác đen nào gần đây không ạ?"
Người phụ nữ lắc đầu, "Không thấy."
"Cảm ơn dì."
Cô quay người đi hỏi từng người, nhưng đều nhận được kết quả giống nhau.
Rốt cuộc Trần Nghiên đã đi đâu?
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho Trần Nghiên, âm thanh thông báo tự động lạnh lẽo vang lên hết lần này đến lần khác, giống như một khối kim loại lạnh lẽo đâm thẳng vào tim cô.
Không ai nghe máy.
Cô gọi điện thoại cho Thẩm Duệ lần nữa, Thẩm Duệ cảm thấy có chút kỳ lạ: "Sao vậy, học bá?"
"Trần Nghiên có đến tìm cậu không?"
"Không." Thẩm Duệ nói: "Anh Nghiên làm sao vậy?"
"Cậu ấy..." Tống Tịnh Nguyên do dự, nhưng nghĩ đến Thẩm Duệ và Trần Nghiên là bạn thân nhiều năm, nhất định biết chuyện về cô của anh, nên cũng không băn khoăn nữa, "Vừa rồi trên đường cậu ấy có xích mích với Lộ Từ."
"Ai?" Thẩm Duệ giật mình, "Lộ Từ nói gì với cậu ấy?"
"Nói đến chuyện cô của cậu ấy, sau đó cả hai đánh nhau."
Thẩm Duệ ở bên kia thấp giọng mắng một câu "Mẹ...": "Lộ Từ tên này điên rồi sao? Đang yên đang lành chọc Trần Nghiên làm gì? Trần Nghiên có bị thương nặng không?"
"Không." Tống Tịnh Nguyên siết chặt lòng bàn tay, "Chỉ bị rách da, tôi đến tiệm thuốc mua thuốc cho cậu ấy, nhưng khi quay lại người đã không thấy đâu."
"Không bị thương nặng là tốt rồi." Thẩm Duệ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dặn dò cô, "Học bá cậu đừng quá lo lắng, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Vậy giữa cậu ấy với Lộ Từ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện này có chút phức tạp, nhất thời tôi không thể giải thích rõ ràng được." Thẩm Duệ dừng một chút, "Nhưng mà học bá, cậu cứ nghe lời tôi đi, cô của cậu ấy chính là tâm bệnh của cậu ấy, ngay lúc này đến tôi cũng không dám qua chọc cậu ấy, tốt nhất cứ để Trần Nghiên bình tĩnh lại đã, qua vài ngày nữa sẽ không có việc gì đâu."
Người đi đường thưa dần, một sợi tóc bị thổi bay, che mất tầm nhìn của cô, Tống Tịnh Nguyên đưa tay gạt đi, xoay người đi về phía nhà của Trần Nghiên.
Ánh trăng lạnh lẽo bị mây đen che khuất, căn biệt thự trống trải không có một tia sáng, từ trong ra ngoài đều mang cảm giác ớn lạnh.
Cổng sắt ngoài sân không đóng, Tống Tịnh Nguyên đẩy cửa đi vào, "két" một tiếng, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng cô cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Cô không ôm hi vọng gì đến gõ cửa, quả nhiên không có người đáp lại.
Trần Nghiên hẳn là không có ở đây.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên thực sự không thể nghĩ ra anh sẽ đi đâu, vì vậy cô ngồi xổm xuống trước cửa, hai tay đặt trên đầu gối, cố gắng đợi ở đây cho đến khi Trần Nghiên trở về. Sắc trời dần tối lại, trên mặt đất chỉ còn lại một bóng người gầy yếu.
Không biết qua bao lâu, trong sân truyền đến tiếng bước chân, Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, bóng người thon gầy dần dần hiện ra trong tầm mắt, cuối cùng đi tới bên cạnh cô.
Tống Cảnh Nguyên dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhìn lầm.
Cô đứng dậy, không biết có phải bật dậy quá nhanh hay không, nhất thời cảm thấy chóng mặt, may mà kịp thời đỡ vách tường bên cạnh mới không ngã sấp xuống.
"Trần Nghiên." Cô ngẩng đầu nhìn anh, vết thương trên mặt đã kết vảy và chuyển sang màu đỏ sẫm, "Cậu không sao chứ?"
"Cậu làm gì ở đây?" Giọng nói của anh rất lạnh, ánh mắt tối tăm, trên người mang theo mùi thuốc lá nồng nặc.
"Tôi lo cho vết thương trên mặt cậu." Tống Tịnh Nguyên mím môi, "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao." Trần Nghiên cúi đầu xuống, đáy mắt không có một tia cảm xúc, " Trở về đi, tôi không muốn gặp người."
Tống Tịnh Nguyên không nhúc nhích, cô có thể cảm nhận được áp suất trên người Trần Nghiên rất thấp, cả người mang theo một cỗ sa sút không nói nên lời.
Cô không muốn thấy anh vậy.
Tống Tịnh Nguyên nắm chặt góc áo, thử mở miệng: "Mặc dù tôi không biết giữa cậu và Lộ Từ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tin rằng cô của cậu nhất định..."
"Tống Tịnh Nguyên." Trần Nghiên đột nhiên ngắt lời cô, "Tôi đã nói rồi, hiện tại tôi không muốn gặp ai hết."
Tống Tịnh Nguyên giật mình, có chút không biết phải làm sao.
"Thực xin lỗi." Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, "Tôi chỉ muốn..."
Tôi chỉ là muốn an ủi cậu.
"Lộ Từ nói đúng." Anh khẽ cười, "Người như tôi căn bản không cần người khác quan tâm. Đừng quấy rầy tôi nữa."
Anh bước vào trong, không quay đầu đóng sầm cửa lại, dường như cũng hoàn toàn ngăn cách cô ở bên ngoài thế giới của anh.
Cũng đúng, bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới.
Cô vĩnh viễn không thể bước vào thế giới của anh, đó là sự thật không thể chối cãi.
*
Hơn một tuần kế tiếp, Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên hoàn toàn mất liên lạc.
Theo nhiều ý nghĩa khác nhau.
Không có một tin nhắn nào được gửi thêm. Nghỉ đông, hai người cũng không có cơ hội gặp lại. Trạng thái hoạt động của anh vẫn dừng ở tháng trước, là con búp bê cầu nắng mà cô đã tặng anh.
Ngược lại, Tống Hồng Minh đến tìm cô mấy lần, chỉ đơn giản là đòi tiền, Tống Tịnh Nguyên trực tiếp tỏ thái độ nói không có, ông ta lập tức gửi tới những lời tục tĩu khó nghe, mắng cô không có lương tâm, sớm muộn gì cô cũng gặp quả báo.
Ban đầu Tống Tịnh Nguyên còn tức giận, nhưng sau đó cô dần trở nên chết lặng, dứt khoát không nhìn tới nữa.
Cô đi lại giữa nhà và quán trà sữa mỗi ngày, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo với bà. Tết Nguyên Đán đang đến gần, phố lớn ngõ nhỏ đều giăng đèn kết hoa, những người bán hàng nhỏ bên đường bắt đầu bán câu đối và đèn lồng, hạt dẻ rang đường cùng mùi thơm của khoai lang nướng quyện vào nhau, dường như trên gương mặt ai cũng rạng ngời niềm vui.
Chủ quán trà sữa cho cô nghỉ đông, còn phát cho cô và Đường Hân mỗi người một bao lì xì lớn, Tống Tịnh Nguyên cân nhắc độ nặng của phong bao đỏ, có chút ngượng ngùng: "Ông chủ, phong bao đỏ này thật sự quá lớn. "
"Sao còn có người chê nhiều tiền vậy nè?" Đường Hân khoác vai cô, "Chúng ta vì ông chủ mà phấn đấu một năm nay, cho chút tiền lì xì này không phải là việc nên làm saoo?"
"Cô nói nhiều quá." Ông chủ vỗ Đường Hân một cái, "Bình thường cô cũng hay bắt nạt Tịnh Nguyên đúng không?"
"Em nào dám chứ." Đường Hân cười cười, "Em ngoan như vậy mà."
"Đúng rồi, Tịnh Nguyên." Đường Hân ghé vào tai thì thầm với cô, "Gần đây em và bạn trai nhỏ thế nào?"
"Hả?" Tống Tịnh Nguyên không hiểu ý của cô ấy, cô chớp chớp mắt, "Chị Hân, chị đang nói gì đó? Bạn trai nào?"
"Còn gạt chị." Đường Hân nhéo mặt cô, "Lần trước chị gặp được, anh chàng đẹp trai kia đến quán trà sữa hỏi chị em thích uống gì."
Lúc này Tống Tịnh Nguyên mới hiểu ra.
Cô ấy đang nói về Trần Nghiên.
Đáy lòng nổi lên từng trận chua xót, Tống Tịnh Nguyên cong môi: "Chị Hân, chị hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải bạn trai của em đâu, bọn em không có quan hệ gì với nhau hết."
"Sao có thể?" Đường Hân có chút kinh ngạc, "Không phải bạn trai tại sao lại hỏi về sở thích của em? Chị thấy cậu ấy rất để ý đến em nha."
"Chị suy nghĩ nhiều rồi." Cô cúi đầu, cố nén nước mắt, "Cậu ấy không có ý đó với em."
"Được rồi." Đường Hân vỗ vai cô, "Trên đời có rất nhiều đàn ông tốt."
"Vâng."
Khi thời gian bước vào cuối tháng Giêng, Khi Nguyên tuyết rơi ngày càng nhiều, cứ ba ngày lại có một trận tuyết lớn, hai bên đường tuyết chất thành đống cao.
Tống Tịnh Nguyên run cầm cập vì gió lạnh, quấn chặt quần áo định đi dạo quanh khu nhà gần đó để mua ít đồ Tết cho gia đình.
Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Tống Tịnh Nguyên vươn tay từ trong ống tay áo lấy điện thoại di động ra, là cuộc gọi của Thẩm Duệ.
Vừa nhận máy, cô đã nghe thấy Thẩm Duệ hốt hoảng hỏi: "Học bá, gần đây Trần Nghiên có liên lạc với cậu không?"
"Không, có chuyện gì vậy?"
"Hình như cậu ấy xảy ra chuyện rồi."
Editor: Fino
"Mày nói cái gì?" Trần Nghiên ngước mắt lên, giọng điệu lạnh tới cực điểm.
"Nếu cô mày không phải là tiểu tam, sao nhà bọn tao có thể thành ra nông nỗi này, ba tao sao có thể nằm viện?" Hai mắt Lộ Từ đỏ hoe, vẻ mặt hung ác, túm lấy cổ áo Trần Nghiên, "Còn mày nữa, tất cả những chuyện này cũng liên quan đến mày."
Đầu óc của Tống Tịnh Nguyên hỗn loạn vì lượng thông tin quá lớn.
Tiểu tam.
Cô.
Còn có Trần Xu Phàm lúc trước cô nghe được từ miệng Lộ Từ.
Hóa ra người phụ nữ cô nhìn thấy trong nhiều bức ảnh ở nhà Trần Nghiên chính là cô của anh. Nhưng dù thế nào cô cũng không thể liên hệ người phụ nữ dịu dàng đó với từ "tiểu tam" này.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Trần Nghiên đã đấm vào thái dương của Lộ Từ, trong nháy mắt để lại một vết đỏ rõ ràng, anh túm lấy cổ áo Lộ Từ đẩy ngã xuống đất, hai mắt hơi híp lại, giọng điệu hung ác: "Tao nghe nói dạo gần đây tình trạng của Lộ Hành An không tốt lắm?"
Sau đó anh gằn từng chữ: "Đó đều là quả báo của ông ta, ông ta nên đền mạng cho cô của tao."
"Mày nghĩ mày tốt đẹp lắm sao?" Lộ Từ vật lộn với anh, âm lượng cao hiếm có, "Nếu như không có mày, chuyện sẽ phát sinh thành thế này chắc, cô của mày sẽ chết chắc?"
"Câm miệng." Trần Nghiên liên tục vung nắm đấm về phía cậu ta, hai người đánh nhau quá dữ dội, người qua đường căn bản không dám can ngăn.
"Trần Nghiên!" Tống Tịnh Nguyên chạy tới kéo anh, "Đừng đánh nữa."
Nhưng sức lực của Trần Nghiên quá lớn, hơn nữa tâm tình kích động, giống như quái thú mất đi lý trí, anh cũng không thèm để ý tới cô, cánh tay dùng sức vung lên, Tống Tịnh Nguyên không thể khống chế lui về phía sau vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cô cũng không để ý quá nhiều, tiến lên, trực tiếp ôm lấy eo Trần Nghiên: "Trần Nghiên, cậu đừng đánh nữa!"
Cuối cùng, cô không biết đã dùng bao nhiêu sức lực để tách hai người ra, trên mặt Trần Nghiên còn hằn chứa thù địch, xương mày và sống mũi đổ máu, máu đỏ tươi rỉ ra, đặc biệt chói mắt trên nước da trắng lạnh của anh.
Tình trạng của Lộ Từ còn thê thảm hơn anh, sống mũi bị bầm tím, gò má cũng sưng tấy lên rất nhiều.
Trần Nghiên nhíu chặt mày, xung quanh tràn ngập sự tức giận: "Lộ Từ, mày nhớ cho kỹ, cho dù nhà mày có xảy ra chuyện gì, đó đều là báo ứng của bọn mày."
"Còn nữa, nếu mày còn nhắc đến cô của tao, tao giết mày đấy mày tin không?"
"Đừng nói nữa." Tống Tịnh Nguyên lấy một gói khăn giấy trong túi ra, nhón chân giúp anh lau vết máu trên trán, nhíu mày, "Đau không?"
Lộ Từ phủi bụi đất trên người, dùng ngón tay lau vết thương trên mặt: "Tống Tịnh Nguyên, cậu thật sự để ý đến cậu ta như vậy sao? Để tôi nói cho cậu biết, Trần Nghiên là kẻ sát nhân, cô của cậu ta đã bị cậu ta giết!"
Trần Nghiên biến sắc, lửa giận trong anh lại bùng lên, gân xanh trên trán nổi lên: "Lộ Từ, mày muốn chết?"
Tống Tịnh Nguyên vươn tay tách hai người ra: "Trần Nghiên, cậu bình tĩnh một chút!"
"Loại người như mày tốt nhất nên cô độc cả đời. " Lộ Từ hung ác nói: "Mày không xứng được người khác quan tâm, càng không xứng được người khác thích. Mày nên ở trong địa ngục cả đời đi."
"Đừng nói nữa." Tống Tịnh Nguyên dường như không thể chịu đựng được nữa, "Lộ Từ, tôi xin cậu, tạm thời rời khỏi đây trước được không?"
Lộ Từ dường như có chút khó tin: "Tại sao cậu không tin những gì tôi nói? Tất cả những gì tôi nói đều là..."
"Thật xin lỗi." Tống Tịnh Nguyên lạnh nhạt nói, "Tôi không muốn nghe."
"Mày cút." Trần Nghiên chỉ vào Lộ Từ nói: "Tốt nhất đừng để tao gặp lại mày."
Tống Tịnh Nguyên kéo Trần Nghiên ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, vết thương trên mặt anh vẫn còn rỉ máu, khăn giấy cũng không ngăn được. Cô nhẹ nhàng nói: "Cậu ở đây đợi tôi một chút, tôi đi mua thuốc cho cậu."
Nói xong, cô xoay người chạy đến ngã tư đường tìm hiệu thuốc, thuần thục hỏi mua chút đồ xử lí vết thương, lúc đi ra, chóp mũi đã thấm một tầng mồ hôi, không may lại gặp đèn đỏ, bất đắc dĩ chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.
Mỗi giây trôi qua đều giống như cực hình, cuối cùng cũng đợi được đèn xanh, Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng trở lại băng ghế vừa rồi, lúc này mới phát hiện bóng dáng của Trần Nghiên đã biến mất không thấy đâu.
Đầu óc cô "Ong" một tiếng.
Cô nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Khi màn đêm buông xuống, áp suất không khí rất thấp, gió lạnh thổi qua người cô nhưng cô không cảm thấy ớn lạnh, cô chặn một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, hoảng loạn hỏi: "Dì ơi, xin hỏi dì có nhìn thấy một nam sinh vóc dáng rất cao, mặc áo khoác đen nào gần đây không ạ?"
Người phụ nữ lắc đầu, "Không thấy."
"Cảm ơn dì."
Cô quay người đi hỏi từng người, nhưng đều nhận được kết quả giống nhau.
Rốt cuộc Trần Nghiên đã đi đâu?
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho Trần Nghiên, âm thanh thông báo tự động lạnh lẽo vang lên hết lần này đến lần khác, giống như một khối kim loại lạnh lẽo đâm thẳng vào tim cô.
Không ai nghe máy.
Cô gọi điện thoại cho Thẩm Duệ lần nữa, Thẩm Duệ cảm thấy có chút kỳ lạ: "Sao vậy, học bá?"
"Trần Nghiên có đến tìm cậu không?"
"Không." Thẩm Duệ nói: "Anh Nghiên làm sao vậy?"
"Cậu ấy..." Tống Tịnh Nguyên do dự, nhưng nghĩ đến Thẩm Duệ và Trần Nghiên là bạn thân nhiều năm, nhất định biết chuyện về cô của anh, nên cũng không băn khoăn nữa, "Vừa rồi trên đường cậu ấy có xích mích với Lộ Từ."
"Ai?" Thẩm Duệ giật mình, "Lộ Từ nói gì với cậu ấy?"
"Nói đến chuyện cô của cậu ấy, sau đó cả hai đánh nhau."
Thẩm Duệ ở bên kia thấp giọng mắng một câu "Mẹ...": "Lộ Từ tên này điên rồi sao? Đang yên đang lành chọc Trần Nghiên làm gì? Trần Nghiên có bị thương nặng không?"
"Không." Tống Tịnh Nguyên siết chặt lòng bàn tay, "Chỉ bị rách da, tôi đến tiệm thuốc mua thuốc cho cậu ấy, nhưng khi quay lại người đã không thấy đâu."
"Không bị thương nặng là tốt rồi." Thẩm Duệ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dặn dò cô, "Học bá cậu đừng quá lo lắng, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Vậy giữa cậu ấy với Lộ Từ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện này có chút phức tạp, nhất thời tôi không thể giải thích rõ ràng được." Thẩm Duệ dừng một chút, "Nhưng mà học bá, cậu cứ nghe lời tôi đi, cô của cậu ấy chính là tâm bệnh của cậu ấy, ngay lúc này đến tôi cũng không dám qua chọc cậu ấy, tốt nhất cứ để Trần Nghiên bình tĩnh lại đã, qua vài ngày nữa sẽ không có việc gì đâu."
Người đi đường thưa dần, một sợi tóc bị thổi bay, che mất tầm nhìn của cô, Tống Tịnh Nguyên đưa tay gạt đi, xoay người đi về phía nhà của Trần Nghiên.
Ánh trăng lạnh lẽo bị mây đen che khuất, căn biệt thự trống trải không có một tia sáng, từ trong ra ngoài đều mang cảm giác ớn lạnh.
Cổng sắt ngoài sân không đóng, Tống Tịnh Nguyên đẩy cửa đi vào, "két" một tiếng, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng cô cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Cô không ôm hi vọng gì đến gõ cửa, quả nhiên không có người đáp lại.
Trần Nghiên hẳn là không có ở đây.
Nhưng Tống Tịnh Nguyên thực sự không thể nghĩ ra anh sẽ đi đâu, vì vậy cô ngồi xổm xuống trước cửa, hai tay đặt trên đầu gối, cố gắng đợi ở đây cho đến khi Trần Nghiên trở về. Sắc trời dần tối lại, trên mặt đất chỉ còn lại một bóng người gầy yếu.
Không biết qua bao lâu, trong sân truyền đến tiếng bước chân, Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, bóng người thon gầy dần dần hiện ra trong tầm mắt, cuối cùng đi tới bên cạnh cô.
Tống Cảnh Nguyên dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhìn lầm.
Cô đứng dậy, không biết có phải bật dậy quá nhanh hay không, nhất thời cảm thấy chóng mặt, may mà kịp thời đỡ vách tường bên cạnh mới không ngã sấp xuống.
"Trần Nghiên." Cô ngẩng đầu nhìn anh, vết thương trên mặt đã kết vảy và chuyển sang màu đỏ sẫm, "Cậu không sao chứ?"
"Cậu làm gì ở đây?" Giọng nói của anh rất lạnh, ánh mắt tối tăm, trên người mang theo mùi thuốc lá nồng nặc.
"Tôi lo cho vết thương trên mặt cậu." Tống Tịnh Nguyên mím môi, "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao." Trần Nghiên cúi đầu xuống, đáy mắt không có một tia cảm xúc, " Trở về đi, tôi không muốn gặp người."
Tống Tịnh Nguyên không nhúc nhích, cô có thể cảm nhận được áp suất trên người Trần Nghiên rất thấp, cả người mang theo một cỗ sa sút không nói nên lời.
Cô không muốn thấy anh vậy.
Tống Tịnh Nguyên nắm chặt góc áo, thử mở miệng: "Mặc dù tôi không biết giữa cậu và Lộ Từ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tin rằng cô của cậu nhất định..."
"Tống Tịnh Nguyên." Trần Nghiên đột nhiên ngắt lời cô, "Tôi đã nói rồi, hiện tại tôi không muốn gặp ai hết."
Tống Tịnh Nguyên giật mình, có chút không biết phải làm sao.
"Thực xin lỗi." Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, "Tôi chỉ muốn..."
Tôi chỉ là muốn an ủi cậu.
"Lộ Từ nói đúng." Anh khẽ cười, "Người như tôi căn bản không cần người khác quan tâm. Đừng quấy rầy tôi nữa."
Anh bước vào trong, không quay đầu đóng sầm cửa lại, dường như cũng hoàn toàn ngăn cách cô ở bên ngoài thế giới của anh.
Cũng đúng, bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới.
Cô vĩnh viễn không thể bước vào thế giới của anh, đó là sự thật không thể chối cãi.
*
Hơn một tuần kế tiếp, Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên hoàn toàn mất liên lạc.
Theo nhiều ý nghĩa khác nhau.
Không có một tin nhắn nào được gửi thêm. Nghỉ đông, hai người cũng không có cơ hội gặp lại. Trạng thái hoạt động của anh vẫn dừng ở tháng trước, là con búp bê cầu nắng mà cô đã tặng anh.
Ngược lại, Tống Hồng Minh đến tìm cô mấy lần, chỉ đơn giản là đòi tiền, Tống Tịnh Nguyên trực tiếp tỏ thái độ nói không có, ông ta lập tức gửi tới những lời tục tĩu khó nghe, mắng cô không có lương tâm, sớm muộn gì cô cũng gặp quả báo.
Ban đầu Tống Tịnh Nguyên còn tức giận, nhưng sau đó cô dần trở nên chết lặng, dứt khoát không nhìn tới nữa.
Cô đi lại giữa nhà và quán trà sữa mỗi ngày, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo với bà. Tết Nguyên Đán đang đến gần, phố lớn ngõ nhỏ đều giăng đèn kết hoa, những người bán hàng nhỏ bên đường bắt đầu bán câu đối và đèn lồng, hạt dẻ rang đường cùng mùi thơm của khoai lang nướng quyện vào nhau, dường như trên gương mặt ai cũng rạng ngời niềm vui.
Chủ quán trà sữa cho cô nghỉ đông, còn phát cho cô và Đường Hân mỗi người một bao lì xì lớn, Tống Tịnh Nguyên cân nhắc độ nặng của phong bao đỏ, có chút ngượng ngùng: "Ông chủ, phong bao đỏ này thật sự quá lớn. "
"Sao còn có người chê nhiều tiền vậy nè?" Đường Hân khoác vai cô, "Chúng ta vì ông chủ mà phấn đấu một năm nay, cho chút tiền lì xì này không phải là việc nên làm saoo?"
"Cô nói nhiều quá." Ông chủ vỗ Đường Hân một cái, "Bình thường cô cũng hay bắt nạt Tịnh Nguyên đúng không?"
"Em nào dám chứ." Đường Hân cười cười, "Em ngoan như vậy mà."
"Đúng rồi, Tịnh Nguyên." Đường Hân ghé vào tai thì thầm với cô, "Gần đây em và bạn trai nhỏ thế nào?"
"Hả?" Tống Tịnh Nguyên không hiểu ý của cô ấy, cô chớp chớp mắt, "Chị Hân, chị đang nói gì đó? Bạn trai nào?"
"Còn gạt chị." Đường Hân nhéo mặt cô, "Lần trước chị gặp được, anh chàng đẹp trai kia đến quán trà sữa hỏi chị em thích uống gì."
Lúc này Tống Tịnh Nguyên mới hiểu ra.
Cô ấy đang nói về Trần Nghiên.
Đáy lòng nổi lên từng trận chua xót, Tống Tịnh Nguyên cong môi: "Chị Hân, chị hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải bạn trai của em đâu, bọn em không có quan hệ gì với nhau hết."
"Sao có thể?" Đường Hân có chút kinh ngạc, "Không phải bạn trai tại sao lại hỏi về sở thích của em? Chị thấy cậu ấy rất để ý đến em nha."
"Chị suy nghĩ nhiều rồi." Cô cúi đầu, cố nén nước mắt, "Cậu ấy không có ý đó với em."
"Được rồi." Đường Hân vỗ vai cô, "Trên đời có rất nhiều đàn ông tốt."
"Vâng."
Khi thời gian bước vào cuối tháng Giêng, Khi Nguyên tuyết rơi ngày càng nhiều, cứ ba ngày lại có một trận tuyết lớn, hai bên đường tuyết chất thành đống cao.
Tống Tịnh Nguyên run cầm cập vì gió lạnh, quấn chặt quần áo định đi dạo quanh khu nhà gần đó để mua ít đồ Tết cho gia đình.
Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Tống Tịnh Nguyên vươn tay từ trong ống tay áo lấy điện thoại di động ra, là cuộc gọi của Thẩm Duệ.
Vừa nhận máy, cô đã nghe thấy Thẩm Duệ hốt hoảng hỏi: "Học bá, gần đây Trần Nghiên có liên lạc với cậu không?"
"Không, có chuyện gì vậy?"
"Hình như cậu ấy xảy ra chuyện rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương